Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 101
Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:17:32
Lượt xem: 138
Sau chuyện này, các đại thần đều nhận được tranh mỹ nhân do Thánh thượng ban thưởng, cả đám nghẹn họng nhìn trân trối, dở khóc dở cười, nhưng khó làm trái thánh lệnh, đành phải gượng cười treo tranh mỹ nhân lên. Khi phu nhân các nhà thình lình nghe đến việc này, mới đầu còn thầm oán trách Hoàng đế chơi chiêu thâm độc, sau đó nghe nói chuyện nam nhân nhà mình khuyến khích Thánh thượng nạp phi, thế là lập tức nhéo lỗ tai phu quân tận tình khuyên răn, bảo bọn họ bớt lo chuyện bao đồng. Các vị đại thần kêu khổ không ngớt, không dám nhắc tới chuyện mỹ nhân nữa, nhưng đó đã là chuyện của sau này.
Buổi chiều, Bổn Bổn học viết chữ với nữ quan xong sẽ chạy tới Ngự thư phòng dùng thiện với Hoàng đế và Phó Nhiêu như thường lệ. Sau khi Hoàng đế được hưởng thụ ân ái với mỹ nhân bốn đêm, Bổn Bổn sống c.h.ế.t không thoả hiệp thêm lần nào, ban đêm con bé ôm chặt Phó Nhiêu, không cho Hoàng đế bắt nạt mẹ.
Đến đêm Hoàng đế không cách nào hành động được, chàng bèn nhắm vào giờ nghỉ trưa. Thế là sau khi ăn xong, Hoàng đế trổ tài bài binh bố trận ở biên quan năm đó, bố trí một phòng cơ quan trận pháp tại trắc điện phía Đông điện Càn Khôn, trong phòng lắp đặt đủ loại đồ chơi, mỗi khi qua một ải sẽ được ban thưởng, chàng ném Bổn Bổn vào trong đó để nội thị chăm nom, còn bản thân ung dung rời đi.
Bổn Bổn chơi đến quên cả trời đất, quên bén việc giành mẫu thân với cha.
Hoàng đế đắc thắng bế thốc mỹ nhân lên, đi vào nội điện, thuận chân đá cửa đóng lại, đặt Phó Nhiêu lên long sạp.
Long trướng màu vàng rực của đế vương bao bọc chiếc giường Thiên Công Bạt Bộ(*) cực lớn, chiều rộng và chiều dài đều chừng một trượng, chế tác tinh tế, điêu khắc tinh xảo.
(*)Giường Thiên Công Bạt Bộ: một loạt giường Bạt Bộ, phổ biến tại những khu vực trù phú ở phía Nam sông Trường Giang vào cuối thời nhà Minh, loại giường này là biểu tượng cho sự giàu có và địa vị hiển hách của gia tộc.
Phó Nhiêu nghiêng người tựa vào gối, nàng mím môi, đôi mắt xinh đẹp nhìn đế vương đang cởi áo: “Bệ hạ, thánh chỉ ngài đưa năm đó còn hiệu lực không?”
Hoàng đế đang cởi áo ngoài hơi giật mình: “Thánh chỉ gì cơ?”
Chàng cởi giày leo lên giường, nâng suối tóc đen nhánh của Phó Nhiêu lên, ôm mỹ nhân vào lòng, vuốt ve cằm nàng: “Nhiêu Nhiêu, có chuyện gì để đến tối chúng ta nói sau...”
Phó Nhiêu cười híp mắt đẩy chàng ra, ngồi dậy rồi quỳ xuống, rút từ ống tay áo ra một đạo thánh chỉ vàng rực: “Bệ hạ đã quên cái đêm năm xưa ở phủ nhà họ Phó, ngài hứa cho ta thánh chỉ ư?”
Nàng chưa từng mở bức thánh chỉ này ra, về sau rời khỏi kinh thành, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại mang nó theo bên người, mấy năm này nàng cũng chưa bao mở ra đọc xem trên đó viết những gì, chỉ giữ nó như một vật kỷ niệm. Lần này thu dọn rương hòm từ ngõ Mi Sơn đến hành cung, nàng mới mở đạo thánh chỉ này ra đọc.
Ba chữ “thư phóng thê” đập vào mắt. Chỉ có Hoàng hậu mới xứng đáng làm thê tử của chàng.
Điều này có nghĩa là năm ấy sau khi biết nàng mang thai, Hoàng đế có ý định lập nàng làm Hoàng hậu.
Trên thánh chỉ sáng loáng viết, mười năm sau nếu thê tử Phó Nhiêu muốn rời cung, lập tức thả nàng về nhà.
Hoàng đế sực nhớ tới chuyện này, chàng sầm mặt, cũng ngồi xếp bằng theo nàng, tức giận nhìn Phó Nhiêu: “Nhiêu Nhiêu, nàng làm như vậy là không đúng, nếu năm ấy nàng tin tưởng trẫm mà vào cung, tất nhiên thánh chỉ của trẫm vẫn còn hiệu lực. Nhưng nàng đã lừa dối trẫm, rời xa trẫm ba năm, bây giờ nàng còn muốn trẫm giữ lời hứa, trẫm không thể.”
Dứt lời, chàng toan cướp lấy thánh chỉ của nàng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đôi mắt đẹp của Phó Nhiêu loé lên, bật dậy trốn vào góc tường, ôm thánh chỉ trong lòng không cho chàng đụng vào, nóng nảy nói: “Bệ hạ, ta mặc kệ, ngài đã hạ thánh chỉ, miệng vàng lời ngọc, tất nhiên có hiệu lực... Á, ngài đừng như vậy...”
Hoàng đế chồm lên người nàng, miệng ngậm lấy bả vai Phó Nhiêu, cất giọng nói mơ hồ không rõ: “Nàng muốn trẫm buông tay, không có cửa đâu...” Hai tay ôm nàng vào lòng từ đằng sau, sẵn tiện tóm lấy thánh chỉ dưới bụng nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-101.html.]
Phó Nhiêu bị ép chịu đựng cơn đau lâm râm nơi đầu vai, nàng cong người ôm chặt thánh chỉ, liều mạng lắc đầu: “Không được, bệ hạ muốn cưới ta thì nhất định phải hứa cho ta thánh chỉ này, bây giờ bệ hạ không ham muốn những mỹ nhân ấy, nhưng sau này thì sao...”
Tuy miệng Phó Nhiêu nói lời tức giận nhưng giọng điệu lại đầy ý cười, Hoàng đế nghe ra nàng làm nũng với mình, trong lòng dần cảm thấy vui, chàng vén mái tóc nặng trịch của nàng ra sau, để lộ cái cổ trắng nõn của nàng rồi cắn mạnh một cái: “Cái gì mà sau này, sau này trẫm chỉ có mình nàng...” Chàng vươn tay về phía nàng cướp lấy.
Người Phó Nhiêu ngứa ngáy đến nỗi căng cứng, nàng hờn dỗi nhào về trước, ấn chặt thánh chỉ vào người, ôm rịt không buông, nào ngờ lại làm hiện lên đường cong mềm mại và tuyệt đẹp của nàng.
Hoàng đế nhìn mỹ nhân yêu kiều nhào lên giường, đường cong lung linh uyển chuyển muôn vẻ, ước gì được chơi đùa từng tấc da tấc xương của nàng, chàng cong môi cười, chậm rãi nghiêng người tới trước, véo eo nhỏ của nàng: “Ngoan, trên thánh chỉ vẫn chưa đóng ấn tỉ, nàng trả lại cho trẫm, trẫm đóng dấu xong sẽ giao cho nàng...”
Phó Nhiêu bị chàng cù lét, không nhịn được phải giãy eo, bật cười khanh khách. Nàng vừa lấy chân đạp chàng, vừa nhân cơ hội bò ra ngoài từ khe hở dưới thân chàng.
Đáng tiếc nàng mới bò ra được một đoạn, Hoàng đế liền bắt lấy chân của nàng kéo trở về, cuối cùng lại trói buộc nàng trong vòng tay.
Phó Nhiêu liều mạng giãy dụa, bảo vệ thánh chỉ: “Ngài đừng gạt ta, trên đó đã đóng ấn tỉ...”
“Đó là ấn riêng. Nếu là phóng thê, đến lúc nàng trở thành Hoàng hậu của trẫm, trẫm cho Hoàng hậu về nhân gian mà không có quốc tỉ thì còn hiệu lực gì nữa? Bách quan sẽ không đồng ý…” Hoàng đế lừa nàng mà mặt không đổi sắc, tìm cách ép nàng bất lực khoanh tay.
Phó Nhiêu hơi khựng người, chẳng màng đến bắp đùi như muốn nhũn ra, lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy được? Nói vậy nghĩa là ngài đã lừa ta ngay từ đầu ư?”
Hoàng đế nhân lúc nàng đang ngơ ngác, nhanh chóng cướp lại thánh chỉ rồi giơ tay thật cao, gương mặt tuấn tú tràn đầy nghiêm túc: “Trẫm không hề lừa nàng, ban đầu trẫm định chờ sắc phong xong mới danh chính ngôn thuận đóng quốc tỉ...”
Phó Nhiêu thấy thánh chỉ bị cướp đi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì tức giận, cũng không quan tâm chuyện mình có bị lừa hay không mà nhào về phía trước đẩy ngã chàng: “Trả lại cho ta!”
Nàng vốn xuất thân sơn dã, từ nhỏ đã làm việc nên người khoẻ hơn nữ tử bình thường, cú nhào này làm cho Hoàng đế bất ngờ không kịp trở tay, chàng cười khổ một tiếng, sau đó thuận thế ngửa người nằm xuống, thấy Phó Nhiêu kéo ống tay áo mình muốn giật lấy thánh chỉ, chàng vội vàng đổi thánh chỉ sang tay kia rồi đẩy nó ra xa ở đằng sau, tay này thì tóm cái eo nhỏ của Phó Nhiêu không cho nàng bò dậy.
“Nhiêu Nhiêu, năm đó trẫm là người lấy đầu tướng địch trong cả vạn quân, nàng nghĩ mình có khả năng cướp lại thánh chỉ từ tay trẫm ư?”
Phó Nhiêu đang nằm sấp trên mình chàng khựng người lần nữa, nàng chớp mắt, ngẫm nghĩ một lát, sau đó nghiêm mặt hỏi chàng: “Bệ hạ, nếu như ta cướp về được thì ngài sẽ cho ta thánh chỉ này sao?”
Hoàng đế thầm nghĩ, cả đời này chàng tuyệt đối sẽ không buông tay, cũng sẽ không cho nàng cơ hội rời đi.
Nhưng thấy đôi mắt hạnh đen láy của Phó Nhiêu trông có vẻ cực kỳ hào hứng, chàng tỉnh bơ dỗ dành: “Đúng vậy.”
Hai người nào phải cướp thánh chỉ, rõ ràng liếc mắt đưa tình thì có.
Phó Nhiêu mím môi, bắp chân khẽ đạp, mềm mại ghé lên người chàng, nàng chậm rãi nâng cằm lên, mắt hạnh như sợi tơ nhìn chàng trìu mến trong chốc lát.
Hoàng đế không biết Phó Nhiêu đang âm mưu gì, chỉ thầm hoài nghi trong lòng, song chàng thấy tiểu mỹ nhân cong ngón tay mịn màng như cọng hành, đầu ngón tay chậm rãi xoa cằm chàng, cứ thế mơn trớn rồi trượt thẳng xuống, cuối cùng gảy từng chút một trên thắt lưng chàng…
Hoàng đế: “…”