HOÀNG ĐẾ DÍNH NHẦM HỆ THỐNG CỦA NỮ CHÍNH - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-12-04 06:14:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong cung chỉ hạ thánh chỉ mà còn phái đưa đến cả một cỗ xe ngựa chất đầy sách vở, xếp ngay ngắn giữa chính sảnh, khiến còn chỗ để đặt chân.

Đợi đến khi vị thái giám cùng tùy tùng rời , Yến Thủ Nhân mới hồn cơn kinh ngạc. Vương thị vội vàng nắm lấy cánh tay trượng phu, vẻ mặt dám tin, liên tục hỏi dồn: "Lão gia, lầm chứ? Thánh thượng đích hạ chỉ yêu cầu Phương Phi sách? Trời đất ơi! Chuyện quả thực là quái gở, Diêm Vương mở cửa gặp ma!"

"Nàng nhỏ chút!" Yến Thủ Nhân vội vàng quát khẽ: "Nói năng quỷ quái gì thế? Đó là Khẩu dụ của Hoàng thượng! Để ngoài thấy, chẳng sẽ hạch tội khi quân ?"

"Vâng ." Vương thị vội vàng che miệng, đôi mắt trợn tròn như chuông đồng, hạ giọng hỏi: "Lão gia, ngài xem Thánh thượng rốt cuộc là dụng ý gì? Trước đó chẳng ngài ban thánh chỉ, yêu cầu tú nữ sách ? Hôm nay phái đến hạ lệnh thêm một nữa?"

Lưu thị bên cạnh, nét mặt vui mừng khôn xiết: "Hoàng thượng chừng là để mắt đến tiểu thư nhà chúng , cho nên mới đặc biệt phái đến dặn dò như thế. Đây rõ ràng là để ý đến Điệp nhi nhà !"

Vương thị , trong lòng lập tức khó chịu, trừng mắt nàng , tức giận đáp trả: "Kẻ nào Hoàng thượng để mắt tới tiện nhân nhà ngươi? Không thể là để ý đến Phương Phi nhà ?"

Lưu Thị thong thả phe phẩy chiếc quạt tròn bằng lụa, mỉm duyên dáng, khóe mắt đuôi mày đều toát lên vẻ đắc ý, giọng điệu kiêu ngạo: "Phu nhân quên ? Thánh thượng ưa chuộng nhất là nữ t.ử xuất từ gia đình thư hương, thông hiểu lễ nghi. Nhị tiểu thư nhà vốn dốt đặc cán mai, lọt mắt xanh của Bệ hạ? Chắc chắn Ngài để ý đến Điệp nhi nhà ."

Hai tranh cãi kịch liệt, chẳng ai chịu nhường ai. Vương Thị chịu nổi cái vẻ vênh váo hống hách của Lưu Thị, mà bản vụng về ăn , tức giận đến mức xắn tay áo lên. Lưu Thị sợ hãi nép lòng Yến Thủ Nhân: "Lão gia, phu nhân đ.á.n.h ! Xin Người cứu với!"

Cả sảnh chính lâm một màn hỗn loạn như gà bay ch.ó chạy. Yên Dao Xuân thấy trò vui đủ, ngáp một cái, gọi Tiền ma ma, hai cùng rời . Còn đống sách trong sảnh chính ư? Nàng chẳng buồn liếc mắt lấy một cái.

Mà những khác trong phủ họ Yến cũng rơi một hiểu lầm, rằng: Khẩu dụ và sách Hoàng Thượng đích ban xuống, tất thảy đều là ân điển dành cho hai vị tiểu thư tham gia tuyển tú của phủ họ Yến, tuyệt nhiên chẳng liên quan gì đến Yên Dao Xuân sắp xuất giá.

Yến Thủ Nhân còn cố ý ngoài dò la một vòng, mới phát hiện những nhà khác đều hề nhận thánh chỉ . Như , hiển nhiên đây chính là ân điển đặc biệt của Hoàng Thượng, chỉ riêng phủ họ Yến mới !

Điều khiến cả nhà khỏi phấn khích tột độ, cảm thấy việc bay lên cành cao, hóa thành phượng hoàng là chuyện trong tầm tay.

Trong phút chốc, tất cả trong phủ họ Yến đều nỗ lực hết để tranh giành cơ hội. Vương Thị thậm chí tiếc bỏ tiền lớn mời một vị tiếng về, chuyên dạy Yên Phương Phi sách chữ. Lưu Thị thì ngày ngày đốc thúc Yên Tịch Điệp. Hai ngươi đuổi kịp, ai cũng chịu nhường ai.

Hai vị tiểu thư từ canh năm thức dậy, mãi đến tận nửa đêm mới ngủ. Mấy ngày nay, ai nấy đều gầy trông thấy. Yên Phương Phi mặt mày xanh xao, Yên Tịch Điệp tinh thần uể oải. Chỉ Yên Dao Xuân, ngày nào cũng ăn ngon ngủ kỹ, chẳng gì, nuôi dưỡng đến mức sắc mặt hồng hào, dung quang rạng ngời, khiến Yên Tịch Điệp và Yên Phương Phi ghen tị thôi.

Trong lòng hai họ đều thầm may mắn: May mà Yên Dao Xuân tham gia tuyển tú. Nàng xinh như , tinh thông thi thư, còn giỏi cầm kỳ, nếu nàng cũng cung, e rằng sẽ chẳng còn chỗ cho chúng nữa.

Trong phủ họ Yến sách khí thế ngất trời, nhưng đến chỗ Hoàng thượng thì chẳng chút tiến triển nào.

"Ký chủ hôm nay lười biếng, nhiệm vụ thất bại, phần thưởng phát. Mời ngày mai tiếp tục cố gắng, sớm ngày bước lên đỉnh cao nhân sinh."

Dịu Dịu Thần Kỳ

Sở Úc im lặng một lát, giọng mang theo sự khó chịu: "Hôm nay nàng vẫn nổi một chữ nào ?"

Tám Một Tám đáp lời: " ."

Sở Úc nhịn day day mi tâm, trong lòng trăm mối vẫn cách giải thích. Rõ ràng cố ý hạ chỉ, yêu cầu tất cả nữ nhi nhà họ Yến đều sách, cho dù đủ bốn canh giờ, thì chí ít một khắc cũng chứ?

Sở Úc sống hai mươi năm, đây là đầu tiên cảm thấy thất bại nặng nề một ai đó. Yên Dao Xuân dám coi thường khẩu dụ của Hoàng thượng, quả thực là to gan lớn mật.

lúc , một vị thái giám mặc áo đỏ bước điện, hành lễ, cung kính : "Hoàng thượng cho gọi nô tài đến, gì chỉ dạy ạ?"

Sở Úc trầm giọng hỏi: "Lý Đức Phúc, hôm nay ngươi đến phủ họ Yến, xác định truyền đạt ý chỉ của Trẫm chứ?"

Lý Đức Phúc giật , vội vàng quỳ xuống, cung kính đáp: "Bẩm Bệ hạ, nô tài quả thực truyền đạt thánh chỉ ạ, tuyệt đối thiếu sót một chữ nào."

"Lúc đó ngươi những gì?"

Lý Đức Phúc thuật từng chữ từng chữ một: "Các tiểu thư trong phủ họ Yến mỗi ngày đều sách, đủ bốn canh giờ, lười biếng trốn tránh."

Hoàng thượng gì nữa, khí chìm im lặng nặng nề. Lý Đức Phúc trong lòng thấp thỏm, xảy sai sót gì. Qua một lúc, mới thấy Sở Úc thản nhiên : " phủ họ Yến tuân theo ý chỉ của Trẫm."

Lý Đức Phúc tất nhiên dám hỏi Hoàng thượng , chỉ dò xét: "Phủ họ Yến kháng chỉ tuân, ... nên xử lý thế nào?"

Sở Úc đáp lời, một lát , bỗng cao giọng : "Tần Xán."

Ngay đó, một nam t.ử trẻ tuổi mặc trang phục thị vệ bước điện, hành lễ. Sở Úc : "Chuyện Trẫm giao cho ngươi điều tra thế nào ?"

Tần Xán cung kính đáp: "Vi thần điều tra rõ ràng. Yến Thủ Nhân hai trai ba gái. Chính thất Vương Thị và tiểu Lưu Thị mỗi sinh một trai một gái. Yên Dao Xuân là con thứ năm, mẫu xuất từ phủ Văn Tín hầu, qua đời từ sớm. Yên Dao Xuân từ nhỏ lớn lên ở hầu phủ, mười hai tuổi mới đón về phủ họ Yến. Tuy nhiên..."

Hắn dừng một chút, ánh mắt ngưng trọng. Sở Úc hỏi: "Tuy nhiên cái gì?"

Tần Xán tiếp tục : "Tuy nhiên theo vi thần , Yên Dao Xuân sớm đính hôn. Cách đây lâu, vợ chồng Yến Thủ Nhân gả nàng cho một nhà ở phía đông thành, hôn lễ định tháng ."

Nói đến đây, lộ vẻ nghi hoặc: "Bẩm Hoàng thượng, Yến Thủ Nhân thật to gan, để Yên Dao Xuân tham gia tuyển tú, còn dám tự ý gả nàng cho khác? Chẳng lẽ sợ Hoàng thượng trách tội ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoang-de-dinh-nham-he-thong-cua-nu-chinh/chuong-7.html.]

Sở Úc trầm ngâm, như điều suy nghĩ: "Yến Thủ Nhân chỉ là một Chủ sự nhỏ bé, chắc hẳn dám chuyện như , trong nhất định gì đó nhầm lẫn. Ngươi hãy đến Lễ bộ hỏi xem, lúc là ai đưa bức chân dung của Yên Dao Xuân đến đó."

"Vâng, vi thần tuân lệnh."

Sở Úc ngờ chuyện bất ngờ , nhưng như , chuyện trở nên hợp tình hợp lý. Bởi vì Yên Dao Xuân căn bản hề tham gia tuyển tú, cho nên mới dám tuân theo thánh chỉ mà sách.

Sở Úc trầm ngâm, xem y đành nghĩ đối sách khác .

Hôm nay Yên Dao Xuân hiếm khi thức dậy sớm. Nhìn thấy nàng an tọa bàn trang điểm, Tiền ma ma chút kinh ngạc, trêu ghẹo: "Đại tiểu thư của ơi, hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây ?"

Yên Dao Xuân soi gương chải mái tóc mây, ngậm dải lụa màu vàng mơ trong miệng, lẩm bẩm đáp: "Hôm nay chuyện quan trọng cần ."

Tiền ma ma thấy nàng búi mái tóc đen nhánh lên quá cao, vội vàng ngăn : "Ôi chao, thể, thể ! Nữ nhi khuê các thể búi tóc tùy tiện như ? Nhìn trang nhã."

Nói đoạn, bà tự tay vấn tóc cho nàng. Tài khéo của Tiền ma ma quả thực tinh xảo, chẳng mấy chốc vấn thành một búi tóc kiểu cách thanh tú, cài thêm trâm hoa và trâm cài Phượng Hoàng nhỏ. Bà mỉm quan sát: "Đại tiểu thư nhà chúng thật là giai nhân tuyệt sắc, dung nhan còn vượt trội hơn hai vị tiểu thư nhiều."

Giọng mang theo chút tự hào, bà hỏi Yên Dao Xuân: "Không hôm nay tiểu thư dự định gì?"

Yên Dao Xuân đếm ngân lượng trong túi, hỏi: "Ma ma, với hai mươi lượng bạc, thể mua phủ ở kinh thành ?"

Tiền ma ma xong, kinh ngạc hỏi : "Tiểu thư mua chốn dung ?"

"Thuê một gian nhà nhỏ cũng ."

Yên Dao Xuân thể chờ vợ chồng Yên Thủ Nhân bán rẻ , nàng tìm cách thoát khỏi gông cùm . Bước đầu tiên chính là tìm nơi ở định, chỉ cần một chốn trú , nàng mới thể an tâm lo liệu chuyện .

Yên Dao Xuân theo lời Tiền ma ma, rời khỏi phủ họ Yên, tiến thẳng về phía Tây thành. Phía Bắc thành là nơi tụ tập của các gia đình quyền quý, còn phía Tây là nơi dân thường sinh sống, hỗn tạp đủ loại . Tuy nơi đây lộn xộn, nhưng giá cả nhà cửa chăng. Hai mươi lượng ngân lượng tuy thể mua nổi một tòa nhà lớn với nhiều gian nhiều chái, song thuê một hai gian nhà tranh để che mưa che nắng thì chắc chắn thành vấn đề.

Đợi thu xếp thỏa nơi ăn chốn ở, e rằng nàng cũng chẳng còn dư dả bao nhiêu, còn tính đến chuyện tìm sinh kế. Nàng tự nhủ, trong thời cổ đại thể tìm việc gì thích hợp, dù thì chuyên ngành kiếp cũng chẳng thể áp dụng.

Yên Dao Xuân trầm tư hồi lâu, chợt cảm thấy điều bất . Vì nàng con đường lụng vất vả như một kẻ nô bộc nữa? Nếu , chi bằng lúc cứ c.h.ế.t quách còn hơn.

Đang lúc Yên Dao Xuân buồn bực khó chịu trong lòng, bỗng thấy cất tiếng gọi: "Yên Ngũ cô nương?"

Giọng xa lạ vô cùng, Yên Dao Xuân khẳng định nàng từng qua. Nàng theo hướng phát tiếng, chỉ thấy cách đó xa một nam nhân. Hắn dáng vạm vỡ, từ xa chẳng khác nào một ngọn núi thịt di động. Hắn đội khăn vuông, mặt vuông chữ điền, cằm ba ngấn, bụng phệ, thấy tục tằn. Hắn lon ton tiến đến, lớp mỡ rung lên bần bật, giọng đầy vẻ hân hoan: "Mấy hôm tại hạ ghé thăm quý phủ, nhưng cô nương nhà. Không ngờ hôm nay gặp cô nương tại nơi , quả thật là duyên phận trời định!"

Có thể rằng, Yên Dao Xuân suýt nữa thấy đôi mắt của . Chúng lớp mỡ dày chèn ép đến mức chỉ còn là một đường chỉ hẹp. Nàng lục tung ký ức của nguyên chủ, cũng chẳng nhớ là ai, khỏi do dự hỏi: "Ngươi là..."

Nam nhân tiến lên một bước, hưng phấn đáp: "Tại hạ chính là vị hôn phu của cô nương đây!"

Cuối cùng Yên Dao Xuân cũng hiểu rõ, đây đích thị là Trương công t.ử mà Tiền ma ma miêu tả, từ xa thì giống quả dưa hấu, gần càng giống quả bí đao. Thật đúng là tai họa ập đến.

Nàng gắng gượng : "Vị hôn phu nào chứ, ngươi nhận lầm ."

"Tại hạ tuyệt đối nhận lầm!" Trương công t.ử kích động, bất chấp Yên Dao Xuân giãy giụa, nắm chặt lấy cổ tay nàng. Đôi mắt híp tịt tham lam chằm chằm dung nhan nàng, ánh mắt lộ vẻ trơ trẽn. Hắn mặt dày : "Năm ngoái, tại hạ may mắn gặp cô nương một tại hồ Tiểu Kính, từ đó nhung nhớ quên, tương tư thành bệnh, nên mới nhờ đến quý phủ cầu . May mà trời cao tác hợp, lệnh tôn chấp thuận hôn sự . Chỉ cần đợi đến ngày lành tháng tháng , tại hạ liền thể cưới cô nương về vợ."

Vừa dứt lời, bàn tay mập mạp của sờ soạng dọc cánh tay Yên Dao Xuân, cất lời mời mọc: "Gặp là duyên, quý xá tại hạ ở ngay gần đây, cô nương bằng lòng ghé qua uống một chén ?"

Yên Dao Xuân nổi hết da gà, dùng hết sức lực rút tay về, lạnh lùng đáp: "Không cần phiền phức. Ta hề quen ngươi."

Bình thường nàng tuy vẻ nhu nhược, hễ gặp chuyện là xuôi tay bỏ cuộc, nhưng nếu kẻ vô duyên vô cớ gây sự, nàng cũng ngại tặng cho đối phương vài chiêu quyền cước.

Hy vọng tên họ Trương điều mà lui bước.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

tiếc , tên họ Trương đúng là đồ liêm sỉ, còn đưa tay kéo nàng . lúc , một bàn tay khác từ phía đưa , giữ chặt lấy tay . Một giọng lạnh băng vang lên: "Vị cô nương quen ngươi, khuyên ngươi nên điều mà đừng quấy nhiễu nàng nữa."

Tên họ Trương sửng sốt, mặt lộ rõ vẻ giận dữ: "Ngươi là kẻ nào, dám xen chuyện của khác?!"

Yên Dao Xuân sang. Người nọ vận y phục màu xanh lục, tuổi chừng mười tám, mười chín, tướng mạo khá đoan chính, ánh mắt sắc bén dị thường, dễ động . Hắn chẳng thèm để ý đến tên họ Trương , tay dùng sức, đối phương lập tức kêu la t.h.ả.m thiết như heo chọc tiết: "Đau quá! Đau quá! Mau buông tay! Mau buông tay!"

Lúc nam t.ử mới chịu buông tay, quát lạnh: "Cút cho nhanh!"

Tên họ Trương gặp cao thủ, lưu luyến Yên Dao Xuân bằng ánh mắt thèm thuồng một cái, đó mới c.ắ.n răng chịu đựng mà rời .

Nam t.ử trẻ tuổi đầu Yên Dao Xuân, giọng điệu hòa hoãn hơn: "Cô nương thương chứ?"

Yên Dao Xuân khẽ lắc đầu, liền nọ tiếp: "Chủ nhân của thỉnh cô nương dùng một chén , cô nương tiện hạ cố ?"

Trong lòng Yên Dao Xuân thầm nghĩ: Thật quái lạ, vì hết tên đến tên khác đều mời uống ?

 

Loading...