Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 109
Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:17:46
Lượt xem: 112
Trình Khang bi phẫn đan xen, xoay người, hướng về phía Hoàng đế thỉnh lệnh:
“Bệ hạ, thần thân là Tả đô Ngự sử, không thể tra ra gian kế của Lý Duy Trung, là thất trách, thần xin tước đoạt hầu tước, tháo mũ quan xuống, nhưng Lý Duy Trung lòng lang dạ sói, quyết không thể bỏ qua, kính xin bệ hạ tru di cửu tộc để răn đe!”
Trình Khang vừa dứt lời, bốn bề không tiếng động.
Hoàng đế nhắm mắt, cau mày.
Lại bộ Thượng thư Liễu Khâm nhíu mày trước, liếc mắt nhìn Hoàng đế, cân nhắc nói:
“Lão Ngự sử, Lý Duy Trung tội đáng c.h.ế.t vạn lần, gia tộc của hắn cũng nên bị tru di, những điều này thần không có ý kiến gì, nhưng Lý lão gia tử chính là công thần năm đó cùng bệ hạ vào sinh ra tử, lại từng cứu tính mạng bệ hạ, nếu có thể, thần mong rằng bệ hạ cho Lý lão gia tử lưu lại một tia hương khói.” Lão có ý muốn cứu Lý Huân, đứa nhỏ Lý Huân kia vẫn là đáng tiếc.
Trình Khang im lặng, dần dần bình tĩnh lại, trầm ngâm nói: “Nhà họ Lý có thể giữ lại một phần con cháu làm người thừa kế, nhưng không được để lại hậu duệ trực hệ nào của nhà họ Lý.”
Liễu Khâm ngẫm nghĩ một lát, ánh mắt hướng về phía Hoàng đế.
Hoàng đế đã giữ ngai vàng nhiều năm, lại là người chinh chiến sát phạt, lòng dạ tuyệt đối không mềm yếu, chàng suy nghĩ một chút, liền quyết đoán nói:
“Trần Chương, bắt giam toàn bộ Lý gia. Trình Khang, ngươi dẫn đầu tam ti hội thẩm, điều tra rõ ràng triệt để vụ án này và phe Lý thị, sau đó xử trí theo luật, luật pháp như thế nào, liền làm theo như thế.”
Chàng nói xong, chỉ thấy Tạ Tương vẫn quỳ không nhúc nhích, lần nữa dập đầu nói: “Bệ hạ, thần có việc khởi tấu.”
Hoàng đế gần như đoán được y muốn nói gì, lạnh lùng nhếch khóe môi: “Chuyện gì?”
Tạ Tương liếc mắt nhìn Lý Huân trong góc, thấy con ngươi hắn đen như mực, đặc sệt, dù thế nào thì cũng không phai đi được.
Y cất cao giọng nói: “Bệ hạ, Lý Huân tuy là con trai của tội thần nhưng hắn có công, lại dụ được phạm nhân nói ra chân tướng sự tình, thân chính, tâm trung. Thần to gan xin bệ hạ tha cho hắn một mạng… để hắn hương khói cho Lý lão gia tử.”
Liễu Khâm thấy vị Thiết diện Bồ tát Tạ Tương này đang nói thay cho Lý Huân thì trong lòng lão hơi sáng lên, vội vàng nói:
“Bệ hạ, Lý Huân đã là thủ cáo, như vậy theo luật, liền có thể miễn chết, kính xin bệ hạ khai ân...”
“Xin bệ hạ khai ân...” Cũng có mấy vị đại thần liêm khiết quỳ xuống thay Lý Huân xin lệnh.
Nhưng, đại đa số quan viên còn chưa lên tiếng, chỉ vì kế này của Lý Duy Trung quá mức ác độc, nếu không phải Hoàng đế bày mưu nghĩ kế, nếu không phải Phó Nhiêu trước đó phát hiện, bọn họ sợ là đã tan thành tro bụi.
Họ không thể đồng cảm với Lý Huân.
Hoàng đế đặt hai tay lên đầu gối, im lặng một lát, nói: “Trẫm vừa hạ chỉ, trước tiên điều tra rõ ràng vụ án, về phần xử trí như thế nào, theo luật mà định.”
Theo luật, Lý Huân phải chết, nhưng bởi vì hắn là người tố cáo nên có thể miễn chết.
Người thông minh sẽ biết Hoàng đế đã âm thầm giải vây, đến lúc đó lại thay Lý Huân tìm chút công huân, có lẽ có thể cứu hắn một mạng.
Vũ lâm vệ Trần Chương, giải người của Lý gia cùng những quan viên liên quan khác đi.
Âm thanh thưa thớt một hồi lâu sau mới dừng lại, bầu không khí nhẹ nhàng hơn rất nhiều, có vài cô nương cúi đầu thấp giọng nói cái gì đó, dường như có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về Phó Nhiêu.
Sau khi xem xong "Pháo hoa", nàng liền quay về xe ngựa thay y phục, là Tôn Chiêu chuẩn bị cho nàng, nói là Hoàng đế dặn nàng thay, nàng nghi hoặc, nhưng vẫn tin tưởng chàng mà mặc bộ này.
Đây là một cái váy dài thêu phượng đỏ thẫm, hoa mỹ diễm lệ, không biết dùng phương pháp gì, nhưng từ trên xuống dưới dường như có những mảnh ánh sáng cực nhỏ đổ xuống, phần eo được nâng lên, lộ ra thân hình mềm mại, làn váy uốn lượn giống như có một luồng ánh sáng rơi xuống đất, khiến cả người có chút phong thái Dao Trì tiên nữ.
Các thiếu nữ đều thích chưng diện, giống như đang tò mò nàng mặc xiêm y gì.
Phó Nhiêu đứng ở góc bên trái, trước mặt là một cung tỳ cùng một tiểu hoàng môn, Hạ Du cùng đứng với nàng ở một chỗ, ông không biết chuyện gì đang xảy ra, lúc này vẫn toát ra mồ hôi lạnh và liên tục lau tay.
Lý gia đột nhiên bị diệt tận gốc cũng không biết có liên quan đến Lý tần và Tam Hoàng tử trong cung hay không, theo luật ít nhiều sẽ có xử trí, nhưng Hoàng đế và bá quan đều chưa từng đề cập tới, cũng không biết đợi sau khi điều tra rõ ràng vụ án, trong triều sẽ có một phen biến động như thế nào.
Nếu Tam Hoàng tử thật sự bị xử trí, Hoàng đế sẽ chỉ còn lại có Đại Hoàng tử đang ốm yếu, bệ hạ liệu có lại tuyển một nhóm cung phi vào cung để kéo dài con nối dõi?
Trước mắt cùng Hoàng đế ở trong hoàng trướng không quá lớn này cũng là cơ hội hiếm có để có thể quan sát vị đế vương ở cự ly gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-109.html.]
Chàng khí phách hiên ngang, ánh mắt lạnh thấu như sương, cả người tản ra khí lạnh từ trên cao xuống, đúng là không hiểu sao lại làm cho người ta sinh ra tâm tư ngưỡng mộ.
Thì ra Hoàng đế cũng không già, lại còn rất tuấn tú.
Không ít phu nhân quan lại và cô nương tâm tình rung động.
Cùng với đó còn có Trình Khang, Trình Khang nhìn Phó Nhiêu ở trong góc, nghĩ tới điều gì đó trong đầu.
Ông thay đổi sắc mặt giận dữ, cười híp mắt chắp tay với Hoàng đế:
“Bệ hạ, Phó Nhiêu cô nương mấy lần có công tại triều, trước đây Đàm Châu bùng dịch, bệ hạ còn chưa phong thưởng nàng, không bằng lúc này bệ hạ ban thưởng luôn một lượt?”
Dứt lời, trong trướng vang lên một trận tiếng ong ong, chợt có rất nhiều người tán thành.
Nhất là sau khi vừa được Phó Nhiêu giúp một phen, từ trong sợ hãi tìm được đường sống, từ trong chỗ c.h.ế.t chui ra, nhịn không được mà bày tỏ kính ý lớn nhất đối với vị nữ thái y này.
Sắc mặt Hoàng đế cũng thả lỏng xuống, cười ha ha một tiếng.
“Trình khanh vẫn còn nhớ chuyện ba năm trước trẫm không ban thưởng Phó Nhiêu?”
Trình Khang không chỉ không xấu hổ, ngược lại lộ ra vài phần bất bình: “Bệ hạ, Phó cô nương ở Đàm Châu bệnh nặng, lại tới Miêu Cương dưỡng bệnh rồi về, cũng coi như tìm được đường sống trong chỗ chết...”
“Lần này mặc dù bệ hạ là người bày mưu nghĩ kế nhưng cũng không thể bỏ qua công lao của Phó cô nương, mạng của thủy thủ cũng là mạng, mạng của thợ thủ công cũng là mạng, Phó cô nương kính trọng sinh mệnh, lão thần bội phục sát đất, bệ hạ lần này nếu không thưởng, lão thần thật sự là không đồng tình…” Ông nhún nhún vai.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ha ha ha!” Hoàng đế sắc mặt vô cùng vui mừng, gật đầu nói: “Vậy theo ý Trình Khanh, trẫm nên phong thưởng thế nào?”
Trình Khang chờ chính là những lời này, ống tay áo vừa mở ra lại chắp vào, trịnh trọng nói: “Vàng bạc châu báu, bệ hạ sẽ không keo kiệt, thần cảm thấy, có thể cho một đệ tử Phó gia vào triều làm quan...”
Đây là để lại đường lui cho Phó Khôn, chẳng may Phó Khôn không thể lên cao trung thì cũng có thể thông qua hành động này nhập sĩ.
“Còn nữa...” Trình Khang liếc mắt nhìn thật sâu nữ tử đoan trang trong góc, chỉ thấy khuôn mặt nàng kiều diễm, giống như thiếu nữ xinh đẹp, nghĩ đến chuyện nàng bị Bình Khang Công chúa đoạt mất trượng phu mà trong lòng vẫn cứng rắn, liền xúc động nói:
“Xin bệ hạ ban hôn cho nàng.”
Trước kia mọi người đều cảm thấy nữ nhân xuất đầu lộ diện không tốt, khó có thể kết hôn, nhưng hôm nay cảm xúc như vậy ngược lại bị vứt bỏ, từng người đối với vị nữ thái y này sinh ra ngàn vạn tôn trọng và đồng tình.
“Bệ hạ nhất định phải chỉ mối hôn sự cho Phó cô nương mới được...”
“Thần sẽ giúp đỡ bệ hạ cân nhắc chọn người…”
Bách quan phục nghị.
Hàn phu nhân cũng rất yêu thích Phó Nhiêu, lúc này đứng dậy quỳ gối nói: “Bệ hạ, thần mặc dù không hiểu triều sự, nhưng cũng biết Huyện chúa hải nội nhân vọng(*), có di phong của tổ tiên, ngày xưa Phó thái phó đã cạo vết loét giúp triều đình trị tận gốc, tiền triều dần dần hưng thịnh, hôm nay Huyện chúa nhờ nghề y mà giúp mọi người, là thầy thuốc nhân tâm, chính là kết quả kỳ diệu.”
(*) Hải nội nhân vọng: được dùng để mô tả danh tiếng của một người rất rộng rãi và được tôn trọng về mặt đạo đức, đến nỗi nếu một người như vậy bị giết, điều đó sẽ gây ra sự phẫn nộ của tất cả mọi người.
Hoàng đế nghe vậy thần sắc hơi sáng lên, mặt lộ vẻ tán thưởng: “Lời phu nhân nói rất hợp ý trẫm.”
Hàn phu nhân lại thi lễ: “Thần cho rằng, mặc dù nàng làm thái y nhưng cũng không tính là xuất đầu lộ diện, thần không cho là xấu hổ, ngược lại cho là vinh, nàng tự lập tự cường, là nữ nhân gương mẫu, cho nên kính xin bệ hạ không cần cố kỵ một ít thành tục quy tắc cũ, hạ chỉ cho Phó cô nương một cửa hôn sự!”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Thông chính sứ Dương phu nhân cũng cười híp mắt đứng dậy nói: “Bệ hạ, người mà vừa độ tuổi với Phó cô nương trong triều không biết bao nhiêu, ngài có thể chọn người hiền ban hôn.”
Trình Khang thấy phu nhân quan lại trọng thần đều đứng ra tán thành, xem ra chuyện hôm nay tất thành, liền kéo tay áo nói: “Bệ hạ, cũng không làm khó ngài, gia thế là thứ yếu, quan trọng nhất chính là nhân phẩm đoan chính, biết chăm sóc người, ngài cũng biết, cô nương này đã chịu khổ nhiều, lão thần cũng không kìm nổi xót xa, nếu không phải trong nhà lão thần không có cháu trai vừa độ tuổi thì nhất định sẽ cầu hôn nàng.”
Trong trướng chúng quan cùng nữ quyến âm thầm châu đầu ghé tai, đều đang vì Phó Nhiêu mà chọn lựa vị hôn phu, không khí đẩy lên cao trào, một lát sau thế mà cũng có vài người được chọn.
Hoàng đế bình tĩnh nghe mọi người bàn luận xong, mắt hơi nheo lại, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên đầu gối:
“Trình Khanh nếu đã muốn làm mai, vậy trẫm hỏi Trình Khanh...”
“Ngươi cảm thấy, trẫm thế nào?”