HOẠN SỦNG - NGOẠI TRUYỆN 5
Cập nhật lúc: 2024-11-30 15:20:42
Lượt xem: 128
Hoạn Sủng - Lục Dược
Dù không có gương, Thẩm Hồi cũng biết mặt mình chắc hẳn đã đỏ bừng. Nàng tự nhủ ánh sáng trong màn đỏ sẫm, có lẽ có thể che đi khuôn mặt ửng hồng của mình. Nàng lại sợ không giấu được, đành cúi đầu, chậm rãi nhích lại gần, vùi mặt vào lòng hắn.
"Hoài Quang ca ca..." Khóe mắt Thẩm Hồi ươn ướt, trán nàng tựa vào vai hắn.
Bùi Hoài Quang biết Thẩm Hồi sợ đau, ôm nàng vào lòng, xoa đầu nàng, lại an ủi bằng cách vuốt ve lưng nàng hết lần này đến lần khác. Hắn dịu dàng nói nhỏ: "Câu chuyện lần trước kể cho nàng vẫn chưa kể xong."
Thẩm Hồi nghẹn ngào gật đầu, mơ hồ nói: "Ca ca kể đến đoạn hồ yêu bỏ đi, hòa thượng ngày ngày ngồi dưới gốc cây chờ đợi..."
"Hồ yêu đi rồi, hòa thượng ngày ngày tụng kinh, nhưng trong kinh văn là tên nàng, trong nụ cười của Phật cũng là dung nhan nàng." Yết hầu Bùi Hoài Quang khẽ chuyển động, hắn vẫn còn ở trong cơ thể nàng, hắn phải kiềm chế điên cuồng mới có thể dùng giọng điệu ôn nhu bình thản kể chuyện cho nàng nghe, "Hắn muốn đi tìm hồ yêu, nhưng không biết nàng ở nơi nào. Một ngày bão tuyết, hắn đứng dưới gốc cây bỗng hiểu ra việc hắn mặc áo cà sa chờ đợi là không thành tâm. Đã bội Phật, thì không thể phụ nàng. Hắn hoàn tục rồi dựng một quán trà nước ở nơi hắn và hồ yêu gặp nhau lần đầu, chờ nàng quay về."
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Hồi đã nghe Bùi Hoài Quang kể rất nhiều câu chuyện, nàng luôn chăm chú lắng nghe. Nhưng lần này, nàng không thể không lơ đãng.
Nàng không muốn nghe chuyện nữa. Nàng nắm lấy tay Bùi Hoài Quang, nhỏ giọng nói trong lòng hắn: "Ta... ta đã đỡ rồi... hẳn là được rồi..."
Hắn cúi xuống hôn lên mắt nàng. Hắn ở trong cơ thể nàng, gần đến mức không thể gần hơn nữa.
Một Bùi Hoài Quang hoàn chỉnh.
Sau đó, có một lần Bùi Hoài Quang vô tình nghe thấy Thẩm Hồi lầm bầm một câu "Thật xấu". Ban đầu hắn không hiểu nàng nói cái gì xấu, rất lâu sau, hắn mới phản ứng kịp.
—— Bởi vì nàng không còn nắm chặt hắn mà ngủ nữa.
Hóa ra nàng thật sự thích "cậu nhỏ" trắng mềm như vậy.
Bùi Hoài Quang nghiêm túc suy nghĩ xem có nên động d.a.o "chế tác" lại thành hình dạng nàng thích hay không, cuối cùng bị Thẩm Hồi ngăn lại.
"Cũng tốt mà. Không xấu lắm đâu. Thật đấy. Là huynh nghe nhầm rồi, lần trước ta nói không phải 'Thật xấu', mà là 'Thật tốt'." Thẩm Hồi ngoan ngoãn chớp mắt, như một đứa trẻ ngoan ngoãn thật thà.
Bùi Hoài Quang luôn cảm thấy lời này của nàng nói có chút miễn cưỡng.
May mà, cách thức vui vẻ trên giường của hai người từ trước đến nay rất nhiều. Nàng đôi khi thích đồ chơi nhỏ, hắn liền dùng đồ chơi chơi cùng nàng.
Nàng vui vẻ là tốt rồi.
Chớp mắt đã vào đông, tuyết phủ trắng Kinh đô. Cơn tuyết này nối tiếp cơn tuyết kia rơi xuống, tuy tuyết nhiều, nhưng mùa đông năm nay lại ấm hơn mọi năm. Sau một trận tuyết lại một trận tuyết, năm mới đã đến.
Một ngày đẹp trời hiếm hoi, Thẩm Hồi mặc áo choàng đỏ lông xù, cưỡi Cải Tuyết chạy dọc theo bức tường cung đỏ.
Thẩm Minh Ngọc ở bên cạnh nàng, cưỡi một con ngựa đen khác.
Cải Tuyết rất ôn hòa, nhưng hắc mã của Thẩm Minh Ngọc lại có tính khí nóng nảy. Hai con ngựa này là do Thẩm Đình mua cho hai người bọn họ.
Bùi Hoài Quang đứng ở Phùng Tiêu đình, nhìn Thẩm Hồi dưới tường đỏ tuyết trắng từ xa. Nhìn thấy nàng cười nói vui vẻ, giữa lông mày hắn cũng nhuốm vài phần dịu dàng không thể dành cho người khác.
Nàng có thể dạo gió, có thể cưỡi ngựa, có thể làm rất nhiều việc trước kia không thể làm. Nàng không cần phải dùng ánh mắt hâm mộ đó nhìn Thẩm Minh Ngọc nữa.
Nàng không thể hâm mộ người khác, người khác có nàng cũng phải có, người khác có thể làm nàng cũng có thể làm. Nàng hâm mộ người khác, sẽ khiến hắn đau lòng.
Khi Thẩm Hồi quay đầu nói chuyện với Thẩm Minh Ngọc, nàng nhìn thấy Bùi Hoài Quang ở trên cao, nàng lập tức cong mắt cười với hắn.
Thẩm Minh Ngọc tò mò liếc mắt nhìn, lập tức cười nói đùa: "Tiểu cô cô, bọn họ đều nói người và Hoàng đế cô phụ có tình cảm rất tốt!"
Đó là điều đương nhiên. Thẩm Hồi cụp mắt xuống, hàng mi dài che giấu nụ cười vui vẻ trong mắt.
·
Theo lệ thường, trong cung sẽ tổ chức tiệc tất niên để chiêu đãi các triều thần. Nhưng năm nay Bùi Hoài Quang đã hủy bỏ tiệc tất niên, để các triều thần sum họp cùng gia đình đón giao thừa.
Bùi Độ đã qua đời nửa năm trước. Khi ra đi rất yên bình, khóe miệng thậm chí còn nở một nụ cười. Yên bình ra đi như vậy, dù sao cũng tốt hơn lần trước bị Bùi Hoài Quang tức chết.
Bùi Hoài Quang cùng Thẩm Hồi về nhà họ Thẩm.
Những năm đầu, để Thẩm Hồi không lo lắng, hắn cố ý tìm người đóng giả thổ phỉ, diễn một vở kịch, từ đó kết giao với Thẩm Đình, rồi được Thẩm Đình mời đến Thẩm gia, giới thiệu với Thẩm Nguyên Hoành.
Lúc đó, Thẩm Nguyên Hoành rất thưởng thức hắn, luôn bảo Thẩm Tiêu noi gương hắn.
Chỉ là sau này hắn càng ngày càng bận, hơn bốn năm không gặp Thẩm Hồi, tự nhiên cũng ít tiếp xúc với người nhà họ Thẩm. Lúc này hắn đã thay đổi thân phận đế vương, người nhà họ Thẩm đối với hắn vừa kính trọng vừa ngưỡng mộ vừa yêu mến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/ngoai-truyen-5.html.]
Cả nhà già trẻ lớn bé quây quần bên nhau ăn cơm tất niên. Thẩm Nguyên Hoành cười ha hả, ánh mắt nhìn sang là sự tán thưởng.
Bùi Hoài Quang nghiêng đầu, nhìn Thẩm Hồi bên cạnh. Nàng đang cong mắt cười, không còn phải kẹt giữa hắn và người nhà nàng mà buồn bã, chán nản nữa.
Nàng nên như vậy.
Nếu đây là một giấc mơ, điều hắn cầu xin chỉ là nàng vạn sự như ý, đôi mắt luôn rạng rỡ nụ cười.
Không chỉ ngày cơm tất niên Bùi Hoài Quang cùng Thẩm Hồi về nhà họ Thẩm, ngay sau đó là ngày rằm tháng giêng, Bùi Hoài Quang cũng cùng Thẩm Hồi về nhà họ Thẩm. Cả nhà dùng bữa tối vui vẻ, Bùi Hoài Quang và Thẩm Hồi không mang theo cung nhân, chỉ hai người cùng nhau dạo chơi trên phố xá nhộn nhịp.
Khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười nói không ngớt. Dòng người chen chúc, Bùi Hoài Quang nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Hồi. Vượt qua đám đông, hai người đứng trên cao, nhìn xuống dòng người náo nhiệt phía dưới.
"Chàng xem đèn Khổng Minh bên kia kìa!" Thẩm Hồi chỉ tay.
Chiếc đèn Khổng Minh khổng lồ lẻ loi đứng đó, dòng người cười nói vui vẻ đi qua, thỉnh thoảng có người dừng lại, viết lời ước nguyện lên đèn Khổng Minh, càng nhiều người bận rộn nói cười với người bên cạnh hoặc vội vàng chạy đến phía trước mua đèn hoa, đoán đèn, ăn bánh trôi, không ước nguyện gì cả.
Khi cuộc sống khó khăn, người ta thường sẵn sàng cầu nguyện với các vị thần phật. Cuộc sống tốt đẹp hơn, người ta bận rộn với cuộc sống liền quên mất việc cầu nguyện.
Bùi Hoài Quang cởi áo choàng bông trắng, khoác lên người Thẩm Hồi.
Dưới lớp áo choàng bông, hắn mặc áo đỏ thắt đai ngọc.
Thẩm Hồi cong mắt cười: "Hồi nhỏ luôn nghe nói Tề đế tàn bạo, bá tánh lo lắng thấp thỏm qua ngày. Giờ thì tốt rồi, ngày tháng của mọi người sẽ ngày càng tốt đẹp hơn!"
Nàng quay đầu lại nhìn Bùi Hoài Quang với nụ cười trên môi. Nàng cảm thấy Hoài Quang ca ca thật lợi hại, mới có thể một mình diệt Tề, khôi phục đất nước.
Nhưng, khôi phục đất nước chưa bao giờ là chấp niệm của Bùi Hoài Quang.
Thiên hạ này là vui vẻ an khang hay lầm than cơ cực, hắn đều không mấy quan tâm.
Nhưng thịnh thế thái bình của Kinh đô phồn hoa là điều nàng mong muốn.
Hắn không nỡ để nàng lại bước lên con đường gian nan đó một lần nữa. Nàng vốn đã ốm yếu, cho dù hắn nghiên cứu ra thuốc tốt đến đâu, nàng thức khuya dậy sớm, lo lắng mệt nhọc, mỗi ngày chỉ ngủ hai canh giờ, thì không thể nào sống lâu trăm tuổi được. Tối hôm trước khi qua đời, nàng vẫn còn đang bàn bạc việc thông thương với các đại thần.
Vậy thì, để ta làm thay nàng.
Bùi Hoài Quang vẫn còn nhớ tết Nguyên tiêu năm nào đó, Thẩm Hồi mặc cung trang của Thái hậu, xách đèn cung đứng dưới mái hiên dịu dàng nhìn hắn. Nàng nói: "Hoài Quang, từ khi biết ngươi là Bùi Hoài Quang, giấc mơ thái bình thịnh thế của ta không chỉ là vì thiên hạ thái bình, mà còn là vì ngươi."
"Hoài Quang ca ca, chúng ta đến bên kia xem pháo hoa thôi!" Thẩm Hồi nắm tay Bùi Hoài Quang, vui vẻ đi về phía trước.
Bùi Hoài Quang nhìn Thẩm Hồi, nắm ngược lại tay nàng, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Thẩm Hồi phát hiện Hoài Quang ca ca vẫn luôn nhìn mình, nàng chỉ tay lên trời, cười nói: "Chàng xem kìa! Đẹp quá!"
Bùi Hoài Quang theo hướng Thẩm Hồi chỉ ngẩng đầu lên.
Pháo hoa rực rỡ không ngừng bay lên nở rộ, cả màn đêm được chiếu sáng rực rỡ. Hai người nắm tay nhau, dưới ánh pháo hoa bất tận, cứ thế đi mãi, đi mãi.
Giấc mộng này, Bùi Hoài Quang ước gì vĩnh viễn không tỉnh lại.
Giấc mộng lớn này, không phải là viên mãn của hắn, mà là viên mãn của nàng. Nếu nói có chấp niệm, chấp niệm duy nhất trong đời hắn, chỉ có Thẩm Hồi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hắn có lỗi với nàng. Bởi vì có quá nhiều thứ hắn không thể cho nàng.
Mong nàng được tốt, mọi thứ đều tốt.
·
Bùi Hoài Quang mở mắt ra trong cỗ quan tài tối tăm, tỉnh dậy từ giấc mộng đẹp đẽ này.
Mỗi lần tu luyện "Phạm Nguyên Quỷ Lục", quanh người hắn đều bao phủ một tầng tử khí đen kịt. Nhưng lúc này, tử khí biến mất, ngược lại có một tầng sương trắng lượn lờ quanh hắn.
Hắn nói hắn là kẻ làm nhiều việc ác như vậy, hắn không tin thần linh sẽ thương xót hắn, ban cho hắn cơ hội sống lại.
Đúng vậy, không có vị thần nào dám thương xót hắn, cho hắn cơ hội này đâu.
Bởi vì bản thân hắn chính là thần linh.