Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 113
Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:17:54
Lượt xem: 105
Sau khi Hoàng đế hồi cung, đèn ở sở quan chưa bao giờ tắt, mấy nha môn quần quật như con thoi.
Một bên là Lễ bộ chờ nha môn bận rộn chuyện lập hậu.
Một bên là Đô sát viện, Hình bộ và Đại lý tự bận rộn chuyện Lý gia tạo phản.
Bên ngoài kinh thành trông ấm êm nhưng thật ra sóng ngầm cuồn cuộn, không ngừng trào dâng.
Lý gia có gốc rễ sâu xa, dính dáng rất rộng, dường như ai trong triều cũng thấy bất an, sợ một hôm nào đó tỉnh lại chẳng thể giữ được chiếc mũ cánh chuồn, thậm chí cả nhà cũng bị tù đày.
Cẩm Y vệ lâu lâu lại lục soát phủ đệ của quan viên nhà Lý, nhất thời dấy lên cơn mưa tanh gió lạnh ở kinh thành.
Có nhà sung sướng, có nhà âu sầu.
So với Phó gia sôi nổi thì trên dưới Trần phủ đã đóng kín cửa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhắc đến cũng lạ, dường như Hoàng đế đã quên mất vị Công chúa này. Tam ty chỉ gọi hạ nhân trong phủ Công chúa đi thẩm vấn, còn Công chúa Bình Khang và Từ Gia lại chẳng có ai ngó ngàng.
Đại Công chúa cành vàng lá ngọc biết con gái Phó Nhiêu được phong làm Công chúa Càn Trinh thì tức giận vô cùng, đập hết mọi đồ gốm sứ trong phủ.
Sau cùng, Từ Gia chống gậy ngăn ả lại: "Điện hạ mà đập nữa là chúng ta không có tiền ăn đâu."
"Ngươi có ý gì?" Công chúa Bình Khang đỏ mắt trừng hắn, như một con thú vậy.
Nếu năm đó ả không cướp nam nhân trước mặt này thì có lẽ Lý gia vẫn là danh môn vọng tộc, e là mẫu thân ả đã được phong làm Hoàng hậu, còn ả sẽ là đại Công chúa tôn quý nhất, cũng là phu nhân của Thiêm Đô ngự sử Phong Cảnh.
Chứ không phải như bây giờ, bị trói buộc ở vùng đất cỏn con này, đi bước nào cũng nguy nan.
Từ Gia bỏ nạng ra, bám lấy khung cửa, khó khăn ngồi xổm xuống, nhặt con rùa vàng bị móp mũi lên.
Hắn lấy tay áo lau bụi, không ngẩng đầu lên, sắc mặt bình thản bảo: "Điện hạ nghỉ ngơi đi, thần lấy con rùa vàng này ra ngoài đổi chút bạc... Rồi ra chợ lựa mấy con cá lóc ngài thích về..."
Hắn chống gậy đứng dậy, đặt con rùa vàng vào ngực, bước về phía cửa sau.
Cách một bức tường, có thể nghe rõ tiếng cười nói của Phó phủ. Hắn ngước mắt, một giọt mưa bỗng dưng rơi vào mắt. Hắn cười, gương mặt ngây ngô không giấu được vẻ tuấn tú. Hắn nhếch miệng, cười không ra tiếng, mắt rưng rưng, rã rời đi ra cửa sau, đi về phía chợ.
Đã từng có một cô nương, ăn mặc đơn sơ, dịu dàng ân cần, rửa tay nấu canh cho hắn, sự ấm áp âm thầm đó cứ như mới hôm qua.
Giờ phút này, mặt mày hắn xám như tro tàn, chống gậy, nằm dưới chân, lấy lòng nữ nhân khác để tạm thời giữ an toàn.
Nếu có kiếp sau, hắn sẽ mài mọi góc cạnh, trở thành thần dưới váy nàng.
Phó Nhiêu không biết suy nghĩ trong lòng Từ Gia, nàng đã hồn nhiên quên mất người này rồi.
Hôn lễ cận kề, Nội đình ty sai ma ma giáo dưỡng đến Phó phủ, dạy Phó Nhiêu quy định nội đình và lễ nghi ngày đại hôn.
Phó Nhiêu không phải người õng ẹo, nàng nhớ hết từng chữ ma ma giáo dưỡng nói, cho dù là cung quy, tập tục, hoàng thân quốc thích hay cung phi thì nàng đều nhớ rõ trong lòng.
Chỉ có duy nhất điều nàng được dạy ngày cuối cùng là nàng không thể nhịn được.
Đó là bí kíp phòng the.
Mọi việc là dạy nàng chủ động hầu hạ thế nào, thậm chí là quyến rũ Hoàng đế ra sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-113.html.]
Ma ma giáo dưỡng cho nàng mấy quyển sách nhỏ nóng mắt, nàng chỉ cần liếc nhìn một cái thôi là mặt đỏ tai hồng, không biết trốn đi đâu.
Hình ảnh trong quyển sách rất kỳ lạ, hoa hòe lòe loẹt.
Nàng cũng đâu phải là không hiểu gì, với lại chuyện đó của nàng và Hoàng đế rất hòa hợp.
Song nàng vẫn không hiểu nổi, sao lại có những tư thế này chứ?
Thi thoảng lật sách y nàng cũng có thể thấy vài hình ảnh nóng bỏng.
Song ma ma giáo dưỡng dạy đầy đủ tường tận mọi chuyện.
Ban đầu nàng không thích nghe, nhưng ma ma lại nghiêm túc kể hết mười bí kíp toàn năng trong phòng.
Phó Nhiêu không lay động được bà, chỉ đành lơ đãng nghe thôi.
Ma ma giáo dưỡng nhìn cặp mắt long lanh của nàng, khẽ cười rồi từ từ gấp sách lại:
"Nương nương à, mấy nương nương khác đều muốn học chuyện này trước khi nhập cung đó..."
"Ta biết mà, ma ma cứ dạy là được..." Nàng cúi đầu vò khăn tay.
"Nếu nương nương không tận tâm học thì e là sau này sẽ có người khác hầu hạ bệ hạ như thế..."
Ma ma vừa dứt lời, vẻ mặt của Phó Nhiêu cứng đờ, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng như thể có m.á.u chảy ra. Nàng im lặng một lúc rồi cắn răng, nhìn vào quyển sách kia, chủ động mở ra trang đang dừng lại:
"Ta học."
Ma ma âm thầm mỉm cười, tiếp tục chỉ bảo.
Ban đầu nàng còn xấu hổ nhưng thân là người hành nghề y, nàng cũng nhận ra nhiều cách giữ sức khỏe. Không thể không nói, ma ma dạy dỗ toàn diện, việc lạ gì cũng có, giống như là sưu tầm mọi chuyện vậy.
Nếu bỏ việc bí kíp này khiến người ta ngại ngùng ra thì đây đúng là một quyển sách bài bản.
"Ma ma à, tốt xấu gì ta cũng là Hoàng hậu, thế mà cũng phải hầu hạ bệ hạ như vậy à?"
Ma ma điềm đạm đáp: "Nương nương, tuy ngài tôn quý hơn người khác nhưng thiên tử là thiên tử, trước sau gì nương nương vẫn là thần dân của thiên tử, tất nhiên ngài phải hầu hạ rồi."
Phó Nhiêu nhắm mắt, nói đi nói lại thì Hoàng đế chẳng cần làm gì cả, chỉ cần nằm trên long sàng thôi, chuyện còn lại cứ giao cho nàng là được.
Sao lại thế?
Phó Nhiêu khóc không ra nước mắt, dẫu nàng và chàng không phải là lần đầu, chuyện táo bạo nàng làm khi ấy là để đoạt lại thánh chỉ, chủ động kéo đai lưng của chàng thôi. Sau đó chàng hóa bị động thành chủ động, nàng nằm hưởng thụ là được rồi.
Sau này vào cùng là phải đổi ngược lại ư?
Phó Nhiêu cực kỳ lo lắng cho tương lai của mình.
Dường như ma ma chỉ đang hoàn thành công việc hết sức bình thường, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, vững vàng như núi.
Cuối cùng, Phó Nhiêu với gương mặt đỏ au, hỏi nhỏ:
"Đêm đại hôn là phải làm như thế này ư?"
Ma ma trịnh trọng gật đầu: "Đúng thế, mười kỹ thuật toàn năng, không thể thiếu cái nào."