Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 114

Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:17:55
Lượt xem: 109

Sau khi về kinh thành, nhà Phó Nhiêu được nhập lại vào gia phả Phó thị. Phó Khôn mang linh bài của tổ phụ, tổ mẫu và phụ thân vào từ đường tổ tiên Phó thị.

Tuy Phó Khôn không so đo, thậm chí còn không thích liên quan đến đại phòng của Phó Gia. Nhưng khi bình tâm ngẫm lại, quay về từ đường Phó thị là di nguyện của tổ phụ và tổ mẫu, đặc biệt là khi tổ mẫu gả vào Phó gia mà chưa từng được Phó gia thừa nhận. Bây giờ được con cháu của Phó gia danh chính ngôn thuận cúng bái, thế thì có thể nhắm mắt nơi chín suối rồi.

Phó Nhiêu và Phó Đình Lan là huynh muội cùng thế hệ, khi sắp xếp lại, Phó Nhiêu trở thành đích nữ của thế hệ này của Phó gia. Phó Đình Lan trả lại toàn bộ gia sản mà đại phòng từng âm thầm chiếm lúc trước và còn bồi thường cho nàng, y hoàn toàn khác với Phó Đình Ngọc, khó lòng chê trách được.

Ngày nào Phó trạch cũng đầy khách, Phó Đình Lan lo Trịnh thị không quen quản lý việc nhà nên gọi thê tử sang Phó gia giúp đỡ.

Phó Nhiêu từng gặp Chu thị, cực kỳ rạng rỡ và ôn hòa, làm việc chu đáo và cẩn trọng.

Phó Nhiêu cũng không từ chối, nàng giao việc lặt vặt trong nhà cho nàng ấy.

Trịnh thị bèn tập trung chuẩn bị quần áo cho Phó Nhiêu, bà căng thẳng ba ngày liền, ăn không ngon ngủ không yên. Đó cũng là lần đầu tiên Chu thị quán xuyến chuyện xuất giá cho Hoàng hậu, trong lòng lúc nào cũng nơm nớp lo lắng, sợ phạm lỗi sẽ bị hoàng gia trách phạt.

Cũng may Tôn Chiêu đến Phó gia trước một ngày, kiểm tra cách thức trang trí và nghi thức cho ngày đại hôn ngày mai cùng Chu thị và Trịnh thị.

Đêm đó, ngoài người trong khuê các thì ai cũng thức trắng đêm.

Phó Nhiêu ngủ rất ngon, sáng sớm khoảng giờ Thìn, nàng thức giấc bởi âm thanh trò chuyện nho nhỏ ngoài sân. Nàng mở mắt, ánh dương nhàn nhạt chiếu qua song cửa, nàng ngồi dậy.

Chắc tối qua khô nóng nên nàng đổ hết mồ hôi, thức giấc là thấy người dinh dính.

Cung nhân nghe thấy động tĩnh thì vội vén rèm đi vào, ai ai cũng vui mừng, khe khẽ thốt lời chúc phúc.

Từ khi Phó Nhiêu về nhà, kẻ hầu người hạ đều do Hoàng đế phái đến. Theo ý của Hoàng đế thì Phó gia không có hạ nhân nào biết hầu hạ cả, còn có một nha đầu hay để Phó Nhiêu bận lòng nữa. Nha đầu này không phải ai khác, chính là Đào Nhi.

Mấy lần Đào Nhi định giành việc để làm nhưng chẳng thể nhúng tay vào được, cuối cùng chỉ đành dựa vào rèm châu quan sát thôi.

Ma ma nội đình giúp Phó Nhiêu tắm rửa, dâng hương rồi vào khuê phòng thay quần áo. Các công việc này tốn hẳn một canh giờ liền.

Phó Nhiêu ngồi trước bàn trang điểm, xoa chiếc bụng đói rồi âm thầm chớp mắt với Đào Nhi. Đào Nhi hiểu ý ngay, bèn vội vén rèm, vòng ra sau phòng.

Theo quy định thì cả ngày nay Phó Nhiêu không được ăn gì.

Nhưng bản thân là y giả, Phó Nhiêu hiểu rõ bữa sáng quan trọng thế nào, huống chi hôm nay nàng còn phải đội mũ phượng nặng mấy cân để nhận lễ của quần thần trong triều. Nếu không ăn gì thì sợ là sẽ ngất giữa đường mất.

Không bao lâu sau, Đào Nhi bưng hộp đồ ăn vào.

Lão ma ma kia ngửi thấy mùi thì nhăn mặt, liên tục ra hiệu bằng mắt cho Đào Nhi. Tiếc là Đào Nhi giả ngơ, ôm hộp đồ ăn trong lòng, thi thoảng xắn một miếng điểm tâm, đi vòng quanh Phó Nhiêu, nhân lúc lão ma ma chưa chuẩn bị gì thì đút vào miệng Phó Nhiêu.

Ma ma quản lý được Phó Nhiêu chứ không kiểm soát được Đào Nhi.

Khi bà ấy cúi người tìm chiếc trâm vàng trên bàn trang điểm, quay lại là thấy Phó Nhiêu ăn điểm tâm đầy miệng, ngại ngùng cười với bà ấy. Ma ma bực bội đi tìm Đào Nhi, Đào Nhi chẳng né tránh gì, lưu loát đút miếng sủi cảo trong suốt vào miệng ma ma luôn:

"Được rồi, ma ma bưng bê cả ngày mà không mệt à. Ta vừa nghe thấy bụng ma ma cũng kêu rồn rột vì đói đó. Đừng trợn mắt nhìn nữa, ăn đi..."

Ma ma bị đút cho một miếng sủi cảo, nhả ra không được mà ăn cũng không xong.

Hai má phồng lên, dáng vẻ ấy trông khá mắc cười.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cả đám cung tì che mặt cười khẽ.

Ma ma tức giận, nhưng cuối cùng không chống lại được chiếc bụng, vẫn nhẫn nhịn nuốt sủi cảo xuống.

Đào Nhi đắc chí nhìn Phó Nhiêu cười, rồi không thèm kiêng dè gì nữa. Lúc Phó Nhiêu trang điểm xong là nàng ấy đã đút cho toàn bộ hạ nhân trong phòng ăn no rồi.

Khi no bụng, người cũng có thần sắc hơn, từng đợt cười đùa truyền ra từ hỉ phòng.

Nhà Phó gia mở cửa nhiều lần, hành lang dài nối tiếp nhau, giăng đèn kết hoa khắp nơi. Từ trong ra ngoài, người tới người lui cũng vô cùng trật tự.

Lúc đầu Phó Nhiêu ở tiểu trúc Thính Hương, được trang hoàng như một tú lâu (*). Buổi trưa, đội lễ nghi trong triều đến Phó phủ, sứ giả phụng chỉ đón dâu là Lễ bộ thị lang Khúc Ninh. Khúc Ninh dẫn một nhóm quan viên vào Phó phủ, đọc chiếu thư đón dâu và trao mũ phượng khăn choàng cho Phó Nhiêu, Phó Nhiêu quỳ xuống nhận thiên ân.

(*) Tú lâu là nơi các tiểu thư ngày xưa thêu thùa.

Cung nhân vào trong hầu Phó Nhiêu mặc lễ phục và đợi giờ lành.

Của hồi môn đã được chuyển đến cung Khôn Ninh hai ngày trước ngày đại hôn.

Lễ đại hôn của đế hậu rất phức tập với nghi lễ long trọng. Trong đó có một đoạn được chú ý là khi Phó Nhiêu xuất giá đến điện Phụng Thiên, dọc đường đi phải có cáo mệnh ngoại mệnh phụ đỡ kiệu hoặc dẫn đường.

Với các gia đình mà nói, việc đưa Hoàng hậu nhập cung là vinh dự của toàn gia tộc, với các vị phu nhân thì là thể diện to lớn.

Thế nên danh sách này cũng rất được chú tâm, phải là phu nhân của những quan lại thân thiết với Hoàng hậu hoặc phu nhân có danh tiếng trong triều. Còn lại liên quan đến cuộc tranh đấu quyền thế, rất nhiều quan văn quan võ muốn tìm cơ hội để được tân Hoàng hậu ưu ái, họ vắt óc tìm cách lọt vào danh sách.

Danh sách ứng cử viên được đưa vào Ngự thư phòng, Hoàng đế cân nhắc mãi mới quyến định xong.

Thay vì nói đây là danh sách đưa kiệu thì chi bằng gọi là Hoàng đế đang chiêu cáo thiên hạ, người đứng bên cạnh Hoàng hậu là thế gia, cũng là con đường Hoàng đế trải ra cho Thái tử tương lai.

Sau khi danh sách được công bố, cơ cấu triều đình cũng đã rõ ràng.

Giờ lành đã đến, Thông chính sử Dương phu nhân và Phó nhị phu nhân Chu thị đỡ nàng lên phượng liễu.

Phó Nhiêu che mặt bằng khăn đỏ, theo chân họ đến trước kiệu cưới to lớn. Hai vị phu nhân giao nàng vào tay hai vị ngoại mệnh phụ khác. Đây là hai phu nhân võ tướng, một trái một phải đỡ Phó Nhiêu vào kiệu cưới, họ buông rèm rồi đứng hai bên sườn xe. Pháo mừng nổ ra, thơ văn hoa mỹ cất lên, giọng nói lanh lảnh của nội giám vang vọng ở đầu hẻm. Kiệu cưới xuất phát, lá cờ phấp phới bên rèm, từ từ tiến về trước.

Trong chớp mắt, Phó Nhiêu không khỏi vén rèm lên, nhìn về cửa nhà qua lớp lụa mỏng manh.

Thiếu niên mặc bộ cẩm y, tư thế lỗi lạc đứng dưới hiên. Cậu mỉm cười, vẫy tay với nàng, đáy mắt tràn ngập nỗi phấn khởi, cũng chứa đựng sự phóng khoáng và trầm tĩnh được năm tháng mài giũa.

Từ giờ phút này trở đi, nữ tử nuôi cậu từ thời quấn tã lót đã gả làm vợ người khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-114.html.]

Sẽ không có ai đưa cho cậu chén cháo nóng hổi mỗi khi thức giấc, sẽ không có ai cho cậu một cốc thuốc an thần sau khi học hành chăm chỉ, cũng chẳng có ai đỡ đần cả bầu trời nắng bằng tấm lưng gầy yếu cho cậu nữa.

Nỗi chua xót cứ thế xâm chiếm cõi lòng thiếu niên.

Và nó lan tràn không ngừng, đến khi kiệu cưới ra tới đầu ngõ, một hàng nước mắt nóng hổi làm nhòe mắt cậu.

Chỉ mong rằng tương lai của nàng suôn sẻ bình an, sống trong nhung lụa.

Phó Khôn mỉm cười, âm thầm giơ tay lau nước mắt, vẫn duy trì phong thái trang nghiêm mà mình nên có. Cậu mỉm cười dõi mắt theo nàng, mãi đến khi tất cả thị vệ khuất bóng ở ngã rẽ, tiếng nhạc trống ngày càng xa, có người vỗ vai cậu từ sau:

"Nào, quốc cữu gia, chúng ta uống rượu nào!"

Phó Khôn nở nụ cười hoàn mỹ, bóng dáng đĩnh đạc xoay người, hòa vào tiếng ồn sôi động.

So với nỗi lo và không nỡ của Phó Khôn, tâm trạng của Phó Nhiêu lại vô cùng tốt.

Năm đó, ở tiệc cưới của Tạ Tương, nàng thấy Hạ Linh rạng rỡ nhập hầu phủ thì lòng cũng hơi chua xót. Cứ ngỡ cả đời này sẽ không có được một hôn lễ đàng hoàng, cũng không thể thoải mái đón nhận lời chúc phúc, nàng chưa từng nghĩ, những gì chàng cho nàng là sự tôn vinh mà thế nhân không ai sánh bằng.

Hoàng hậu, không chỉ mang nghĩa là quyền thế, mà quan trọng hơn, nàng là thê tử của chàng.

Sống chung chăn, c.h.ế.t chung huyệt, là đãi ngộ mà chỉ có đích thê mới có.

Phó Nhiêu trốn trong kiệu cưới, mỉm cười ngọt ngào.

Từ ngõ nhỏ Phó gia, kiệu cưới nhập vào đường cái Chính Dương, rồi lại đi theo đường của hoàng cung, đi thẳng về phía bắc, tiến thẳng vào hoàng cung.

Lúc Kiều thị gả cho Hoàng đế thì Hoàng đế chưa đăng cơ, mà đại lễ sắc phong chỉ được tổ chức sau khi đăng cơ. Tiên đế và Hoàng thái hậu cũng thành hôn trước khi đăng cơ, thế nên Phó Nhiêu là Hoàng hậu đầu tiên ở Đại Tấn được hưởng nghi thức long trọng ngày đại hôn của đế hậu.

Cả thành vui như Tết, bá tánh ven đường quỳ xuống nghênh đón, hô to thiên tuế. Phó Nhiêu có công với đất nước, ai cũng cảm kích, vô cùng có uy tín trong lòng bá tánh. Có lẽ họ không hiểu cao quý là gì, cũng không biết gia thế xuất thân, họ chỉ biết Hoàng hậu mới đã không màng mạng sống của mình để tạo phúc cho dân.

Kiệu cưới đến giữa ngự đạo, ngoài hàng rào mà Ngũ thành binh mã ty ngăn cách có một nhóm bá tánh ôm hoa quả, hò la trong đám người:

"Hoàng hậu nương nương, ta là Tiểu Cách Tử ở huyện Thiện tại Gia Châu đây, ngài còn nhớ ta không? Ngài đã cứu cả nhà ta, tổ mẫu ta nghe nói ngài sắp gả cho bệ hạ nên sai ta mang trái cây tới. Nương nương, ngài nhất định phải sống lâu trăm tuổi nha..."

"Nương nương, ngài làm Hoàng hậu rồi có còn xuất cung nữa không?"

Chẳng biết ai là người bắt đầu, rất nhiều bá tánh quỳ xuống khóc than, sợ vị Hoàng hậu bình dân này nhập cung sẽ trở nên cao cao tại thượng, không còn quan tâm đến khó khăn của dân gian nữa.

Tuy nàng chẳng có vốn liếng gì trong thế gia, nhưng danh tiếng ở dân gian thì chẳng ai sánh bằng.

Một giây trước, Phó Nhiêu còn đang mừng rỡ vì có thể gả cho nam nhân mình thích, giây sau nghe thấy tiếng hô hoán của bá tánh, nàng bèn vén rèm, mãi chẳng thốt nên lời.

Có không?

Đương nhiên là có rồi!

"Có chứ, ta vẫn sẽ xuất cung mà! Ta đã là Hoàng hậu của một nước rồi, ở đâu cần ta thì ta vẫn sẽ tới! Mọi người cứ yên tâm, ta sẽ không quên ý định ban đầu của mình đâu!"

Có lẽ là bá tánh đã chạm tới lòng nàng, nhiệt huyết nơi đáy lòng Phó Nhiêu lại hừng hực bốc lên.

Chẳng màng thâm cung, chẳng màng Hoàng đế, chẳng có gì cản được mong muốn hành y cứu người của nàng cả.

Soạn sách y, nghiên cứu thuốc, thúc đẩy chính sách y tế, nàng có một con đường hoàn toàn mới để đi.

Chàng sẽ không cản nàng, nàng tin là vậy.

Giọng nàng không thấp, mềm mại lại vang vọng, các bá tánh đứng gần nghe thấy bèn vội vàng một truyền mười, mười truyền trăm. Ai ai cũng hoan hô quỳ lạy như một cơn thủy triều liên tục.

Phượng loan đế cổng Chính Dương.

Hoàng hậu là quốc mẫu, cũng là hình mẫu cho mọi nội mệnh phụ và ngoại mệnh phụ. Theo quy định, mỗi khi bước qua một cổng sẽ có một ngoại mệnh phụ khác nhau bước lên đỡ hoặc dẫn kiệu.

Từ cổng Chính Dương vào cung thành, người tiến lên đỡ kiệu là Dương San San và Hạ Linh.

Hai người đều cực kỳ phấn khởi, họ cung kính cúi chào kiệu cưới, rồi vén lụa đỏ hai bên, hộ tống Phó Nhiêu bước qua cổng Đại Minh, tiến về phía cổng Thừa Thiên.

Từ cổng Đại Minh đến cổng Thừa Thiên có vô số nha môn của quan lại, các quan lại không đủ tư cách đến điện Phụng Thiên đều quỳ đón ở đây.

Phó Nhiêu không lạ gì với chỗ này, nàng là Thái y nên thường xuyên quanh quẩn ở khu sở quan này.

Hai bên khu sở quan là đất trống hoặc là hẻm, lúc này đều chật kín người đang quỳ.

Kiệu cưới dừng ở cổng Thừa Thiên, hai người Dương San San lại trao lụa đỏ trong tay cho Lễ bộ Thượng thư Hàn phu nhân và Lại bộ Thượng thư Liễu phu nhân.

Hai phu nhân diện trang phục cho nhất phẩm cáo mệnh, dẫn kiệu cưới vào nội thành.

Đến Đoan Môn là Tả đô ngự sử Trình phu nhân và Ngũ quân Đô đốc phủ Hữu đô đốc Tả phu nhân. Hai người là nữ quyến cao quý nhất trong các quần thần, họ đều dẫn kiệu với vẻ trang nghiêm.

Kiệu cưới đến Ngọ Môn, nội giám hô lớn: "Xuống kiệu."

Kiệu cưới dừng ở đây.

Trình phu nhân và Tả phu nhân, một người vén mành, một người đích thân đỡ Phó Nhiêu ra. Người nghênh đón họ là Minh vương phi và Đại trưởng Công chúa Vinh Ninh. Đại trưởng Công chúa Vinh Ninh là cô mẫu của Hoàng đế, là tỷ tỷ ruột của tiên đế, năm nay đã 54 tuổi. Hai hoàng thân quốc thích đức cao vọng trọng đồng loạt nhìn Phó Nhiêu.

Trẻ tuổi nhã nhặn, hoa nhường nguyệt thẹn.

So với sự gò bó của các ngoại mệnh phụ khác, hai người này trò chuyện rất thoải mái.

"Ta hay nghe Hàn phu nhân khen Hoàng hậu hiền đức, hôm nay vừa thấy là biết danh bất hư truyền." Minh vương phi bước lên, đỡ tay Phó Nhiêu. So với Minh vương càn quấy thì Minh vương phi rất hiền lành nhẹ nhàng, rất dễ tưởng tượng bình thường bà ấy cưng chiều con cái thế nào.

"Vương phi khách sáo rồi." Phó Nhiêu hơi gật đầu.

Loading...