Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 103

Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:17:36
Lượt xem: 127

Trong đầu Hạ Linh hiện lên bóng dáng của Tạ Tương, mặt mày phiếm hồng: "Đều là công lao của Phó tỷ tỷ hết... Phải rồi, trước đây có đạo sĩ phán Phó tỷ tỷ vượng phu (*), mà theo muội thấy thì đâu chỉ là vượng phu không, ai gặp tỷ ấy cũng được hạnh phúc..."

(*) Tức là đem lại may mắn cho chồng.

Dương San San nghe thế thì cũng mỉm cười, thật lòng đáp: "Thật vậy. Nếu năm đó không có Phó tỷ tỷ thì cả nhà muội đã phải sung quân ở biên quan rồi. Nhưng mà tỷ tỷ à, nhiều năm vậy rồi, tỷ đã gặp được người vừa ý chưa?"

Phó Nhiêu nghe thế thì xấu hổ cười, lần đầu tiên nàng thoải mái thừa nhận rằng: "Thật ra tỷ đã gặp được một người..."

Hai người Hạ Linh nghe vậy thì phấn khích, người trái người phải nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: "Thật ư? Ai vậy tỷ? Hắn là người ở đâu?"

Hôn sự của Phó Nhiêu cũng là nỗi băn khoăn trong lòng hai người họ.

Phó Nhiêu bị bọn họ lay người, không khỏi bật cười, nàng đỏ mặt nói: "Không vội, ta sẽ cho hai muội gặp..."

Không biết sau khi hai muội ấy biết được sự thật thì sẽ hết hồn đến cỡ nào đây?!

Phó Nhiêu vừa hạnh phúc nhưng cũng vừa lo lắng.

Hai người thấy biểu cảm muốn nói lại thôi của nàng thì đều thở phào:

"Xem ra tỷ phu rất được lòng tỷ tỷ..."

Phó Nhiêu cười không đáp, lúc này nhũ mẫu đã đưa đứa trẻ tới. Em bé vẫn đang ngủ say sưa, nhưng nhìn sắc mặt thì không khỏe lắm. Phó Nhiêu đanh mặt, vội ôm đứa nhỏ vào lòng xem thử:

"Cũng không có gì đáng ngại, nên ăn chút đồ mát cho bụng thoải mái. Thằng bé nhỏ thế này, ta cũng không dám kê thuốc, cứ để nó dán miếng thuốc lên rốn, ba ngày sau sẽ khỏi."

Phó Nhiêu vừa sai dược đồng quay về lấy thuốc dán, vừa trả đứa nhỏ lại cho nhũ mẫu, rồi cẩn thận dặn dò phải chăm sóc thế nào. Cuối cùng nàng ngồi tán gẫu với Hạ Linh và Dương San San.

Nàng định hỏi chuyện nhà Dương San San thì thấy người hầu Tạ gia vào bẩm báo:

"Thưa huyện chúa, Phó thiếu gia đang tìm ngài khắp nơi ạ. Giờ đang đợi ở bên ngoài ạ..."

Phó Nhiêu tưởng đệ đệ tìm nàng có chuyện gì gấp nên vội đứng dậy, ra gặp. Dương San San và Hạ Linh cũng đi theo, thấy một thiếu niên tuấn tú, nghiêm trang đứng ở thềm đá bạch ngọc, đang nói chuyện với Tạ Tương.

Ba người Phó Nhiêu đi ra, Tạ Tương nhìn thấy nàng bèn hành lễ: "Tham kiến huyện chúa."

Phó Nhiêu gật đầu với y rồi nhìn sang Phó Khôn: "Khôn Nhi, đệ tìm tỷ có chuyện gì không?"

Phó Khôn hơi bực bội nhìn nàng: "Tỷ à, tỷ quên hôm nay là ngày gì ư?"

Phó Nhiêu khựng lại, ngơ ngác hỏi lại: "Là ngày gì?"

Phó Khôn nhanh chóng đáp: "Hôm nay là sinh nhật tỷ đó! Đệ đã mời Ngự thiện phòng chuẩn bị tiệc rồi, giờ tỷ về dùng bữa với đệ đi."

Phó Nhiêu ngẩn người một lát rồi chợt bật cười, nàng vỗ trán: "Xem tỷ này, chẳng bao giờ nhớ được chuyện này..."

Nàng nghĩ thầm, Phó Khôn làm gì mời mở tiệc, chắc là Hoàng đế sai đệ ấy đến đây tìm người thôi.

Nàng đang định tạm biệt thì Dương San San và Hạ Linh một trái một phải giữ chặt nàng:

"Trời ơi, hôm nay là sinh nhật tỷ tỷ mà hai muội không biết. Nếu vậy thì Phó thiếu gia à, hay cứ gọi Ngự thiện phòng dọn cơm trưa sang đây luôn đi. Tạ gia sẽ chi thêm bạc để chúc thọ tỷ tỷ!"

Tạ Tương khựng lại một lúc, tất nhiên hiểu được lý do Phó Khôn đến đây bèn cười bảo: "Phu nhân à, chắc huyện chúa cũng muốn đoàn tụ với Khôn Nhi, nàng để tỷ đệ họ về đi."

Hạ Linh bĩu môi, vừa bất mãn vừa làm nũng: "Phu quân ơi, Phó tỷ tỷ là bà mối của chúng ta đó, tỷ ấy cũng chữa hết bệnh cho chàng nữa. Về tình về lý thì hôm nay Tạ gia mình phải chủ trì, chúc thọ cho tỷ tỷ!"

Dương San San cũng thêm vào: "Phải đó, trưa đến nơi rồi, sao có thể để tỷ tỷ rời đi được?!"

Tạ Tương nhìn Phó Khôn đầy khó xử.

Phó Khôn gãi cổ, ấp úng bảo: "Hay là để đệ về giải thích với Ngự thiện phòng xem sao." Cậu thử thăm dò Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu mỉm cười, biết là cậu sợ Hoàng đế không vui: "Đệ cứ giải thích rõ tình huống, Ngự thiện phòng sẽ đưa đồ ăn tới đây." Tối nàng sẽ ăn bữa cơm đoàn viên với chàng và Bổn Bổn, cũng giống nhau thôi mà.

Phó Khôn nghĩ thầm, "Ngự thiện phòng" sẽ đồng ý thôi, nhưng chắc chắn là không vui, bởi vì đã háo hức chờ đợi vậy mà.

"Vâng, vậy đệ đi đây..."

Hạ Linh và Dương San San vui vẻ dẫn Phó Nhiêu vào nhà. Không bao lâu sau, đồ của Ngự thiện phòng mang tới, nhưng mà sự phong phú của bữa ăn khiến ai cũng phải choáng váng. Hạ Linh bất chợt sờ túi: "Mong là hôm nay muội mang đủ bạc."

Phó Nhiêu và Dương San San bật cười, Dương San San mạnh mẽ nói: "Không đủ thì tỷ thêm cho."

Tạ Tương nhớ đến thân phận khác của Phó Nhiêu nên lựa chọn tránh mặt. Hạ linh cũng sợ y ở đây sẽ khiến Phó Nhiêu và Dương San San mất tự nhiên nên đã để y ngồi chỗ khác.

Gần Đinh Lan Hiên toàn là gia quyến của các quan lại, vô cùng náo nhiệt nên sinh nhật của Phó Nhiêu dần được lan truyền ra.

Bữa trưa vừa xong đã có tốp năm tốp ba người của quan lại cử đến tặng quà. Phó Nhiêu chưa kịp quay về đã nhận được một rổ quà tặng, thậm chí trong đó còn có cả mấy món quý báu. Nàng rất áy náy, băn khoăn không biết nên đáp lễ thế nào thì thấy nội thị lặng lẽ tiến lên, bảo là Hoàng đế đã tặng quà đáp lễ dưới tên nàng rồi, bảo nàng đừng lo. Phó Nhiêu thực sự rất vui khi có người chăm sóc cho mình.

Dương San San tặng nàng túi thơm tự thêu, bên trong là bùa bình an mà Dương San San cầu phúc cho nàng, kèm theo một bộ trang sức đá quý nữa. Phó Nhiêu nhận túi thơm còn đồ trang sức thì nàng từ chối.

Hạ Linh sai người lấy một hộp gấm ra, lấy chiếc quạt ngà ra tặng nàng: "Tỷ tỷ ơi, đây là bức tranh muội tự thêu đó... Khi ấy nhớ tỷ quá nên tự dưng muội thêu ra bức này..." Hạ Linh cắn môi.

Năm đó, khi biết tin Phó Nhiêu chết, Hạ Linh vô cùng đau khổ. Mà triều đình mãi chưa ban thưởng cho Phó Nhiêu. Khi ấy Tạ Tương đang tuần tra ở chỗ khác, Hạ Linh trẻ tuổi lại không có việc gì làm nên âm thầm bênh vực kẻ yếu thay Phó Nhiêu. Nhân cơ hội đó, nàng ấy cũng đến thỉnh an Ngu phi, cố tình dẻo miệng để Ngu phi giúp đỡ, lấy thưởng cho Phó Nhiêu để an ủi quả phụ Phó gia và ấu đệ.

Song việc này lại bị bỏ lơ.

Phó Nhiêu nhận chiếc quạt kia, tay cầm được làm bằng ngà voi, trên đó có khắc hoa văn may mắn, quả là hàng hiếm. Điều khiến nàng thật sự ngạc nhiên là mặt thêu Tô Châu trên mặt, thêu nàng mặc quan phục, đeo hòm thuốc trên lưng. Mặt mày sinh động, vẻ ngoài thanh thoát, toát ra khí chất cứng cỏi.

Phó Nhiêu rưng rưng nước mắt, cầm chiếc quạt hồi lâu mà chẳng thốt lên lời.

Hạ Linh nín khóc, mỉm cười, lật mặt còn lại cho nàng xem: "Tỷ nhìn xem đây là gì nè."

Mặt trái có một bài thơ, Phó Nhiêu đọc kỹ mới biết đó là thơ thất ngôn khen nàng: "Đây là?"

"Đây là bài thơ mà phu quân muội viết cho tỷ đó!" Mắt Hạ Linh sáng rỡ, vô cùng tự hào.

Bài thất ngôn ca ngợi Phó Nhiêu nhiều lần cứu bá tánh khỏi nước sôi lửa bỏng, cứu triều đình khỏi hiểm nguy.

Phó Nhiêu đỏ mặt: "Ta làm gì tốt đến thế..."

Tạ Tương đứng bên cạnh, gương mặt tuấn tú cũng đỏ bừng. Lúc trước, Hạ Linh thêu xong mặt quạt thì hỏi y xem có giống không, dưới ánh đèn dịu dàng, cô gái trong hình hiện lên sinh động, kiên cường bất khuất. Y trầm ngâm một lúc rồi đặt bút xuống viết bài thơ, ca ngợi vị ấy can đảm, mang chí lớn.

Giờ đây biết được tình ý giữa nàng và Hoàng đế, e là cây quạt này không phù hợp.

Y không ngờ Hạ Linh sẽ lấy món này ra tặng Phó Nhiêu, nhưng đồ đã tặng rồi, đâu thể nào rút lại được.

"Trong cả nước, người người ngưỡng vọng huyện chúa, ngài xứng đáng với vinh dự này."

Phó Nhiêu ôm chiếc quạt vào lòng: "Cảm ơn phu thê hai người."

Sau khi tạm biệt, nàng dẫn dược đồng và nội thị đi về. Ai dè mới đến bậc thang của Đinh Lan Hiên đã bắt gặp một người đang hấp tấp chạy về phía nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-103.html.]

"Phó Nhiêu, Phó Nhiêu, nàng còn sống!"

Người chạy tới mặc quần áo sặc sỡ, hành động suồng sã, đúng là Minh Quận vương.

Theo sau hắn ta là một nữ tử đỏ rực, là Công chúa Mẫn Mẫn - Minh Quận vương phi.

"Chàng đứng lại cho ta!"

Minh Quận vương làm lơ nàng ta, đôi mắt chỉ nhìn đăm đăm vào Phó Nhiêu. Hắn ta dừng bước trước mặt Phó Nhiêu, thở hổn hển.

Hắn ta tình cờ nghe nói đến sinh nhật của Phó Nhiêu, nàng đang dùng bữa ở Đinh Lan Hiên của Tạ gia, vì vậy chẳng biết thế nào, hắn ta đã tới đây.

Đối với nữ nhân mình không có được thì nam nhân luôn luôn nhớ mong không ngừng, đặc biệt là bây giờ Phó Nhiêu chưa lập gia đình, nàng c.h.ế.t đi sống lại khiến hắn ta càng thấy đây là cơ hội cho mình. Hắn ta lục lọi một hồi rồi lấy trâm cài bươm bướm đập cánh trong tay áo ra:

Vân Mộng Hạ Vũ

"Nhiêu Nhiêu, tặng nàng, chúc nàng luôn luôn xinh đẹp."

Phó Nhiêu giật mình trước hành động của hắn ta, nàng lùi về sau mấy bước. Nội giám mà Hoàng đế sai tới bước lên, đanh mặt nhìn hắn ta:

"Quận vương, hành động này không phù hợp!"

Minh Quận vương cợt nhả nhìn mặt nội thị kia, thấy hơi quen mắt nhưng hắn ta vẫn bỏ qua, dời mắt sang Phó Nhiêu: "Trước đây ta nghĩ nàng sẽ gả cho Trần Hành, nhưng giờ Trần Hành đã lấy vợ rồi, nàng với hắn xem như không có duyên phận. Ta thật lòng với nàng, ta hứa sẽ cho nàng vị trí trắc phi..."

Lúc trước hắn ta đồng ý mối hôn sự này vì nhận được lời hứa của Hoàng đế và phụ vương của mình, rằng hắn ta sẽ được chọn trắc phi theo ý mình.

Hắn ta chưa kịp dứt lời, Công chúa Mẫn Mẫn đã đá ngay vào m.ô.n.g hắn ta. Bị đá bất ngờ, hắn ta ngã chổng vó ra đất.

"Cái tên khốn này, trước mặt ta mà còn dám lấy lòng nữ nhân khác à?!"

Công chúa Mẫn Mẫn lườm Phó Nhiêu với sắc mặt không thân thiện lắm, nàng ta đá Minh Quận vương dưới đất mấy cái thật mạnh. Minh Quận vương làm gì chịu mất mặt trước Phó Nhiêu, hắn ta xoay người dậy, đánh nhau với Công chúa Mẫn Mẫn.

Phó Nhiêu chẳng thèm để ý đến trò cười của hai người họ, nàng tránh sang chỗ khác rồi rời đi.

Phu thê Minh Quận vương vẫn còn dây dưa, song lại bị Tạ Tương quát cho một trận.

Phó Nhiêu vội rời khỏi đây, đến hành lang thông tới điện Càn Khôn, nàng mới vỗ n.g.ự.c thở phào. Nhớ đến vẻ mặt của Minh Quận vương, nàng cực kỳ phản cảm. Chắc chắn Hoàng đế sẽ xử lý việc này nên nàng không cần lo. Chẳng biết từ khi nào, lòng nàng rộng lượng hơn nhiều, vô thức tin tưởng và dựa dẫm chàng, nghĩ vậy nàng thẹn thùng mỉm cười.

Tiếc là hôm nay nàng cứ nhất định phải vướng vào vận đào hoa, lúc đi xuống hành lang, rẽ sang hành lang sau điện Càn Khôn, nàng lại gặp một nam tử mặc đồ đen, nghiêm nghị đứng cạnh cột nhà.

Nhìn thấy Phó Nhiêu, hắn khẽ mỉm cười, cất giọng dịu dàng, thậm chí còn mang chút mệt mỏi: "Phó cô nương, không ngờ có thể gặp cô nương ở đây, quả là may mắn quá!"

Làn gió thổi qua gương mặt anh tuấn, đáy mắt hắn như chứa ngàn sao, sáng như ngọc, đúng là Lý Huân rồi.

Phó Nhiêu hơi ngạc nhiên: "Lý công tử? Sao công tử lại ở đây?"

Trông Lý Huân phong trần, mệt mỏi, sắc mặt cũng không tươi tỉnh mấy, mắt có quầng thâm như thể chưa từng có đêm nào ngon giấc.

Hắn chỉ vào trong: "Ta có chuyện gặp quân..." Mặt hắn lộ vẻ ngại ngùng.

Giờ đây Lý gia đang trong tình cảnh nguy hiểm, hắn không rõ mình có còn đường sống không. Nghĩ lại thì trước khi chết, có thể gặp mặt nàng đã là mãn nguyện rồi, lúc c.h.ế.t cũng có thể nhắm mắt.

Hắn biết mình không nên làm vậy, nhưng khi thấy nàng từ xa đi tới, hắn không thể không chờ ở đây.

Cả đời này hắn tuân theo khuôn phép, tính cách khép kín, bị trói buộc bởi gia quy của Lý gia. Hắn vừa nghe theo sắp xếp của trưởng bối, nhưng trong lòng lại vừa không biết xấu hổ.

Tự chui vào rọ, chưa bao giờ có một phút giây hạnh phúc.

Hôm nay bèn thử nổi loạn một lần xem sao.

Hắn cụp mắt, lấy một thứ trong tay áo ra: "Nghe nói hôm nay là sinh nhật cô nương... Năm đó gặp gỡ và được cô nương chữa trị, nếu không tặng quà thì lại kỳ quá. Ta vô tình tìm thấy món này, mong cô nương vui lòng nhận cho..."

Phó Nhiêu thấy Lý Huân nói chuyện kỳ lạ, rõ ràng hồi trước là hắn cứu nàng. Lần đó khi chữa trị cho hắn ở Tạ phủ xong là Lý phu nhân gióng trống khua chiêng tặng một ngàn lượng ngân phiếu đến Phó phủ, hắn có nợ gì nàng đâu.

Nàng nhìn xuống tay hắn, là một quỷ công cầu (*) bằng ngọc bích Hòa Điền. Quỷ công cầu cần có kỹ thuật rất điêu luyện, mỗi tầng một kiểu, tầng nào cũng có thể xoay được. Ngọc Hòa Điền này có màu tươi sáng, nước ngọc cũng rất quý, trên mặt còn tỏa ra ánh sáng. Đây phải là thứ mà hắn chiêm ngưỡng hàng ngày, chứ nào phải món đồ vô tình tìm được?!

Đối diện với vẻ mặt mất tự nhiên của Lý Huân, cuối cùng Phó Nhiêu cũng hiểu ý hắn.

Sắc mặt nàng trở nên ngơ ngác.

Lý Huân thấy nàng không có động tĩnh gì thì lòng đã hơi hối hận, hắn không nên để lộ tình cảm. Nếu không thể hứa hẹn được điều gì thì đừng làm phiền nàng. Nhưng có vài chuyện giống như hạt giống đón ánh mặt trời, cứ thế chui từ dưới đất lên, chẳng ai ngăn cản được.

Khi hắn hay tin nàng chết, hắn đã bỏ mấy ngày trời điêu khắc quỷ công cầu này, tuy đường nét chạm trổ không tinh xảo như hàng thật, nhưng cũng đã được khắc với m.á.u thịt của hắn. Dường như chỉ có như thế, hắn mới trút bỏ được bao đau khổ đè nặng trên vai.

Hắn đã kiềm chế bản thân cả đời, đến giờ phút này hắn vẫn che giấu theo thói quen:

"Xin lỗi, ta lỡ lời..."

Hắn xấu hổ cất quỷ công cầu đi, nắm trong tay. Cuối cùng nhìn Phó Nhiêu thật kỹ, hắn khắc ghi vẻ yêu kiều và quý phái của nàng vào lòng rồi vội rời đi.

Khoảnh khắc xoay người lại, một cơn gió ấm thổi ào tới khiến khóe mắt hắn hơi cay. Hắn gượng cười, nuốt nước mắt vào bụng.

Phó Nhiêu ngơ ngác một hồi, nàng gạt mấy suy nghĩ hỗn loạn mà Lý Huân mang đến sang một bên rồi về trắc điện.

Nàng thấy một bóng dáng vàng rực lười biếng dựa vào giường La Hán để uống trà. Tư thế của chàng thanh cao, gương mặt tuấn tú chẳng để lộ cảm xúc. Thấy nàng về, chàng thong dong cong môi: "Về rồi à?"

Giống như là đang trách nàng sao giờ mới về?

Đối diện với ánh mắt giận hờn của chàng, Phó Nhiêu phì cười. Nàng đặt hòm thuốc xuống, đi rửa tay rồi dựa vào lòng chàng: "Bệ hạ đừng có bực bội nữa. Tối tay thiếp sẽ đích thân xuống bếp nấu "dược thiện" (*) cho bệ hạ."

(*) Dược thiện: Bữa ăn được nấu bằng các loại thuốc đông y.

Vừa nghe thấy hai chữ "dược thiện", Hoàng đế đau đầu nghiến răng, ôm nàng vào lòng nhéo nhéo: "Hôm nay là sinh nhật nàng, sao trẫm để nàng làm việc được? Mấy kẻ trẻ tuổi tặng nàng đủ thứ quà, trẫm cũng nên bày tỏ gì chứ, phải không?"

Ám vệ bẩm báo mọi việc mà Phó Nhiêu trải qua, chàng bực bội vô cùng. Nhưng bực thì bực, ghen thì ghen vậy thôi.

Nhớ tới những món quà mà mấy người trẻ tuổi tặng, Hoàng đế rất băn khoăn.

Tự mình may túi thơm, còn bỏ bùa cầu bình an bên trong, vô cùng có tâm.

Tự mình thêu bức họa, lại còn đề thơ, thật sự rất cảm động.

Cây trâm bướm đập cánh kia mang hàm ý điệp luyến hoa, có thể bày tỏ tấm lòng.

Đặc biệt là quỷ công cầu cuối cùng kia... Phải mất nhiều tâm huyết lắm mới điêu khắc ra được...

Mấy người trẻ toàn theo đuổi cô nương như thế ư?

Hoàng đế tuyệt vọng nhắm mắt lại, nếu so ra thì chàng chẳng dám lấy quà sinh nhật của mình ra tặng...

Nhưng chàng đường đường là ngôi cửu ngũ, không phải người dễ mất bình tĩnh. Tới nước này rồi, chuẩn bị quà khác là không kịp, chàng bất chấp tất cả, đỡ Phó Nhiêu đứng dậy:

"Nhiêu Nhiêu, trẫm dẫn nàng đến chỗ này."

Loading...