HOÀNG ĐẾ DÍNH NHẦM HỆ THỐNG CỦA NỮ CHÍNH - Chương 61
Cập nhật lúc: 2025-12-04 15:31:59
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Thượng tướng cáo từ rời khỏi Trừng Minh Các, Thái hậu đặt chén xuống với một lực mạnh, tạo tiếng động bất ngờ, khiến bầu khí vốn nặng nề càng thêm căng thẳng. Các cung nhân vội vàng cúi đầu, ai dám thở mạnh.
Diệp Thanh tiến lên, dùng khăn lụa lau vệt nước tay bà, khẽ khàng khuyên nhủ: "Nương nương bớt giận."
Thái hậu lạnh giọng: "Tâm tư lớn ."
"Thanh nhi," bà cung nữ cận hầu hạ bao nhiêu năm, hỏi: "Năm đó, ai gia nhầm một nước cờ ?"
"Sao thể chứ?" Diệp Thanh ôn tồn đáp: "Nương nương giờ suy tính luôn chu nhất. Dẫu thế nào, vẫn là Thái hậu Đại Chiêu, Tướng gia vẫn dựa uy thế của ."
Thái hậu đưa tay. Diệp Thanh khẽ khom lưng, đỡ bà dậy. Thái hậu chén nguội lạnh bàn, giọng nhàn nhạt, đầy thâm ý: "Người nguội, là lẽ thường tình. Hắn dựa , điều đó quan trọng. Rồi sẽ ngày, tự đến cầu xin ai gia."
Chẳng đầy hai ngày, Yên Dao Xuân liền thuận lợi tấn phong lên Tứ phẩm Dung Hoa. Bổng lộc chẳng những tăng thêm, mà đãi ngộ cũng cao hơn nhiều, Ty Cung Đài còn đưa thêm vài cung nữ mới đến hầu hạ.
Kỳ thực, khi Yên Dao Xuân còn là Tuyển Thị, ngoài Tri Thu và Phán Đào, bên cạnh nàng bốn cung nữ. Sau khi thăng lên Mỹ nhân, thêm bốn nữa. Lần tấn phong Dung Hoa, Ty Cung Đài đưa thêm bốn . Chưa kể chi trả tiền công cho họ, Yên Dao Xuân thấy chỗ ở của sắp chật ních cả .
Ban đầu, nàng định từ chối, nhưng Tri Thu liền ngăn , khuyên can: "Chủ tử, hiện giờ thăng vị phân, còn như nữa. Trong cả hậu cung , trừ Hoàng hậu nương nương, Thục phi nương nương và Huệ Chiêu Nghi, thì vị phân của chính là cao nhất. Người ngoài cần cung nhân tùy tùng hầu hạ, việc liên quan đến thể diện của , thể sơ suất tiết kiệm?"
Yên Dao Xuân than thở: "Nhiều như ở nơi , ngày thường vốn chẳng việc gì để , cũng ngoài. Chẳng lẽ bỏ một khoản tiền lớn mỗi tháng, chỉ để thuê họ theo bày tỏ uy thế ?"
"Một cung nữ mỗi tháng một lượng bạc, mười hai thì mỗi tháng tiêu tốn mười hai lượng! Ta cung đến giờ, mới nhận vỏn vẹn bảy mươi lượng bổng lộc." Yên Dao Xuân chỉ nghĩ đến thôi thấy đau lòng khôn xiết, buột miệng: "Cái uy thế thà cần còn hơn. Ta cần nhiều như để gì? Để đ.á.n.h trận ?"
"Chủ t.ử những lời kỳ lạ ," Tri Thu dở dở , một thoáng do dự, nàng khẽ : "Kỳ thật nô tỳ vẫn luôn hiểu, chủ t.ử ơi, nô tỳ và Phán Đào vốn là hầu trong phủ, ký giấy bán , hầu hạ là lẽ đương nhiên. Người nào cần bồi thêm tiền công cho nô tỳ? Trên đời vốn đạo lý đó. Còn những cung nhân như Ngọc Châu, Ngọc Lan, các nàng vốn Ty cung đài điều đến, mỗi tháng tự khắc Ty cung đài sẽ phát bổng lộc. Người cần bù thêm chi phí."
Nàng dừng một chút, tiếp lời: "Lòng rộng lượng, tiếng lành đối xử t.ử tế với hạ nhân truyền khắp chốn cung nhân . Huống chi còn ban thưởng bổng lộc hậu hĩnh, khiến những đó đều tìm cách chen chân Trích Tinh các chúng . Thế nhưng chủ tử, lòng khó dò, ai cũng sẽ một lòng đối đãi chân thật."
Yên Dao Xuân xong, chỉ mỉm đáp: "Bọn họ việc cho , trả thù lao tương xứng. Hai bên ai nợ ai. Ta cần tấm lòng của bọn họ để gì? Chỉ cần bổn phận là ."
Nhận thấy Tri Thu vẫn lộ vẻ đồng tình, nàng trầm ngâm một lát : "Thu nhi, hiểu ý của ngươi, song hẳn là cách nghĩ riêng của ."
Có lẽ trong mắt Tri Thu, việc hạ nhân hầu hạ chủ t.ử vốn là thiên kinh địa nghĩa, nhưng Yên Dao Xuân nghĩ như . Ty cung đài phát bổng lộc cho các cung nữ là chuyện của Ty cung đài, liên quan đến nàng.
Yên Dao Xuân cảm thấy, một khi hưởng thụ sự phục vụ do cung nhân cung cấp, thì chi trả thù lao tương xứng. Hơn nữa, phần thù lao do chính tay nàng tự chi trả. Chỉ như , nàng mới thể luôn tự nhắc nhở bản về mục đích ban đầu của .
Yên Dao Xuân chỉ là một tiểu nhân vật tầm thường mà thôi, nàng hề chí hướng vĩ đại rằng thể đổi điều gì, giống như những câu chuyện thường thấy, sức tuyên dương việc bình đẳng, lật đổ chế độ phong kiến nô lệ gì đó để đạt đến cảnh giới thiên hạ đại đồng...
Yên Dao Xuân tự nhận thể lo cho thiên hạ, nàng chỉ thể lo cho bản , còn những trật tự khác, nàng khả năng quản .
Đương nhiên, những suy nghĩ của nàng, Tri Thu lẽ vĩnh viễn cũng thể nào thấu hiểu. Tuy nhiên, nàng là cung kính và khiêm tốn, sự tôn trọng đối với chủ t.ử nhà phát từ tận đáy lòng, vì liền ngoan ngoãn : "Nô tỳ hiểu. Nếu như , nô tỳ sẽ báo với các cô cô ở Ty cung đài, bảo họ dẫn về."
"Thôi ," Yên Dao Xuân bỗng nhiên đổi chủ ý, : "Trước tiên cứ để họ ở , còn công việc, sẽ tìm cách an bài ."
"Vâng."
Hai đang chuyện trò, Phán Đào liền từ ngoài bước , khom bẩm báo: "Bẩm chủ tử, Tiêu mỹ nhân đến."
"Tiêu mỹ nhân?" Yên Dao Xuân thoáng ngẩn , vội vàng dặn dò: "Nhanh chóng thỉnh nàng ."
Không lâu , Phán Đào dẫn Tiêu mỹ nhân tiến điện. Vừa gặp mặt, nàng khom thi lễ thật chuẩn mực: "Thiếp tham kiến Yên Dung Hoa, chúc Dung Hoa vạn phúc kim an."
Yên Dao Xuân vội vàng đỡ nàng dậy, : "Tiêu tỷ tỷ chớ nên câu nệ lễ nghĩa, mau mời an tọa."
Hôm nay Tiêu mỹ nhân vận một bộ váy áo màu tím nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, búi tóc cao quý, cài thêm mấy cây trâm bạc chạm khắc tinh xảo. Cả nàng vẫn mang vẻ thanh lãnh thường thấy, tựa như trăng sáng đỉnh tuyết, cao khiết khó với tới.
Tiêu mỹ nhân đến là để chúc mừng việc thăng cấp. Yên Dao Xuân chợt nhớ , đến một tháng mà nàng thăng liền hai cấp, còn chuyển cung một , đến những chuyện khác, mỗi thăng vị đều nhận quà mừng của các cung.
Nghĩ đến đây, nàng khỏi chút chột , rõ khi các vị tỷ tỷ tặng quà mừng, trong lòng oán thán. Nàng chỉ đành ghi nhớ, tìm cơ hội báo đáp từng một cho phép.
Nàng mời Tiêu mỹ nhân đến bên trường kỷ, hàn huyên đôi lời. Yên Dao Xuân một thời gian khá lâu trò chuyện với Tiêu mỹ nhân . Lần các nàng tương đàm, vẫn là lúc Hoàng hậu mới khỏi Trường An cung, khi đó tình cảm của các nàng thể coi là thiết.
Thực , Tiêu mỹ nhân hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Ngược , tính cách nàng dịu dàng, tâm tư thấu đáo, xử lý việc đời khéo léo, còn vô cùng uyên bác. Sự uyên bác giống như Ninh mỹ nhân, chỉ là khoe khoang bên ngoài, mà là sự trầm kín đáo, khiến Yên Dao Xuân thật sự lĩnh hội thế nào là bụng thơ sách, khí tự hoa.
hiểu vì lẽ gì, đó các nàng dần xa cách. Hơn nữa, Yên Dao Xuân cảm nhận sự xa cách đó là do Tiêu mỹ nhân đơn phương chủ động. Biểu hiện cụ thể là khi Hoàng hậu triệu tập cuộc họp, nàng chủ động chào hỏi Tiêu mỹ nhân, nhưng thái độ của đối phương lạnh nhạt, chút hứng thú chuyện nào, cũng còn thiết như .
Thái độ lúc nóng lúc lạnh khiến Yên Dao Xuân chút khó hiểu, thậm chí còn cho rằng vô tình đắc tội nàng , hoặc là ngôn từ, hành vi nào đó chạm giới hạn của đối phương.
Giờ đây Tiêu mỹ nhân đích đến cửa chúc mừng, rõ ràng là ý lành. Yên Dao Xuân giờ vốn đặc biệt bao dung với các mỹ nhân, cho nên cũng thuận thế đón lấy cành ô liu . Hai trò chuyện vài câu, khí lập tức hòa hợp, dường như trở thời điểm quan hệ thiết như .
Yên Dao Xuân thấy quầng thâm mắt Tiêu mỹ nhân, quả thực giống hệt Hoàng hậu, chỉ là nghiêm trọng bằng. Nàng khỏi chút nghi hoặc, thử hỏi: "Tiêu tỷ tỷ, gần đây tỷ nghỉ ngơi chăng?"
Tiêu mỹ nhân sững sờ, khẽ phủ nhận: "Không , ?"
Yên Dao Xuân khẽ nhíu mày liễu: "Vậy trông tỷ vẻ mệt mỏi như ?"
Nàng , chỉ chỉ khóe mắt , ý bảo quầng thâm mắt Tiêu mỹ nhân: "Tỷ là đang mang tâm sự gì , ban đêm ngủ an giấc?"
Tiêu mỹ nhân thẳng nàng, đôi mắt sáng ngời, một lúc mới chậm rãi đáp : "Muội thực sự ?"
Yên Dao Xuân tỏ vẻ khó hiểu: "Chẳng lẽ nên chuyện ư?"
Tiêu mỹ nhân chậm rãi cất lời: "Không chỉ , mà Ninh mỹ nhân, Huệ Chiêu Nghi, Sầm Tài nhân, tất cả đều . Hiện tại xem , chỉ Dung Hoa và Nguyễn Cấp Sự là cần chép sách."
Yên Dao Xuân mơ hồ dự cảm chẳng lành: "Chép sách ư? Ý tỷ tỷ là..."
Quả nhiên, Tiêu mỹ nhân giải thích: "Hoàng hậu an bài chúng luân phiên thị tẩm. khi đến Càn Thanh cung, diện kiến Hoàng thượng. Thay đó, đại thái giám cận Người dẫn đến một thiên điện, nơi chất đầy sách vở, phần lớn là cổ bản từ thời xa xưa. Hoàng thượng hạ chỉ, bảo chúng lượt chỉnh lý những cổ bản đó thành sách chỉnh. Người còn , khi thành, tương lai sẽ cho khắc bản in, phổ biến trong hiệu sách, giúp ích cho bá tánh trăm họ."
Yên Dao Xuân xong lời , khỏi kinh ngạc tột độ: "Lại chuyện lạ lùng đến thế ?!"
Tiêu mỹ nhân tiếp tục: "Ta đang chỉnh lý binh thư, còn Ninh mỹ nhân hẳn là tạp văn truyện ký. Tóm , mỗi đều phận sự. Ta hôm qua Ninh mỹ nhân tới Từ Ninh cung, chắc chắn là đến chỗ Thái hậu mà than thở ."
Yên Dao Xuân thầm nghĩ: ... Sao chuyện thấy t.h.ả.m thương đến ?
Yên Dao Xuân quầng thâm mắt Tiêu mỹ nhân, giữa đôi mày vẫn hiện rõ vẻ mệt mỏi rã rời. Nàng chút đành lòng mỹ nhân hành hạ thế , bèn ngập ngừng hỏi: "Nếu tỷ tỷ cảm thấy mệt nhọc thì..."
"Sao thể mệt mỏi chứ?" Tiêu mỹ nhân dừng động tác nâng chén , ánh mắt nghi hoặc: "Ta từ nhỏ lớn lên trong Tướng quân phủ, nhờ phúc đức tổ tiên, cũng coi là qua ít binh thư. những cuốn mà Hoàng thượng thu thập , từng thấy qua. Nếu thể chỉnh lý chúng, để cho hậu nhân tụng, đó quả là một công lao to lớn."
Yên Dao Xuân chợt tỉnh ngộ: Thì là ! Nàng lập tức cúi nể phục. Quả nhiên là do tầm của nàng quá hạn hẹp . Vị tỷ tỷ hóa cũng là một "cuồng nhân" đam mê học vấn.
Hai đang trò chuyện thì hạ nhân đến bẩm báo, Nguyễn Cấp Sự đến. Yên Dao Xuân vội vàng bảo mời nàng . Tiêu mỹ nhân liền dậy, thản nhiên : "Nếu như , xin phép quấy rầy Dung Hoa nữa, xin cáo lui ."
Thái độ của nàng bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt hẳn, còn thiết như , thậm chí còn dùng kính ngữ. Yên Dao Xuân nhất thời hiểu đầu đuôi, chỉ trong khoảnh khắc, Tiêu mỹ nhân bước khỏi nội điện, vặn chạm mặt Nguyễn Phất Vân đang tiến .
Nguyễn Phất Vân thoáng bất ngờ, nhưng nhanh kịp thời phản ứng, khom thi lễ: "Thiếp tham kiến Tiêu mỹ nhân."
Tiêu mỹ nhân chỉ khẽ gật đầu, thái độ tuy xa cách nhưng vẫn giữ lễ: "Nguyễn Cấp Sự." Nói xong liền sải bước rời . Yên Dao Xuân vội vàng dậy, gọi với theo một tiếng: "Tiêu tỷ tỷ!"
Phán Đào thò đầu từ ngoài cửa , khẽ : "Chủ tử, Tiêu mỹ nhân xa , nô tỳ đuổi theo nàng giúp ."
Nàng bước vội vã quá! Yên Dao Xuân sang với Nguyễn Phất Vân đang tiến : "Phất Vân, cứ an tọa , chuyện thêm với Tiêu tỷ tỷ vài câu."
Nghe , Nguyễn Phất Vân thoáng ngạc nhiên, nhưng lập tức mỉm : "Không cần gấp gáp, tỷ tỷ cứ , ở đây chờ tỷ."
Yên Dao Xuân vội vã ngoài, khi đến cửa Trường An cung, nàng vặn thấy bóng lưng quen thuộc trong bộ y phục tím nhạt. Phán Đào đang cạnh chuyện với Tiêu mỹ nhân. Thấy Yên Dao Xuân tới, Phán Đào vội vàng khẽ giọng: "Tiêu mỹ nhân, chủ t.ử nhà nô tỳ tới."
Tiêu mỹ nhân liền . Ánh tà dương xuyên qua tường son ngói lưu ly, hắt nghiêng lên ảnh nàng, bao phủ nàng một tầng ánh sáng vàng nhạt. Tua rua cây trâm bạc cài búi tóc khẽ đung đưa, vô cùng bắt mắt.
"Tiêu tỷ tỷ," Yên Dao Xuân chậm rãi bước đến, khẽ thở dốc, cất lời: "Vì tỷ tỷ vội vã cáo lui như ?"
Tiêu mỹ nhân giải thích: "Thiếp vốn quen với việc rời chóng vánh. Dung Hoa gọi trở , chẳng lẽ còn chuyện gì nhắn nhủ?"
Yên Dao Xuân chỉ chăm chú nàng . Ánh dương rực rỡ khiến nàng khẽ nheo mắt , đoạn nghi hoặc hỏi: "Chẳng , Tiêu tỷ tỷ khúc mắc gì với Phất Vân ?"
Tiêu mỹ nhân xong, lắc đầu quả quyết: "Dung Hoa hiểu lầm . Thiếp và Nguyễn Cấp Sự xưa nay ít qua , càng hề ân oán gì, thể là khúc mắc?"
"Thế nhưng vì cớ gì tỷ tỷ ..." Yên Dao Xuân càng thêm khó hiểu, bèn dứt khoát thẳng: "Tiêu tỷ tỷ, quý mến tỷ, mong kết giao bằng hữu. thái độ lúc nãy của tỷ quả thật khiến khó lòng lý giải."
Nói đến đây, nàng khẽ thở dài: "Trước , Tiêu tỷ tỷ ban tặng t.h.u.ố.c trị thương cho , cùng trò chuyện dạo chơi nơi ngự hoa viên, vui vẻ. Muội cứ ngỡ chúng thiết như bằng hữu, nhưng hiểu vì cớ gì, Tiêu tỷ tỷ xa cách . Ví như , Phất Vân đến, tỷ tỷ liền cáo từ ngay lập tức, lời cũng trở nên lạnh nhạt hơn nhiều. Nếu tỷ tỷ ác cảm gì với Phất Vân, chẳng lẽ là lỡ lời chuyện gì sai trái, khiến tỷ tỷ phật ý chăng?"
Trong lúc nàng bày tỏ tâm tư, Tiêu mỹ nhân vẫn im lặng lắng . Nàng bỗng nhiên cất lời: "Thuốc trị thương mà ban tặng lúc , thật sự dùng ?"
Yên Dao Xuân đột nhiên khựng , nghẹn lời: "Muội..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoang-de-dinh-nham-he-thong-cua-nu-chinh/chuong-61.html.]
"Muội hề dùng nó." Tiêu mỹ nhân bình thản , ngữ khí chút gợn sóng: "Ta từng , đó là kim sang d.ư.ợ.c bí truyền của tổ tiên nhà , hiệu quả cực kỳ . Vết thương ngoài da tay hề nghiêm trọng. Nếu thực sự dùng thuốc, đến hai ngày khỏi hẳn , nhưng cáo bệnh đến bốn, năm ngày. Hơn nữa, hề vương mùi thuốc. Tất cả những điều đều chứng minh dùng t.h.u.ố.c ban. Đương nhiên, lẽ vì cẩn trọng mà dùng, sẽ trách cứ ."
Yên Dao Xuân ngờ nàng chú ý đến từng chi tiết nhỏ nhặt như , hổ chột , vội vàng khẩn khoản: "Tỷ tỷ xin giải thích."
Tiêu Mỹ nhân: "Muội cứ ."
Yên Dao Xuân khẽ đưa tay xoa mũi, đáp: "Tiêu tỷ tỷ cũng rõ, thuở , Thái hậu nương nương cố tình nhằm , bèn lười nhác một chút, lấy cớ bệnh tật để trốn việc thỉnh an. Bởi mới dùng t.h.u.ố.c trị thương, vết thương lành chậm hơn một chút, nào ngờ khiến Tiêu tỷ tỷ hiểu lầm."
Nàng nghiêm trang : "Dù nữa, đều là phụ lòng hảo ý của Tiêu tỷ tỷ, thật lòng xin . ngoài điều đó , tuyệt đối ý nào khác, cũng hề hoài nghi thành ý của tỷ tỷ."
Nghe , sắc mặt Tiêu Mỹ nhân quả nhiên dịu chút ít, nàng : "Nếu như thế, rõ. Ta cũng , chuyện trách ."
"Tiêu tỷ tỷ quả là độ lượng," Yên Dao Xuân thở phào nhẹ nhõm, dè dặt hỏi: "Vậy... quan hệ giữa chúng xem như hòa hảo chứ?"
Tiêu Mỹ nhân im lặng, chỉ nàng hồi lâu, đoạn mới thản nhiên : "Hiện giờ thiết với Nguyễn Cấp Sự, cần chi bận tâm đến thái độ của ?"
Yên Dao Xuân kinh ngạc đôi chút: "Chuyện thì liên quan gì đến Phất Vân..."
Tiêu Mỹ nhân hiếm khi cắt ngang lời nàng, : "Vì và nàng là tri kỷ, chắc chắn đối với mà , cũng chẳng còn quan trọng nữa. Muội cần bận tâm đến thái độ của ."
Yên Dao Xuân ngẩn một lát, : "Chẳng lẽ thiết với Phất Vân, thì thể bằng hữu với Tiêu tỷ tỷ ?"
"Tại cần nhiều bằng hữu đến ?" Dung nhan xinh của Tiêu Mỹ nhân lộ vẻ khó hiểu, : "Đời , một tri kỷ là đủ lắm . Gánh vác nhiều tình nghĩa như thế, tốn tâm tốn lực, chẳng lẽ thể vui vẻ hơn ?"
Yên Dao Xuân nhất thời nghẹn lời, nàng lơ mơ cảm thấy lời đúng đúng, nhưng cụ thể là đúng ở điểm nào, nàng thể diễn tả rõ ràng.
Khi hai đang im lặng, chợt từ xa vọng đến tiếng gọi quen nhẹ nhàng của một thiếu nữ: "Yên tỷ tỷ."
Yên Dao Xuân đầu , chỉ thấy Nguyễn Phất Vân đang gốc cây, ngóng về phía bên , nàng chút tò mò hỏi: "Sao hai vị đó chuyện? Có mời Tiêu tỷ tỷ nghỉ một lát, dùng chén ?"
"Không cần," Tiêu Mỹ nhân thản nhiên đáp: "Thiếp chợt nhớ còn chút việc gấp cần , xin cáo từ ."
Nàng dứt lời, khẽ khom hành lễ với Yên Dao Xuân, đoạn xoay rời , chỉ để Yên Dao Xuân và Phán Đào sững sờ .
"Đã xảy chuyện gì ?" Nguyễn Phất Vân tiến gần, chút do dự hỏi: "Có quấy rầy cuộc trò chuyện của tỷ và Tiêu tỷ tỷ ?"
"Không , liên quan đến ," Yên Dao Xuân xoa xoa mi tâm, thở nhẹ một , với Nguyễn Phất Vân: "Chúng trong hãy chuyện tiếp."
"Ồ," Nguyễn Phất Vân bừng bừng hứng thú : "Chúng chơi cờ caro . Muội nghĩ một chiêu thức mới, hôm nay nhất định thể thắng tỷ."
"Được thôi."
Hai sóng vai về Trích Tinh các. Yên Dao Xuân cùng Nguyễn Phất Vân đ.á.n.h cờ, nhưng tâm trí nàng vẫn còn đang quanh quẩn lời Tiêu Mỹ nhân , liên tục phân tâm. Nàng thua liền năm sáu ván, cuối cùng ngay cả Nguyễn Phất Vân cũng thấy áy náy, cẩn thận hỏi: "Yên tỷ tỷ đang tâm sự ?"
"Hửm?" Yên Dao Xuân bừng tỉnh, nàng cầm một nắm quân cờ trắng trong tay, những quân cờ bạch ngọc cọ xát , phát tiếng kêu khe khẽ. Nàng do dự hỏi: "Phất Vân, cảm thấy kết giao với tỷ, là một chuyện vui vẻ ?"
"Đương nhiên ," Nguyễn Phất Vân đ.á.n.h cờ, mím môi : "Được bằng hữu của Yên tỷ tỷ, đó chính là phúc phận ba đời của , là chuyện cầu còn chẳng ."
Ngay đó, nàng chợt ý thức điều gì, liền do dự hỏi: "Có ... Tiêu tỷ tỷ gì với tỷ ?"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Yên Dao Xuân ngờ nàng nhạy bén đến thế, nàng ngẩn , vội vàng giải thích: "Không , Tiêu Mỹ nhân hề gì cả."
"Tỷ tỷ đừng gạt ," Nguyễn Phất Vân khẽ c.ắ.n môi , : "Muội tới nơi, Tiêu tỷ tỷ lập tức lời cáo từ, thể trùng hợp đến thế ? Nếu... nếu Tiêu tỷ tỷ ưa , sẽ tránh mặt tỷ ."
Nàng ngẩng mắt Yên Dao Xuân, : "Tỷ tỷ đối xử với như , dám đòi hỏi quá nhiều. Tỷ tỷ chỉ cần bằng hữu là đủ , khiến tỷ tỷ khó xử."
Sắc mặt thiếu nữ chút tái nhợt, đôi mắt ươn ướt, ẩn chứa vài phần lo sợ và rụt rè, cứ như tâm ý dựa dẫm nàng, e sợ nàng khước từ.
Yên Dao Xuân nhịn xoa xoa mi tâm. Ôi chao, chuyện càng lúc càng trở nên phức tạp đến mức chứ?
Sau khi Yên Dao Xuân hết lời an ủi và trấn an, Nguyễn Phất Vân cuối cùng cũng nguôi ngoai, còn lo sợ Yên tỷ tỷ của ruồng bỏ nàng nữa. Yên Dao Xuân giữ nàng dùng bữa tối, Nguyễn Phất Vân mới chịu rời .
Yên Dao Xuân tựa ghế tựa, thở dài một . Tri Thu bưng chén nguội đến, hỏi: "Chủ t.ử đang thở dài vì chuyện gì ạ?"
Yên Dao Xuân hỏi nàng: "Tiểu Thu nhi, con bằng hữu ?"
Tri Thu ngẩn một chút, đáp: "Trước nô tỳ mấy , thể coi là bằng hữu, nhưng họ đều là hạ nhân trong phủ. Hiện giờ theo chủ t.ử cung, chỉ còn một Đào nhi thôi."
Yên Dao Xuân suy nghĩ: "Nếu con thêm bằng hữu khác, Đào nhi vui ?"
Tri Thu thẳng thắn đáp: "Vui chứ ạ, tại nàng vui?"
Yên Dao Xuân vọng lên trời xanh, khẽ than: " , thật sự hiểu, tại nàng vui!"
Chỉ vì chuyện nhỏ nhặt , Yên Dao Xuân hiếm khi mất ngủ. Nàng mơ cũng nghĩ đến chuyện , điều kỳ lạ hơn nữa là, nàng còn mơ thấy Sở Úc, Tiêu Mỹ nhân và Nguyễn Phất Vân, ba thành một hàng, hỏi nàng rốt cuộc chọn ai bằng hữu.
Ngay khi Yên Dao Xuân định cất lời đáp , một bóng hồng y đen từ trời giáng xuống, dung mạo tương tự Hoàng hậu, khuôn mặt xinh nhưng tái nhợt, vệt đen mắt lộ rõ, mang theo vẻ u sầu, cả toát một vẻ u ám. Trong tay nàng cầm một thanh d.a.o sắc, với Yên Dao Xuân: "Cho ngươi ba khắc suy nghĩ, chọn lấy một bầu bạn, hai còn , sẽ ngươi tiễn họ ."
Yên Dao Xuân ba , một cái tên tới bên môi, nhưng hiểu vì , chẳng thể thốt . Hoàng hậu bắt đầu đếm ngược: "Ba, hai, một!"
Yên Dao Xuân kinh ngạc thốt lên: "Khoan , là ba phút ?"
Hoàng hậu khẽ nhướng đôi mày liễu, vẻ mặt mang theo ý nhạo báng thường thấy: "Ha, , ngươi liền tin tưởng ư?"
Nói xong, nàng giơ tay, một đường kiếm sắc lạnh c.h.é.m xuống.
Yên Dao Xuân chợt bừng tỉnh, bật dậy. Giữa đêm khuya thanh vắng, nàng toát mồ hôi lạnh đầm đìa, áo lót bên trong ướt sũng dính chặt da thịt, khó chịu vô cùng.
Yên Dao Xuân đành dậy, tìm quần áo sạch . Nàng cảm thấy trong phòng quá ngột ngạt, dứt khoát đẩy cửa sổ . Gió đêm mang theo tiếng côn trùng kêu vo ve thổi , ánh trăng bạc như nước, phủ tràn xuống mặt đất. Yên Dao Xuân bỗng nhiên phát hiện một tòa cung điện đối diện đèn đuốc vẫn sáng rực, đó chính là Hồng Diệp Trai.
Nàng sắc trời, trăng sắp lặn về Tây, hẳn gần đến canh năm, sáu giờ sáng ?
Nói cách khác, giờ Hoàng hậu vẫn ngủ?
Ban đầu Yên Dao Xuân cho rằng đây chỉ là sự tình cờ, nhưng ngờ, khi nàng quan sát thêm mấy ngày, đêm nào cũng phát hiện tình trạng tương tự. Đèn nến trong Hồng Diệp Trai sáng suốt đêm, thỉnh thoảng còn thể thấy một bóng cao gầy, lướt qua khung cửa sổ.
Ai da, Yên Dao Xuân khỏi cảm thán, thảo nào mà vành mắt Hoàng hậu đậm như , hóa là suốt đêm nghỉ ngơi. Ngày nào cũng thức khuya dậy sớm như thế, e rằng cơ thể khó mà chịu đựng nổi.
Yên Dao Xuân giữ bí mật mới phát hiện trong lòng, thảo luận với khác, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ một thích hợp để chia sẻ, đó chính là Sở Úc.
Rất nhanh, chớp mắt đến cuối tháng, đến phiên Yên Dao Xuân Nguyễn Phất Vân tẩm hạnh. Nàng theo lệ đến Càn Thanh cung. Quen thuộc đường lối , nàng bước tẩm điện, nhưng thấy bóng dáng Sở Úc.
Yên Dao Xuân quanh bốn phía. Nơi tẩm điện vốn quá rộng rãi, nàng cũng đến mấy , thể là hiểu rõ cách bài trí. Đi mấy vòng, Yên Dao Xuân mới xác định, Sở Úc ở đây.
lúc nàng đang cảm thấy nghi hoặc, bỗng nhiên thấy trong điện truyền đến tiếng động nhỏ, là tiếng cửa phòng mở, ngay đó là thanh âm bước chân quen thuộc truyền tới, nhanh chậm, mang theo một vẻ thong thả ung dung.
Yên Dao Xuân do dự gọi: "Hoàng thượng?"
Tiếng bước chân dừng , nọ đáp lời, mà tiếp tục về phía . Ngay đó, bức màn bằng lụa gợn sóng vén lên, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện mặt Yên Dao Xuân, chính là Sở Úc.
Có lẽ mới tắm xong, khoác bộ bạch y thường phục, đai lưng buộc lỏng lẻo, nửa kín nửa hở lồng n.g.ự.c rắn chắc. Ngọc quan búi tóc gỡ bỏ, mái tóc dài xõa tung, đen nhánh như mực tàu, tóc mai còn vương ẩm ướt, càng tôn lên làn da trắng lạnh, tựa hồ tờ giấy Tuyên Thành tinh khiết tì vết. Đôi mày rậm như kiếm vút lên thái dương, là đôi mắt phượng, bởi ngược sáng, con ngươi đen láy tựa màn đêm thăm thẳm. Dung mạo tuấn dật, khiến liên tưởng đến khối bạch ngọc điêu khắc tinh xảo tuyệt mỹ.
Yên Dao Xuân sững sờ. Ngày thường quen thấy dáng vẻ nghiêm túc chỉnh tề của , đây là đầu tiên nàng thấy Sở Úc như , cứ... nhỉ, khiến khỏi khẽ động tâm tư?
"Độ hảo cảm của ký chủ đối với Sở Úc tăng nhẹ."
818 cảm thán: "Không uổng công ngươi ngâm trong nước nửa canh giờ."
Sở Úc khẽ cong khóe môi, dùng đôi mắt phượng sâu thẳm Yên Dao Xuân, cất tiếng: "Vừa nàng gọi là gì?"
Yên Dao Xuân bỗng nhiên hồn, khẽ ho một tiếng, đổi giọng đáp: "A, A Úc..."
Bầu khí quá kỳ quái, nàng bắt đầu cuộn tròn ngón chân trong giày, liều mạng tìm kiếm trong tâm trí một chủ đề để phá tan bầu khí hổ, e lệ . A, nàng nghĩ !
Mắt Yên Dao Xuân sáng lên, lập tức : "Gần đây phát hiện một chuyện."
Sở Úc kéo nàng, về phía giường, đáy mắt ẩn chứa sự vui vẻ, hỏi: "Chuyện gì khiến nàng quan tâm đến ?"
Yên Dao Xuân đáp: "Hoàng hậu ngày nào cũng thức khuya, tại ?"
Sở Úc: …