Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 102
Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:17:34
Lượt xem: 141
Sau cơn mưa trời lại sáng, ánh dương len lỏi qua khung cửa sổ, bao phủ hoàng trướng bằng lớp vàng rực rỡ.
Phó Nhiêu mệt mỏi mở mắt ra, cả người như bị ngâm trong bình giấm, chẳng còn chút sức lực nào.
Cung nhân nghe thấy tiếng động, họ đã chuẩn bị sẵn nước ấm và hỏi nàng có muốn tắm rửa không.
Phó Nhiêu đồng ý. Nàng từ tốn gấp gọn xiêm y lại, một thánh chỉ vàng chói trượt xuống khỏi tay nàng. Nàng nhìn thấy thì lộ rõ vẻ mừng vui, bèn nhặt thánh chỉ lên, mở ra xem. Quả là ngoài dự đoán của nàng, chẳng biết từ lúc nào, dòng "mười năm" trong thánh chỉ đã được chàng sửa thành "đời đời kiếp kiếp". Phó Nhiêu bực bội đến mức nghẹn lời.
Thế nghĩa là nàng mất cả chì lẫn chài ư?!
Tối đó, nàng bế con về trắc điện, chẳng thèm nhìn Hoàng đế lấy một cái.
Hoàng đế ngại ngùng chắp tay sau lưng, quanh quẩn bên cửa đại điện một hồi lâu, cuối cùng đội mưa đi về.
Sáng sớm mùng Hai, đại điện hạ và Phó Khôn cùng nhau đến hành cung.
Hoàng đế gặp hai người họ ở điện phụ nên gọi Phó Nhiêu và Bổn Bổn tới.
Phó Nhiêu dắt tay Bổn Bổn đang hớn hở chạy tới điện phụ. Tới cửa thì thấy một thiếu niên mặc chiếc áo suông xanh ngọc, dáng dấp chững chạc đứng trong điện. Cậu tuấn tú, sáng ngời, ánh mắt bình tĩnh, ung dung. Mãi đến khi nhìn thấy Phó Nhiêu, nỗi mừng vui mới lan ra chân mày, toát lên sức sống tươi mới chỉ thuộc về thiếu niên:
"Tỷ!"
Phó Nhiêu vấp chân vào cửa, chảy cả nước mắt, khóc không thành tiếng.
"Tỷ tỷ à!" Phó Khôn chạy đến, ngẩn ngơ nhìn nàng. Cậu phấn khích đến độ đôi tay run rẩy, phải nắm lại thành quyền. Khóe mắt cậu rơm rớm nước mắt, cả ngàn lời muốn nói nhưng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Thấy Phó Nhiêu dựa vào khung cửa, rơi nước mắt, cậu dời mắt sang củ cải nhỏ bên cạnh nàng.
Bổn Bổn nắm áo mẫu thân, ngước gương mặt non nớt, đáng yêu lên nhìn Phó Khôn. Có lẽ là do chảy cùng dòng m.á.u nên cô bé nhìn một lúc, rồi cười toe toét:
"Ca ca..."
Phó Khôn giật mình, cậu mà là ca ca cái gì, chẳng phải nên gọi là cữu cữu à?
Có tiếng ho khe khẽ vang lên từ bên trong:
"Đây là cữu cữu của con..." Hoàng đế bất lực nhắc nhở.
Mấy ngày nay Hoàng đế bế Bổn Bổn đi gặp mấy hậu duệ trẻ của các nhà quý tộc, chàng dạy Bổn Bổn gọi họ là ca ca. Thế nên khi Bổn Bổn nhìn thấy một thiếu niên điển trai thì cứ gọi là ca ca thôi.
Thế mà phải gọi người trước mặt là cữu cữu à?!
Bé Bổn Bổn chau mày.
Hoàng đế bất đắc dĩ bật cười, chỉ vào Đại Hoàng tử bên cạnh: "Đây mới là ca ca của con, là ca ca ruột thịt đấy..."
Bé Bổn Bổn nghiêng đầu, mở to đôi mắt long lanh, nhìn ngắm Đại Hoàng tử. Đại Hoàng tử mặc bộ mãng bào xanh thẳm, khí chất thanh tao, gương mặt hơi yếu ớt nhưng đã trông giống một người bình thường rồi. Cậu ấy mỉm cười thân thiện với Bổn Bổn.
Vừa nãy Hoàng đế đã thông báo rằng Phó Nhiêu còn sống, Phó Khôn tỏ vẻ kinh ngạc khiến Hoàng đế hơi bực bội. Nhưng trước mặt Đại Hoàng tử, chàng cũng không nói gì. Chàng có thể bỏ qua cho Phó Khôn, nhưng lỡ như người khác biết được thì đó sẽ là một mối nguy tiềm ẩn.
Đại Hoàng tử thấy Bổn Bổn trắng bóc, cực kỳ đáng yêu thì mê lắm: "Bổn Bổn... Qua đây với ca ca nè..." Cậu ấy ngồi xổm xuống, dang tay ra với Bổn Bổn, mỉm cười dịu dàng.
Khi cậu ấy cười rộ lên thì nghe như tiếng suối trong veo, bất giác làm người ta thấy thân thiết.
Bổn Bổn bước qua ngưỡng cửa, chạy ngay đến chỗ Đại Hoàng tử.
Phó Khôn thấy cháu ruột đi ngang qua mình thì bực dọc cau mày, cậu cúi người cản Bổn Bổn lại, ôm cô nhóc vào lòng, đanh thép nói:
"Bổn Bổn, ta mới là cữu cữu của con mà, mau gọi cữu cữu đi!"
Tính Bổn Bổn bướng bỉnh, không thích bị người ta ép. Lúc bị Phó Khôn chặn đường, cô bé đá chân, muốn thoát khỏi vòng tay của cậu, gương mặt nhỏ nhắn cũng nhăn nhúm lại: "Bỏ con ra..."
Phó Khôn rất điển trai, gương mặt cũng na ná Phó Nhiêu nhưng cả người lại toát ra khí chất lạnh lùng, khiến người ta thấy khó gần.
Bổn Bổn thích ca ca ruột hơn.
Phó Khôn sốt ruột khôn nguôi: "Người ta hay bảo cháu ngoại giống cữu cữu, mà sao con không thích cữu cữu nhỉ? Con có biết là cữu cữu..." Lời vừa đến miệng, cậu nhớ đến việc khi quân phạm thượng nên vội ngừng lại, giọng điệu chậm rãi hơn, gương mặt cũng lộ ra chút khổ sở: "Con có biết là cữu cữu mừng rỡ thế nào không... Thế gian này có con, cữu cữu hạnh phúc biết nhường nào..."
Cuối cùng Bổn Bổn bị lây cảm xúc của Phó Khôn, cô bé ngẩn ngơ nhìn cậu.
Phó Nhiêu đứng bên cạnh gạt nước mắt, sau đó giới thiệu với cô bé: "Bổn Bổn à, mẫu thân hay nói với con là có cữu cữu đang đợi mình ở nhà, con nhớ không?"
Mắt Bổn Bổn sáng rỡ, cô nhóc mỉm cười, ôm mặt Phó Khôn hôn một cái thật mạnh: "Là cữu cữu hay gấp hạc giấy cho con phải không ạ?"
Mỗi lần Phó Khôn viết thư cho Phó Nhiêu, cậu đều gấp một con hạc giấy cho Bổn Bổn, màu sắc khác nhau, hình dáng sống động nên Bổn Bổn rất thích.
Chỉ với một câu thôi mà cô bé đã bán đứng Phó Khôn luôn, khiến Phó Khôn vô cùng xấu hổ.
Hoàng đế ngồi trên giường La hán dở khóc dở cười, cuối cùng ung dung hừ lạnh: "Thôi được rồi, đừng giả vờ nữa."
Phó Khôn cứng người, thả Bổn Bổn xuống đất. Bổn Bổn chạy như bay sang chỗ Đại Hoàng tử: "Ca ca..."
Đại Hoàng tử vô cùng dịu dàng, ôm Bổn Bổn vào lòng: "Bổn Bổn dễ thương quá... Ca ca thích muội lắm."
Chưa có ai thân thiết với cậu ấy như thế, chưa từng có. Từ khi sinh ra cậu ấy đã ốm yếu, ngoài phụ hoàng và Chu thái y thì không ai dám đến gần cậu ấy cả. Nhưng phụ hoàng quá bận, không có nhiều thời gian thăm cậu. Mười năm đầu đời của Đại Hoàng tử là sống không bằng chết, cho đến ba năm gần đây, độc tố sót lại trong người cậu hoàn toàn được loại bỏ, cậu mới có thể hoạt động tự do như một người bình thường. Thi thoảng có thể uống vài ly, khiến cậu sung sướng vô cùng.
Mà những điều này, trước hết đều là công của Phó Nhiêu.
Cậu vẫn nhớ rõ trước khi Phó Nhiêu đến Đàm Châu, nàng đã chuẩn bị thuốc cả năm cho cậu. Sau khi nghe tin nàng chết, cậu đã khóc rất lâu.
Hôm nay, biết được Phó Nhiêu còn sống, lại còn mang đến cho cậu một muội muội ngây ngô thế này, cậu thích vô cùng, giọt lệ bất giác chảy ra từ khóe mắt.
Cậu lấy tượng phật cầu bình an bằng ngọc mỡ dê mà Hoàng đế tặng ra, đeo lên người Bổn Bổn: "Bổn Bổn à, ca ca tặng muội quà gặp mặt nha."
Hoàng đế thấy thế thì hơi ngạc nhiên.
Tuy Phó Nhiêu không biết nguồn gốc của thứ này, nhưng thấy Đại Hoàng tử luôn đeo trên người, nàng sợ đây là món đồ quý giá nên vội cản lại: "Điện hạ, đừng làm vậy. Bổn Bổn chưa biết nặng nhẹ, sợ con bé quăng bể đó..."
Đại Hoàng tử chưa kịp cất lời thì Bổn Bổn đã kiêu ngạo phản đối: "Con không có vứt bể đâu mà. Mẫu thân à, đồ của Vân ca ca cho, trước giờ Bổn Bổn chưa từng ném lần nào."
Phó Nhiêu nghẹn họng, đang định hành lễ với Đại Hoàng tử thì bị Hoàng đế kéo lại, đưa nàng lên giường La Hán ngồi: "Thằng bé phải nên hành lễ với nàng mới đúng."
Phó Nhiêu khó xử, nài nỉ nhìn Hoàng đế rồi khẽ nói: "Bệ hạ à, sau này rồi hành lễ..."
Bây giờ nàng chưa nhập cung, sao dám để Đại Hoàng tử hành lễ với mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-102.html.]
Mà Đại Hoàng tử lại dứt khoát quỳ xuống, lạy Phó Nhiêu: "Nhi thần tham kiến Phó nương nương." Mọi hạnh phúc mà cậu ấy đang hưởng là nhờ Phó Nhiêu, cậu ấy đâu dám vô ơn.
Từ khi trùng phùng, thân tín của Hoàng đế đều gọi Phó Nhiêu là "nương nương”, nàng nhắc mấy lần nhưng mọi người đều làm lơ, nàng cũng hết cách. Nhưng đây là lần đầu bị gọi như vậy trước mặt đệ đệ ruột, nàng vẫn không thể không đỏ mặt tía tai.
Thật ra Phó Khôn không để ý đến chuyện này, cậu còn đang bận chơi với Bổn Bổn.
Bổn Bổn cầm phật ngọc mà Đại Hoàng tử cho rồi hỏi Phó Khôn: "Cữu cữu, người cho con cái gì ạ?"
Phó Khôn đau đầu nghĩ ngợi rồi đáp: "Cữu cữu gấp hạc cho con nữa nhé..."
"Được ạ, được ạ." Trẻ con thích đồ chơi hơn bất cứ thứ gì.
Hoàng đế biết tỷ đệ Phó Nhiêu có chuyện muốn nói với nhau nên giao Bổn Bổn cho Đại Hoàng tử, để Phó Nhiêu và Phó Khôn đến trắc điện trò chuyện.
Phó Khôn kể hết mọi chuyện trong ba năm nay cho Phó Nhiêu nghe, Phó Nhiêu chỉ biết lau nước mắt, luôn miệng nói tốt: "Đệ đã cực khổ chăm sóc mẹ rồi mà còn phải lo việc nhà nữa." Biết sức khỏe của Trịnh thị còn tốt, nàng cũng yên lòng.
Con cái Phó gia gánh vác gia đình từ sớm, năm đó nàng như thế, đến Phó Khôn cũng như vậy.
Phó Khôn chỉ làm việc mình nên làm thôi, cậu bảo: "Đệ vốn nên chăm sóc cho tỷ tỷ, mà giờ tỷ tỷ đã tìm được lang quân như ý, đệ đệ cũng yên tâm rồi."
Phó Nhiêu nghe vậy thì mặt nóng bừng, lườm cậu một cái: "Đệ lại trêu chọc tỷ!"
Suốt ba năm nay, Phó Khôn cũng thấy tình cảm của Hoàng đế sâu nặng vô cùng.
Cậu cười nói: "Tỷ à, chẳng gạt tỷ làm gì. Hồi đầu tỷ rời đi, đệ đồng tình cả hai tay hai chân, nhưng sau đó, đệ tận mắt thấy bệ hạ ho ra máu. Mỗi lần hồi kinh đều lảng vảng gần nhà mình, sau đó còn giải tán hậu cung nữa. Khi ấy đệ hơi xúc động, chỉ muốn gọi tỷ về thôi, nhưng nghĩ lại thì đệ lại giao mọi thứ cho duyên phận. Ai ngờ rằng bệ hạ lại gặp tỷ thật..."
"Tỷ à, với tội khi quân của Phó gia nhà mình thì tru di cửu tộc cũng đáng. Thế mà bệ hạ chẳng nói chẳng rằng, ban nãy trước mặt Đại điện hạ còn lấp l.i.ế.m hết, giả vờ như đã biết trước rồi. Bệ hạ làm việc chu toàn, lúc nào cũng nghĩ cho tỷ tỷ."
"Tỷ tỷ phải lo cho gia đình từ nhỏ, không ai yêu thương. Bây giờ đã gặp được người thương tỷ rồi, đệ đệ thật lòng mừng cho tỷ. Hơi lớn tuổi một chút cũng chẳng sao, tỷ tỷ đừng để bụng..."
Thiếu niên móc gan móc ruột nói ra hết, Phó Nhiêu vừa cười vừa khóc, lòng nàng đã d.a.o động bởi những lời này. Thế rồi nàng chẳng thể nào thốt nên lời, chỉ gật đầu liên tục:
"Đệ trưởng thành thật rồi, trước đây toàn là tỷ thao thao bất tuyệt dạy dỗ đệ, mà giờ lại đến lượt đệ dặn dò tỷ rồi..."
"Vâng..." Ánh mắt của thiếu niên sáng rỡ, thốt ra lời từ tận đáy lòng: "Tỷ tỷ nên hưởng phúc đi thôi, có tỷ phu chăm sóc tỷ, có đệ gánh vác việc nhà cho tỷ. Tỷ cứ yên lòng đi, đừng lo lắng mọi chuyện nữa.
Những thứ thuộc trách nhiệm của bọn đệ thì cứ để nam nhân bọn đệ lo, tỷ tỷ chỉ cần chăm sóc bản thân và em bé là được rồi."
Phó Khôn lại chăm chú nhìn Phó Nhiêu, thấy nàng ăn bận sang trọng, cài tóc lộng lẫy, da dẻ hồng hào, toát ra khí chất quý phái vì được nuông chiều. Khi kết hợp với tính cách cứng cỏi và can đảm của nàng thì lại mang phong thái đoan trang của một quốc mẫu.
Phó Nhiêu bị nhìn đến mức ngượng ngùng: "Đệ bị sao nữa vậy?"
Phó Ngôn mỉm cười đáp: "Tỷ tỷ xinh đẹp hơn trước, xem ra là bệ hạ chăm sóc tỷ chu toàn lắm..."
Phó Nhiêu vờ trách cậu: "Có vẻ là trong ba năm nay, đệ đã bị bệ hạ mua chuộc mất rồi..."
Phó Khôn cười không đáp.
Sắp tới giờ tế lễ, hành cung đông đúc, có người sống ở các biệt uyển, còn lại là khách khứa ở các quán rượu và nhà trọ hai bên bờ sông, cả thành Thông Châu đều chật kín người.
Con thuyền lắc lư, nhẹ trôi như mây, trông như bức họa về một thời thịnh vượng.
Mùng Ba, nhà Thái phó Hàn Huyền đến hành cung, Hàn phu nhân bị say xe và cảm lạnh trên đường tới nhưng chỉ xem là bệnh nhẹ nên không mời thái y. Song Phó Nhiêu vẫn hay tin, nàng vẫn nhớ mấy lần Hàn phu nhân từng giúp đỡ mình nên đích thân đến xem bệnh cho bà. Hàn phu nhân biết nàng còn sống thì vội kéo nàng lại, khóc như mưa: "Còn sống là tốt rồi, sống là tốt rồi..."
Phó Nhiêu chỉ nói là năm đó mình mắc bệnh nặng, phải đến Miêu Cương dưỡng bệnh, ba năm sau khỏi bệnh mới về, Hàn phu nhân chẳng mảy may nghi ngờ gì.
Thái y viện chưa từng xác nhận tin Phó Nhiêu c.h.ế.t với bên ngoài, thế nên lúc tin tức nàng quay về được truyền ra thì cũng không gây ra tiếng vang gì.
Song, qua đợt dịch ở Đàm Châu, Phó Nhiêu ngày càng nổi tiếng, có nhiều phu nhân trong hành cung ngưỡng mộ mời nàng đến khám.
Hoàng đế cố tình ngăn cản nhưng Phó Nhiêu lại cười, giải thích: "Ta không ngại, là người hành nghề y, ta chỉ mong mình được tiếp xúc với bệnh tật nhiều hơn một chút để lấy kinh nghiệm. Ngài cho ta đi đi, sau này ta vào cung rồi thì mấy phu nhân này cũng đâu tiện vào cung để ta xem bệnh..."
Hoàng đế thương nàng, cuối cùng cũng không cản nữa, sợ nàng bị người khác thất lễ nên đã sai Tiểu Kim Tử đi cùng.
Có ngự tiền công công đi theo hầu hạ, chẳng ai dám khinh thường Phó Nhiêu, họ đều cung kính tiếp đãi, nói chuyện cũng khách sáo hơn. Lần này, Phó Nhiêu lập công quay về, về mặt tình cảm thì Hoàng đế xem trọng nàng cũng là điều dễ hiểu, chẳng ai nghĩ một nữ thái y và Hoàng đế sẽ ở bên nhau cả.
Lần này, Thái y viện do Hạ Du dẫn đầu, trên đường đi mới biết Phó Nhiêu còn sống, ông phấn khích vô cùng. Vào hành cung, thấy Phó Nhiêu đưa quyển "Dược Điển" dày cộm cho ông, Hạ Du quỳ rạp xuống đất, bao lời muốn nói cô đọng thành một câu:
"Tiểu Nhiêu à, ngươi sống sót qua đại nạn, chắc chắn sẽ được hạnh phúc đến cuối đời.”
Đầu tháng 5, không khí trong xanh, biển rộng trời cao.
Phó Nhiêu dậy từ sớm, thấy Bổn Bổn vẫn còn ngủ say nên nàng không đánh thức cô bé, âm thầm sang phòng thuốc bên cạnh để làm thuốc. Đại Hoàng tử sắp tới thỉnh an nàng, Phó Nhiêu chỉ đành đánh thức Bổn Bổn trong chăn, thay đồ gọn gàng cho cô nhóc rồi để cô nhóc ra ngoài chơi với Đại Hoàng tử.
Hôm qua, nhờ Hạ Du mà nàng biết Hạ Linh đã đến hành cung, chắc hôm nay sẽ đến gặp nàng. Hạ Du cũng bảo dạo này Tạ Tương kiệt sức, e là bệnh cũ của y tái phát, Phó Nhiêu hỏi ông xem mạch tượng của Tạ Tương thế nào. Hạ Du bèn giao bệnh án của Tạ Tương cho nàng, Phó Nhiêu chợt nhớ ra phương thuốc mình học được ở Miêu Cương, nàng định chuẩn bị một ít thuốc cho Tạ Tương.
Bận rộn đến hết giờ Tỵ, một tiểu hoàng môn vội vã tới báo với nàng rằng nhi tử của Hạ Linh vừa nôn vừa tiêu chảy cả buổi sáng nay nên nàng ấy không có thời gian đến thăm nàng. Phó Nhiêu lo lắng, bèn chủ động xách hành lý đến Đinh Lan Hiên, nơi Hạ Linh ở.
Hành cung Thông Châu nối liền với nhau, bao phủ một diện tích khá lớn, thậm chí còn lớn gấp đôi hành cung Yến Sơn. Tuy không nguy nga như hành cung Yến Sơn nhưng vẫn rất hoành tráng.
Phó Nhiêu được nội giám dẫn vào Đinh Lan Hiên, Hạ Linh nghe tin thì đi ra đón. Thấy Phó Nhiêu, nàng ấy chẳng nói chẳng rằng mà chỉ nhào vào lòng nàng:
Vân Mộng Hạ Vũ
"Tỷ tỷ của muội, tỷ còn sống. Tỷ không biết muội đã đốt bao nhiêu hương khói cho tỷ trong miếu đâu, muội chỉ ước rằng tất cả là mơ, quả nhiên là tỷ chưa chết..."
Dương San San cũng đang ở đây, ba tỷ muội ôm nhau khóc một hồi lâu. Hạ Linh vội hỏi mấy năm nay nàng ở Miêu Cương thế nào, sống ra sao. Phó Nhiêu tủm tỉm cười, đẩy nàng ấy ra: "Được rồi, muội cũng là mẫu thân của người ta rồi đó, sao chẳng trưởng thành gì hết vậy. Để ta thăm đứa trẻ trước nào..."
Hạ Linh lấy khăn lau nước mắt, xấu hổ bảo: "Tỷ vừa mới quay về, muội nào dám để tỷ làm việc chứ..." Nói thế nhưng nàng ấy vẫn gọi nha hoàn ôm đứa trẻ tới.
Phó Nhiêu đưa hộp thuốc cho nàng ấy: "Gì mà không dám để ta làm việc chứ. Cha muội lo cho sức khoẻ của Tạ thế tử nên có đưa bệnh án cho ta tối qua, ta đã chuẩn bị thuốc cho hắn rồi đây..."
Nhắc đến Tạ Tương, sắc mặt Hạ Linh trở nên ngại ngùng, nhưng vẫn rất mừng rỡ: "Phiền tỷ tỷ rồi ạ..." Có thể thấy là nàng ấy rất quan tâm đến Tạ Tương.
Dương San San đứng bên cạnh châm trà cho Phó Nhiêu: "Muội ấy mệnh tốt lắm, mọi chuyện Tạ thế tử đều lo hết, muội ấy chẳng cần lo lắng gì. Trong phủ cũng không phải hầu hạ cha mẹ chồng, con trai thì có quá trời người hầu bên cạnh. Muội ấy có phải nghĩ ngợi chút gì đâu, quả thật là sướng như tiên ấy chứ!" Giọng của Dương San San vô cùng hâm mộ.
Phó Nhiêu nhận tách trà của Dương San San, nhưng nàng chưa uống ngay mà híp mắt cười, nhìn sang: "Ba năm không gặp, chắc muội cũng gả chồng rồi hả? Gả cho nhà nào thế?"
Dương San San thở dài, đáp: "Muội gả cho thế tử của phủ Vĩnh Bình Hầu, nghe thì tốt đẹp chứ mẹ chồng khó chiều lắm. Đứa con đầu lòng của muội là nữ nhi, bà ấy cực kỳ chướng mắt, đến độ phải nhét hai đứa hầu thông phòng vào phòng muội nữa..."
Dương San San nói được một nửa thì mắt đã đỏ hoe, phải lặng lẽ che giấu, cười bảo: "Ôi dào, tỷ tỷ mới về, không nói chuyện phiền lòng này nữa. Tỷ hỏi Hạ Linh đi, giờ muội ấy là phu nhân Thiêm đô Ngự sử, người gặp người hâm mộ đấy!"
Hạ Linh xấu hổ: "Lần nào gặp tỷ tỷ cũng mắng muội hết..."
Dương San San trừng mắt nhìn nàng ấy: "Đương nhiên là phải mắng rồi, suốt ngày muội ăn uống vui chơi, không biết san sẻ với phu quân. Tạ thế tử tốt với muội nên muội mới lười thế à?" Mắng xong, Dương San San lại sực nhớ ra tính của Hạ Linh, bèn nhẹ giọng nói: "Thôi, tỷ nói nhiều cũng vậy à, muội không thay đổi được đâu. Muội đó, đúng là rơi trúng ổ hạnh phúc mà..."