HOÀNG ĐẾ DÍNH NHẦM HỆ THỐNG CỦA NỮ CHÍNH - Chương 62
Cập nhật lúc: 2025-12-04 15:32:00
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Yên Dao Xuân đợi một lúc, vẫn đợi câu trả lời của Sở Úc, nàng nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ cũng ?"
Sở Úc hỏi ngược nàng: "Sao nàng Hoàng hậu nửa đêm ngủ?"
Yên Dao Xuân giải thích: "Ta thấy mà, Hồng Diệp Trai nửa đêm còn thắp đèn nến, mãi cho đến tận khi trời sáng."
Sở Úc im lặng một lát, đó hỏi: "Vậy nên nàng cả đêm?"
"Sao thể chứ?" Yên Dao Xuân cạn lời : "Ta rảnh rỗi vô sự dòm ngó khác thức đêm chi, chẳng lẽ điên ?"
Nàng tiếp: "Là một hôm nửa đêm ngủ , tình cờ phát hiện mà thôi."
"Không ngủ ?" Sở Úc nhíu mày: "Nàng thường xuyên ngủ ngon ?"
Không là cố ý vô tình, tóm sự chú ý của Sở Úc lệch . Yên Dao Xuân cũng vô tình dẫn dắt, đáp: "Cũng hẳn, chỉ là hôm đó gặp ác mộng."
Nói đến chuyện , Yên Dao Xuân liền cảm thấy chút buồn , thần bí : "Chàng đoán xem mơ thấy ai?"
Ánh mắt Sở Úc khẽ động, hỏi: "Ai?"
"Ấy," Yên Dao Xuân nhấn mạnh: "Bảo đoán mà."
Thiếu nữ nửa nửa giận, đôi mắt liếc ngang. Đôi mắt sáng trong vắt, ánh nến chiếu rọi, long lanh tựa hồ nước hồ thu, khiến nhịn mà động lòng.
Sở Úc đương nhiên chiều theo ý nàng, vẻ suy tư, do dự thử hỏi: "Chẳng lẽ là..."
Yên Dao Xuân lớn : "Là đấy!"
Sở Úc nhất thời ngây , tựa hồ miếng bánh từ trời rơi xuống đập cho choáng váng. Chưa kịp hồn, y Yên Dao Xuân tiếp lời: "Ta mơ thấy , cả Phất Vân, Tiêu tỷ tỷ, và thậm chí còn Hoàng hậu nương nương nữa."
Sở Úc: ...
Y thêm, song nội tâm vô cùng để ý, liền giả lơ hỏi: "Nàng mơ thấy bọn đang việc chi?"
Yên Dao Xuân thuật giấc mộng kỳ quái cho y . Nàng càng kể càng thấy hoang đường quá đỗi, kể thở dài: "Thế nên mới , khi ngủ nên nghĩ linh tinh. Cái câu 'ngày nghĩ gì đêm mơ nấy' quả là sai, dọa giật tỉnh giấc luôn đấy."
Sở Úc trầm mặc gật đầu, đó hỏi: "Khi , nàng gọi tên ai?"
Yên Dao Xuân: "Quên ."
Hai một lát, giọng Sở Úc mềm mại như đang dỗ dành trẻ nhỏ: "Nàng thể nhớ cẩn thận một chút ?"
Yên Dao Xuân thành thật đáp: "Thật sự quên mất . Lúc Hoàng hậu nương nương sắp sửa động thủ, dọa cho tỉnh giấc."
Sở Úc trầm ngâm một hồi, hỏi: "Nếu ngay lúc thì ?"
Yên Dao Xuân nghi hoặc: "A?"
Sở Úc thẳng nàng. Ánh nến vàng ấm áp chiếu lên đôi mắt phượng thâm trầm, trong đó ánh sáng lấp lánh hề dịch chuyển, mơ hồ lộ sự cố chấp khó tả. Y truy vấn: "Nếu là hiện tại, , Nguyễn Phất Vân, và những mặt nàng, nàng sẽ chọn ai?"
Yên Dao Xuân câm nín...
Hay cho lắm, chẳng lẽ tái diễn cơn ác mộng ?
Thấy Yên Dao Xuân đáp lời, Sở Úc đợi thêm một chốc, đoạn khẽ : "Dù khi đó nàng định gọi tên ai, e rằng cũng sẽ là ."
Giọng điệu y vẫn bình tĩnh như , nhưng ẩn chứa nét thất vọng khó lòng nhận . Yên Dao Xuân kìm gãi gãi mũi, ồ lên một tiếng, do dự đáp lời để cứu vãn tình thế: "Cũng... hẳn."
Vừa nàng , Sở Úc lập tức hỏi: "Nói như thế, nàng sẽ chọn ?"
Yên Dao Xuân luôn cảm thấy câu hỏi quá đỗi kỳ lạ, cố gắng đưa câu chuyện trở nơi an : "Nếu là kết giao bằng hữu, cũng là một lựa chọn ."
Sở Úc hề hài lòng với câu trả lời , thong thả hỏi: "Vậy so với Hoàng hậu nương nương và Nguyễn Phất Vân thì thế nào?"
818 u oán cất lời: "Tên nhóc ranh , vòng vo tam quốc mãi, kỳ thực chỉ hỏi duy nhất câu thôi đúng ?"
Sở Úc ngơ, tiếp tục Yên Dao Xuân. Nàng lộ rõ vẻ nghi hoặc: "Phất Vân thì , và nàng là bằng hữu, nhưng tại hỏi Hoàng hậu nương nương? Ta với nàng nào giao tình gì."
Sở Úc đáp: "Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, dụng ý nào khác."
Yên Dao Xuân đưa tay sờ cằm, trầm tư : "Kỳ thực, thích tính cách của Hoàng hậu. Hơn nữa, dung mạo nàng cũng xinh vô cùng, nếu kết bạn chắc chắn tệ chút nào."
" nếu nhất định chọn một trong ba vị để kết giao," Yên Dao Xuân trịnh trọng , " thể chọn ."
Nàng ôm đầu than vãn: "Chỉ là kết giao bằng hữu thôi, tại cứ phức tạp hóa vấn đề lên? Trước Tiêu tỷ tỷ cũng từng hỏi câu ."
Đôi mắt phượng của Sở Úc càng thêm thâm thúy, hỏi: "Nàng hỏi nàng điều gì?"
Nhắc đến chuyện , Yên Dao Xuân nặng nề thở dài, bực dọc : "Dường như nàng cho rằng, mỗi chỉ thể một bằng hữu thiết. Nếu kết giao với Phất Vân, nàng sẽ đoạn tuyệt quan hệ, còn qua với nữa."
Nàng hết sức khó hiểu, sang hỏi Sở Úc: "Chàng thấy chuyện quá kỳ quái ? Đời , ít nhiều gì chẳng nên vài tri kỷ hợp ý? Tại họ thể chung sống hòa thuận?"
"Không kỳ lạ chút nào," Sở Úc điềm nhiên giải thích: "Có lẽ trong suy nghĩ của nàng , thà thiếu còn hơn thừa. Bằng hữu quý ở tinh túy chứ quý ở lượng đông đảo."
Lại đến ! Yên Dao Xuân nảy sinh cảm giác quen thuộc đó—lúc mới thì thấy hợp tình hợp lý, nhưng nghĩ kỹ , vẻ vô căn cứ. Nàng thậm chí còn bắt đầu hoài nghi cả tam quan của chính , đưa ánh mắt vô cùng hoang mang Sở Úc, lẩm bẩm: "Thật thế ? cứ cảm thấy điều gì đó ."
Ánh mắt của thiếu nữ kinh ngạc khó hiểu, tựa như một chú mèo con vô hại, khiến thấy liền mềm lòng, nỡ nàng khó xử. Sở Úc bất đắc dĩ thở dài, đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, hỏi: "Nàng mong nhiều tri kỷ?"
Yên Dao Xuân gục đầu xuống bàn, chống cằm: "Cũng hẳn là nhiều bằng hữu, chỉ là các vị đều , lẽ nào thể cả hai ?"
Nói đến đây, nàng khỏi cảm thấy tủi đôi chút. Rõ ràng chỉ là kết giao bằng hữu, là kết tóc se duyên, hà cớ gì cứ bắt nàng chọn một thủy chung? Khiến nàng cứ như một kẻ bạc tình . Người thời xưa cổ hủ như thế chứ?
"Được thôi," Sở Úc khẽ vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng, mềm mại tựa tơ lụa. Trong đôi mắt phượng, sự dịu dàng khó nhận chợt lóe lên. Y khẽ cong môi, giọng trầm thấp: "Nàng bao nhiêu bằng hữu cũng , tuyệt đối bận tâm, nhưng một thỉnh cầu."
Sở Úc dừng lời một chút, quả nhiên thu hút sự chú ý của Yên Dao Xuân. Nàng ngẩng mắt sang, hỏi: "Là chuyện gì?"
Sở Úc thu tay về, ngập ngừng : "Về , khi nàng kết giao với tri kỷ khác, liệu thể cho một tiếng chăng?"
Yên Dao Xuân nghĩ ngợi, chuyện cũng chẳng gì to tát, bèn đáp: "Được."
818 cảm thán: "Phải thừa nhận, thủ đoạn của ngươi quả nhiên cao siêu, đây chẳng là trực tiếp vững ngôi vị Hoàng hậu ."
Sở Úc: "Quá lời."
818 than thở: "Ngươi cảm thấy bây giờ ngươi càng lúc càng vô sỉ ?"
Sở Úc điềm nhiên : "Hành sự quý ở sự bất ngờ, mưu đồ quý ở sự kín đáo, để lộ sơ hở."
Yên Dao Xuân tò mò hỏi: "Chàng đang gì với 818 thế?"
"Không gì," Sở Úc đáp lời: "Là 818 đang cằn nhằn đôi chút thôi."
818 lập tức giận dữ: "Tên cẩu tặc, đừng vu khống cho !"
Yên Dao Xuân đ.á.n.h giá: "Tuy 818 lắm lời một chút, song nó vẫn đáng yêu."
818 lập tức cảm động: "Hu hu hu hu, ký chủ đại nhân thật quá, 818 yêu !"
Ánh mắt Sở Úc lạnh lùng, nhưng đáp lời, chỉ ung dung xuống trường kỷ bên cạnh Yên Dao Xuân, thuận tay cầm một quyển sách bàn lên. Yên Dao Xuân bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, bèn hỏi: "Ta Tiêu tỷ tỷ bẩm, truyền các phi tần thị tẩm chép sách?"
"Ừm," Sở Úc trầm tư một lát, ôn tồn giải thích: "Phi tần khi nhập cung, khác với cung nhân, cần hầu hạ lao dịch mỗi ngày. Ta chẳng cần các nàng kề cận phục thị, mà mỗi tháng vẫn ban bổng lộc hậu hĩnh, kể mỗi dịp lễ tiết còn ban thưởng, tiêu tốn mỗi năm hơn mười vạn lượng ngân lượng. Nay vài việc, thiết nghĩ hợp để các nàng . Ta trả lương công, các nàng cần lao động, đôi bên cùng lợi, gì thỏa đáng ? Hơn nữa, ba mươi ngày một tháng, các nàng chỉ cần ba ngày, một năm cũng chỉ ba mươi sáu ngày, nàng cảm thấy chuyện quá đáng ?"
Nghe mà thấy vô cùng lý, Yên Dao Xuân kinh ngạc bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày khi chuyện với Tri Thu, cũng từng những lời tương tự: cung nhân ở Trích Tinh các vì nhận tiền công của nàng, nên giúp nàng việc, việc gì thì nàng tạm thời nghĩ , nhưng tuyệt đối thể nhận tiền công mà gì.
"Khoan ," Yên Dao Xuân nhíu mày, cố gắng sắp xếp các mối quan hệ, : "Không đúng, nạp các phi tần, các nàng đều là thê của , tương lai sinh dưỡng long tự, thể xem là quan hệ thuê mướn, mua bán sức lao động ?"
Sở Úc thản nhiên : "Ta cần các nàng sinh hạ con cái."
Yên Dao Xuân đột nhiên phản ứng , khẽ 'ồ' lên một tiếng, vội vàng : "Thứ cho thất ngôn."
Sở Úc ... thì đúng là cần sinh con đẻ cái. Nói như , chẳng khác nào phi tần cả hậu cung đều đang việc cho Sở Úc. Hoàng hậu chính là tổng quản, phi tần là tiện chức, còn Thái hậu, e rằng là một vị cổ đông thích can dự việc chung, còn Thục phi, xem như là thích rảnh rỗi ăn bám.
Yên Dao Xuân suy đoán của chính chọc , hồi lâu, phát hiện Sở Úc đang , dùng giọng dịu dàng kiên nhẫn hỏi: "Sao ?"
Yên Dao Xuân liền sửa cách , kể suy nghĩ cho . Đáy mắt Sở Úc lộ vẻ bất đắc dĩ, bỗng nhiên hỏi: "Hoàng hậu là Tổng quản, phi tần là tiện chức, nàng là gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoang-de-dinh-nham-he-thong-cua-nu-chinh/chuong-62.html.]
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Yên Dao Xuân : "Ta cũng là tiện chức?"
Sở Úc đ.á.n.h giá nàng, khẽ nhướng mày kiếm, : "Có tiện chức nào láo xược như nàng ? Ngày nào cũng lười biếng, còn Chủ nhân giúp che giấu."
Yên Dao Xuân khẽ ho một tiếng, tự dát vàng lên mặt , mặt dày : "Ta là đồng hành cùng Chủ nhân, lười biếng đôi chút cũng là chuyện lớn? Chủ nhân hà tất so đo với ?"
"Không so đo với nàng," Sở Úc dựa bàn, một tay chống cằm, nửa nửa : "Kẻ đại sự nên chấp nhặt chuyện nhỏ."
Lời ẩn chứa thâm ý khó lường, tiếc Yên Dao Xuân chẳng hề để tâm, chỉ Hệ thống 818 thấu, thầm răn đe dã tâm đang trỗi dậy của Sở Úc.
Ngoài đầu tiên thị tẩm, mấy , Yên Dao Xuân đều ở Càn Thanh cung qua đêm. Cho nên, đến khi trời gần sáng, nàng nữ quan Thượng Cần cục đưa về Trích Tinh các.
Yên Dao Xuân ngáp dài bước tẩm điện. Tri Thu trải nệm sẵn sàng, đợi nàng an vị mới khẽ thưa: "Chủ tử, đêm nay oi bức, nô tỳ mở cửa sổ để đón gió lùa nhé?"
"Được, cảm ơn Thu nhi."
Tri Thu khẽ đẩy song cửa. Ánh trăng sáng vằng vặc đổ , rải lên nền gạch xanh một lớp bạc lạnh lẽo. Nàng lui ngoài, tiếng cửa kẽo kẹt khép , tẩm điện chìm sự tĩnh mịch.
Không do ánh trăng quá sáng , khi xuống, Yên Dao Xuân ngủ . Nàng trằn trọc chừng mười khắc, cuối cùng đành choàng dậy, khép song cửa.
Nàng đến bên cửa sổ, theo bản năng sang phía đối diện. Hồng Diệp Trai quả nhiên vẫn đang thắp nến, song đêm nay điều khác thường. Chiếc song cửa vốn thường ngày đóng chặt giờ đây mở rộng, ánh nến vàng ấm áp hắt từ bên trong. Trước cửa sổ một bóng hình cao gầy đó, quả nhiên là Hoàng hậu nương nương.
Nàng phát hiện Yên Dao Xuân, về phía bên , còn đưa tay vẫy vẫy.
Yên Dao Xuân kinh ngạc vô ngần, tự ngỡ hoa mắt, bèn nghiêng thêm nữa. Lần , Hoàng hậu cất lời gọi nàng: "Yên Dung Hoa."
Giọng quá lớn, nhưng dù cách xa một như , vẫn rõ chất giọng đặc biệt : dịu dàng mang chút khàn khàn, khiến liên tưởng đến ngọn liễu gió đêm lay động khẽ khàng.
Hoàng hậu : "Qua đây chuyện."
Yên Dao Xuân chút khó xử. Tri Thu đang ngủ giường ở gian ngoài, nếu bây giờ nàng ngoài, chắc chắn sẽ kinh động đến nàng , còn khiến nàng lo lắng bồn chồn. Nửa đêm canh ba, Yên Dao Xuân quấy rầy khác.
Nàng nghĩ nghĩ, dứt khoát chống tay lên bậu cửa sổ, thể khẽ lộn một vòng, nhẹ nhàng đáp xuống hành lang. Nàng bước nền đất loang lổ bóng cây và ánh nguyệt, thoăn thoắt tiến về phía Hồng Diệp Trai.
Bóng nàng ánh trăng tựa như một chú nai tơ nhanh nhẹn.
Yên Dao Xuân nhanh đến cửa sổ, ngẩng đầu Hoàng hậu, hỏi: "Nương nương gọi chuyện gì ?"
Vị nương nương vận bộ y phục lụa mỏng màu trắng, dung nhan mộc mạc son phấn, mái tóc búi đơn giản, dùng một chiếc trâm ngọc cài hờ. Phong thái nàng phóng khoáng tao nhã tuyệt trần. Nàng một tay chống cằm, đ.á.n.h giá Yên Dao Xuân, : "Không chuyện gì. Ngày thường ngủ sớm ? Hôm nay vẫn nghỉ ngơi?"
"Đang định ngủ," Yên Dao Xuân tò mò hỏi: "Sao nương nương ngủ sớm?"
Hoàng hậu mỉm , giọng điệu thanh thoát: "Bản cung việc gì liền nơi đây, ngắm Trích Tinh Các. Đèn nến trong phòng đến giờ Hợi tắt, quả là quá đỗi an tĩnh."
Quả thật, kiếp Yên Dao Xuân cũng là quen thói thức khuya, nhưng từ khi đặt chân đến cổ đại, nàng tài nào như nữa. Bởi lẽ, đêm tối dài đằng đẵng thật sự quá đỗi tẻ nhạt, trừ việc ngủ , quả thực chẳng còn chuyện gì khác để tiêu khiển.
Gió đêm mùa hạ thổi tới chậm rãi, thế mà mang theo chút mát lạnh hiếm hoi. Yên Dao Xuân đang mặc y phục mỏng manh, theo bản năng rụt . Hoàng hậu thấy thế, liền cất lời: "Vào trong chuyện , ngoài chi."
Yên Dao Xuân chần chừ. Hoàng hậu thấy , đôi mày lá liễu khẽ nhướng lên, lời lẽ mang theo ý trêu chọc: "Sao nào, chẳng lẽ còn e ngại bản cung ăn thịt ?"
Giữa cặp mày nàng lộ vẻ mất kiên nhẫn. Yên Dao Xuân dám chậm trễ, đành cung kính đáp: "Vậy xin mạn phép quấy rầy Hoàng hậu nương nương một phen."
Đây đầu Yên Dao Xuân đặt chân đến Hồng Diệp Trai, nàng xem như quen đường. Nàng xuyên qua tầng tầng lớp lớp giá sách, chẳng mấy chốc đến thư phòng. Căn phòng đèn đuốc sáng trưng, trong khí thoang thoảng mùi mực mới tinh, vô cùng dễ chịu.
Nàng chợt nhớ đến mùi hương tương tự cũng từng vương vấn Sở Úc.
Khi gần hơn, Yên Dao Xuân ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng lẫn trong hương mực, khiến chút bóng hình mơ hồ trong tâm trí nàng nhanh chóng xua tan.
Hoàng hậu an tọa bàn sách, thấy nàng đến, chỉ thản nhiên phán: "Muội cứ tự nhiên an tọa."
Thái độ vô cùng lạnh nhạt. Nói xong câu đó, nàng cầm bút lên, cúi đầu tiếp tục , dường như gọi Yên Dao Xuân đây cũng mục đích gì khác, chỉ là nàng giây lát mà thôi.
Cũng giống như việc bảo nàng chuyển đến Trường An cung, tất cả đều là thuận miệng thốt .
Yên Dao Xuân xuống ghế, chợt phát hiện chân đang giẫm lên mấy tờ Tuyên Thành giấy, đó vài hàng chữ. Nàng vội vàng dời chân, khom nhặt chúng lên.
Dù Yên Dao Xuân tinh thông chữ phồn thể, nhưng nếu thực sự sách, nàng đoán xem cũng miễn cưỡng lĩnh hội đôi chút. Huống chi chữ giấy chỉ vỏn vẹn mấy dòng, đại ý là kể về một công t.ử nhà quyền quý ở triều đại nọ, dung mạo phi thường tuấn mỹ, đó si mê một nữ t.ử gia thế kém cỏi, xứng với công t.ử ...
Đây rõ ràng là phần dẫn nhập của một thoại bản bịa đặt. Yên Dao Xuân chợt nhớ đến cuốn sổ bí ẩn từng nhặt đây, Nguyễn Cảnh Y đó là một quyển thoại bản. Chẳng lẽ... quyển thoại bản chính là do Hoàng hậu chấp bút?
Hoàng hậu ngày ngày thức khuya dậy sớm để thoại bản?
Yên Dao Xuân trong lòng kinh ngạc thôi.
"Sao thế?" Hoàng hậu dường như chú ý đến nàng, liếc mắt sang, giọng mang theo ý trêu chọc, hỏi: "Chẳng từng chữ ?"
Yên Dao Xuân khẽ ho một tiếng, lập tức đáp: "Tuy học vấn nghề nghiệp, song vẫn lờ mờ dăm ba chữ."
Hoàng hậu cũng truy cứu thêm, nàng tựa lưng ghế tựa bằng gỗ lê hoa, cẩn thận đ.á.n.h giá nàng. Ánh mắt chăm chú đến mức khiến Yên Dao Xuân cảm thấy lạnh gáy, đành c.ắ.n răng hỏi: "Sao nương nương dùng ánh mắt như ?"
Hoàng hậu bèn hỏi nàng: "Muội chẳng hề tò mò ư?"
Nói thật, Yên Dao Xuân quả thực chút hiếu kỳ, nhưng xét thái độ của Hoàng hậu nay, rõ ràng là để ngoài đến chuyện . Nàng suy nghĩ một lát, liền thẳng thắn đáp: "Tuy tò mò, nhưng cũng nhất thiết truy cứu đến cùng. Nếu nương nương bằng lòng cho , tự nhiên sẽ . Nếu nương nương tiết lộ, sẽ giả như ."
Nghe xong, Hoàng hậu chỉ Yên Dao Xuân, thản nhiên nhận xét: "Cái miệng của , đúng là lanh lợi, khéo léo. Chẳng giống như mấy kẻ ngu ngốc khác, mở miệng đòi bái đại tác phẩm, căn bản tự vấn bản xứng đáng ."
Yên Dao Xuân thở phào nhẹ nhõm, mừng vì bản trở thành kẻ ngu ngốc trong mắt Hoàng hậu.
"Thật cách ăn như , bản cung càng thêm yêu thích ," Hoàng hậu bỗng nhiên khẽ một tiếng, : "Bản cung đồng ý cho xem."
Yên Dao Xuân thoáng sửng sốt.
Hoàng hậu cầm một quyển sách từ bàn đưa tới. Yên Dao Xuân đành nhận lấy, cầm trong tay thấy quyển sách quả nhiên dày cộp. Nàng thoáng chút lúng túng, đó liền đối diện với nhãn thần của Hoàng hậu.
Toàn nàng tựa ghế tựa, hệt như một con mèo lười biếng phơi nắng. Một tay nàng chống cằm, chăm chú về phía Yên Dao Xuân. Đôi mắt mỹ lệ vẫn giữ vẻ kiêu ngạo như thường, đôi mày lá liễu khẽ nhướng lên, nàng nhẹ giọng : "Cứ xem ."
Ngay lúc Yên Dao Xuân định mở sách, Hoàng hậu dường như nhớ điều gì đó, vỗ vỗ bên cạnh , phân phó: "Lại đây cùng."
Bên cạnh nàng nào ghế khác, chỉ duy nhất chiếc ghế bành bằng gỗ lê hoa mà nàng đang ngự tọa. Yên Dao Xuân chút dám chắc, bèn hỏi: "Ý của nương nương là..."
Hoàng hậu uể oải thốt: "Bản cung từng , đời ghét nhất hai loại : một là kẻ ngu ngốc, hai là kẻ thích ba hoa. bản cung ý , nên sẽ một nữa."
"Lại đây an tọa."
Lần Yên Dao Xuân dám thốt lên lời nào, lập tức bước tới, phịch xuống bên cạnh. May mắn , chiếc ghế đủ lớn, dáng nàng nhỏ nhắn, hai cạnh chật chội. Chỉ là cách quá gần, tay kề tay, vai sát vai, quả thực vô cùng mật.
Hoàng hậu trầm giọng: "Cứ xem . Nếu bất kỳ chữ nào , cứ , bản cung sẽ chỉ dạy cho ."
Hóa là để nàng tiện bề sách, Yên Dao Xuân lúc mới vỡ lẽ. Nàng mấy dòng, liền chỉ một chỗ, hỏi: "Chữ là chữ gì?"
Hoàng hậu liếc mắt một cái, đáp: "Ái khanh uyển luyến. Đây là chữ 'Luyến'."
Nàng , đầu ngón tay khẽ lướt qua chiếc cằm ngọc ngà của Yên Dao Xuân, chạm nhẹ rụt về. Nàng khẽ mỉm , đôi mắt long lanh tựa hồ thu, cất lời: "‘Uyển hề luyến hề, tổng giác quán hề’, câu ý là, yêu thích dung mạo của nàng."
Thanh âm của nàng giống như tiếng gió lướt qua rặng trúc, khàn khàn mà du dương, khiến cảm thấy êm ái vô cùng.
Yên Dao Xuân sững sờ, chẳng rõ vì lẽ gì, khuôn mặt bỗng chốc ửng hồng.
Càn Thanh cung.
Chỉ qua giờ Tý, Sở Úc xuống giường nghỉ ngơi. Giờ Mão tỉnh dậy lâm triều, thể thức khuya để tránh tinh thần uể oải, trễ nải chính sự.
Nào ngờ, nhắm mắt, cơn buồn ngủ mới kéo đến, thấy 818 thông báo: "Độ hảo cảm của Lan Bình Ngọc +2, độ hảo cảm hiện tại là 6."
Sở Úc: ...
818 tiếp tục: "Độ hảo cảm của ký chủ đối với Lan Bình Ngọc tăng nhẹ."
Sở Úc chợt mở bừng mắt: "Ngươi gì cơ?"
818 khoái chí đáp lời: "Ôi chao, rõ ư? Được , phát nữa."
Ngay đó, màn hình điện t.ử vốn lãng quên từ lâu chợt kích hoạt, nền đen chữ đỏ, phát phát một dòng chữ lớn: Độ hảo cảm của ký chủ đối với Lan Bình Ngọc tăng nhẹ!
Cơn buồn ngủ của Sở Úc lập tức tiêu tan sạch sẽ.