HOÀNG ĐẾ DÍNH NHẦM HỆ THỐNG CỦA NỮ CHÍNH - Chương 67
Cập nhật lúc: 2025-12-04 15:32:05
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngự thư phòng.
Sở Úc ngự án, lắng chư vị đại thần tấu trình. Thượng thư Bộ Công Lưu đại nhân tiến lên bẩm báo, ngữ khí đầy vẻ than thở: "Tháng , Bộ Công mới phái đưa hai trăm cân đồng, ba trăm cân sắt đến Văn Tư viện. Ấy mà giờ đây, họ sai đến đòi thêm, mở miệng là ba trăm cân đồng, đó là ba trăm cân đó, bẩm Hoàng thượng, lẽ nào trong thời gian ngắn ngủi như thế, bọn họ dùng hết ngần đồng sắt? Phải chăng dụng ý nào khác?"
Viện sứ Văn Tư viện Trần đại nhân đáp , vẫn giữ vẻ hòa nhã vui vẻ: "Lưu đại nhân xin đừng nên nóng giận. Nguyên liệu mà Văn Tư viện sử dụng đều ghi chép rõ ràng, Lưu đại nhân ngài cũng tra xem qua, chẳng ?"
Nghe , Lưu Thượng thư lập tức lớn tiếng: "Bản quan thà rằng xem! Cái lò mà các ngươi chế tạo , mới ba tháng dùng hỏng bốn năm cái! Lò đúc bằng đồng bằng sắt, cần dùng nhiều kim loại đến mức để gì? Chẳng lẽ mỗi trong Văn Tư viện các ngươi c.ắ.n nuốt một miếng, ăn hết cả ?"
Trần Viện sứ chắp tay, hòa nhã : "Đồ vật cũng lúc hư hỏng, huống hồ, chiếc kính mắt mà Lưu đại nhân đang đeo đây, chẳng cũng do Văn Tư viện chế tạo ? Thứ cũng cần đồng để khung gọng."
Lưu Thượng thư chỉ chiếc kính của , chất vấn: "Thứ hao tốn hết hai lượng đồng?"
Trần Viện sứ bẻ ngón tay, lẩm bẩm tính toán cho ông : "Một dùng hai lượng, mười là hai mươi lượng, cả triều đình mấy trăm quan viên, mỗi một chiếc. Ngoài còn hao tổn trong quá trình chế tạo..."
"Ngươi chớ lời với bản quan!" Lưu Thượng thư xua tay, cố chấp : "Bản quan những lời quanh co . Ba trăm cân sắt đó, thể chế tạo bao nhiêu vũ khí? Quân lính trấn thủ biên quan đ.á.n.h giặc Nhung còn đủ, thể cung cấp cho các ngươi phung phí vô lối?"
"Lưu Thượng thư lời thật khiến kẻ sĩ lạnh lòng," Trần Viện sứ đau lòng : "Lần chúng chế tạo cày cải tiến, Lưu Thượng thư xem xong cũng hết lời khen ngợi, đưa dân gian để giúp ích cho bá tánh. Văn Tư viện cũng vì dân sinh mà thôi. Quân nhu biên quan tuy trọng yếu, nhưng chẳng lẽ bá tánh thiên hạ quan trọng ?"
Lưu Thượng thư lập tức phản bác: "Bản quan khi nào lời ? Ngươi chớ ngậm m.á.u phun ! Các ngươi chế tạo đồ vật hữu dụng, đích thực là công, bản quan phủ nhận. ngươi cũng thể dựa công lao đó mà voi đòi tiên!"
"Ấy , hạ quan khi nào—"
"Đủ ," Sở Úc cuối cùng cũng cất lời, cắt ngang lời tranh cãi của họ. Hai vị đại thần đang khẩu chiến lập tức dừng , cung kính cúi đầu chờ lệnh.
Sở Úc với Lưu Thượng thư Bộ Công: "Gần đây trẫm thu một phương pháp thăm dò khoáng sản. Bộ Công khanh thể phái nghiên cứu kỹ lưỡng, thử dựa theo phương pháp ghi chép trong đó, tìm kiếm mỏ mới."
Nghe , Lưu Thượng thư mừng rỡ khôn xiết, lập tức chắp tay: "Hoàng thượng thánh minh! Lão thần lĩnh chỉ."
Lý Đức Phúc kính cẩn đưa một cuốn sách đến mặt Lưu Thượng thư. Trần Viện sứ tủm tỉm: "Đây chính là bảo bối quý giá. Hạ quan xin chúc mừng Lưu đại nhân sắp lập công lớn ."
Lưu Thượng thư cất cuốn sách trong tay áo, liếc Trần Viện sứ, đáp lời khách sáo: "Phụng sự Hoàng thượng là bổn phận của thần tử, dám bàn đến công lao gì chứ?"
Trần Viện sứ lập tức thừa thắng xông lên: "Vậy thì, đồng sắt mà Văn Tư viện ..."
Lưu Thượng thư ngờ mặt mũi Trần Viện sứ dày đến mức , xong việc vẫn còn nhớ đến mấy trăm cân đồng sắt đó, nhất thời sửng sốt. Thấy Sở Úc đang , lời từ chối đến bên môi đành nuốt ngược trong, cam lòng : "Chỉ cần lượng các ngươi yêu cầu quá mức, Bộ Công tự khắc sẽ cung ứng đầy đủ."
Trần Viện sứ vui vẻ chắp tay: "Vậy hạ quan xin đa tạ Lưu đại nhân !"
Hai vị đại thần đều cáo lui. Sở Úc ngự án, nhẹ nhàng xoa xoa vầng trán đang đau âm ỉ. Lý Đức Phúc sắc mặt , cẩn thận : "Hoàng thượng long thể bất an chăng? Nô tài xin mời Thái..."
Sở Úc chỉ khẽ liếc mắt sang, Lý Đức Phúc lập tức thức thời ngậm miệng, dám thêm lời nào.
Không khí yên tĩnh một lát, Sở Úc mới thản nhiên cất lời: "Trẫm bệnh. Chỉ là đang phiền lòng vì chính sự mà thôi. Chuyện tuyệt đối truyền ngoài, bảo Càn Thanh cung đều giữ kín miệng."
"Nô tài tuân lệnh."
Cứ thế trôi qua hai ngày, bệnh tình của Yên Dao Xuân khỏi hẳn. trong suốt thời gian , nàng hề gặp Sở Úc. Nói đúng hơn, Hoàng đế vẫn luôn hề ghé Trích Tinh các.
Điều khiến Yên Dao Xuân chút buồn bực trong lòng. Rõ ràng đêm hôm đó còn quan tâm nàng hết mực, dịu dàng vô vàn, mà nay bặt vô âm tín.
Hừ. Nam nhân đời, quả nhiên khó dò.
Tuy nhiên, nàng tự trấn an : Có lẽ đang bận phê duyệt tấu chương, dù Hoàng đế cũng là đam mê chính sự, lo lắng việc quốc gia đại sự, ngày ngày bận rộn, giống như nàng đây, chỉ là một kẻ an nhàn tiêu d.a.o nơi thâm cung.
Nghĩ , Yên Dao Xuân liền yên tâm dài giường.
Chớp mắt đến hạ tuần tháng Bảy. Cái nóng oi ả của mùa hè dần tan , thời tiết cũng trở nên dịu mát hơn. Hôm nay, Nguyễn Phất Vân đến Trích Tinh các thăm viếng, trò chuyện cùng Yên Dao Xuân, : "Chẳng mấy chốc nữa là đến Tết Trung thu . Hôm , ngang qua Lưu Phong viên, nhận thấy hoa quế nơi đó bắt đầu khoe sắc. Thế là tự tay một ít bánh quế hoa, cố ý mang đến, mời Yên tỷ tỷ nếm thử."
Yên Dao Xuân ngẩn , chút kinh ngạc: "Nhanh như sắp đến Trung thu ?"
" ạ," Nguyễn Phất Vân lấy bánh ngọt từ hộp thức ăn tinh xảo , đáp lời: "Qua Trung thu, thời tiết sẽ càng thêm mát mẻ."
Yên Dao Xuân hoa văn sơn son thếp vàng hộp đựng thức ăn, cảm thấy chút quen thuộc, trong đầu nàng bỗng nhiên thoáng qua vài mảnh ký ức vụn vỡ, khiến nàng hồi tưởng một việc tối quan trọng. Nàng lập tức gọi Tri Thu đến, hỏi: "Thu nhi, ngươi thấy một chiếc hộp nhỏ nào ?"
Nàng dựa theo trí nhớ, cẩn thận miêu tả chiếc hộp nhỏ chứa Cổ trùng di tình. Tri Thu xong, lắc đầu, đáp: "Nô tỳ từng thấy hộp nào như , chủ t.ử đợi một lát, nô tỳ hỏi những khác trong cung."
"Được."
Nguyễn Phất Vân bên cạnh tò mò hỏi: "Yên tỷ tỷ thất lạc vật gì ?"
Yên Dao Xuân chút úp mở: "Ừm, rõ để nơi nào ."
Không bao lâu, Tri Thu trở về, khẽ bẩm báo: "Chủ tử, nô tỳ hỏi các cung nữ dọn dẹp nội điện mấy ngày hôm đó, nhưng đều thấy chiếc hộp như miêu tả."
Nói đến đây, nàng nhíu mày, : "Người còn nhớ rõ, cuối cùng thấy vật là ở ?"
Yên Dao Xuân trầm ngâm nghĩ, thứ đó hẳn là đặt cạnh gối ngủ, nhưng phòng ngủ của nàng ngày nào cũng dọn dẹp, nếu Tri Thu thấy, thì quả thực là .
Yên Dao Xuân thầm tính toán, chẳng lẽ Sở Úc mang ? Đây cũng là chuyện thể. Nàng đến Càn Thanh cung một chuyến để xác minh.
Đợi khi Nguyễn Phất Vân cáo lui, nhân lúc trời còn sớm, Yên Dao Xuân liền dẫn Tri Thu và Phán Đào, khỏi Trường An cung. Dọc theo cung đạo về phía Càn Thanh cung, từ xa nàng thấy một đoàn đang tiến về phía . Đoàn mười mấy cung nữ thái giám hùng hậu, vây quanh một nữ nhân đang kiệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoang-de-dinh-nham-he-thong-cua-nu-chinh/chuong-67.html.]
Tri Thu khẽ thầm thì: "Chủ tử, là Thục phi nương nương."
Yên Dao Xuân suýt chút nữa quên mất . Từ Thục phi vỡ đồ ban tặng, nàng cấm túc một tháng. Tính toán sơ qua, đúng là đến lúc hết hạn.
Đang suy nghĩ, kiệu của Thục phi đến gần. Nàng kiệu, cúi đầu xuống. Quả là oan gia ngõ hẹp, Thục phi chịu thiệt lớn mặt Yên Dao Xuân, giờ đây kẻ thù gặp mặt, đương nhiên là mắt đỏ gay gắt.
Nàng Yên Dao Xuân từ cao xuống, giọng lộ rõ vẻ khinh miệt: "Yên mỹ nhân, bản cung ngươi mấy hôm đổ bệnh, ngoan ngoãn dưỡng bệnh, còn tùy tiện ngoài , sợ lây bệnh cho kẻ khác ?"
Cũng Thục phi là cố ý , rõ ràng Yên Dao Xuân hiện giờ là Tứ phẩm Dung Hoa, nhưng nàng vẫn cố tình gọi nàng là Mỹ nhân.
Yên Dao Xuân lười so đo với nàng , đặc biệt là nàng Sở Úc , Thục phi tinh thần chút định, vì nàng càng tỏ khoan dung độ lượng. Nàng nhạt, : "Vậy Thục phi nương nương nên tránh xa thần một chút, nếu cẩn thận, khiến bệnh tình của nương nương thêm nặng thì ."
Sắc mặt Thục phi đổi, lạnh lùng : "Ngươi lời là ý gì?"
"Thần ý gì."
Thục phi chằm chằm nàng, trong mắt lộ vẻ nghi ngờ và cảnh giác. Có lẽ là do bài học đó, nàng bình tĩnh hơn nhiều, chỉ cảnh cáo: "Ngươi đừng đắc ý sớm. Yên Dao Xuân, hậu cung còn đến lượt ngươi lên tiếng . Chúng cứ chờ xem."
Nói xong, nàng liền thu hồi ánh mắt, bảo cung nhân tiếp tục , thèm liếc mắt Yên Dao Xuân mà lướt qua.
Lúc Yên Dao Xuân đến Càn Thanh cung, Lý Đức Phúc là đầu tiên nhận tin, vội vàng cầm phất trần nghênh đón, tủm tỉm hành lễ, : "Nô tài tham kiến Yên Dung Hoa, cung chúc Dung Hoa vạn phúc kim an."
Yên Dao Xuân hỏi ông : "Bây giờ Hoàng thượng đang bận rộn ?"
Lý Đức Phúc vội vàng : "Hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương. nếu yết kiến, nô tài sẽ thông báo cho ngay."
Sở Úc thời gian gặp khác, nhưng chắc chắn thời gian gặp vị , dù cũng cố gắng sắp xếp.
Yên Dao Xuân : "Vậy phiền công công ."
"Người quá lời ."
Lý Đức Phúc khom trong điện, bao lâu , tủm tỉm : "Hoàng thượng triệu Yên Dung Hoa yết kiến, mời ."
Cũng giống như khi Yên Dao Xuân đến đó, trong điện vẫn yên tĩnh như cũ. Cửa sổ mở toang, ánh tà dương vàng rực rọi, bóng cây lốm đốm in xuống cửa sổ. Sở Úc ngự án, ánh sáng phác họa nên bóng dáng khôi ngô của càng thêm uy nghi tựa tùng tựa trúc.
Vì ngược sáng, Yên Dao Xuân rõ biểu cảm mặt , nhưng vẫn thể cảm nhận ánh mắt đối phương dừng , từ lúc nàng bước trong điện.
Không hiểu , Yên Dao Xuân mà chút hồi hộp.
Hồi hộp?
Tại nàng cảm thấy căng thẳng?
Cảm giác chút kỳ lạ, Yên Dao Xuân từng cảm xúc , hồi hộp, mang theo vài phần chờ mong khó tả, nàng từng bước từng bước đến gần...
Yên Dao Xuân đột nhiên dừng bước, đưa tay lên ngực, theo bản năng nhíu mày, vì cảm xúc xa lạ bất ngờ , khiến nàng chút luống cuống xử trí.
"Sao ?"
Sở Úc như nhận điều gì đó, lập tức dậy, vòng qua ngự án về phía nàng, hỏi: "Là thể thoải mái ?"
"Không ," Yên Dao Xuân bình tĩnh , cố gắng để bản bỏ qua những cảm xúc phức tạp , ngẩng đầu Sở Úc. Bắt gặp đôi mắt phượng quen thuộc của , lời nàng vốn định , lập tức nghẹn trong cổ họng.
Hình ảnh đêm hôm đó nhanh chóng hiện lên trong đầu, tuy chỉ là những đoạn ngắn rời rạc, nhưng vô cùng rõ ràng. Yên Dao Xuân do dự : "Ta chuyện hỏi ."
Sở Úc kéo nàng, về phía giường, hỏi: "Chuyện gì?"
Yên Dao Xuân quan sát biểu cảm của , thận trọng hỏi: "Cái cổ trùng di tình ... lấy ?"
Động tác của Sở Úc ngưng trệ, nhưng chỉ trong chốc lát khôi phục vẻ thường ngày. Hắn ừ một tiếng, : "Là lấy, ?"
Sự thẳng thắn, gần như tự tin thái quá của khiến Yên Dao Xuân nhất thời nghẹn lời. Rất nhanh, nàng liền nhớ mục đích chuyến , vội vàng truy hỏi: "Chàng để thứ đó ở ?"
Diệu Diệu Thần Kỳ
Sở Úc cúi đầu nàng, mím đôi môi mỏng, song vẫn đáp lời. Lòng Yên Dao Xuân chợt chùng xuống. Nếu ban đầu nàng chỉ dám suy đoán đôi phần, thì giờ phút chắc chắn mười mươi. Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo , khó tin thốt lên: "Chàng thật sự nuốt nó ?"
"Đừng sợ," Sở Úc vội vàng trấn an nàng, đáp: "Ta nuốt chỉ là cổ trùng t.ử (con) mà thôi."
Yên Dao Xuân trợn tròn mắt, tức giận : "Đầu óc vấn đề ?"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Sở Úc nàng, vẻ mặt thoáng chút bối rối, nhưng cũng đầy khó hiểu, giải thích: "Ta nuốt là cổ trùng tử, nàng chớ nổi giận."
"Ai bảo nuốt thứ đó chứ?!" Yên Dao Xuân tức đến bốc hỏa, vươn tay túm lấy cổ áo . vì đủ cao, thể thẳng mắt , đành ngẩng đầu lên, mắng: "Sở Úc, trong đầu rốt cuộc chứa đựng thứ gì ? Chàng lắc mạnh một cái, đổ hết nước bên trong ?"
Sở Úc: ...
"Bảo mấy ngày thấy khó chịu, rõ ràng bệnh vẫn khỏi hẳn," Yên Dao Xuân càng nghĩ càng thêm phẫn nộ, hận thể cho Sở Úc một quyền. Nàng chợt nhớ điều gì đó, nắm lấy tay , quát: "818! Ngươi cút đây cho !"
818 run rẩy: "Ký, ký chủ đại nhân, 818 vẫn luôn vì mà phục vụ,...