HOÀNG ĐẾ DÍNH NHẦM HỆ THỐNG CỦA NỮ CHÍNH - Chương 59
Cập nhật lúc: 2025-12-04 15:31:57
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ Ninh cung.
Một cung nữ áo xanh bưng chén mới pha trong điện. Thái hậu đang tựa trường kỷ, chuyện với cung nữ cận Diệp Thanh.
"Ty Cung đài phái đến, bẩm báo đêm qua là Yên Mỹ nhân thị tẩm."
Diệp Thanh nhận lấy chén từ tay cung nữ, đưa đến bên cạnh Thái hậu. Thái hậu khẽ hừ lạnh một tiếng: "Dẫu cho Tiên đế sủng ái Cẩn phi, cũng chẳng đến mức quá đáng như . Chuyên sủng một , còn bắt các phi tần khác chép sách, quả thực chuyện gì cũng nghĩ ."
Bà cụp mắt xuống, những nếp nhăn nơi khóe mắt ánh đèn càng thêm rõ ràng, trông chút vẻ cay nghiệt. Bà cầm nắp chén , dường như đang chìm suy tư.
lúc , một cung nữ bẩm báo: "Nương nương, Lâm Thái y cầu kiến."
Thái hậu đặt chén xuống, : "Cho ."
Không lâu , một nam nhân trẻ tuổi mặc trang phục Thái y màu xanh than bước . Dung mạo tuấn tú, lưng đeo hòm thuốc, chính là Lâm Thầm. Hắn cung kính hành lễ với Thái hậu.
Thái hậu phất tay, hỏi : "Thế nào ?"
Lâm Thầm khẽ , tâu rằng: "Khải bẩm Thái hậu nương nương, vi thần bắt mạch cho Yên Mỹ nhân, mạch tượng thập phần bình thường, chỉ là thể chất yếu ớt, cần bồi bổ cẩn thận."
Thái hậu xong, chậm rãi dặn dò: "Vậy ngươi hãy bồi bổ cho nàng . Từ nay về , mạch tượng của Yên Mỹ nhân đều do ngươi phụ trách khám xét."
Diệu Diệu Thần Kỳ
"Vi thần tuân lệnh."
Đợi Lâm Thầm cáo lui, Thái hậu đưa tay, Diệp Thanh lập tức đỡ dậy, khẽ : "Nô tỳ thấy cần quá lo lắng. Chẳng Lâm Thái y khuyên nên bớt ưu tư phiền muộn ?"
Thái hậu thản nhiên đáp: "Người lo chuyện xa ắt lo chuyện gần. Không vướng bận chuyện , cũng tất bận tâm chuyện khác, nào lúc nào an ?"
Dứt lời, bà dừng một chút dặn dò: "Hai ngày nữa, mời Thượng tướng nhập cung một chuyến."
Trích Tinh các.
Khi Yên Dao Xuân tỉnh giấc, trời ngả về hoàng hôn. Do cửa phòng đóng kín mít, ánh sáng trở nên mờ ảo, bên ngoài thắp đèn lồng. Nàng thấy cổ họng khô khát, bèn khoác hờ áo choàng, xỏ dép lê bước ngoài, gọi: "Thu nhi—"
Nàng ngờ khách mời mà đến. Giọng Yên Dao Xuân khựng , vị nam nhân đang an tọa trường kỷ, bất ngờ hỏi: "Sao ngự giá đến đây?"
Người đó chính là Sở Úc. Hắn nàng, thấy Yên Dao Xuân chỉ khoác mỗi chiếc áo choàng lỏng lẻo thể, liền lập tức dời mắt , hỏi: "Trẫm Thái y tới, nàng chỗ nào bất chăng?"
"Không hề," Yên Dao Xuân tiến , cầm ấm rót nước. Vừa uống, nàng phàn nàn: "Thái y là do lão thái thái phái đến, vô cớ đòi bắt mạch cho , quả thực giở trò gì."
Sở Úc trầm ngâm chốc lát, đáp: "E là xem nàng tin vui chăng."
"Phụt—"
Yên Dao Xuân lập tức phun ngụm nước uống ngoài, trợn tròn mắt , giọng nàng lắp bắp: "Tin, tin vui ư?"
Sở Úc gật đầu. Yên Dao Xuân dở dở : "Cho dù chúng thật sự viên phòng, cũng mới chỉ vài ngày, dù m.a.n.g t.h.a.i cũng thể nào nhận . Sao Thái hậu sốt ruột đến thế?"
Nghe , Sở Úc im lặng một lúc : " trong mắt Thái hậu, nàng nhập cung gần một tháng." Giọng điệu trầm , nhưng nơi ai thấy, vành tai ửng đỏ.
Đáng tiếc, tất cả điều đó đều lọt qua mắt Hệ thống 818. Nó lập tức chất vấn: "Vừa trong khoảnh khắc đó, hoạt động tâm lý của ký chủ cực kỳ phong phú. Mau thành thật khai báo, đang suy nghĩ chuyện bất chính?"
Sở Úc: ...
Yên Dao Xuân về sự tương tác , vẫn tiếp tục tự lẩm bẩm: "Tuyệt đối thể nào, cả đời cũng thể chuyện đó. Nếu sinh, cũng tuyệt đối do sinh. Mau bảo lão thái thái đừng nên mơ mộng hão huyền nữa."
Sở Úc khẽ hắng giọng, giải thích: "Thái hậu lẽ thật sự quan tâm việc nàng... hoài thai."
Yên Dao Xuân: "Hửm?"
Sở Úc tiếp tục: "Thái hậu càng mong Thục phi sớm hạ sinh Hoàng tử."
Yên Dao Xuân chợt tỉnh ngộ: "Thục phi là cháu gái của . Nếu nàng là đầu hạ Hoàng tử, ắt sẽ chiếm lợi thế lớn. cũng , Thục phi nhập cung nhiều năm như , vẫn luôn hề mang thai..."
Nàng chợt nhớ tới một chuyện, ngước Sở Úc, kinh ngạc hỏi: "Chàng thật sự từng viên phòng với nàng ?"
Sở Úc phủ nhận: "Chưa từng."
Yên Dao Xuân tò mò hỏi: "Vậy Hoàng hậu và Huệ Chiêu Nghi thì ? Họ đều là cũ trong cung."
"Đều từng," Sở Úc chút bất đắc dĩ, đáp: "Ngày đó với nàng , trẫm và các phi tần trong hậu cung, đều từng thực hiện nghĩa vụ phu thê."
"Ta cứ nghĩ đang dối," Yên Dao Xuân vẫn còn bán tín bán nghi. Ngay đó, nàng bỗng nhiên một suy đoán hoang đường, rụt rè : "Chàng sẽ là... chỗ nào đó đấy chứ?"
Nàng , ánh mắt nhanh chóng liếc xuống hạ của Sở Úc. Vốn che giấu nhưng hành động càng lộ liễu, mang vẻ thôi.
Sở Úc: ...
818: "Ha ha ha ha ha ha ha ha! Ký chủ nhà quả thật quá đáng yêu! A a a a a a nàng thể đáng yêu đến thế! Ta hôn hôn, ôm ôm, bế bổng nàng lên!"
Biểu cảm của Sở Úc biến đổi: "Không phép."
Yên Dao Xuân giật : ! Hoàn hiểu chuyện gì đang diễn , Yên Dao Xuân thấy hai từ , đôi mắt trong chốc lát trợn tròn, đó nàng vội vàng an ủi: "A, chuyện ... kỳ thực... cũng là bệnh gì ghê gớm. Chẳng trong cung nhiều Thái y ? Hay tìm một vị giúp khám thử? Vị Lâm Thái y hôm nay thấy y thuật của quả thực khá ..."
Không an ủi thì thôi, càng an ủi, sắc mặt Sở Úc càng trầm xuống, gần như từng chữ một: "Không cần thiết."
818 nữa bùng nổ một tràng nhạo vô tình: "Lâm Thái y quả thực , y thuật cao minh lắm cơ."
Sở Úc thần sắc căng thẳng, nét mặt trầm tĩnh như mặt nước mùa thu.
"Vậy thì thôi ," Yên Dao Xuân nghĩ đang hổ dám khám, sợ lòng tự trọng tổn thương, bèn thêm vài câu trấn an: " mà thấy chuyện chẳng gì quan trọng. Chàng yên tâm, tuyệt đối sẽ --"
Sở Úc cuối cùng thể nhẫn nhịn thêm nữa, mở miệng đính chính: "Trẫm hề vấn đề."
Yên Dao Xuân vẫn phụ họa theo: "Ta , đương nhiên là vấn đề gì ."
Sở Úc: ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoang-de-dinh-nham-he-thong-cua-nu-chinh/chuong-59.html.]
Tâm tình từ xưa đến nay vốn định, ít khi sự d.a.o động. chẳng hiểu vì , mỗi Yên Dao Xuân, đều phá vỡ sự trầm tĩnh của , thậm chí còn nàng chọc cho bật . Đôi mắt phượng cặp kính gọng vàng khẽ cong lên một nét nhẹ, trong ánh mắt tràn đầy ánh sáng, giống như lớp băng mặt hồ đột ngột tan vỡ, khiến say đắm.
Yên Dao Xuân dung mạo bất ngờ tuyệt choáng váng, cả nàng khỏi ngẩn ngơ trong chốc lát.
Chợt lát , Sở Úc trấn tĩnh, tiếp tục tranh luận cùng Yên Dao Xuân về vấn đề , mà chuyển sang : "Kỳ thực từng viên phòng với Thục phi, chuyện liên quan gì đến nàng ."
Nghe , Yên Dao Xuân quả nhiên chuyển dời sự chú ý, nàng tò mò hỏi: "Vì ? Thục phi dung mạo cũng hơn , nàng lớn lên bên cạnh Thái hậu, chẳng là cùng lớn lên như thanh mai trúc mã ư?"
"Không thanh mai trúc mã, vốn thích nàng ." Sở Úc khẽ dừng , đoạn tiếp lời: "Vả , Thục phi mắc chút bệnh kín."
Yên Dao Xuân kinh ngạc: "Nàng mắc chứng bệnh gì?"
Sở Úc hề che giấu, đáp: "Nàng chứng cuồng loạn. Nếu kích động, bệnh sẽ phát tác. Sau nàng hãy tránh xa nàng một chút, miễn cho liên lụy."
Yên Dao Xuân bỗng nhiên nhớ tới một sự việc. Nửa tháng , Lý Cấp Sự vu oan, nàng Thái hậu triệu đến Cẩm Tú cung, phát hiện các món đồ trang trí trong cung Thục phi đều dọn sạch, tựa như cố ý dời . Lúc đó nàng còn suy đoán chẳng lẽ Thục phi đang phát điên, đập phá đồ đạc . Quả nhiên, nàng thật sự phát bệnh.
Yên Dao Xuân nghi hoặc hỏi: "Vì Thục phi mắc chứng cuồng loạn mà vẫn nhập cung phong phi?"
"Thái hậu yêu thích nàng ." Sở Úc thản nhiên đáp. "Thục phi gần như do Thái hậu một tay nuôi dưỡng, từ ăn mặc chi tiêu hằng ngày đều khác gì công chúa, tính tình cũng kiêu căng ngạo mạn, tất cả đều là do Thái hậu dung túng."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Yên Dao Xuân trầm ngâm gật đầu, hỏi: "Vậy viên phòng với nàng , Thái hậu thể chấp thuận?"
Vừa thốt câu , nàng chợt nhớ tới chuyện bàn, cảm thấy lỡ lời, khỏi hối hận đôi chút, cẩn thận len lén sắc mặt Sở Úc.
Sở Úc: ...
Hắn khẽ hít một , giọng như đang giải thích: "Lần đầu tiên Thục phi thị tẩm, chứng cuồng loạn đột nhiên phát tác, thương cánh tay . Kể từ đó, Thái hậu liền nhắc chuyện nữa."
Yên Dao Xuân chợt hiểu , đó nàng nhíu mày, đưa mắt Sở Úc. Sở Úc hỏi: "Nàng đang nghĩ gì?"
Yên Dao Xuân do dự một lát: "Ta luôn cảm thấy..."
Sở Úc khẽ mím môi mỏng, chủ động : "Nàng , quan hệ mẫu t.ử giữa và Thái hậu quá xa cách ?"
"Cũng chút như ." Yên Dao Xuân chống tay lên đầu, lựa lời đáp: "Tuy rằng quan hệ hoàng thất các ngươi giống với thường nhân, nhưng dù cũng là mẫu t.ử ruột thịt. Ta cảm thấy đối đãi với Thục phi còn thiết hơn cả với ."
Sở Úc trầm mặc một hồi, mới chậm rãi cất lời: "Trước , Hoàng mới là Đông cung Thái tử. Thái hậu và Tiên đế đều vô cùng yêu quý , gửi gắm bộ kỳ vọng . Tất cả khi đều đinh ninh rằng, đăng cơ xưng đế nhất định là Hoàng ."
Thế nhưng, Minh vương mù.
Yên Dao Xuân mơ hồ chút dự cảm. Quả nhiên, Sở Úc thuật : "Năm chín tuổi, theo long giá Tiên đế đến bãi săn. Khi , một con ngựa đột nhiên hoảng loạn phát cuồng, lao thẳng về phía . Hoàng kịp thời cứu , nhưng đầu va đá, vì thế thương và mất thị lực."
Yên Dao Xuân khẽ 'ồ' một tiếng. Trưởng t.ử vì cứu thứ t.ử mà mù cả hai mắt, còn mất ngôi vị Thái tử. Nếu là như , việc Thái hậu trong lòng khúc mắc với Sở Úc cũng là điều dễ hiểu.
Sở Úc im lặng, đôi mắt phượng khẽ cụp xuống. Ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn lụa đỉnh đầu rọi xuống, phác họa rõ ràng đường nét lưu loát từ xương mày xuống sống mũi , tạo nên một bức họa chỉ bằng một nét bút, vô cùng mỹ lệ. Ngay lập tức, cái lòng đồng cảm c.h.ế.t tiệt trong Yên Dao Xuân bắt đầu trỗi dậy.
Nàng do dự một lát, bỗng nhiên cất lời: "Chàng từng về chướng ngại tâm lý của sống sót ?"
Nghe , Sở Úc ngẩng đầu nàng, hỏi: "Đó là gì?"
Yên Dao Xuân trầm ngâm chốc lát, giải thích: "Ví dụ, hai tri kỷ hẹn du ngoạn, một chẳng may trượt chân rơi xuống nước, mất mạng. Người còn sẽ nảy sinh cảm giác áy náy và tội sâu sắc, tự trách là do của , kịp thời cứu giúp bằng hữu. Hoặc khi, họ còn cảm thấy đáng lẽ c.h.ế.t đuối là mới đúng. Đó chính là chướng ngại tâm lý của kẻ còn sống."
Sở Úc đáp : " đích thực Hoàng vì cứu mà mất ánh sáng."
"Nguyên lý là như ." Yên Dao Xuân búng tay một cái mặt , quả quyết: "Chàng mong thương lúc đó là , đúng ?"
Sở Úc nàng, trầm mặc hồi lâu, đó mới chậm rãi gật đầu: "Ta quả thực từng nghĩ như ."
Yên Dao Xuân : " lúc mới chín tuổi. Nếu ai cứu giúp, sẽ ngựa giẫm c.h.ế.t. Vậy thì hiện tại, hối hận nhất đáng lẽ là Thái hậu và Minh vương Điện hạ."
"Bởi vì bình an vô sự, nên bọn họ đều quên mất rằng, khi cũng là hại." Yên Dao Xuân nghiêm túc khuyên nhủ: "Chuyện của Minh vương, tuy rằng đáng tiếc, thể ghi nhớ ân tình , nhưng tuyệt đối đừng đổ hết lầm lên bản . Nguồn gốc của đau khổ đều là con ngựa phát điên , can hệ gì đến , Thái hậu cũng nên trách tội ."
Bàn tay Sở Úc đặt đầu gối, lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn lớp vải gấm, đầu ngón tay khẽ run rẩy—đó là dấu hiệu của sự kiềm chế và nhẫn nhịn thường thấy nơi . Kỳ thực, năm đó khi sự việc xảy , trải qua một quãng thời gian cực kỳ khó khăn, đến nỗi nhiều chi tiết đều còn nhớ rõ, giống như một đám mực nước loang lổ giấy Tuyên Thành, mờ mịt, mơ hồ.
Trong ấn tượng sâu xa, Sở Úc chỉ nhớ rõ tiếng thở dài nặng nề của vô , bao gồm Phụ hoàng, Mẫu hậu, các đại thần, và cả cung nhân. Chúng giống như những lời thì thầm khe khẽ, len lỏi khắp chốn, dù bịt chặt tai , âm thanh đó vẫn chui trong đầu, tựa hồ là một con sâu độc đang gặm nhấm lý trí của .
"Thật quá ngu !"
"Thái t.ử cứu , thật đáng tiếc..."
"Sao giẫm c.h.ế.t?!"
"Thánh thượng long nhan nổi giận..."
"... Mấy ngày liền, Nương nương đến nỗi hỏng cả thị lực..."
"Thái t.ử vốn là tài trí, là Trữ quân Thánh thượng dày công bồi dưỡng, cớ gì vì cứu một đứa trẻ mà..."
"Mạng sống của ngươi là do Hoàng dùng đôi mắt để đ.á.n.h đổi, ngươi tuyệt đối phụ tấm chân tình của ."
Tất cả những lời bàn tán cuối cùng đều hóa thành một tiếng thở dài. Bọn họ nào hề kiêng kỵ Sở Úc, cứ thế mặt mà rỉ tai nghị luận, thỉnh thoảng dùng ánh mắt soi mói liếc qua, tưởng chừng chẳng gì.
Sở Úc đều thấy tất cả.
Không khí trong phòng trở nên yên tĩnh. Mưa ngoài cửa sổ sớm tạnh, từ nơi nào truyền đến tiếng côn trùng kêu rỉ rả, từng tiếng thúc giục. Suy nghĩ của Sở Úc cũng dần dần trở , chằm chằm thiếu nữ đối diện, một lúc lâu , mới trầm giọng mở miệng: "Nàng là đầu tiên."
Yên Dao Xuân ngẩn : "Cái gì?"
"Từ Thái hậu cho đến Tiên Hoàng, đều từng trách cứ , Thái hậu đến nay vẫn canh cánh trong lòng," Sở Úc dùng ngữ khí bình tĩnh : "Nàng là đầu tiên với , chuyện năm đó do gây ."
Yên Dao Xuân chút lúng túng, thầm nghĩ, ... thì cũng thật đáng thương. Một đứa trẻ mới chín tuổi chịu đựng nỗi kinh hãi lớn lao, an ủi thì chớ, còn đối diện với sự chỉ trích khắc nghiệt của cha ruột thịt.
Ngay đó, Sở Úc thấy 818 thông báo: "Độ hảo cảm của Ký chủ đối với Sở Úc tăng nhẹ."
"Độ hảo cảm của Sở Úc +3, độ hảo cảm hiện tại là 83."
Sở Úc Yên Dao Xuân, đôi mắt phượng sâu. Ánh nến vàng nhạt chiếu rọi khuôn mặt , phác họa nên một vẻ trầm tĩnh nhưng đượm nét dịu dàng. Hắn chợt cất lời: "Ta thể ôm nàng một chút ?"
Lời thỉnh cầu bất ngờ khiến Yên Dao Xuân ngây .