Hoàng Đế Trọng Sinh Cùng Hoàng Hậu - Chương 7.2
Cập nhật lúc: 2024-10-25 03:54:48
Lượt xem: 58
Giang Vạn Lí làm thế nào cũng nghĩ không thông, lắc lắc đầu không suy nghĩ thêm nữa. Thái Tử gia tính toán như thần, thậm chí ngay cả những lời nói của phu thê đại lão gia hôm nay cũng đoán trúng chín phần nên đã chuẩn bị cho hắn những lời để ứng đối. Thân là nô tài cứ làm tốt việc mình được giao phó là được, mọi chuyện của chủ tử cứ để chủ tử tự suy tính đi. Trước khi Thái Tử phi tiến cung phải hầu hạ thật tốt không để tổn hao chút gì mới chính là đại sự hàng đầu của mình.
Chuyện xảy ra lớn như vậy bọn hạ nhân trong nhà gần như đều biết nhưng cũng không ai dám mượn gió bẻ măng hoặc bỏ đá xuống giếng cả. Phủ Quốc công có hai nữ chủ nhân, một là Trần thị, một là Trương thị. Hiện tại Trương thị đang gặp khó khăn, Trần thị thì còn ở cữ, cả hai đều không thể ra mặt. Hơn nữa tuy Trương thị phải nghe theo lệnh của đại lão gia trở về tiểu viện của mình không được ra khỏi cửa nhưng nha hoàn và ma ma bên cạnh nàng ta vẫn làm việc của mình, chẳng có chút lo lắng nào, vì vậy những người khác đều khép miệng lại, ai lo việc nấy, yên lặng chờ xem sau khi đại phu nhân hết ở cữ sẽ có chuyện gì xảy ra.
Trương thị hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng, về phòng trưng gương mặt ngựa ngồi ở đại sảnh chờ nhị lão gia trở về. Lưu ma ma cũng biết trước mắt không cần lo lắng, dù sao mỗi lần đại phu nhân nổi giận đều là sấm to mưa nhỏ, nói thật, bà cũng chẳng hề sợ nàng. Thấy Trương thị mất hứng, nghĩ lại mình hôm nay kiếm được không ít chỗ tốt, không những lấp được lỗ thủng do tên phá gia chi tử nhà mình gây ra mà còn có thể tích góp được không ít vốn riêng liền vui vẻ đến bên cạnh khuyên nhủ Trương thị.
Đặt tách trà vào tay Trương thị: “Phu nhân uống một ngụm trà cho ấm người, trời đã lạnh nên chú ý một chút.”
Trương thị có khốn kiếp hơn nữa, lời hay tiếng xấu vẫn phân rõ ràng, biết Lưu nhũ nương là vì lo lắng cho mình nên cũng không giận cá c.h.é.m thớt lên bà, chỉ oán giận: “Ta còn có thể trông chờ cái gì ở hắn nữa? Ở nhà làm loạn còn chưa tính, nha hoàn trong viện này có người nào mà hắn chưa chạm qua, ta có khi nào quản hắn đâu. Giờ thì hay rồi, ngay cả nhà mình cũng không thèm về, tình cảm mấy năm cuối cùng cũng chỉ có kết cục này!”
Nói xong hai hốc mắt đỏ ứng, rất tủi thân.
Lưu nhũ nương vội vàng khuyên nhủ: “phu nhân đừng vội buông xuôi như vậy, rốt cuộc lão gia vẫn là phu quân của người.” Rồi lại kề sát bên tai Trương thị nhỏ giọng nói: “Cho dù phu nhân c.h.ế.t tâm rồi vẫn phải cố gắng tốt với lão gia mới phải, bởi vì người vẫn chưa có nhi tử. Nữ nhân đã xuất giá, không phải chỉ có thể dựa và phu quân và nhi tử sao?”
”Chờ sau này người sinh được nhi tử, mặc kệ lão gia ở bên ngoài như thế nào, chỉ cần có nhi tử ở nhà chung quy lão gia sẽ phải quay về. Lùi một bước mà nói, cho dù thật sự không còn tình cảm phu thê, người vẫn còn có con trai dựa vào, nữ nhi có tốt đến mấy cuối cùng vẫn phải lập gia đình.”
Nói đến đây mới đúng là điều sâu trong tâm khảm của Trương thị. Vì cái gì phải vất vả tính toán tiền đồ cho Dao nhi như vậy? Chính là vì không có nhi tử. Cố gắng áp hoả khí trong lòng xuống, quay đầu phân phó nha hoàn chuẩn bị canh để lát nữa nhị lão gia uống, còn mình thì xoay người vào bên trong chải đầu trang điểm, thay xiêm y. Lúc trước đại lão gia đã phái gia nhân đi tìm người, nói vậy một hồi nữa nhị lão gia sẽ trở về.
Ai ngờ chờ cả buổi tối, canh hầm trên bếp đã sắp cạn mà nhị lão gia vẫn chưa trở lại. Trương thị thầm mắng trong lòng, vừa tức vừa hận, canh ba rồi mà vẫn chưa thèm về. Trương thị cũng không chờ nữa, rửa qua loa lớp trang điểm tỉ mỉ lúc trước rồi nằm xuống. Cuối cùng vẫn không ngủ được, ở trên giường lăn qua lộn lại, mắng Nhị lão gia.
Ai ngờ hơn nửa đêm ở bên ngoài đột nhiên ồn ào, hoả khí của Trương thị càng sâu, từ trên giường đứng phắt dậy, với tay mặc bừa một kiện xiêm y rồi lập tức đi ra mở cửa, cũng không cần nhìn xem ai đến mà trực tiếp mắng to: “Hơn nửa đêm còn ầm ĩ cái gì, làm như có người c.h.ế.t vậy!”
Người tới chính là Lý ma ma, người thân cận bên cạnh Trần thị và một vài ma ma ở phòng lớn. Họ không thèm nhìn sắc mặt Trương thị, lại càng không giải thích những nghi hoặc trong mắt Trương thị. Lý ma ma chỉ cười khẩy liếc nhìn Trương thị vẫn còn khí thế hung hăng rồi quay sang ma ma bên cạnh mở miệng: “nhị phu nhân tinh thần có chút bất ổn, đại phu nhân sợ nàng ta phát điên, tổn hại đến thân thể, trước mắt đưa đến biệt viện điều dưỡng một thời gian.”
Trương thị còn chưa hiểu rõ tình huống trước mắt ra sao, cũng không thèm nghĩ ngợi phản bác lại: “Ai nói ta bị điên? Các ngươi chỉ là một đám hạ nhân mà dám nguyền rủa chủ tử, có tin ta lập tức nói lại với đại tẩu, để tẩu ấy bán hết các ngươi không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-de-trong-sinh-cung-hoang-hau/chuong-7-2.html.]
”Hừ!” Đáp lại lời Trương thị là một tiếng hừ lạnh của Lý ma ma. “Mau hành động đi!”
Mấy ma ma chen chúc nhau tiến lên, kẻ bịt miệng, người trói chân trói tay. Trương thị dù nhanh nhẹn đến mấy cũng không địch lại mấy ma ma khoẻ mạnh cường tráng, chỉ trong chốc lát đã bị trói c.h.ặ.t c.h.â.n tay khiêng lên xe ngựa được chuẩn bị sẵn. Lưu nhũ nương nghe được động tĩnh vừa chạy ra đã bị mấy ma ma chờ sẵn giữ lại sau đó cũng bị trói chặt ném lên xe ngựa.
Dưới bóng đêm, một chiếc xe ngựa chạy ra từ cổng sau của phủ Quốc công, không ai hay biết.
Ban đầu khi mới đến biệt viện, Trương thị còn kinh hồn bạt vía nhiều ngày, nơi đây chẳng có người thân tín nào của nàng, toàn bộ đều là người của Trần thị. Kết quả khi đến nơi cũng không bị đánh chửi hay tra tấn như trong tưởng tưởng, vẫn có đồ ăn thức uống đầy đủ. Tuy rằng điều kiện nơi này không được tốt nhưng thật sự là không hề bị tra tấn. Chỉ là từ khi đến đây vẫn không nhìn thấy Lưu nhũ nương đâu. Rõ ràng cùng bị đưa tới, vậy mà không thấy người đâu. “Phải chăng cứ một mình ở đây như thế cho đến c.h.ế.t cũng không trở lại phủ Quốc công nữa?” Trương thị nghĩ tới đây vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cứ như vậy qua vài ngày không nhịn được nữa, đem chiếc vòng trên tay đưa cho ma ma giữ cửa, năn nỉ bà ta tới nhà mẹ đẻ của nàng đưa tin tức. Ma ma kia kì thực đã sớm được Trần thị dặn dò, nếu Trương thị muốn hỏi thăm tin tức ở bên ngoài thì cứ nói cho nàng ta biết. Vô cớ được thứ tốt đương nhiên không cần từ chối, ngày hôm sau bà ta đã nói cho Trương thị biết phụ thân của nàng đã được bổ nhiệm một chức quan ở xa kinh thành, mấy ngày nữa cả nhà sẽ rời kinh đi nhậm chức.
Trương thị thẫn thờ trở về phòng, cả ngày ngồi một chỗ không nói nửa lời, toàn thân đều mất hồn.
Đến tối, Trương thị lại lấy một chiếc vòng khác đưa cho ma ma kia nhờ bà đưa tin cho nhị lão gia, nói mình đang bị nhốt ở biệt viện chờ hắn đến cứu. Bà ta cũng đáp ứng, ngày hôm sau quay lại nói cho Trương thị biết, nhị lão gia nuôi ngoại thất ở bên ngoài, đã mấy ngày rồi không về phủ, còn muốn cưới ngoại thất kia vào cửa. Trương thị trợn mắt trực tiếp ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh. Ma ma cũng không thèm để ý, cứ thế đi ra cửa, để mặc Trương thị nằm dưới đất lạnh lẽo mặc kệ sống chết.
Nửa đêm Trương thị bị lạnh tỉnh lại, thấy mình vẫn còn nằm dưới đất, có chút mơ hồ, cảm thấy đây không phải nơi mình vẫn ở. Qua một hồi lâu mới dần tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn chân tay bẩn thỉu của mình, không cần nhìn mặt cũng biết hiện tại mình chật vật cỡ nào.
Đúng rồi, nơi này không phải phủ Quốc công, nơi này là biệt viện ở ngoại ô.
Phu quân không quan tâm đến mình, ngay cả cha ruột cũng không quan tâm, tất cả mọi người đều vứt bỏ mình, nữ nhi của mình giờ cũng không biết tình hình tốt xấu ra sao. Đúng rồi, nữ nhi! Đôi mắt Trương thị lập tức mở to, sờ khắp toàn thân chỉ còn lại một miếng ngọc bội đeo trên cổ, không chút nghĩ ngợi dùng sức giật xuống cầm chặt trên tay. Cũng không để ý hiện tại đã là nửa đêm vội vàng chạy đi gõ cửa: “Ma ma, ma ma!”
Cũng may ma ma giữ cửa buổi tối không ngủ, nghe thấy tiếng gọi bà ta liền đi đến bên cửa sổ. Trương thị đưa ngọc bội trong tay: “Ma ma, ngươi giúp ta lần nữa, giúp ta truyền lời tới đại tẩu, nói ta biết sai rồi, đại tẩu muốn thế nào ta cũng cam tâm tình nguyện, van cầu nàng cho ta được gặp nữ nhi của ta.”
Ma ma nhìn ngọc bội trong tay, quả là rất tinh khiết, nhíu mày nhận lấy. Trương thị thiên ân vạn tạ, hứa hẹn tương lại sẽ trả ơn bà hẫu hĩnh, ma ma cũng không nói sẽ đáp ứng, chỉ đứng bên cửa sổ nhìn nàng cười thương hại.
Trương thị cứ tưởng lần này cũng giống như hai lần trước, hôm sau sẽ nhận được tin tức. Kết quả ngày hôm sau ma ma kia rốt cuộc không xuất hiện nữa, thay vào đó là một ma ma khác đến. Ma ma mới này chưa bao giờ nói với Trương thị nửa lời, mỗi ngày chỉ có nhiệm vụ đưa cơm, những cái khác đều không trả lời. Trương thị chờ một ngày, hai ngày, ba ngày đều không có bất kì hồi âm nào.
Đảo mắt đã đến ngày Đoàn Nhi đầy tháng, Trần thị cũng có thể thoát khỏi cuộc sống ở cữ cực khổ. Đang ngồi nhìn nha hoàn thêu mấy cái yếm cho Đoàn Nhi, Lý ma ma tiến vào kề gần tai Trần thị nói nhỏ: “Trương thị đã qua đời, bị bệnh mà chết, nghe nói trước khi c.h.ế.t đã phát điên, mỗi ngày đều gọi tên tiểu thư Hứa Dao, lại mắng nhị lão gia.”
Trần thị dừng động tác một chút, mắt vẫn nhìn cái yếm nhỏ trong tay, chỉ nhẹ giọng đáp: “Ta biết rồi, tìm một chỗ chôn đi.”