Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - END

Cập nhật lúc: 2024-11-30 15:22:16
Lượt xem: 154

Trên cửu tiêu, thần cung nguy nga.

Hai tiểu thần nữ vừa kiễng chân dọn dẹp sách vở trong thư phòng, vừa trò chuyện. Hai tiểu thần nữ cau mày, vẻ mặt đầy lo lắng.

Bởi vì hiện giờ lục giới hỗn loạn. Đặc biệt là yêu giới và ma giới liên tục khiêu chiến uy quyền của thần giới.

"Ma tôn và Yêu chủ chia quân hai đường, một đường đánh Vong Lan Xuyên, một đường đánh Cửu Uyên. Không biết tình hình thế nào rồi..."

"Hừ, chẳng qua là thừa dịp Thần chủ bế quan thôi? Đợi Thần chủ xuất quan, nhất định sẽ bình định yêu ma hai giới!"

"Thần chủ khi nào mới xuất quan đây? Này... đã một nghìn năm rồi. Nghe nói lần này Thần chủ là đang độ ác kiếp, nếu không độ qua được thì sẽ không thể ra ngoài..."

Cang Thần cung im ắng ngàn năm bỗng có động tĩnh.

Mây trắng bỗng cuồn cuộn, dần dần từ chậm chuyển nhanh, tựa như đang chạy trốn, cuối cùng run rẩy, khúm núm nằm rạp xuống.

Bùi Hoài Quang mở mắt ra, đôi mắt đen tĩnh lặng.

Dung mạo của người thân và kẻ thù trong mười kiếp như mây khói lướt qua trước mắt. Cuối cùng cũng kết thúc kiếp nạn này, tâm trạng hắn khá tốt. Vì vậy hắn phất tay áo, ban cho những người vô tội c.h.ế.t oan trong mười kiếp này một kiếp sau an lành.

Ngay sau đó, cảnh tượng ở Vong Lan Xuyên và Cửu Uyên hiện lên.

Hắn liếc nhìn sự hỗn loạn ở hai nơi đó trong gương ảo, ánh mắt nhìn người của yêu giới và ma giới, tựa như đang nhìn kiến hôi từ trên cao xuống.

Cửa Cang Thần cung từ từ mở ra, thần uy dần dần lan tỏa, thần giới chấn động.

Bùi Hoài Quang đứng dậy, toàn thân hắn một nửa chìm trong ánh sáng trắng thần thánh, một nửa chìm trong sương m.á.u đỏ sẫm. Hắn chậm rãi bước về phía trước. Hai luồng sức mạnh trắng và đỏ bị hắn từ từ thu lại.

Hắn niệm một câu "Phạm Nguyên Thần Lục", chia ra một tia thần niệm, hướng về Vong Lan Xuyên và Cửu Uyên.

Yêu giới và ma giới vừa rồi còn vênh váo hung hăng, kinh hãi nhìn thấy Thần chủ giáng xuống từ cửu tiêu. Thần chủ giơ tay, dễ dàng bóc hồn rút phách.

"Thần chủ xuất quan rồi!" Giọng nói kinh hô của Yêu chủ run rẩy.

Quỳ lạy cầu xin tha thứ và rút lui.

Cuối cùng, bọn họ thậm chí còn không biết người đến chỉ là một tia thần niệm mà Thần chủ tùy ý phất tay.

Bùi Hoài Quang bước ra khỏi Cang Thần cung, đón nhận sự quỳ lạy cung nghênh vui mừng của thần giới. Hắn mặt không cảm xúc quay người lại, nhìn Cang Thần cung phía sau.

Trên người hắn có một nửa dòng m.á.u yêu ma, là Thần chủ hoang đường nhất của thần giới.

Nhưng vậy thì đã sao?

Chậc.

Hắn khẽ nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười lạnh chế giễu.

·

Nam Ly Hải.

"Thành công rồi! Thành công rồi!"

"Nhưng sao A Hồi vẫn chưa tỉnh lại vậy?"

"Nghe nói lần này A Hồi độ tình kiếp là đi đến nhân giới, không biết có thể rèn luyện ra thành hình dạng gì nữa..."

Rất nhiều tiếng nói ríu rít bên tai, A Hồi mơ màng mở mắt ra, xung quanh là một vùng biển xanh thẳm. Nàng tưởng mình rơi xuống nước, sợ hết hồn, vội vàng ngồi dậy muốn chạy trốn. Ngay sau đó, cả người nàng ngã ngồi xuống đất.

Chân đâu?

Nàng ngây ngốc nhìn đuôi cá của mình.

"A Hồi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại đâu!"

"A bà nói đều phải từ từ. Ngươi đừng cười A Hồi nữa, lúc trước ngươi độ tình kiếp trở về còn ngẩn ngơ ba ngày đấy! Ha ha ha..."

A Hồi nhíu mày, ký ức hỗn loạn ùa về trong đầu.

Nàng là người cá.

Một lúc lâu sau, nàng ngẩng đầu nhìn những khuôn mặt quan tâm, nàng chậm rãi nở nụ cười, ngoan ngoãn gọi bọn họ là tỷ tỷ.

"Nhanh lên, nhanh lấy nước mắt giao nhân của muội ra xem nào!"

Mấy tỷ tỷ người cá xinh đẹp khác cũng vội vàng gật đầu, thậm chí có người còn lấy nước mắt giao nhân trong suốt lấp lánh của mình ra chơi đùa trên tay.

Người cá từ khi sinh ra sẽ không biết khóc, tự nhiên cũng không có nước mắt giao nhân . Vì vậy mỗi người cá đều phải trải qua tình kiếp, nếu độ qua tình kiếp, sẽ ngưng tụ ra giọt nước mắt giao nhân đầu tiên, giọt nước mắt giao nhân này là nguồn gốc linh lực của người cá.

Cũng là từ khi ngưng tụ ra giọt nước mắt giao nhân đầu tiên, người cá mới có tình cảm, mới biết khóc.

Dưới sự thúc giục của các tỷ tỷ, A Hồi lấy nước mắt giao nhân của mình ra.

Đó là một giọt nước mắt giao nhân gần như trong suốt, không hề có tạp chất. Nhưng nếu nhìn từ một góc độ nào đó, dường như có vệt đỏ mờ mờ. Nhưng nhìn kỹ, lại không thấy gì cả.

Một đám người cá chưa bao giờ thấy giọt nước mắt giao nhân trong suốt như vậy, không khỏi kinh ngạc bàn tán xôn xao.

"A Hồi không phải đã đến nhân giới sao? Nhân giới sao có thể ngưng tụ ra nước mắt giao nhân như vậy? Ta chưa bao giờ thấy loại này..."

"Nhân giới cũng không phải là không thể. Độ trong suốt của nước mắt giao nhân không liên quan đến thân phận, chỉ liên quan đến tình cảm của nam nhân đó đối với A Hồi nhà chúng ta! Tình cảm càng sâu đậm, nước mắt giao nhân càng thuần khiết!"

Ngay sau đó, có người bắt đầu trêu chọc, hỏi A Hồi đã gặp nam nhân như thế nào ở nhân giới.

A Hồi ngẩn ngơ nhìn nước mắt giao nhân , im lặng.

"A Hồi vẫn chưa hoàn hồn đâu."

"Muội ấy không nói, chúng ta đi tìm A bà xem là được rồi!"

Các người cá vây quanh một bà lão, xin bà xem nam nhân mà A Hồi trải qua tình kiếp ở nhân giới là người như thế nào. A bà lẩm bẩm niệm hai câu thần chú, một bong bóng hình mơ hồ xuất hiện, trên bong bóng dần dần hiện lên bóng dáng một nam nhân. Dung mạo nam nhân từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng.

Các người cá đang ríu rít bỗng im bặt, từng đôi mắt kinh ngạc nhìn A Hồi.

Trong sự im lặng, một người cá không dám tin nói: "Ngươi... ngươi chọc phải Thần chủ rồi?"

Nói xong, nàng lập tức kinh hãi che miệng lại.

Lục giới đều biết phụ thân của Thần chủ là yêu ma đứng đầu lục giới, trong cơ thể Thần chủ có một nửa tà hồn của yêu ma, là Thần chủ có thần lực mạnh nhất nhưng cũng tàn nhẫn nhất từ trước đến nay.

"Các ngươi xem đó là cái gì?" Bỗng nhiên có một người cá kinh hô.

Những người khác nhìn theo hướng nàng chỉ, cách trăm trượng dưới đáy biển sâu, cũng có thể nhìn thấy ánh sáng trắng đang dần dần tiến đến.

Là người của thần tộc.

"Nghe nói Thần chủ hôm qua đã xuất quan... Thần chủ có phải là muốn đến tìm A Hồi tính sổ không?"

"Trời ơi! Hắn sẽ không bóp nát nước mắt giao nhân của A Hồi đấy chứ!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/end.html.]

Có người đẩy A Hồi một cái, thúc giục: "Mau chạy đi!"

Ký ức thuộc về giao  nhân và ký ức khi trải qua tình kiếp va chạm lẫn nhau, A Hồi hiện tại vẫn còn trong trạng thái mơ hồ. Nàng mơ mơ màng màng bị đẩy ra khỏi Lưu Ly cung, rơi vào biển sâu, bản năng mách bảo nàng cách vẫy đuôi bơi lội. Nàng bơi rất lâu, quay đầu nhìn lại ánh sáng trắng từ cửu tiêu chiếu xuống.

A Hồi cũng không biết phải đi đâu.

Các tỷ tỷ đẩy nàng là vì lo lắng nàng bị Thần Chủ lấy đi giao  nhân lệ, nhưng nàng mơ mơ màng màng cảm thấy mình hẳn là không thể chạy thoát khỏi Thần Chủ...

Nàng bơi mệt rồi.

Nước biển ngày càng nông. A Hồi nhảy lên khỏi mặt nước, đuôi giao nhân màu lam nhạt hóa thành đôi chân, bước chân nhẹ nhàng chạy về phía trước.

Nàng kinh ngạc phát hiện mình đã đến một nơi chưa từng đặt chân đến, nước biển rất nông, chỉ vừa ngập qua mu bàn chân. Bên dưới là từng viên dạ minh châu sáng bóng. Nàng tò mò quan sát xung quanh, mơ hồ đoán ra mình đã đến Tinh Nguyệt Huyễn Hà.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Bùi Hoài Quang đi theo A Hồi suốt quãng đường, nhìn nàng mơ mơ màng màng chạy đến Tinh Nguyệt Huyễn Hà. Thấy nàng dường như đã chạy mệt, hắn tùy ý điểm một cái, đôi chân của A Hồi lập tức biến trở lại thành đuôi giao  nhân.

A Hồi không kịp phản ứng, ngã thẳng vào dòng nước mát lạnh. Nàng biết Thần Chủ đã đuổi tới, nhưng nàng không chỉ bị đánh trở lại nguyên hình, mất đi đôi chân, mà ngay cả chiếc đuôi giao  nhân này dường như cũng không thể cử động được...

Một lúc lâu sau, A Hồi mới căng da đầu quay lại nhìn.

Bùi Hoài Quang hái một đám mây, hóa thành vân thạch đặt trên mặt nước cách A Hồi không xa. Hắn chậm rãi đi tới, ngồi xuống vân thạch, cũng không nhìn A Hồi, mà nhìn về phía xa xa nơi có dải ngân hà rộng lớn.

Ở Tinh Nguyệt Huyễn Hà, ngân hà và nước biển giao nhau. Mặt nước trong vắt phản chiếu dải ngân hà lấp lánh, ánh sáng được khúc xạ qua những viên dạ minh châu dưới đáy nước. Tinh nguyệt cũng nhuốm màu dịu dàng của nước.

A Hồi kinh ngạc phát hiện đuôi giao  nhân của mình có thể cử động được. Nàng thử một chút, đã thành công hóa thành hình người với đôi chân.

Nàng không chạy, đứng bên cạnh vân thạch do dự một lúc lâu, rồi đi về phía Bùi Hoài Quang, ngồi xuống bên cạnh hắn, cùng hắn nhìn về phía đường ranh giới xanh thẳm nơi ngân hà và nước biển gặp nhau.

"Không chạy nữa?" Bùi Hoài Quang chậm rãi lên tiếng.

A Hồi nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vừa mới khôi phục ký ức, đầu óc còn mơ hồ, các tỷ ấy bảo ta chạy thì ta chạy... Không nên chạy..."

Bùi Hoài Quang nghiêng đầu nhìn sang.

A Hồi lại giả vờ như không biết hắn đang nhìn mình, nàng cong mắt nhìn về phía xa xa nơi có dải ngân hà rộng lớn. Tâm trạng giao  nhân tốt, sẽ vô thức hóa thành đuôi giao  nhân. Cũng như nàng lúc này, chính nàng cũng không biết từ lúc nào đôi chân đã biến trở lại thành đuôi giao  nhân, chóp đuôi vui vẻ vỗ nhẹ lên mặt nước, thỉnh thoảng làm b.ắ.n lên vài giọt nước.

Nàng thậm chí còn lấy ra giao  nhân lệ của mình, tung lên rồi lại bắt lấy, cứ lặp đi lặp lại như coi nó là một món đồ chơi nhỏ.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Chiếc đuôi giao  nhân A Hồi khẽ lắc làm b.ắ.n lên một giọt nước, rơi xuống mu bàn tay Bùi Hoài Quang.

Bùi Hoài Quang liếc nhìn. Dùng ngón tay của bàn tay kia chạm vào giọt nước, đưa lên miệng nếm thử mùi vị của đuôi nàng.

A Hồi nhìn thấy, nàng thu hồi ánh mắt, mím môi. Nàng không lắc đuôi nữa, nhìn về phía xa xa nơi có dải ngân hà, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Khi trải qua tình kiếp ở nhân gian, ta rất thích Bùi Hoài Quang. Nếu chàng muốn mạng của ta, ta tuyệt đối không có lý do gì mà không đưa. Nơi này không phải nhân gian, nhưng chàng vẫn là chàng, chàng muốn giao  nhân lệ hay muốn mạng của ta, ta đều cho chàng."

A Hồi tung viên giao  nhân lệ tinh khiết lên cao, ánh mắt không rời khỏi nó một khắc nào, rồi lại vững vàng đón lấy nó trong lòng bàn tay.

Bùi Hoài Quang chậm rãi nói: "Tsk, xem ra kẹo của Nam Ly Hải cũng rất ngọt ngào."

Ký ức của A Hồi và Thẩm Hồi đã hoàn toàn hợp nhất một cách rõ ràng.

A Hồi quay đầu lại, nhìn Bùi Hoài Quang, cong môi cười.

Ba mươi năm ngắn ngủi không đủ để bên nhau, được gặp lại chàng ở Tinh Nguyệt Huyễn Hà này, thật tốt.

Nàng không tiếp lời trêu chọc của Bùi Hoài Quang, mà hỏi: "Chàng cũng giống ta, đi trải qua tình kiếp sao?"

"Ác kiếp." Bùi Hoài Quang nhíu mày, "Bị mắc kẹt trong kiếp nạn suốt mười kiếp, kiếp nào cũng là kẻ đại gian đại ác, không chuyện ác nào không làm."

Hắn rõ ràng không muốn nhớ lại mười kiếp như chó má đó.

Hắn nói: "Đi thôi, cùng ta về Thần giới."

A Hồi do dự một lúc, mới nói: "Ta không phải thần tộc, nếu cùng chàng đến Thần giới, xảy ra tranh chấp với người khác, ta sẽ không đánh lại họ."

Ánh mắt Bùi Hoài Quang liếc sang mang theo vẻ khó nói nên lời.

Muôn loài trong lục giới, ai dám động đến nàng?

A Hồi sáng mắt tiến lại gần, nói: "Chàng dạy ta Phạm Nguyên Thần Lục được không? Vượt qua tầng thứ mười một, là có thể niết bàn thành thần tộc!"

"Tsk, nàng biết từ xưa đến nay có bao nhiêu người niết bàn thành thần tộc nhờ Phạm Nguyên Thần Lục không?" Bùi Hoài Quang dừng một chút, "Không phải nói nàng không có bản lĩnh này, mà là lười đợi."

Hắn lại nói: "Hơn nữa, nàng muốn thành thần tộc rõ ràng có cách nhanh hơn."

Bùi Hoài Quang tiến lại gần, nói nhỏ bên tai A Hồi một câu.

A Hồi sững người, nhỏ giọng hỏi: "Vậy chẳng phải ta phạm tội bất kính với thần sao?"

Bùi Hoài Quang hứng thú sờ đầu nàng, chậm rãi nói: "A Hồi xưa nay ham mê sắc dục, sớm muộn gì cũng sẽ bất kính."

Hắn buông tay, cúi người xuống, vuốt ve chiếc đuôi giao  nhân ướt át của nàng.

Tsk, hình như có thể đổi cách chơi mới rồi.

Chóp đuôi nhạy cảm cảm nhận được sự vuốt ve của lòng bàn tay hắn, chóp đuôi A Hồi không nhịn được run lên. Nàng đột nhiên nhớ ra một chuyện, lập tức hóa đuôi giao  nhân thành đôi chân, đứng dậy, vẻ mặt có chút lo lắng.

"Ta muốn quay lại một chuyến." Nàng nói, "Quay lại lấy một thứ."

Nàng không nói quay lại đâu cũng không nói lấy thứ gì, nhưng Bùi Hoài Quang biết.

Bùi Hoài Quang đột nhiên không còn được chạm vào chiếc đuôi giao  nhân nữa, có chút không vui. Hắn liếc A Hồi một cái, rồi xòe tay ra trước mặt nàng, sợi dây đỏ buộc xương cốt rủ xuống, nhẹ nhàng đung đưa trước mắt nàng.

A Hồi sau khi sững người một lúc, lập tức vui vẻ cười rộ lên, nàng nâng niu chiếc xương cốt trong lòng bàn tay. Chiếc xương cốt lại được đeo lên cổ, nằm giữa xương quai xanh.

Cảm giác thiếu thứ gì đó kể từ khi tỉnh lại cuối cùng cũng được lấp đầy.

A Hồi cúi đầu nghịch chiếc xương cốt trước n.g.ự.c một lúc lâu, rồi mới ngẩng lên nhìn Bùi Hoài Quang, nàng không lên tiếng mà chỉ mấp máy môi: "Hôn ta."

Bùi Hoài Quang phẩy tay, Tinh Nguyệt Huyễn Hà lập tức thay đổi hình dạng. Vạn vật bị xua đuổi, Bùi Hoài Quang tạo ra một cảnh giới, chỉ có hai người bọn họ.

A Hồi muốn hắn hôn nàng, hắn đương nhiên phải nghiêm túc hôn nàng thật kỹ, trước tiên là biến đôi chân của nàng trở lại, bắt đầu từ chóp đuôi của nàng, cẩn thận gặm cắn, mơn trớn.

Khi còn là Phù Quang ở nhân gian, Bùi Hoài Quang thỉnh thoảng cũng từng có hy vọng xa vời được cùng A Hồi của hắn bên nhau đời đời kiếp kiếp. Nhưng hy vọng này đã không thể thực hiện được nữa.

Bởi vì, bọn họ không có đời đời kiếp kiếp.

Hắn và nàng đều trường sinh bất lão.

【Lời tác giả】

Phạm Nguyên Quỷ Lục không hợp lý từ trước đến nay là một chi tiết ẩn, là Phạm Nguyên Thần Lục phiên bản yếu. Chi tiết ẩn sâu không thể sâu hơn này có ai đoán được không [cười nham hiểm]

·

Các bạn nhỏ đáng yêu hãy giúp mình đánh giá 5 sao nhé! Nếu bạn vốn định đánh giá 5 sao

 

Xin chào các cậu. Cảm ơn các cậu đã luôn đồng hành cùng với chúng mình trong thời gian vừa qua. Iêu thương các cậu rất nhiều * ôm ôm *

Loading...