Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 105

Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:17:39
Lượt xem: 104

Hoàng đế nhìn sắc mặt nàng, lòng lại lạnh đi, quả nhiên là không vừa lòng nàng mà.

Chàng đành căng da đầu kéo nàng về phía trước, đến bức tường trong cùng. Trước mặt là tủ quần áo gỗ sưa khảm bách bảo cao ngút, tượng Quan Âm bạch ngọc trên đài tử đàn, ngọc ấn lục giác, giường La Hán bằng gỗ sưa, bình phong cảnh sơn thủy treo tường, giường Thiên công Bạt Bộ, vân vân mây mây.

Có không dưới trăm món đồ dùng bằng tử đàn và gỗ sưa.

Ngoài ra còn có bốn năm rương sách cổ, tranh thư pháp, tứ bản nghiên cứu và các loại đồ sơn mài, vàng bạc đều vô số.

Cuối cùng, Phó Nhiêu chẳng thích nhìn gì cả, chỉ nhìn chằm chằm Hoàng đế bằng cặp mắt sáng quắc, nàng hờn dỗi hỏi: "Bệ hạ đang làm gì vậy?"

Hoàng đế âu sầu nắm tay nàng, ánh mắt sâu hun hút như đáy biển, chàng bỗng lên tiếng: "Đây là của hồi môn ta chuẩn bị cho nàng đó."

Vân Mộng Hạ Vũ

Phó Nhiên bỗng cứng người.

Chàng vén lọn tóc rủ xuống vào tai nàng, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp: "Trong lòng trẫm, công trạng, phẩm cách của nàng là của hồi môn tốt nhất rồi. Song người đời hay bàn tán, trẫm không muốn thấy lúc nàng gả vào cung mà trên xe chỉ có vỏn vẹn vài thứ, nàng sẽ bị người ta nói này nói nọ."

Giọng chàng hơi trầm, như dòng suối nhẹ nhàng chảy vào con tim nàng.

Nước mắt dần tụ lại bên khóe mắt, đôi mắt hạnh rưng rưng lệ. Gương mặt của nam nhân dần mờ đi nhưng lại in dấu sâu trong lòng nàng.

Năm đó, khi nàng rời kinh đã giao cửa hàng cho Phó Khôn, giao điền trang cho mẫu thân dưỡng già. Mẫu tử họ không lo cái ăn cái mặc thì nàng mới yên tâm rời đi, tuy bây giờ phải gả đi nhưng đồ đã cho đi rồi thì không nên lấy lại, mà nàng cũng không thể lấy lại. Vì thế nàng chỉ còn mấy rương trang sức mà lúc trước Hoàng đế ban thưởng để mang theo thôi, nhưng chút của hồi môn này đâu xứng với danh hiệu Hoàng hậu cao quý. Dạo này, tuy đã xác định hẹn ước cả đời với chàng nhưng nàng vẫn chìm trong chuyện nghề y, quên khuấy mất thể diện khi nàng gả vào cung.

Đây vốn là chuyện nàng phải lo, không ngờ chàng đã âm thầm làm luôn cho nàng.

"Ngài... Ngài tính toán chuyện này từ hồi nào vậy..." Mắt Phó Nhiêu đỏ hoe, vừa kéo vừa hỏi. Mấy thứ trước mắt không thể chuẩn bị trong một sớm một chiều được.

Hoàng đế đau lòng đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, cưng chiều đáp: "Khoảng ba năm trước, khi trẫm quyết định cưới nàng. Khi ấy nàng có thai, trẫm đau đầu lắm, thầm nghĩ phải đặt mấy món hồi môn này để giữ thể diện cho nàng, đợi nàng vào cung Khôn Ninh thì sẽ để nàng dùng đồ nàng dùng hàng ngày, như thế sẽ không khiến nàng bị ngộp. Mấy món hồi môn trước mắt này đã được ba năm rồi nên đã mất mùi, mấy món mới mua cỡ một năm đều được để ở nhà kho, hai năm nữa dùng cũng được."

"Mấy món đồ trang sức đó nhiều quá... Chắc cũng tốn không ít bạc..." Phó Nhiêu rưng rưng nước mắt, tủi thân hỏi. Nàng thấy chàng phí công sức như thế, nàng không thể không áy náy được.

Chưa tính những thứ còn lại, chỉ mỗi hộp trâm cài bạc bình thường thôi mà đã có cả bộ, kiểu dáng nào cũng có, mà nàng cần chi nhiều mấy món phụ kiện be bé này?

Hoàng đế từ tốn lắc đầu, gõ nhẹ vào trán nàng, tức giận bảo: "Cô nương ngốc nhà nàng, sau này nàng là Hoàng hậu thì sẽ thường xuyên có người vào cung yết kiến. Gặp vãn bối mà nàng định không ban thưởng gì à? Mấy món trang sức nho nhỏ này là để cho nàng ban thưởng đó. Năm đó khi Kiều thị nhập cung, Kiều gia chi nửa gia sản để mua đồ trang sức, sau mười năm, nàng ta cũng dùng gần hết luôn rồi."

"Trẫm không muốn Nhiêu Nhiêu mất chút mặt mũi nào cả nên đã chuẩn bị cho nàng nhiều hơn một chút. Tất nhiên nàng cũng đừng lo lắng, sau này mà thiếu cái gì, trẫm sẽ bù vào cái đó."

Tiếng ầm ầm vang lên trong đầu Phó Nhiêu, nàng cũng xem như là người thông minh lanh lợi, song lại chưa từng sống ở hậu cung nên chẳng cần gì để làm một Hoàng hậu tốt. Thậm chí nàng còn chưa nghĩ tới mà chàng đã tính toán hết cho tôn vinh trong tương lai của nàng rồi.

Phải chăng đây là lợi ích khi gả cho một nam nhân chững chạc?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-105.html.]

Không nhịn được nữa, nàng yêu kiều chạy vào lòng rồi ôm lấy eo chàng, thút thít bảo: "Bệ hạ, ngài tốt với ta quá... Gặp được ngài là phúc phận của Nhiêu Nhi." Nàng hiếm khi làm nũng và ỷ lại thế này nên Hoàng đế rất hưởng thụ, chàng thích nàng dựa dẫm vào mình.

"Ha ha..." Hoàng đế nhẹ nhõm trong lòng, vuốt tóc nàng: "Trẫm còn đặt mua mười mấy khu điền trang và hai cửa tiệm mặt tiền cho nàng ở Giang Nam, ngày nào cũng có thu nhập, nàng không phải lo thiếu chi phí."

Phó Nhiêu dở khóc dở cười, cuối cùng là chàng đang cưới vợ hay là đang gả con vậy?!

Nàng vừa xấu hổ và ngại ngùng, vùi đầu vào n.g.ự.c chàng, phấn khích vô cùng.

Gió khẽ thổi qua, mùi hương của phòng đồ dùng thoang thoảng vào mũi.

Hai người ôm chặt nhau một hồi.

Phó Nhiêu bỗng sực nhớ vẻ mất tự nhiên của Hoàng đế trong xe ngựa, trong vòng tay chàng, nàng ngước mặt lên hỏi: "Bệ hạ, sao ngài chuẩn bị nhiều hồi môn cho Nhiêu Nhi thế này mà lúc nãy bất an vậy?"

Hoàng đế ngại ngùng cười: "Chẳng phải trẫm sợ nàng chê trẫm chỉ biết cho nàng mấy món vàng bạc à?! Dẫu sao bọn họ đều tự tay làm hết, còn trẫm chỉ cần đưa ra vài lời chỉ thị thôi..."

Phó Nhiêu hành y cứu người, tuy không từ chối tiền tài nhưng không bao giờ chìm đắm trong đó. Chàng lo quà sinh nhật của mình sẽ không khiến nàng cảm động như của người khác.

Phó Nhiêu nghe thế thì phì cười, nàng mím đôi môi đỏ mọng, nhịn cười một hồi rồi nhẹ nhàng xoa n.g.ự.c chàng bằng đầu ngón tay, dịu dàng cất lời:

"Tuy quà sinh nhật của người khác có tâm thật nhưng sao so được với những gì bệ hạ lo thay ta. Bệ hạ làm những điều thực tế, trong ngoài đều nghĩ đến Nhiêu Nhi mới là món quà thật lòng nhất."

Hoàng đế vô cùng đồng tình, nỗi băn khoăn trong lòng cũng vơi đi: "Đúng rồi! Trẫm biết vẽ tranh, cũng biết làm thơ, thời niên thiếu trẫm cũng từng đẽo sáo trúc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn nên đặt mua mấy món đồ thay nàng, giải quyết hết mấy vấn đề cấp bách cho nàng."

Mai là tết Đoan Ngọ, làm xong chàng sẽ hồi cung. Khi ấy chàng sẽ xử lý việc lập hậu và lễ mừng sắc phong Công chúa. Lãnh Hoài An đã lặng lẽ chuẩn bị cho chuyện này, theo lời bói của Khâm thiên giám, ngày 6 tháng 6 là ngày lành, ngày đó lại là sinh nhật Bổn Bổn. Chàng định chọn ngày này để nghênh đón Phó Nhiêu vào cung. Chàng tính toán thấy cùng lắm chỉ còn khoảng một tháng thôi, sao Phó Nhiêu chuẩn bị của hồi môn đàng hoàng kịp.

Chuyện này nên là trách nhiệm của chàng.

Mấy món được làm ra trong nhà kho này cũng chỉ là một khoản trong cung vua và được chàng rót tài sản cá nhân vào nên trước giờ không khắc chữ "ngự dụng cung vua" vào, người khác cũng sẽ không biết đây là đồ từ Ngự dụng giám. Tôn Chiêu rất kín miệng với những việc mình đích thân làm nên chàng cũng yên tâm.

Phó Nhiêu gật đầu liên tục: "Ơn của bệ hạ, Nhiêu Nhi chẳng biết lấy gì đền đáp."

Hoàng đế thấy nàng thật sự thích nên cũng đắc ý, xoa tóc nàng, thì thầm:

"Nhiêu Nhiêu của trẫm cực khổ cả nửa đời rồi, còn nhỏ mà phải gánh vác gia đình cũng chẳng dễ dàng gì. Mỗi lần trẫm nhớ đến là lại thấy đau lòng, quãng đời còn lại cứ giao cho trẫm, để trẫm thương nàng..."

Từng giọt lệ nóng hổi lăn dài trên má, Phó Nhiêu chôn mặt trong lòng chàng, khóc không thành tiếng. Đôi tay nhỏ nhắn nắm chặt xiêm y, chỉ ước gì nàng có thể gần chàng hơn, gần hơn chút nữa, đó là rung động mà nàng khó lòng tả nổi.

---

Loading...