Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 111
Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:17:50
Lượt xem: 127
Mọi người nhìn Phó Nhiêu với nhiều biểu cảm khác nhau, vị nữ y nổi danh khắp thiên hạ ung dung bước đến bên Hoàng đế, từ tốn đặt tay vào lòng bàn tay chàng.
Bỗng nhiên, họ lại nhìn ra phong thái của quốc mẫu trên người nàng.
Hoàng đế kéo nàng ngồi xuống bên cạnh rồi nói với chúng thần: "Còn một việc trẫm chưa nói. Ba năm rưỡi trước, trẫm đã muốn đón Phó Nhiêu vào cung làm hậu, ai ngờ Đàm Châu bùng dịch, tình hình không thể kiểm soát, nàng ấy khóc lóc xin trẫm đến Đàm Châu chống dịch. Trẫm thân là đế vương, về tư thì không buông, nhưng về công thì không thể không để nàng ấy đi. Tiếc là nàng ấy đang mang thai, bị động thai ở Đàm Châu, tình trạng khá nguy kịch. Sau đó gặp được y sĩ đưa nàng ấy vào Miêu Cương xem bệnh và điều trị. Nàng ấy sinh cho trẫm một nữ nhi trắng trẻo đáng yêu ở Miêu Cương, đến khi nàng ấy khỏi hẳn, trẫm mới sai người đến đón nàng ấy về bên trẫm..."
Hoàng đế thông báo việc Phó Nhiêu bỏ trốn năm đó là xả thân vì nước, bốn lạng đẩy ngàn cân (*) cho mẹ con Phó Nhiêu một danh phận.
(*) Là một kỹ xảo trong Thái cực quyền, ý muốn nói không phải làm gì nhiều mà vẫn dễ dàng chiến thắng.
Trước sự kinh ngạc của mọi người, Hoàng đế chỉ tay về phía cửa:
"Nào, truyền Tứ Công chúa cho trẫm..."
Một nữ quan bế bé gái khoảng 3 tuổi vào lều. Cô nhóc mặc váy hồng phấn, miệng nhỏ cười tươi rói, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c đi về phía Hoàng đế, cất giọng trong trẻo gọi: "Cha!" Sau đó nhào vào lòng Hoàng đế.
Hoàng đế trìu mến ôm cô bé lên đùi, xoay mặt về phía mọi người. Cô nhóc nhìn mọi người bằng cặp mắt đen láy, không hề sợ hãi. Điều khiến người ta kinh ngạc hơn là gương mặt của cô nhóc giống Hoàng đế y như đúc.
Chắc chắn là nữ nhi ruột của Hoàng đế rồi.
"Mẹ con nàng ấy không chỉ là công thần chống dịch Đàm Châu, mà còn là công thần trong vụ thuyền rồng hôm nay. Trẫm không chỉ muốn lập Phó Nhiêu làm hậu mà còn muốn phong Tứ Công chúa của trẫm làm Công chúa Càn Trinh."
"Liễu Khâm, Hàn Huyền, ngày 6 tháng 6 là sinh nhật Công chúa Càn Trinh, trẫm muốn nghênh đón Hoàng hậu vào cung trong ngày đó, việc này giao cho hai khanh sắp xếp."
"Thần tuân chỉ!"
"Lão thần tuân mệnh!"
Lời này vừa dứt, chắc chắn là Hoàng đế đã tính toán từ lâu.
Trình Khang tủm tỉm cười, đứng dậy, khom lưng xoa gối hỏi: "Bệ hạ, lão thần có được tính là ông mai cho đế hậu không?"
Hoàng đế chẳng thèm nhìn ông: "Trẫm không trị tội của khanh là đã khai ân lắm rồi, khanh còn muốn làm ông mai cơ à?"
Trình Khang đùa: "Bệ hạ, ngài không thể trách lão thần được, ai bảo bệ hạ khổ sở giấu chúng thần như thế."
Hai người đã có tình cảm từ lâu, lại còn sinh cả hài tử, việc Phó Nhiêu nhập cung là ván đã đóng thuyền rồi.
So với Lý thị tạo phản, Hoàng đế chọn Phó Nhiêu làm Hoàng hậu không chỉ vì thích, mà e là còn xem trọng danh tiếng và tính cách không xem trọng vật chất của Phó Nhiêu.
Trình Khang không khỏi bái phục mưu tính của Hoàng đế.
Nhân dịp diệt trừ Lý gia, nắm chắc cơ hội hiến tế trên thuyền rồng để lập Phó Nhiêu làm hậu, cũng công bố thân phận của Công chúa, quả thật là thiên thời địa lợi nhân hòa.
Tối đó, chúng thần theo kiệu vua về hành cung Thông Châu, Liễu Khâm lập tức viết chiếu sắc phong Công chúa rồi gửi chung với chiếu thư đã có tới cho Thông chính tư. Thông chính sử Dương Thanh Hà sợ Nội các lại tranh chấp nên đường đường là đại thần tam phẩm lại phải đứng canh trước cửa Nội các, bận rộn cuống quýt hối họ hạ chiếu thư, sau đó mới quay về phủ.
Ban đầu, Hoàng đế định ngày 6 tháng 5 hồi kinh, nhưng vì chuyện thuyền rồng nên phải giải quyết thêm vài rắc rối, phải trì hoãn thêm một hai ngày.
Khi hạ chiếu thư, mọi người thấy Phó Nhiêu là đều đến hành lễ với Hoàng hậu.
Hoàng đế ban cho Phó Nhiêu điện Càn Khôn nằm ở bên trái điện Khôn Ninh, đúng như lời Hoàng đế từng nói, ngày mùng 6 này có rất nhiều quan quyến liên tục đến thỉnh an nàng, hành lễ đầy long trọng.
Tôn Chiêu mang y phục của Hoàng hậu và một ít trang sức từ Ngự dụng giám tới.
Phó Nhiêu mặc cung trang uyên ương đỏ thẫm, đội mũ phượng đính phỉ thúy, môi tô son đỏ, mặt đánh phấn hồng, xứng với vẻ đẹp thanh tú của nàng. Cả người nàng đoan trang rực rỡ, sắc đẹp ngời ngời.
Nhìn thấy cô nương trẻ tuổi chưa gả, nàng không khỏi hỏi han vài câu, sau đó ban cho họ chút trang sức vàng.
May mà người của Tôn Chiêu chuẩn bị thỏa đáng, mới ngày đầu mà nàng đã thưởng hết ba tráp quà.
Vì đây là lần đầu tiên nàng gặp mệnh phụ với thân phận Hoàng hậu nên không thể ban thưởng tầm thường được, nàng đành dựa vào phẩm giai của quan quyến, thưởng theo thứ tự từ trâm cài kim phượng bát bảo đính ngọc, cài tóc vàng nạm ngọc cát tường, có cả hoa tai ngọc lam mạ vàng bạc nữa.
Ai nấy đều đồn rằng Hoàng hậu mới chi mạnh tay lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-111.html.]
Phó Nhiêu đón khách cả ngày trời đã mệt lắm rồi, gặp hết nhóm này, nàng đ.ấ.m eo, hỏi nữ quan: "Còn người nữa không?"
"Vẫn còn hai vị phu nhân chờ ngoài điện ạ." Nữ quan cười đáp.
Phó Nhiêu lộ vẻ khổ sở, nàng lại ngồi ngay ngắn trên sập: "Gọi hai nàng ấy vào đi."
Hai gương mặt quen thuộc vòng qua bức bình phong đi vào.
Đúng là Dương San San và Hạ Linh, hai người nắm tay bước vào điện. Gượng mặt thì nghiêm túc nhưng khóe mắt tràn trề ý cười đã bán đứng hai người.
"Thần phụ thỉnh an Hoàng hậu."
Hai người quỳ xuống hành đại lễ.
Phó Nhiêu dở khóc dở cười: "Mau đứng lên đi."
Cung nhân biết hai vị thiếu phu nhân trước mặt có tình sâu nghĩa nặng với Hoàng hậu nên đã mang ghế đến.
Hạ Linh gấp gáp ngồi xuống, phấn khích ôm cánh tay Phó Nhiêu: "Tỷ tỷ..."
"Gọi nương nương!" Dương San San nhỏ giọng sửa nàng ấy.
"Vâng vâng vâng, thần phụ lỡ lời..." Hạ Linh liếc nhìn xung quanh, thấy cung nhân cụp mắt nín thở, không ai để ý mình thì lặng lẽ lè lưỡi.
Phó Nhiêu buồn cười trước hành động lén lút của Hạ Linh.
Dương San San cũng giữ chặt Phó Nhiêu, vui vẻ bảo: "Hóa ra người nương nương nói có duyên lại là bệ hạ. Ngài không biết đâu, đêm qua cung nào cũng bàn luận chuyện này, ai ai cũng kinh ngạc và vui mừng hết!"
Phó Nhiêu hờn dỗi lườm Dương San San: "Muội đừng gạt ta, ngạc nhiên thì có đấy, chứ mừng lại chẳng có ai."
Dương San San ngại ngùng cười trừ.
Thậm chí Phó Nhiêu có thể tưởng tượng ra mấy phụ nhân đó lén lút nói nàng vốn là vị hôn thê của Từ Gia, sau lại gả cho Hoàng đế làm hậu, trở thành đích mẫu của Từ Gia và Công chúa Bình Khang. Chỉ cần một chuyện này thôi cũng khiến cho người ta bàn tán một thời gian dài rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Song người dốc hết công sức là mẹ con Công chúa Bình Khang chứ không phải nàng, nàng cũng chẳng có gì đáng để ý cả.
"Thần phụ mừng đến mức không ngủ được..."
"Thần phụ cũng thế, cũng y vậy luôn... À đâu phải, thần phụ vui đến độ cả đêm chưa nhắm mắt luôn..." Hạ Linh khua tay khua chân nói.
Phó Nhiêu khẽ phì cười, cái bật cười này khiến eo đau nhói, nàng xoa eo: "Ôi chao, hai người tới rồi thì ta không cần giữ ý gì nữa..." Nàng vươn tay gỡ mũ phượng dày nặng xuống, cung nhân vội đón lấy. Phó Nhiêu vươn vai, mỉm cười với hai người: "Hai người ở lại dùng bữa đi."
"Đa tạ nương nương..." Lúc này Hạ Linh không lỡ lời, nàng ấy đắc chí lắm.
Phó Nhiêu nhìn nàng ấy mỉm cười.
Dương San San nhịn cười, đoan trang hành lễ: "Đa tạ nương nương nâng đỡ."
Nụ cười của Hạ Linh cứng đờ, nàng ấy quan sát lễ nghi chuẩn chỉnh của Dương San San, sau đó tủi thân đứng dậy, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
Cả điện cười phá lên.
"Nương nương, thần phụ nói thật mà. Tối qua, khi bà bà của thần phụ biết ngài được lập làm Hoàng hậu thì ôi chao, cả đêm đó tặng thần phụ cả tráp trang sức, muốn bắt tay giảng hòa ấy ạ!"
Dương San San không ngờ sự chèn ép suốt ba năm qua đã bị phá tan bằng một chiêu của Phó Nhiêu thôi. Nếu tin tức hôm nay mình được giữ lại dùng bữa truyền ra thì chẳng biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ nữa.
Trước kia Dương San San không phải kiểu người ganh đua, thật sự sau ba năm lấy chồng, trải qua ấm lạnh của nhân gian thì không thể không quan tâm chuyện này.
Ban đêm, Hoàng đế đích thân bế Bổn Bổn về điện Khôn Ninh nghỉ, chàng cũng truyền chỉ nghỉ ngơi chỉnh trang một ngày, mùng 8 hồi cung.
Phó Nhiêu dựa vào lòng chàng, mở mắt trong tia nắng ban mai dịu nhẹ.
Cuối cùng cũng phải về.
Hồi kinh với thân phận Hoàng hậu.