Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - NGOẠI TRUYỆN 1

Cập nhật lúc: 2024-11-30 15:17:54
Lượt xem: 155

📖 Ngoại truyện 📖

Chương 204 - Ngoại truyện · Giấc mộng trong quan tài (1)

[Chương 204]

"Phụ thân?" Một bé gái sáu bảy tuổi ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn phụ thân. Phụ thân đang khóc.

Bên cạnh bé gái còn có một bé trai cao bằng nàng. Nhìn kỹ thì ngũ quan của hai đứa trẻ giống nhau như đúc, hóa ra là một cặp long phượng thai.

Người đàn ông nhìn về phía lăng mộ hoàng gia chìm trong bóng tối, lau nước mắt. Hắn ngồi xổm xuống trước mặt hai đứa con, gượng cười nói: "Phụ thân đang tiễn biệt tằng tổ phụ của các con đấy."

Nguyệt Sinh quay đầu nhìn về phía lăng mộ xa xa, trước mắt hiện lên bóng dáng tằng tổ phụ. Tằng tổ phụ luôn thích ngồi trên chiếc ghế bập bênh dưới gốc cây hải đường, chậm rãi bóc vải ăn. Cây hải đường đó rõ ràng không có mùi hương, nhưng tằng tổ phụ lại nói mùi hương nhàn nhạt của hải đường là nhất trong các loài hoa.

Nguyệt Sinh nghe nói người trên đời ai cũng sợ tằng tổ phụ, nhưng nàng không hiểu tằng tổ phụ có gì đáng sợ chứ? Nguyệt Sinh cảm thấy tổ phụ còn đáng sợ hơn, tổ phụ là quan lớn, gọi là... Đông xưởng đốc chủ? Oai phong lẫm liệt. Được rồi, phụ thân cũng là quan lớn, mặc quan phục trông cũng rất oai phong. Nhưng Nguyệt Sinh không nhớ được chức quan của phụ thân, tên dài quá!

Ngược lại, tằng tổ phụ luôn thong dong. Thỉnh thoảng tằng tổ phụ còn bóc một quả vải đưa cho nàng ăn. Nàng luôn thích chạy đến tìm tằng tổ phụ. Tằng tổ phụ thường hay chê nàng và phụ thân hồi nhỏ giống nhau như một.

Tằng tổ phụ luôn mang vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng chỉ cần nhìn thấy tằng tổ mẫu, đôi mắt lạnh lùng lập tức trở nên dịu dàng!

Có lần Nguyệt Sinh ngồi bên cạnh đọc sách, đọc đến câu "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu", nàng xách váy chạy đến bên tằng tổ phụ, kinh ngạc hỏi: "Tằng tổ phụ! Sách nói yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, tằng tổ mẫu tốt như vậy, tằng tổ phụ đã cầu như thế nào ạ?"

Tằng tổ phụ luôn ung dung thản nhiên lại nói: "Năm đó, là tằng tổ mẫu của con theo đuổi ta đấy."

Tằng tổ phụ vừa cười vừa kéo tóc nàng, lại nói: "Quả nhiên là con gái của Cẩu Thặng, vậy mà cũng hỏi câu này."

Nguyệt Sinh chớp chớp mắt, hóa ra phụ thân hồi nhỏ cũng đã từng hỏi? Hóa ra phụ thân hồi nhỏ tên là Cẩu Thặng. Nàng che miệng cười, tuyệt đối không dám nói ra ngoài.

"Về nhà thôi." Thiện Quả đứng dậy, "Giang Triều, dắt tay muội muội."

Giang Triều gật đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y muội muội trong lòng bàn tay, đi theo sau phụ thân.

Đi được một lúc, trên trời bắt đầu rơi những bông tuyết nhỏ.

"Oa, mới cuối tháng chín mà đã có tuyết rơi rồi!" Nguyệt Sinh rất kinh ngạc.

Một lão thái giám đuổi theo, đưa hai cây dù: "Thiện đại nhân, cầm lấy."

Thiện Quả nhận lấy.

"Thuận Tuế gia gia!" Mắt Nguyệt Sinh sáng lên, "Cháu lâu lắm rồi không gặp gia gia!"

Thuận Tuế cười híp mắt, đưa hộp kẹo trong lòng cho bé gái.

"Thuận Tuế gia gia lại cho cháu kẹo ăn, Thuận Tuế gia gia tốt nhất!"

"Miệng con ngọt nhất đấy!"

Thiện Quả do dự một chút rồi mới hỏi: "Ông định cứ ở lại đây mãi sao?"

Thuận Tuế cười gật đầu.

Năm đó Vương Lai vì muốn thăng tiến, tự mình đến Đông xưởng lang bạt , hắn và Thuận Niên mới được điều đến bên cạnh chưởng ấn làm việc. Thuận Niên cũng là người có chí khí, có thể làm việc thực sự cho chưởng ấn. Hắn không có bản lĩnh gì, cũng không có chí hướng gì, hắn ở bên cạnh chưởng ấn đã thành thói quen. Phần đời còn lại, hắn dự định sẽ ở lại lăng mộ hoàng gia này.

Thiện Quả gật đầu, dẫn hai đứa con xuống núi.

Tuyết rơi rất nhỏ, ba người tạm thời chưa bung dù.

Nguyệt Sinh quay đầu nhìn lăng mộ hoàng gia.

"Đi cẩn thận!" Giang Triều nhắc nhở.

Nguyệt Sinh quay đầu lại, nhỏ giọng nói: "Tằng tổ phụ trẻ quá."

Giang Triều gõ đầu nàng, vẻ mặt chán ghét nói: "Đâu phải ruột thịt đâu! Tằng tổ mẫu còn nhỏ hơn tổ mẫu nhà mình hai ba tuổi đấy!"

Hình như vậy.

Nguyệt Sinh xoa xoa đầu bị gõ đau.

Nhưng nàng nhanh chóng mở miệng lần nữa: "Nhưng mà tằng tổ phụ trông cũng rất trẻ ạ."

Nàng liếc nhìn bóng lưng phụ thân phía trước, lại gần tai ca ca nhỏ giọng nói: "Ta thấy tằng tổ phụ trông còn trẻ hơn phụ thân nữa!"

Giang Triều vốn luôn tuân thủ quy củ, mặt mày nghiêm nghị lại do dự một chút, rồi mới nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chuyện này mà muội cũng không hiểu? Tằng tổ mẫu nhà mình là người đại thiện! Có công đức! Bà ấy có tấm lòng Bồ Tát, tự nhiên sẽ giống như Bồ Tát, trẻ mãi không già!"

Nguyệt Sinh mơ hồ gật đầu: "Vậy nếu muội làm việc tốt, trở thành người đại thiện có phải cũng trẻ mãi không già không? Không được không được, muội còn nhỏ quá. Phải đợi đến mười sáu mười bảy tuổi mới bắt đầu làm việc thiện!"

Khóe miệng Giang Triều giật giật, không nói gì nữa.

Một lúc lâu sau, Nguyệt Sinh lại mở miệng: "Muội nhớ tằng tổ mẫu..."

Giang Triều im lặng gật đầu theo.

Thiện Quả nói: "Tuyết rơi nhiều hơn rồi, Giang Triều bung dù che cho muội muội."

Giang Triều ngoan ngoãn bung dù, che trên đầu hắn và muội muội. Mặt dù lặng lẽ nghiêng về phía muội muội, vai hắn dính đầy tuyết trắng.

"Về nhà nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai các con còn phải vào cung học."

Nghe phụ thân nói vậy, Giang Triều nghiêm túc đáp "Vâng".

Bây giờ trong cung chỉ có một hoàng tử và một công chúa, là long phượng thai của An Dực và Tô Vị Úc. Nói ra thì kỳ lạ, từ khi An Dực chính thức làm nữ đế trị vì, trong kinh thành thường xuyên có song sinh ra đời, hơn nữa đa phần là long phượng thai. Ban đầu còn bị bàn tán, sau đó lại được coi là điềm lành.

 Hoạn Sủng - Chương 204: Ngoại truyện - Giấc mộng trong quan tài (1)

Giờ đây, nữ đế trị vì thiên hạ, quần thần tuy bề ngoài thần phục nhưng trong lòng vẫn mong đợi vị hoàng đế kế nhiệm là nam nhi. Tấu chương thỉnh cầu lập trữ quân liên tục được dâng lên, nhưng An Dực đều bác bỏ. Mang thai là một quá trình gian nan, quốc sự bận rộn, nàng không có ý định sinh thêm con. An Dực nói rõ, hai đứa con này tuyệt đối không có chuyện kế thừa đại thống dựa vào giới tính. Đương nhiên, nàng cũng không vì bản thân là nữ đế mà nhất định đưa con gái lên ngai vàng. Quốc gia là trọng, bách tính là trọng. Tương lai ai sẽ kế thừa ngai vàng, hoàn toàn phụ thuộc vào việc hai đứa trẻ này, ai phù hợp hơn.

Giả sử cả hai đứa trẻ đều không phù hợp, lựa chọn người kế vị từ thiên hạ cũng không phải là điều không thể.

...

Tuyết rơi dày đặc, sao trời và trăng bị mây đen che khuất.

Trong chiếc quan tài tối đen như mực, Bùi Hoài Quang nghiêng đầu, nhìn Thẩm Hồi đang yên giấc ngàn thu trong vòng tay mình. Nàng ngủ một cách an yên, khóe môi khẽ cong lên vẽ nên một nụ cười nhạt. Hai tay nàng đan vào nhau đặt trên người, trong lòng bàn tay giữ chặt một chiếc hộp gỗ đàn hương tinh xảo.

Đó là chiếc hộp gỗ đàn hương do Bùi Hoài Quang tự tay khắc. Bên trong đựng tóc kết tóc của hai người trong ngày đại hôn, cùng với một viên dạ minh châu.

Bùi Hoài Quang nhìn nụ cười nhạt trên môi Thẩm Hồi, nghĩ rằng đến c.h.ế.t nàng vẫn hạnh phúc và không hối tiếc.

Không khí ngày càng loãng.

Bùi Hoài Quang khao khát được ở bên Thẩm Hồi đời đời kiếp kiếp. Kiếp này thực sự quá ngắn ngủi. Nhưng hắn biết rõ bản thân đã gây ra quá nhiều tội ác, e rằng sẽ không có kiếp sau. Cho dù có, ông trời cũng sẽ không thương xót một kẻ điên cuồng, độc ác như hắn, làm sao có thể để hắn toại nguyện?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/ngoai-truyen-1.html.]

Thôi vậy, hắn chưa bao giờ là người mong chờ sự thương xót của ông trời. Nếu con người thực sự có luân hồi chuyển thế, dù có rơi xuống địa ngục, hắn cũng có thể bò dậy từ luyện ngục đẫm máu, thần phật quỷ quái gì, hắn cũng sẽ g.i.ế.c sạch. Hắn nhất định sẽ tìm thấy nàng. Nếu thực sự có luân hồi chuyển thế...

Không có cũng không sao, ít nhất lúc này nàng đang ở trong vòng tay hắn.

Bùi Hoài Quang nhìn Thẩm Hồi, ánh mắt ấy kéo dài đến tận vĩnh hằng.

Sắp đến giờ Tý, Bùi Hoài Quang nhìn Thẩm Hồi trong lòng, niệm tầng thứ mười một của Phạm Nguyên Quỷ Lục, khiến tất cả tĩnh mạch và nội tạng trong cơ thể hắn trong nháy mắt vỡ vụn.

Hôm nay nàng chết, hắn làm sao dám đợi đến ngày mai mới đi?

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Thời niên thiếu, Bùi Hoài Quang tu luyện Phạm Nguyên Quỷ Lục, từ đó về sau, cứ đến ngày rằm hàng tháng, hắn lại ngủ trong quan tài âm u, không nhìn thấy trăng tròn. Giờ đây, trong quan tài, ôm lấy vầng trăng sáng nhất đời mình, hắn chìm vào giấc ngủ say.

...

Khi Bùi Hoài Quang mở mắt ra, ánh sáng chói lòa khiến hắn phản xạ nhắm mắt lại. Hắn đã ở trong quan tài quá lâu, không thể thích ứng với ánh sáng mặt trời chói chang như vậy.

Ai dám quấy rầy hắn?

Thật khó chịu.

Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:

"Sao con không học thuộc lòng y thư ta bảo? Trên đời này không ai đáng tin cả, con phải học được y thuật tinh thông mới có thể tự bảo vệ mình!"

Giọng nói quen thuộc, lời nói quen thuộc.

Bùi Hoài Quang vẫn còn nhớ năm đó mình đã lạnh lùng cười khẩy ra sao: "Giết hết kẻ thù bằng độc trước đã, rồi mới không cần tự cứu."

Khuôn mặt đáng sợ đầy vết bỏng trước mặt dần dần hiện ra rõ ràng từ chỗ mơ hồ.

Mùi khét của thịt bị cháy lan tỏa khắp xung quanh.

A thúc nấp sau cửa, thò đầu nhìn trộm, vẻ mặt lo lắng.

Bùi Hoài Quang cúi đầu, nghĩ xem lần cuối cùng hắn nghe thấy lão già này nói những lời này là khi nào.

Năm Kiến Vũ thứ mười một.

Năm đó, hắn mười ba tuổi.

"Hơ..." Bùi Hoài Quang đột nhiên bật cười.

"Con... con cười cái gì?" Vệ Độ ngồi trên xe lăn, siết chặt chiếc roi trong tay, gõ lên bàn, tức giận.

Bùi Hoài Quang ngước mắt lên, nhìn lão già ngồi trước mặt mình một lần nữa. Ánh mắt hắn từ khuôn mặt bị bỏng của lão, chầm chậm chuyển xuống đôi chân đã teo tóp, bất lực.

Có lẽ vì Bùi Hoài Quang im lặng quá lâu, Vệ Độ giơ tay, quất chiếc roi trong tay về phía Bùi Hoài Quang, nhưng dễ dàng bị Bùi Hoài Quang nắm lấy. Bùi Hoài Quang giật mạnh chiếc roi trong tay lão, khiến lão mất thăng bằng, ngã khỏi xe lăn.

A thúc sợ hãi, đứng ở cửa ú ớ.

Bùi Hoài Quang cúi đầu nhìn người dưới chân, hình ảnh người cha bế hắn trên đầu gối thời thơ ấu hiện lên trước mắt. Người cha năm đó ôn hòa, nho nhã, luôn được khen ngợi là phong độ ngút trời.

"A thúc, đi lấy nước." Bùi Hoài Quang quay đầu.

A thúc do dự một lúc rồi chạy ra ngoài.

Bùi Hoài Quang cúi người, bế người như bùn đất lên.

"Con muốn làm gì? Con muốn dìm c.h.ế.t ta sao, đứa con bất hiếu này!"

Bùi Hoài Quang thở dài, cúi đầu nhìn lão, ánh mắt đầy thương hại: "Người thật sự hôi quá."

"Con!" Khuôn mặt Vệ Độ lúc trắng lúc đỏ, nhưng mặt lão đầy vết bỏng, không nhìn ra được gì.

Bùi Hoài Quang bế lão vào phòng tắm rồi mới đặt xuống. Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh cha mình, cởi giày và tất cho lão. Đôi tất lụa trắng dính đầy máu, khi cởi ra kéo theo cả thịt thối.

Bùi Hoài Quang đột nhiên ngước mắt lên nhìn sắc mặt của cha mình, ngạc nhiên phát hiện lão không thấy đau. Đã tê liệt rồi sao?

Vệ Độ cảnh giác nhìn chằm chằm Bùi Hoài Quang.

Bỗng nhiên sững sờ, lão kinh ngạc phát hiện bản thân đã dạy dỗ con trai trở nên như vậy... ngay cả lão cũng phải kiêng dè, phòng bị.

A thúc mang một thùng nước chạy vào, nước b.ắ.n tung tóe làm ướt quần áo lão.

Bùi Hoài Quang chậm rãi đổ nước sạch vào chậu gỗ, giữa tiếng nước chảy róc rách, hắn nói: "Không phải chỉ là học y thôi sao, ồn ào cái gì?"

Vệ Độ nhíu mày, kinh ngạc nhìn chằm chằm Bùi Hoài Quang.

Mãi một lúc sau, lão mới nhận ra Bùi Hoài Quang không phải muốn ngược đãi lão, mà đang rửa chân cho lão.

Vệ Độ hơi choáng váng.

Không chỉ rửa chân. Bùi Hoài Quang còn tắm rửa sạch sẽ cho Vệ Độ. Sau đó lại lấy thuốc, tự tay bôi thuốc, thay quần áo cho lão. Bình thường những việc này đều do A thúc làm, nhưng A thúc quá vụng về.

Vệ Độ đầy nghi ngờ, nhìn chằm chằm đứa con trai đã trưởng thành, người thân duy nhất của lão trên đời này. Vệ Độ luôn nhíu mày. Mấy năm trước, lão đã không thể hiểu được suy nghĩ của đứa con trai này nữa rồi.

Bùi Hoài Quang đứng bên giá rửa tay, cẩn thận rửa tay, rửa sạch thuốc còn sót lại trên tay. Nhìn ngón tay út trái của mình hoàn hảo, hắn dừng lại một chút, cảm thấy hơi không quen.

Cuối cùng Bùi Hoài Quang cũng miễn cưỡng rửa tay sạch sẽ, lấy khăn tuyết sa lau khô tay. Sau đó hắn bước tới, đẩy xe lăn của cha mình, đẩy lão ra ngoài.

Bên ngoài, ánh nắng chan hòa.

"Đừng lãng phí thời gian ở chỗ ta! Binh thư ta bảo con đọc, con đã đọc xong chưa!" Vệ Độ không ngừng thúc giục.

Cơ thể ngày càng yếu, lão sợ mình không đợi được.

Bùi Hoài Quang im lặng một lúc rồi mới nói: "Không phải chỉ là phục quốc thôi sao? Người bớt nói nhảm đi."

Vệ Độ sững sờ, khó tin quay đầu nhìn lại. Lão biết rất rõ con trai khinh thường giấc mơ phục quốc của lão như thế nào. Những lời này phát ra từ miệng con trai, Vệ Độ thực sự không dám tin.

Bùi Hoài Quang nheo mắt nhìn ánh nắng chói chang.

Hắn chưa bao giờ được ông trời thương xót, cũng không tin cơ hội trọng sinh này là do ông trời ban tặng.

Có phải do nàng cầu xin không?

Nếu đã sống lại một lần nữa, hắn nhất định không phụ lòng.

Nàng nói hắn chỉ đi nhầm đường. Được rồi, lần này, hắn sẽ đi một con đường khác.

Kiếp này không làm Bùi Hoài Quang nữa.

 

Loading...