Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:17:52
Lượt xem: 129

Mùng 7 tháng 5 cũng là ngày Công chúa Bình Khang đến thăm Lý tần.

Sau khi Phó Nhiêu "chết", Hoàng đế nản lòng với hậu cung, Công chúa Bình Khang cần xin đi thăm Lý tần mấy lần, cuối cùng Hoàng đế mới chấp nhận cho ả thăm hai tháng một lần.

Gần đây Công chúa Bình Khang rất khoái chí, mãi đến mùng 6 tháng 5, ả nhận được mật báo từ ám vệ của Lý Duy Trung.

Lý Duy Trung thất bại, cả Lý gia sắp bị tịch thu tài sản, c.h.é.m hết cả nhà.

Mà Phó thái y đã c.h.ế.t nay sống lại, sắp nhập cung làm hậu.

Tin tức này như tiếng sét giữa trời quang, khiến trước mắt Công chúa Bình Khang tối sầm. Ả ngồi phịch xuống đất, cả đêm hoảng hốt không ngủ được, mới sang ngày mới đã gấp gáp vào cung thăm mẫu phi.

Song lần này, một quân cờ của Lý gia ẩn náu trong phủ công chúa bước ra ánh sáng, nhỏ giọng nói với ả:

"Điện hạ, hay là để nô tỳ dịch dung thành ngài, vào cung gặp nương nương ạ."

"Tại sao?"

"Nô tỳ có vật rất quan trọng, phải đưa cho nương nương để giữ mạng."

"Là thứ gì?"

Nữ ám vệ kia lấy một hộp gấm ra, đưa cho Công chúa Bình Khang xem.

Công chúa Bình Khang nhìn một cái là nhận ra vật đó, ả híp mắt: "Được, nhưng mỗi lần ta vào cung thì nữ quan đều kiểm tra kỹ càng. Sao ngươi mang món đồ này cho mẫu phi ta được?"

Đáy mắt của nữ ám vệ kia lộ ra vẻ kiên quyết, sau đó đi đến trước mặt Công chúa Bình Khang, cắt da đùi rồi khoét thịt đùi của mình ra, nhét món đồ ấy vào rồi lấy kim khâu lại.

Công chúa Bình Khang ngơ ngác nhìn cảnh đáng sợ như thế, mặt cắt không còn một giọt máu.

Nhưng nữ ám vệ kia ngoài hơi chau mày thì không có chút đau đớn nào.

Công chúa Bình Khang sợ hãi, hỏi nàng ta: "Ngươi không đau à?"

Nữ ám vệ cười lạnh: "Nô tỳ đã uống một loại bí dược, sau khi uống xong thì da thịt khác hẳn người thường. Công chúa đừng lo, người ta không soát ra đâu.”

Sáng sớm, nữ ám vệ dịch dung thành Công chúa Bình Khang, nhập cung trước.

Bởi vì kiệu vua còn ở tít Thông Châu nên cung nhân cũng hơi lơ là, tốt xấu gì Công chúa Bình Khang cũng là nữ nhi của Hoàng đế, nữ quan cho nàng ta vào luôn mà chẳng cần kiểm tra.

Nữ ám vệ kia đã dịch dung gặp được Lý tần ở cung Phỉ Thúy.

Lý tần nhìn một cái là nhận ra nàng ta không phải Công chúa Bình Khang. Mấy năm nay đã rèn nàng ta thành người vô cùng cẩn trọng, nàng ta dùng kế điều nữ tì canh giữ ra ngoài.

Nữ ám vệ kia chẳng nói nhiều, lập tức tháo chỉ vừa khâu đêm qua, lấy hai món đồ ra.

Món đầu tiên, Lý tần nhìn một cái là nhận ra ngay, đó là chủy thủ Hoàng đế ban cho phụ thân nàng ta. Năm đó phụ thân nàng ta c.h.ế.t vì cứu Hoàng đế, Hoàng đế vô cùng biết ơn nên ban chủy thủ này cho Lý gia, hứa rằng sau này sẽ cho Lý gia một mạng sống.

Món đồ thứ hai thì Lý tần không biết, nàng ta nhận lấy rồi âm thầm nhét dưới lớp gạch nàng ta hay ngồi, sau đó hỏi: "Đây là gì?"

Nữ ám vệ kia ghé tai nàng ta thì thầm mấy câu.

Lý tần nghe thế thì ngạc nhiên: "Thật ư?"

Nữ ám vệ cười khẩy: "Nô tỳ đã xác minh chuyện này rồi, nương nương có thể làm theo."

Ánh mắt Lý tần sáng lên, nhìn vọng ra sắc xanh ngoài cửa sổ, gật đầu bảo: "Không sai, quả nhiên là đồ tốt."

Mùng 8 tháng 5, kiệu vua hồi kinh, bá quan văn võ quỳ đón ở cửa nam kinh thành.

Phó Nhiêu và Bổn Bổn đều ở trong kiệu vua, đến cổng Chính Dương thì xuống kiệu. Có cung nhân đỡ Phó Nhiêu lên chiếc xe ngựa khác để về Phó phủ, Bổn Bổn tựa lên cửa sổ xe, rưng rưng nước mắt nhìn Phó Nhiêu đi xa:

"Cha ơi, khi nào mẫu thân về ạ?"

Hoàng đế thấy nữ nhi vừa khóc vừa níu kéo thì rất đau lòng, chàng ôm cô bé vào lòng: "Nếu con nhớ mẫu thân thì tối nay cha đưa con đi thăm, nhưng mà phải một tháng nữa mẫu thân con mới chính thức nhập cung."

Trên đường đi, Phó Nhiêu đã giải thích rõ ràng cho Bổn Bổn, Bổn Bổn ngoan ngoãn nhớ lời của mẫu thân, kiên cường gạt nước mắt, trông chờ gật đầu: "Bổn Bổn biết rồi..."

Trên đường hồi phủ, thị vệ khua chiêng gõ trống, cả đường về Phó trạch vô cùng sôi động.

Trịnh thị đã về phủ trước với Phó Khôn, mở cửa giữa, dựng bàn thờ, quỳ ở sảnh chính đợi Phó Nhiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-112.html.]

Khi cung nhân đọc xong ý chỉ, Trịnh thị bật khóc, cùng Phó Khôn quỳ lạy Phó Nhiêu:

"Thần phụ thỉnh an nương nương."

"Thần đệ khấu kiến Hoàng hậu nương nương."

Sao Phó Nhiêu để mẫu thân nàng quỳ được, nàng vội cất bước muốn đỡ bà dậy nhưng lại bị cung nhân ngăn cản: "Nương nương, không thể bỏ bớt lễ nghi được."

Phó Nhiêu kìm nước mắt, gót chân nhũn ra nhìn mẫu thân và đệ đệ cung kính lạy mình. Trịnh thị nằm trên đất, cơ thể hơi run rẩy, vô cùng kích động:

Vân Mộng Hạ Vũ

"Mau đứng lên đi ạ."

Nàng đích thân bước lên đỡ Trịnh thị dậy, hai mẹ con nhìn nhau, cuối cùng ôm nhau khóc một trận thật lâu. Phó Khôn mời cung nhân về, chỉ giữ lại hai cung nữ hầu hạ Phó Nhiêu.

Ban đêm, hai mẹ con ngủ chung với nhau, hàn huyên rất lâu.

Qua lời Trịnh thị, Phó Nhiêu biết Hoàng đế đã sai người mua mấy căn nhà phía sau Phó trạch rồi sát nhập vào Phó trạch. Hôm qua, của hồi môn của nàng đã được âm thầm chuyển vào và sắp xếp ngăn nắp. Phó Nhiêu chẳng còn gì để nói, thật sự là chàng chẳng để nàng bận tâm chút nào cả.

Trịnh thị lau khô nước mắt, cuống quýt nói: "Cho dù thế nào thì mẹ vẫn phải thêu vài món cho con, sau này con nhập cung đỡ bị người ta chê cười..."

Trịnh thị lo lắng đến mức không rảnh để nghỉ ngơi, đốt đèn thuê hoa cả đêm, vừa thêu vừa lau nước mắt.

Trước kia thì ngày nào cũng âu lo, chờ mong Phó Nhiêu sớm gả ra ngoài. Sau khi Phó Nhiêu rời kinh, bà đích thân lo mọi chuyện trong nhà mới biết mấy năm nay nữ nhi chịu nhiều khổ cực. Khoảng thời gian Phó Nhiêu rời đi, ngày nào bà cũng sống trong hối hận, lâu lâu đi thắp hương bái Phật, cầu xin cho nàng bình an quay về. Bây giờ Phó Nhiêu xuất giá thật, gả vào thâm cung hậu viện làm Hoàng hậu, tin tức truyền tới nhà, khắp quê nhà đều đến dập đầu với bà, mấy nữ quyến nhà quan lại ở kinh thành cũng đích thân đến chào hỏi.

Nếu là trước kia, không biết bà sẽ mừng rỡ cỡ nào, nữ nhi làm Hoàng hậu là vinh dự to lớn của Phó gia mà.

Phải biết rằng, trăm năm trước, khi Phó gia còn vang danh khắp chốn thì cũng có hai đời Hoàng hậu. Giờ đến lượt nữ nhi của mình, bà phải mừng rỡ lắm.

Song bà chẳng thể vui mừng gì nổi, nước mắt trong veo cứ tuôn ra như chuỗi ngọc đứt, rơi không ngừng như thể vừa bị cắt mất miếng thịt vậy.

Khóc cả đêm đến tận sáng sớm.

Ngày Hoàng đế hồi cung, Lý tần c.ắ.t c.ổ tự vẫn bằng chủy thủ mà năm đó Hoàng đế ban cho Lý lão gia tử ở cung Phỉ Thúy, may mà thị vệ cứu kịp thời, chỉ bị một vết cắt.

Tin tức lan đến Ngự thư phòng, Hoàng đế chẳng thèm ngước mắt lên.

Lãnh Hoài An giữ tay áo mài mực cho chàng, rồi hỏi: "Bệ hạ à, ngài xem nên xử lý ra sao?"

Dường như Hoàng đế không nghe thấy, một tay chàng ôm Bổn Bổn, cho cô nhóc ngồi lên đùi, chỉ cô bé cầm bút lông, một tay lật sổ, ra hiệu cho cô bé viết chữ.

Một hồi sau, chàng chau mày hỏi: "Nàng ta dùng thất tinh bảo đao mà trẫm thưởng cho lão gia tử à?"

Lãnh Hoài An khựng lại, nhìn chàng một hồi rồi bẩm: "Vâng ạ."

Hoàng đế cười khẩy, bực tức trong lòng. Lý lão gia tử có phẩm cách thế nào chứ, thế mà lại sinh ra nữ nhi lòng muông dạ thú, chàng nặng nề thở dài:

"Khanh đích thân đến cung Phỉ Thúy, thu lại thanh chủy thủ kia đi."

Lãnh Hoài An hiểu ra đế vương muốn tuân theo lời hứa, tha cho Lý tần một mạng.

Y đáp lại rồi lui ra.

"Cha ơi, tấu chương này cũng viết "được" ạ?" Bổn Bổn nghiêng đầu, nghiêng cả người hỏi chàng.

Dạo này, chữ mà cô nhóc viết nhiều nhất là chữ "được".

Hoàng đế xoa búi tóc của cô bé, cưng chiều bảo: "Đúng rồi, chữ của Bổn Bổn viết ngày càng đẹp."

Chàng bỗng nổi hứng, ôm Bổn Bổn đi du ngoạn khắp cung một lượt, cuối cùng bế cô nhóc đứng ở lan can trên lầu hai của điện Phụng Thiên.

Ngoài xa, hoàng hôn buông xuống, ráng mây đỏ từ từ tan hết màu sắc, trời đất hiện ra một màu xanh trắng.

Cô nhóc bé xinh chớp mắt nhìn phía trước, cung điện lớp lớp như cuộn giấy, hai bên điện Phụng Thiên là đèn lồng cung đình đỏ thẫm lần lượt thắp lên, như những bông hồng mai tô điểm trong đó, mái ngói cong cong hướng lên trời như những chiếc móc câu huyền ảo phía chân trời, nghiêm chỉnh và trang trọng.

Thềm đá bạch ngọc trải dài từ dưới chân ra phía trước, phô trương cảnh vật rộng lớn phía xa.

Tất nhiên là cô nhóc kinh ngạc trước vẻ nguy nga của hoàng thành, ánh mắt sáng như sao trời: "Cha ơi, đây là đâu vậy?"

Hoàng đế ôm cô bé vào lòng, ngắm nhìn cấm thành lâu rồi chưa đi tuần tra, ánh mắt sâu hun hút: "Con yêu, đây là nhà của con."

Bổn Bổn cười khanh khách, lanh lảnh như tiếng chuông bạc vọng ra phía chân trời: "Hóa ra nhà con lớn thế này... Ha ha ha!"

...

Loading...