Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - NGOẠI TRUYỆN 2

Cập nhật lúc: 2024-11-30 15:18:13
Lượt xem: 98

Chương 205: Ngoại truyện - Giấc mộng trong quan tài (2)

Vệ Khanh lại ở Phù Ninh một thời gian. Sáng đi tối về, khi ở trong nhà, hầu hết thời gian đều im lặng ngồi trong thư phòng đọc y thư. Vệ Độ luôn cảm thấy con trai có gì đó không ổn, nhưng lại không nói ra được. Dù sao thì trước đây con trai lão cũng thường xuyên sáng đi tối về, ít nói. Mỗi lần lão đẩy xe lăn đến cửa phòng, dưới cửa sổ con trai, dừng lại một lúc rồi im lặng rời đi.

Con trai hận lão. Lão biết.

Thời gian thoáng cái đã đến giữa tháng chín.

A thúc ngồi xổm dưới gốc cây mơ, nhìn bí đỏ, củ cải, táo trên bàn đá, mặt mày ủ rũ...

Sinh nhật tiểu chủ tử sắp đến, lão muốn làm cho tiểu chủ tử một chiếc đèn lồng nữa. Đang phân vân không biết nên làm hình gì. Đột nhiên nghe thấy tiếng quát mắng của chủ tử, A thúc lập tức chạy tới. Lão đứng ở cửa, nghe thấy hai cha con lại cãi nhau.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, con đừng học loại công pháp tà môn này nữa!"

A thúc vươn cổ nhìn trộm qua khe cửa. Trong phòng rất tối, chủ tử đang tức giận quát mắng. Tiểu chủ tử đứng bên cạnh, cả người chìm trong bóng tối, không nhìn rõ mặt.

Vệ Khanh bước lên một bước, ra khỏi bóng tối. Hắn cúi xuống nhặt cuốn sách trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

A thúc giật mình, vội vàng chạy đi, không dám nghe lén nữa.

Tối hôm trước sinh nhật Vệ Khanh, cuối cùng A thúc cũng làm xong chiếc đèn lồng. Lão chọn quả táo, lần này không khắc hình con vật nhỏ nữa, mà khắc hình một chiếc khóa bình an. Khi Vệ Khanh đến, lão cầm chiếc đèn lồng cho Vệ Khanh xem, rồi nhận ra chưa đặt nến vào, lão nhìn xung quanh, cuống cuồng tìm nến.

"Đưa đây."

A thúc sững người một lúc, nghe lời không tìm kiếm nữa, giống như dâng báu vật đưa chiếc đèn lồng táo cho Vệ Khanh, mặc dù lão đã đoán được tiểu chủ tử rất có thể sẽ giống như trước đây, chế giễu sự vụng về của lão, rồi ném chiếc đèn lồng đi.

Vệ Khanh nhận lấy, cúi đầu liếc nhìn. Sau đó, ăn nó.

A thúc trừng mắt nhìn tiểu chủ tử.

"Sau này không được lén học Phạm Nguyên Quỷ Lục nữa." Vệ Khanh vừa nói vừa chậm rãi lấy khăn lau tay.

A thúc do dự. Lão ngẩng đầu lén nhìn tiểu chủ tử, bắt gặp ánh mắt của Vệ Khanh, lão rụt vai, sau một hồi đấu tranh, cuối cùng cũng gật đầu.

Vệ Khanh biết A thúc đang lén học, tuy chỉ mới học được tầng thứ nhất, nhưng công pháp này rốt cuộc cũng tà môn, phản phệ quá mạnh, dễ dàng chi phối cảm xúc của một người, tốt nhất là không nên động vào.

Còn hắn?

Cho dù cuốn sách bị lão già xé cũng không sao, hắn tu luyện loại tà công này mấy chục năm, đã khắc sâu trong trí nhớ rồi. Tự cung chưa bao giờ là điều kiện bắt buộc để tu luyện Phạm Nguyên Quỷ Lục, mà chỉ là con đường tắt.

Vệ Khanh đưa cho A thúc một đống thuốc, A thúc ngơ ngác nhìn hắn.

Là thuốc cho lão già. Vệ Khanh nói rõ cho A thúc cách sử dụng những loại thuốc này. A thúc cười gật đầu lia lịa.

Sáng sớm hôm sau, Vệ Độ nhờ A thúc lén đặt một bộ quần áo vào phòng Vệ Khanh. Lão quay người bỏ đi, đôi tay bị bỏng khó nhọc xoay bánh xe lăn, chạy trốn như điên.

Lão sợ, sợ con trai biết bộ quần áo này là quà sinh nhật lão tặng, sẽ bị dẫm đạp dưới chân. Lão sợ, sợ ánh mắt con trai nhìn lão lạnh lùng, thậm chí mang theo sự chế giễu.

Vệ Khanh đứng trong bóng tối, nhìn bóng lưng vội vã rời đi của lão già.

Hắn cúi đầu, nhìn cái bóng của mình dưới chân.

Sống lại một lần có ý nghĩa gì? Những nỗi hận và chấp niệm ấy dường như đã bị nhốt trong chiếc quan tài được niêm phong. Hắn thường xuyên cảm thấy mọi thứ trước mắt đều không có thật, bản thân như một người ngoài cuộc trở về.

Vệ Khanh trở về phòng, thay bộ quần áo mà lão già chuẩn bị cho.

Vệ Độ đang bực bội lật giở sách vở, lại quay sang hỏi A thúc: "Mì trường thọ ta bảo ngươi nấu, ngươi đã nấu chưa?"

A thúc vội vàng gật đầu.

Vệ Độ quay đầu lại, nhìn thấy Vệ Khanh thì sững người. Chàng trai tuổi thiếu niên mặc bộ đồ lụa trắng đứng ở cửa, là đứa con trai đã trưởng thành của lão, là người thân duy nhất của lão trên đời này.

Trong khoảnh khắc, Vệ Độ hối hận. Nếu như ban đầu nỗi hận và chấp niệm không sâu đậm như vậy, liệu có thể có mối quan hệ cha con bình thường với con trai không? Nhưng m.á.u tươi dưới cây ngọc lan khiến lão không thể thoát khỏi sự trói buộc của mối thù m.á.u nặng.

"Con phải rời đi một thời gian." Vệ Khanh nói.

"Con muốn đi đâu?" Bàn tay tàn phế của Vệ Độ siết c.h.ặ.t t.a.y vịn của xe lăn, đôi mắt nhìn chằm chằm đứa con trai trước mặt. Con trai đã lớn, không nghe lời, không thể bị lão kiểm soát nữa rồi.

Vệ Khanh cúi đầu nhìn người cha mà hắn từng yêu thương, tôn kính và cũng từng căm hận. Hắn vươn tay, lòng bàn tay chậm rãi lướt qua khuôn mặt đầy vết bỏng của lão già.

"Con... con làm gì vậy!" Vệ Độ cảm thấy nhục nhã, nắm lấy chiếc roi trên bàn.

Vệ Khanh không tránh.

Vệ Độ sững người.

"Hơ." Vệ Khanh khẽ cười một tiếng, buông tay, "Lão già phế vật, người phải sống thật tốt, rồi tận mắt chứng kiến giấc mơ phục quốc mà người khao khát được ta dễ dàng hoàn thành như thế nào."

Vệ Độ nhìn chằm chằm con trai, chậm rãi nhíu mày.

Vệ Khanh rời Phù Ninh vào ngày hai mươi hai tháng chín. Hôm đó là sinh nhật mười bốn tuổi của hắn, cũng là sinh nhật ba tuổi của Thẩm Hồi.

Khi mặt trời lặn về phía tây, Vệ Khanh đã đến Giang Nam.

...

Thẩm phủ yên tĩnh, mặc dù buổi tối vẫn tổ chức tiệc sinh nhật rầm rộ. Bữa tiệc kết thúc vội vàng, không ai còn tâm trạng ăn uống nữa, bởi vì Thẩm Hồi lại ngất xỉu. Cơ thể nhỏ bé của nàng cuộn tròn trong chăn, run rẩy vì đau đớn, ho liên tục, thỉnh thoảng ho ra máu.

Thẩm phu nhân đón Thẩm Đình, Thẩm Đình vừa tiễn Triệu đại phu rời đi.

"Cha khi nào mới trở về?"

Có những lời không thể nói ra, nhưng bà lo lắng Thẩm Nguyên Hồng không trở về nữa, có thể sẽ không nhìn thấy...

"Cha đã đánh thắng trận cùng Lâm tướng quân, đang trên đường trở về. Ông ấy nhớ sinh nhật của Khấu Khấu, nhất định cũng đang vội vàng trở về, chắc chỉ mấy ngày nữa thôi." Thẩm Đình lại an ủi, "Khấu Khấu sẽ không sao đâu, muội ấy sẽ khỏe mạnh lớn lên."

"Đúng vậy. Muội ấy sẽ không sao đâu..." Thẩm phu nhân nhẩm theo.

Ba đứa em đứng ở xa thò đầu nhìn trộm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/ngoai-truyen-2.html.]

Thẩm Đình vẫy tay với chúng, nói: "Các đệ muội về nghỉ ngơi đi. Không cần phải trông ở đây nữa."

Khi cha không ở nhà, Thẩm Đình càng giống trụ cột của gia đình hơn, Thẩm phu nhân việc gì cũng hỏi ý kiến hắn, mấy đứa em cũng tôn trọng và nghe lời hắn hơn.

Thẩm Phù cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Con búp bê vải may cho muội muội vẫn chưa đưa cho muội ấy nữa..."

"Đợi Khấu Khấu tỉnh dậy rồi hãy đưa."

Thẩm Phù ngẩng đầu lên, đôi mắt rõ ràng là vừa khóc, đỏ hoe. Nàng nhỏ giọng hỏi: "Ngày mai muội muội sẽ tỉnh lại chứ?"

"Sẽ."

Nghe ca ca nói vậy, Thẩm Phù liền tin, khóe môi cong lên.

"Gia Miên, đưa các muội muội về đi." Thẩm Đình nói.

Thẩm Tiêu ngoan ngoãn đáp "Vâng", đi cùng hai muội muội rời đi. Vừa rời khỏi mặt đại ca, Thẩm Tiêu rõ ràng thoải mái hơn nhiều, còn có thể nói đùa khiến hai muội muội vui vẻ. Tuy hắn có ý tốt, nhưng Thẩm Đôf và Thẩm Phù rõ ràng không cười nổi. Sau đó, Thẩm Tiêu gãi đầu, nụ cười giả tạo của bản thân cũng tan biến.

Thẩm phu nhân trông con gái út bên giường rất lâu, đến khi Thẩm Hồi ngủ say, bà mới lặng lẽ rời đi. Bà không thể ngủ được, chỉ muốn tìm mẹ, cùng mẹ chép kinh Phật, cầu bình an cho con gái.

Không lâu sau, Thẩm Hồi lặng lẽ mở mắt ra, lông mi dài của nàng vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt.

 Hoạn Sủng - Chương 206: Phiên ngoại - Mộng trong quan tài (3)

Người khó chịu quá, căn bản không ngủ được. Nhưng Thẩm Hồi biết, nếu mình không ngủ, người nhà sẽ không đi nghỉ ngơi. Vì vậy, nàng chỉ có thể nắm chặt bàn tay nhỏ bé, cố gắng chịu đựng từng cơn đau quặn thắt nơi ngực, khó nhọc giả vờ như đã ngủ.

Từ khi có ký ức, nàng mỗi ngày đều phải uống thuốc, ngày đêm bị giam cầm trong căn phòng này, trên chiếc giường này. Người nhà mỗi ngày đều đến trò chuyện cùng nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Có phải c.h.ế.t đi rồi sẽ không còn phải chịu đựng như vậy nữa? Nhưng nếu nàng chết, người nhà sẽ rất đau lòng, sẽ khóc...

Bàn tay Thẩm Hồi không còn chút sức lực, phải mất rất nhiều công sức mới kéo được chăn lên, vùi cả đầu lẫn mặt vào bóng tối. Nàng cắn môi, khóc thầm. Nàng không dám khóc thành tiếng, sợ lại làm phiền người nhà.

Khi chăn bị kéo ra, Thẩm Hồi giật mình, còn tưởng rằng đã bị người nhà phát hiện!

Đôi mắt đen trắng long lanh nước mắt, tầm nhìn trở nên mơ hồ. Nàng ngây người nhìn người xuất hiện trước mắt. Một lúc lâu sau, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt tràn ra từ khóe mi.

Nàng lại mở mắt ra, tầm nhìn sau khi được nước mắt gột rửa trở nên vô cùng rõ ràng. Nàng chớp chớp mắt nhìn vị đại ca ca trước mặt.

Phụ thân dạy nàng không được dễ dàng tin tưởng người lạ, cẩn thận kẻo bị kẻ xấu lừa gạt. Nhưng nhìn vị đại ca ca xa lạ trước mặt, nàng lại cảm thấy như mình đã quen biết huynh ấy từ lâu.

Nàng nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé vào nhau, bối rối nhìn người đối diện. Một lúc sau, nàng mới lên tiếng hỏi bằng giọng trẻ con: "Ca ca là ai vậy?"

Hóa ra giọng nói của nàng khi còn nhỏ là như vậy.

Vệ Hoài Quang mỉm cười.

Thẩm Hồi vẫn nhìn huynh ấy chằm chằm, thấy huynh ấy cười, nàng cũng không tự chủ được mà cong môi cười theo.

Vệ Hoài Quang lấy ra một chiếc hộp đựng kẹo nhỏ bằng vàng, lấy ra một viên kẹo đưa cho Thẩm Hồi. Huynh ấy nhìn vào đôi mắt trong veo của nàng, dịu dàng nói: "Ca ca là người đến cho muội ăn kẹo."

Thẩm Hồi do dự.

Mẫu thân nói không được ăn đồ của người lạ. Đôi mày nhỏ của nàng nhíu lại, quả nhiên tuổi còn nhỏ, nghĩ vậy liền nói ra miệng.

"Ca ca không phải người lạ, chúng ta đã gặp nhau ở kiếp trước."

Thẩm Hồi nghiêng đầu, ngạc nhiên nhìn Vệ Hoài Quang, lẩm bẩm: "Lừa đảo..."

Nhưng đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt của nàng từ từ buông ra, nàng đưa một tay lên, cẩn thận lấy viên kẹo Vệ Hoài Quang đưa.

"Kẹo gì vậy, có ngon không?" Thẩm Hồi cho viên kẹo vào miệng. Một mùi hương thoang thoảng lan tỏa trong miệng, nàng vừa định cắn viên kẹo, Vệ Hoài Quang liền nói: "Đừng nhai, nuốt trực tiếp."

Thẩm Hồi theo bản năng làm theo.

Đây không phải kẹo, mà là thuốc, chỉ là được Vệ Hoài Quang bọc một lớp đường bên ngoài viên thuốc.

Dù Bùi Hoài Quang đã đọc hết vạn quyển y thư, nghiên cứu ra thuốc chữa bệnh cho Thẩm Hồi, nhưng Thẩm Hồi đã bệnh quá lâu. May mắn thay, Vệ Hoài Quang đã mang theo thuốc của Bùi Hoài Quang trở về lúc Thẩm Hồi ba tuổi.

Vệ Hoài Quang đưa hộp kẹo trong tay cho Thẩm Hồi, nói: "Mỗi tối một viên, phải ăn vụng, đừng để người nhà phát hiện, được không?"

Thẩm Hồi nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn vị ca ca xa lạ trước mặt. Nàng không nên đồng ý, nhưng nhìn vào đôi mắt đen láy trước mặt, nàng mím môi không muốn từ chối.

"Tổng cộng ba mươi viên, khi nào muội ăn hết, ca ca sẽ lại mang kẹo đến cho muội." Vệ Hoài Quang nhìn Thẩm Hồi, trong lòng không khỏi nghĩ, cho dù đây là một giấc mơ, có thể để nàng trong mơ sống lâu trăm tuổi cũng tốt.

Huynh ấy muốn xoa đầu nàng, bàn tay giơ lên giữa không trung một lúc, rồi lại hạ xuống.

Thẩm Hồi ngáp một cái. Nàng chậm rãi nằm xuống, cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt dần trở nên nặng trĩu. Nàng mơ màng mở nửa mắt, nhìn vị ca ca xa lạ đắp chăn cho mình, rồi rời đi. Nàng nghiêng đầu, nhìn bóng lưng của vị ca ca xa lạ.

Có lẽ kiếp trước đã thực sự gặp vị ca ca này. Nghĩ vậy, Thẩm Hồi dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thẩm Hồi dụi mắt ngồi dậy, ngây người nhìn chiếc hộp kẹo bằng vàng trong lòng bàn tay. Hóa ra tối qua không phải mơ sao?

Nàng mở hộp kẹo, lấy một viên kẹo định ăn. Nhưng đột nhiên nhớ đến lời dặn của vị ca ca xa lạ, mỗi tối chỉ được ăn một viên. Nàng luyến tiếc bỏ viên kẹo trở lại hộp.

Tại sao mỗi ngày chỉ được ăn một viên, ăn hai viên không được sao?

Đợi khi nào vị ca ca đẹp như tiên giáng trần kia đến nữa, nàng phải hỏi huynh ấy mới được!

Thẩm Hồi mỉm cười, lấy từng viên kẹo ra đếm. Tổng cộng hai mươi chín viên, ăn hết số kẹo này, ca ca tiên giáng trần sẽ lại đến đưa kẹo cho nàng!

Thẩm Hồi cười tít mắt, lấy từng viên kẹo bỏ lại vào hộp. Vừa mới cất xong, nàng nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng giấu hộp kẹo dưới gối.

"A Hồi! Con tỉnh rồi!"

Giọng nói của mẫu thân tràn đầy vui mừng.

Thẩm Hồi quay đầu lại, đưa tay về phía mẫu thân, muốn được ôm.

Thẩm phu nhân vội vàng chạy đến, ôm lấy thân hình nhỏ bé mềm mại của con gái út vào lòng, vui mừng nói: "Tỉnh rồi là tốt! Mẫu thân còn tưởng con lại ngủ mê mấy ngày nữa..."

 

Loading...