Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 104

Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:17:38
Lượt xem: 98

Điện Càn Khôn xây giữa hành cung Thông Châu, dựa lưng vào núi, quan sát được cả hành cung. Thế núi cũng không cao, nhưng dài vài dặm, ngăn cách thành Thông Châu với kinh thành. Hướng Nam thuộc Thông Châu, hướng Bắc là trọng địa của kinh đô và các vùng lân cận, vì vậy nó vừa hay nằm đối diện với dãy Kỳ Sơn ở phía Đông Nam kinh thành. Bởi thế khu vực rộng lớn ở giữa đều bị hoàng gia chiếm giữ, nhiều công xưởng liên kết với hoàng cung và người giám sát khí cụ các bộ đều chiếm cứ các đỉnh núi, tất cả được bày hết ở đây.

Dưới điện Càn Khôn có một lối đi bí mật xuyên qua núi, Hoàng đế thay bộ long bào đen tuyền, tay áo rộng phủ xuống, che đi bàn tay đang nắm tay Phó Nhiêu. Chàng âm thầm ngồi xe ngựa xuất cung cùng nàng qua lối đi bí mật, ra khỏi lối đi dài, xe ngựa lập tức chạy về phía kinh thành.

Phó Nhiêu không hiểu chàng đang làm gì, vừa lên xe ngựa là nàng hỏi ngay: "Bệ hạ, chúng ta đi đâu đây?"

Hoàng đế lộ ra nụ cười bất lực, chàng đặt bàn tay mềm mại của nàng vào lòng bàn tay mình, khẽ khàng vỗ về: "Tới rồi nàng sẽ biết..."

Bí ẩn quá chừng.

Phó Nhiêu lặng lẽ quan sát biểu cảm của chàng, trông không có vẻ tự tin lắm, rốt cuộc chàng đang băn khoăn điều gì?

Quả thật là sắc mặt của Hoàng đế không tươi tỉnh lắm. Chàng vừa khó chịu vì có người thèm khát Phó Nhiêu, vừa lo sợ quà của mình quá tầm thường. Cô nương trẻ tuổi ấy mà, đa số toàn thích mấy món quà hào nhoáng thôi.

Hoàng đế nghĩ thầm, nếu không thành công thì khi quay về, chàng sẽ vẽ cho nàng một bức tranh, viết một tấm thư pháp...

Không được, không được! Phu thê Tạ Tương đã đưa rồi, chàng mà đưa nữa thì chẳng còn gì mới mẻ hết!

Tạ Tương cũng thật là, bình thường có phải người biết chơi chữ đâu, thế mà hôm nay lại văn vẻ. Chẳng phải Hoàng đế là chàng đây mới là người tặng thơ cho Phó Nhiêu à?! Sao y sĩ diện vậy.

Cưới được cô nương trẻ hơn mình mười mấy tuổi, chàng không thể không dỗ dành nàng, muốn thỏa mãn nàng.

Xe ngựa chầm chậm lên tới mặt đất, đi đến một nơi thanh vắng. Ánh dương ùa vào như chiếc rèm mỏng, soi rõ gương mặt tuấn tú của Hoàng đế.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phó Nhiêu nhìn chàng đăm đăm, chàng tỳ tay lên bàn, hơi chau mày, đáy mắt như đang nghĩ suy gì đó.

Từ lời nói của chàng lúc ở điện, Phó Nhiêu đã đoán được suy nghĩ của chàng. Chắc là chàng thấy quà của mình không đủ ấn tượng với nàng nên mới bồn chồn thế này.

Lát nữa, cho dù chàng có mang cái gì ra thì nàng cũng phải khen không ngớt mới được.

Chàng bận trăm công nghìn việc, cũng chẳng còn trẻ trung gì nữa. Nữ nhân trong cung ai cũng nghĩ nát óc để lấy lòng chàng, chỉ cần chàng có lòng là được rồi.

Bỗng dưng nàng không muốn chàng rầu rĩ nữa.

Phó Nhiêu dịch người sang, nhẹ nhàng chui vào lòng chàng, hai tay vòng qua eo rồi ôm lấy chàng: "Bệ hạ à, ngài ban thưởng cái gì ta cũng thích hết."

Phó Nhiêu càng nói vậy thì Hoàng đế càng rầu. Chàng ngẫm một lát rồi nói: "Trẫm có thể làm được. Trẫm định bảo Cẩm y vệ sưu tầm một vài sách y cổ cho nàng, để giúp nàng viết sách."

"Thật ư?" Đôi mắt đen láy của Phó Nhiêu sáng rỡ.

Phản ứng của Phó Nhiêu khiến Hoàng đế rất có lòng tin, chàng không khỏi ôm vai nàng: "Nàng muốn nhập cung với trẫm, sau này không thể chu du bốn bể nữa. Trẫm bèn lệnh cho Cẩm y vệ ở các châu, huyện thu thập sách y và bệnh án cho nàng, để nàng đỡ nhớ."

Quả thật là chuyện này khiến Phó Nhiêu rất vui sướng, nàng nhoẻn miệng cười tinh nghịch: "Quà sinh nhật của bệ hạ rất hợp ý ta." Chỉ dựa vào bản thân nàng, có lẽ đến cuối đời cũng không chu du bốn bể được, Hoàng đế đã khiến nàng cảm động.

Hoàng đế chột dạ day trán: "Trẫm chỉ mới nghĩ ra thôi."

Phó Nhiêu cười tủm tỉm, nàng dựa vào lòng chàng, vừa đặt tay lên n.g.ự.c vừa nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, nàng lại bật cười.

Hoàng đế hơi mất tự nhiên, chàng xoa mặt nàng, nghiêm nghị bảo: "Được rồi, nàng đừng cười chê trẫm nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-104.html.]

Nửa canh giờ sau, xe ngựa đi qua khe núi, đến một bình nguyên được núi bủa vây tứ phía. Từ xa đã ngửi thấy mùi thơm của gỗ thoang thoảng, có gỗ đàn, gỗ sưa... Từ nhỏ Phó Nhiêu đã lên núi hái thuốc nên rất nhạy cảm với mùi hương.

Nàng vén mành xe lên, lọt vào tầm mắt nàng là một vùng trời xanh biếc, mấy bụi cỏ nhấp nhô theo gió như làn sóng, nhìn đến cuối cùng là khói bếp lượn lờ, nhà cửa san sát.

Lát sau, xe ngựa dừng lại ở viên môn, Tôn Chiêu xoay người xuống ngựa, đích thân đặt bàn đạp, cung kính đón hai người xuống xe.

Phó Nhiêu đứng ở càng xe, nhìn về phía trước. Đây là một viên môn nguy nga, ngói men vàng, cột đỏ cao ngút, phải độ ba thước, bên trên có ba chữ thể lệ rất lớn "Ngự dụng giám".

Phó Nhiêu biết trong cung có 24 tư, Ngự dụng giám này là nha môn trong triều, chỉ đứng sau Tư lễ giám, chuyên chịu trách nhiệm làm bình phong, giường, các loại trang sức, đồ chơi, sách vở, tập tranh vân vân theo thánh lệnh.

Chẳng lẽ Hoàng đế đặt trang sức cho nàng? Nếu như vậy thì sai người đưa đến hành cung là được rồi, sao phải tới tận đây?

Phó Nhiêu khó hiểu xuống xe ngựa.

Thông Châu cách kinh thành một ngày đường, xưởng Ngự dụng giám có hơn một ngàn thợ thủ công có tiếng, lúc bận rộn có thể huy động tới cả vạn thợ thủ công. Nơi này cần nhiều phòng ốc, nhà cửa, chiếm diện tích khá lớn nên Nội đình tư đã dựng xưởng ở một nơi bí mật giữa Thông Châu và kinh thành.

Có vị thái giám đứng đầu Ngự dụng giám ra đón, là một thái giám già chừng 40 tuổi. Khi gặp Hoàng đế, lão cúi người rất sâu, vẻ mặt ôn hòa, luôn cười tủm tỉm, lúc nhìn thấy Phó Nhiêu cũng làm y hệt, có thể thấy đây là thân tín của Hoàng đế. Lão quỳ xuống lạy mấy cái rồi dẫn Hoàng đế và Phó Nhiêu đi vào.

Bên trong là từng dãy xưởng san sát, tiếng leng keng cứ vang lên hết lớp này đến lớp khác như một bản nhạc.

Chắc là do đã nhận được chỉ thị nên mấy thợ thủ công vốn ở trần nay toàn mặc áo, đồ của họ ướt đẫm, dính sát vào người. Có nội giám quản sự thấy ngự giá đến tận đây bèn vội chạy ra, dập đầu trên thềm gạch đá xanh. Hoàng đế xua tay ra hiệu cho hắn lui ra, rồi chàng dẫn Phó Nhiêu qua mấy cái xưởng, đến một nhà kho rất lớn ở giữa. Nhà kho này phải rộng hơn hai mươi trượng, ngoài cửa có thị vệ canh giữ.

Đi qua ngưỡng cửa, bên trong có vô số kệ đựng đủ kiểu đồ dùng, trang sức và đồ chơi cũng có rất nhiều loại, sặc sỡ và đa dạng vô cùng.

Lão thái giám đi trước dẫn đường, đi dọc qua từng hàng kệ, lão đều giới thiệu tường tận cho Phó Nhiêu nghe. Âm lượng của lão vừa phải, nói chuyện rất êm tai.

"Nương nương, đây là bộ gốm sứ do quan diêu làm ra."

Phó Nhiêu nhìn sang, có chiếc tách lục giác với hoa văn mạ vàng, tách trà có nắp gốm xanh trang trí "tuế hàn tam hữu" và mai bình hai quai trang trí thụy thú bằng kỹ thuật đấu thái, bộ dụng cụ pha trà mẫu đơn ngọc lam, chén con gà tráng men màu lam... chén cụ, trà cụ, mai bình, đủ loại đồ gốm sứ không tả xiết, tất cả đều có hình dáng tinh xảo, vô cùng lộng lẫy.

"Bên này là đèn..."

Phó Nhiêu được dẫn đến dãy kệ cạnh cửa sổ, cả ba tầng đền là đèn cung đình tinh xảo. Có đèn lưu ly treo tường, đèn lồng thêu Tô Châu, đèn đồng đứng, đèn màu sứ, đèn cung Trường Tín.

Màu sắc rực rỡ khiến Phó Nhiêu lóa mắt.

Thấy nàng nhìn chằm chằm vào dãy đèn, lão thái giám kia lại tủm tỉm cười, chỉ tay sang một bên: "Mời nương nương sang bên này xem, đây là trọn bộ trang sức điểm thúy. Ngài nhìn xem có ưng không ạ?"

Người thường mua bộ trang sức điểm thúy thì chỉ là mua vòng tay, trang trí, trâm cài này kia thôi. Nhưng trước mặt là cả bộ điểm thúy, khoảng chừng ba mươi món, bao gồm mũ phượng, kẹp tóc, bộ diêu, trâm cài, nơ, châu điền, lắc tay... Trong đó, có mũ phượng chín rồng phượng điểm xuyến bằng ngọc lục bảo là bắt mắt nhất.

Lão thái giám đứng bên cạnh kính cẩn giới thiệu, vẻ mặt mang chút kiêu ngạo: "Bẩm nương nương, mũ phượng này dùng hơn 300 viên đá quý, hơn 3000 viên ngọc trai, thêu chín con rồng ngậm trân châu... Hơn mười người thợ mà phải mất nửa năm mới hoàn thành đấy ạ. Ngài xem bộ trang sức vàng này đi... cũng là do 30 thợ thủ công lành nghề làm cả nửa năm mới ra được..."

"Còn cả bộ trang sức phỉ thúy này nữa..." So với những món khác, lão thái giám này rất cẩn trọng bộ phỉ thúy này. Lão cẩn thận đặt mở hộp gấm tử đàn được mạ vàng ra, bên trong có mười mấy món lục phỉ. Trong đó có ba chiếc vòng tay xanh biếc, còn có cả phụ kiện tóc, nhẫn, dây chuyền, ve áo... Đập vào mắt là nước ngọc phỉ thúy trong veo, tinh tế vô cùng.

Có những ba hộp gấm như vậy, cực kỳ có giá trị liên thành.

Các món trang sức khác như chuỗi ngọc, búi tóc, cần cái gì có cái đó. Các loại ngọc nam hồng, đông châu, tùng thạch, sáp ong, san hô, đá thanh kim, ngọc hòa điền, phỉ thúy đều đếm không xuể.

Phó Nhiêu xem vậy là đủ rồi, nàng chậm rãi lắc đầu.

Hơi phô trương quá.

Loading...