Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 97

Cập nhật lúc: 2024-11-30 09:39:24
Lượt xem: 94

Chương 97: Mắng hắn

Chương 97

Không chỉ lần này, khi còn ở kinh đô, đã có rất nhiều lời đồn đại. Những kẻ đó không dám công khai bàn tán, chỉ dám lén lút xì xào sau lưng. Họ đều nói, người như Bùi Hoài Quang chắc chắn sẽ gặp báo ứng. Hắn luyện tà công nghịch thiên, trái với đạo trời, ắt sẽ bị phản phệ. Trong những lời đồn đại đó, người ta khẳng định không ai có thể lấy mạng Bùi cẩu, nhưng ông trời sẽ sớm đến lấy mạng hắn, khiến hắn c.h.ế.t không toàn thây.

Thẩm Hồi nghiêm túc hỏi hai lần, Bùi Hoài Quang mới buông tay nàng ra, nghiêm túc suy nghĩ về tốc độ g.i.ế.c người, tính toán xem những kẻ trong danh sách còn bao lâu nữa mới bị g.i.ế.c sạch.

Hắn nói: "Trong vòng một năm chắc là chưa c.h.ế.t được."

"Một năm?" Thẩm Hồi mở to mắt, nhìn chằm chằm hắn, "Ngươi nói bừa đúng không?"

Bùi Hoài Quang mỉm cười.

Bản thân hắn có c.h.ế.t vì phản phệ của tà công hay không, chính hắn cũng không biết. Bởi vì hắn căn bản chưa từng nghĩ đến cái chết. Chỉ cần khi hắn còn sống có thể hành hạ đến c.h.ế.t tất cả những kẻ trong danh sách, không sót một ai, là được rồi.

Bùi Hoài Quang đương nhiên biết có quá nhiều người trên thế gian này muốn lấy mạng hắn. Chờ hắn làm xong những việc muốn làm, ai đến lấy mạng hắn cũng chẳng sao cả. Có lẽ, căn bản không cần người khác đến lấy mạng hắn.

Bùi Hoài Quang nhìn Thẩm Hồi trước mặt đang kinh ngạc, đoán xem nàng đang nghĩ gì? Ngoài kinh ngạc ra, còn có vui mừng không? Ngay cả tiểu hoàng hậu, cũng muốn hắn chết.

Nói lời ngon tiếng ngọt, vẻ mặt khéo léo lấy lòng, dùng mỹ nhân kế vụng về từng bước lợi dụng hắn.

Nàng ngoan ngoãn nằm trong lồng thủy tinh hắn chuẩn bị, giọng nói mềm mại thốt ra chút ít yêu thích kia, đều là diễn cho hắn xem sao?

Bùi Hoài Quang bắt đầu đoán xem từ lúc nào Thẩm Hồi biết hắn đã đến. Là lúc nàng nói với cung nữ kia về chút ít yêu thích đó? Hay là lúc cung nữ kia hỏi nàng có muốn gặp biểu ca hay không?

Bởi vì biết hắn ở đây, nên nàng không dám nói muốn gặp biểu ca của mình? Bùi Hoài Quang nhớ lại lời Thẩm Hồi từng nói, nếu không có thánh chỉ phong hậu của bệ hạ, hai năm sau nàng sẽ gả cho Tiêu Mục. Chắc là nàng cũng rất muốn gả cho biểu ca thanh mai trúc mã lớn lên cùng mình?

Ánh mắt Bùi Hoài Quang dần tối xuống.

Trở về Thương Khanh hành cung, cả người Bùi Hoài Quang đều nhuốm vẻ âm trầm hung bạo. Vốn là kẻ cố chấp, trong cảm xúc u ám này, suy nghĩ càng thêm cố chấp.

Thẩm Hồi nhìn vẻ mặt Bùi Hoài Quang, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

-- Hắn, hắn có phải đang cho rằng nàng cố ý nói như vậy để hắn nghe thấy không?

Thẩm Hồi nhanh chóng suy nghĩ, tìm cách đối phó. Chưa nghĩ ra được cách nào, nàng lại nói với Bùi Hoài Quang: "Ta không tin chỉ có một năm. Chưởng ấn đang lừa ta."

Giọng điệu chắc chắn.

Trong lòng Thẩm Hồi, Bùi Hoài Quang quá mạnh mẽ, giống như vực sâu vạn trượng không thể vượt qua. Sự mạnh mẽ này cho dù có điểm yếu, cũng không nên là hủy diệt!

Thật sự là như vậy sao?

Trong lòng Thẩm Hồi lại không chắc chắn. Những lời đồn đại kia thật sự là giả sao? Lời hắn nói một năm cũng là giả sao?

Bùi Hoài Quang không trả lời, hắn cúi người, ngồi xuống tấm thảm trắng như tuyết trong lồng thủy tinh, ngón tay thon dài làm lược, chậm rãi chải mái tóc dài bị Thẩm Hồi làm rối. Hắn vừa chải tóc cho Thẩm Hồi, vừa hỏi: "Chờ khi ta chết, nương nương cùng thiên hạ vui mừng khôn xiết, có thể bố thí chút lòng tốt, thu liệm t.h.i t.h.ể hỏa táng cho ta không?"

Thẩm Hồi nhíu mày. Nàng nghiêng đầu nhìn Bùi Hoài Quang, nói: "Chưởng ấn đang cố ý chọc giận ta sao? Chưởng ấn muốn nghe câu trả lời gì?"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nàng đẩy tay Bùi Hoài Quang đang chải tóc cho mình ra, đứng dậy trong lồng thủy tinh, cúi đầu nhìn hắn.

"Tên thái giám c.h.ế.t tiệt nhà ngươi thật đúng là không hiểu gì cả! Nam nhân khác nghe thấy cô nương nói thích mình, tuyệt đối sẽ không có bộ dạng ma quỷ như ngươi. Bản cung muốn rút lại lời vừa rồi!"

Thẩm Hồi tức giận quay người đi ra ngoài, nhưng quên mất cửa lồng thủy tinh thấp hơn một chút, quên cúi đầu, thanh chắn thủy tinh lấp lánh va vào trán. Nàng "ưm" một tiếng, lấy tay xoa xoa trán, bước chân chỉ hơi dừng lại một chút, rồi tiếp tục đi ra ngoài.

Nàng đi thẳng đến tủ thấp dưới cửa sổ, ngồi xổm xuống, lục tung trong tủ, tìm thấy cái kéo. Sau đó nàng dùng sức cắt phăng, cắt đứt móng tay út đang dài ra của bàn tay trái.

"Không còn nữa! Chút yêu thích đó không còn nữa!"

Thẩm Hồi "bộp" một tiếng, đặt kéo xuống, kéo rơi trên tủ thấp, phát ra tiếng động không nhỏ. Nàng lại đi đến trước lồng thủy tinh, đá vào đầu gối Bùi Hoài Quang một cái, sau đó dùng sức đóng cửa lồng thủy tinh lại.

Thẩm Hồi xoay người đi ra ngoài, không thèm nhìn Bùi Hoài Quang thêm một cái nào nữa. Nàng ra khỏi phòng ngủ, vừa đi ra ngoài vừa lớn tiếng phân phó: "Trầm Nguyệt, tối nay ta muốn ăn đầu sư tử hầm, viên thịt tứ hỉ, canh cửu trân linh lung, gà nướng đất sét, thịt kho Đông Pha, thịt viên sốt, cá chẽm hấp... còn, còn... thêm một bát lớn vải thiều! Không, một chậu!"

Bùi Hoài Quang ngồi trong lồng thủy tinh ngẩng đầu lên, nhìn cửa lồng đã bị đóng lại.

Hắn giơ tay đẩy cửa, nhưng cửa lồng không mở ra. Lúc Thẩm Hồi rời đi đã đóng cửa quá mạnh, khiến chốt ngang phía trên rơi xuống, cửa lồng bị khóa từ bên ngoài.

Nếu Bùi Hoài Quang muốn ra ngoài, có thể dễ dàng bẻ gãy cửa lồng thủy tinh. Nhưng lồng thủy tinh này là do chính tay hắn thiết kế, có chút không nỡ.

Bùi Hoài Quang nằm xuống tấm thảm mềm mại trắng như tuyết, hắn nghiêng đầu ngửi chiếc gối mềm mại. Trên gối có một chút hương thơm ngọt ngào, là mùi tóc đen mềm mại của Thẩm Hồi. Bình thường hắn dùng gối ngọc, nhưng Thẩm Hồi không thích, nàng luôn thích gối mềm như thế này.

Bùi Hoài Quang ngửi mùi hương ngọt ngào này, bỗng nhiên bật cười.

·

Thẩm Hồi ăn no nê ở dưới lầu, ăn nhiều hơn bình thường rất nhiều. Ăn quá no, nàng xuống lầu, đi dạo trong sân một lúc. Lại nhớ đến Tề Dực, không biết những người bên cạnh nàng có sắp xếp ổn thỏa mọi việc hay không. Nàng muốn nuôi Tề Dực bên cạnh mình. Chỉ là hôm nay mới chuyển đến, phòng của Tề Dực vẫn chưa được dọn dẹp xong. Ngày mai hoặc ngày kia, có thể để nó đến ở rồi.

Thẩm Hồi dẫn theo hai cung nữ, đến chỗ ở của Tề Dực. Đi xem cung nhân bên Tề Dực đã sắp xếp xong chưa, cũng muốn nói cho Tề Dực biết chuyện ngày mai hoặc ngày kia sẽ đón nó đến ở cùng mình.

Đến chỗ ở của Tề Dực, Thẩm Hồi chơi với nó một lúc lâu, đến khi trời tối hẳn mới trở về Hạo Khung Nguyệt Sinh của mình.

Trở về, Thẩm Hồi muốn một bát vải thiều to mang lên lầu về phòng ngủ. Vải thiều là nàng muốn trước bữa tối, chỉ là lúc đó nàng ăn quá nhiều, không còn bụng để đựng vải thiều nữa. Giờ vừa đi đến chỗ Tề Dực, nhớ đến vị ngọt của vải thiều, nàng lại muốn ăn.

Vừa mới chuyển đến, cung nhân bên cạnh đều bận rộn. Thẩm Hồi cũng không để họ hầu hạ, tự mình bưng một bát vải thiều lớn lên lầu.

Khi nàng đi vòng qua bình phong chạm khắc, nhìn thấy Bùi Hoài Quang đang ngủ trong lồng thủy tinh, nàng không khỏi ngẩn người.

Hắn chưa đi? Còn ngủ trực tiếp trong lồng thủy tinh?

Thẩm Hồi bước nhanh tới, lúc này mới phát hiện ra là lúc nãy nàng rời đi đã vô tình khóa cửa lồng lại.

Bùi Hoài Quang mở mắt ra với vẻ mặt vô cảm, nhìn Thẩm Hồi đang ôm một bát lớn ngây ngốc đứng ngoài lồng thủy tinh, nhìn hắn.

"Mở cửa." Hắn nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-97.html.]

Thẩm Hồi theo bản năng bước lên một bước, bỗng nhiên lại ôm bát vải thiều kia xoay người đi về phía giường êm cạnh cửa sổ. Nàng đặt bát vải thiều lên bàn vuông nhỏ trên giường êm, sau đó ngồi xuống giường êm, chậm rãi bóc vỏ vải, ăn vải.

Từng quả vải tròn trịa, trong suốt, được ngón tay thon dài của nàng cầm lấy. Nàng bỏ quả vải vào miệng, nhẹ nhàng cắn lớp thịt mềm. Ngay lập tức, vị ngọt thanh đặc trưng của vải thiều tan ra trong miệng nàng. Răng cắn vào lớp thịt mềm, nàng giơ tay, lấy hạt màu nâu đen ra, đặt lên chiếc đĩa nhỏ màu trắng trống rỗng bên cạnh.

Hạt vải màu nâu đen được bao phủ bởi nước vải ngọt ngào, long lanh ướt át.

Bùi Hoài Quang nằm trên tấm thảm mềm mại trắng như tuyết trong lồng thủy tinh, nhìn Thẩm Hồi ăn hết quả vải này đến quả vải khác. Dần dần, ánh mắt hắn dừng lại trên những hạt vải trong đĩa sứ trắng của Thẩm Hồi.

Thẩm Hồi ăn liền một hơi mười mấy quả vải, mới lấy khăn tay lau tay, đứng dậy đi đến trước lồng thủy tinh, cũng không mở cửa, chỉ nhìn Bùi Hoài Quang bên trong qua lồng thủy tinh đầy màu sắc.

"Ta không phải cố ý nhốt ngươi ở đây." Thẩm Hồi vẻ mặt vô tội. Hơn nữa nàng nói đều là sự thật, và nàng tin rằng Bùi Hoài Quang cũng biết nàng không phải cố ý.

Bùi Hoài Quang chậm rãi mở miệng: "Vậy nương nương định nhốt ta bao lâu?"

"Ta nghĩ là ta vừa mắng ngươi, ngươi nhất định lại muốn nghĩ ra trò xấu gì đó đối phó với ta. Cho nên nhốt ngươi thêm một lúc cũng không sao."

Bùi Hoài Quang ngồi dậy, nói: "Nương nương sao lại nói ra lời thật lòng rồi."

"Đúng vậy, ta luôn rất thích nói thật." Thẩm Hồi nhìn vào mắt Bùi Hoài Quang, giọng nói vừa nhẹ vừa chậm.

Bốn mắt nhìn nhau một lúc, Bùi Hoài Quang chậm rãi hỏi: "Nam nhân khác nghe thấy cô nương nói thích mình, sẽ có phản ứng gì?"

"Sẽ vui vẻ chứ sao. Nói không chừng còn tặng quà nữa."

"Được rồi." Bùi Hoài Quang gật đầu, "Ngày mai tặng quà cho nương nương."

-- Dù là thật hay giả, nếu ngươi muốn quà, vậy ta tặng ngươi một món quà là được.

Thẩm Hồi mở cửa lồng thủy tinh, nàng lùi lại, nhìn Bùi Hoài Quang đi ra, lúc này mới có chút khẩn trương nói: "Chưởng ấn, ta thật sự không phải cố ý khóa cửa."

"Không còn sớm nữa, tắm rửa ngủ đi." Bùi Hoài Quang nói.

Tắm rửa?

Thẩm Hồi cẩn thận liếc nhìn Bùi Hoài Quang, trong lòng đoán xem hắn lại muốn giở trò quỷ quái gì. Thẩm Hồi lại nhìn Bùi Hoài Quang thêm vài lần, nhưng Bùi Hoài Quang đã đi đến giường êm cạnh cửa sổ ăn vải thiều rồi.

Thẩm Hồi lúc này mới đi ra khỏi phòng ngủ, đến phòng tắm bên cạnh tắm rửa.

Khi cả người ngâm mình trong làn nước nóng bốc hơi nghi ngút, Thẩm Hồi vẫn đang suy nghĩ xem lát nữa Bùi Hoài Quang sẽ làm gì với nàng? Đọc thơ tục tĩu khỏa thân? Cù lét? Chẳng lẽ là bôi nước vải lên người nàng để hắn ăn sao?

Thẩm Hồi nghĩ, chi bằng ra tay trước!

Nhưng khi Thẩm Hồi thay y phục ngủ trở về phòng ngủ bên cạnh, Bùi Hoài Quang đã không còn ở đó nữa. Thẩm Hồi nhíu mày, ngồi xuống giường êm. Ánh mắt nàng vô tình lướt qua, phát hiện hạt vải trong chiếc đĩa nhỏ bằng sứ trắng trên bàn vuông nhỏ đã biến mất.

Một hạt cũng không còn.

Thẩm Hồi biết cung nữ chưa từng vào đây. Vậy những hạt vải này sau khi nàng ăn thịt vải nhổ ra đã đi đâu?

Thẩm Hồi nghi ngờ nhìn về phía giá cổ.

·

Nhà của Bùi Hoài Quang cách Thương Khanh hành cung không xa, chỉ cách một bức tường cung màu đỏ cao cao, thêm một rừng hải đường rậm rạp, là nhà của hắn.

Bùi Hoài Quang đứng trước cửa sổ lầu gác, lạnh lùng nhìn xuống sân.

Có người tặng hắn một món quà.

Mấy chiếc xe tù chật cứng người, ai nấy đều lộ vẻ kinh hoàng.

"Tổng cộng bốn trăm năm mươi sáu người, xin chưởng ấn cứ tự nhiên hưởng dụng." Thuận Niên bẩm báo.

Bốn trăm năm mươi sáu người trong danh sách.

Thuận Niên tiếp tục nói: "Người đưa bọn họ đến chỉ nói một câu này, sau đó mấy người kia lập tức tự sát bằng thuốc độc, không còn ai sống sót."

Bùi Hoài Quang cười lạnh.

Xem ra có người đã điều tra được thân phận của hắn. Đây là đang lấy lòng sao?

Nực cười, c.h.é.m đầu những kẻ tự đưa đến cửa còn có gì thú vị?

Chậc.

Bùi Hoài Quang nhìn những người trong xe tù với vẻ mặt khó lường, nghiêng người phân phó Thuận Niên vài câu.

Thuận Niên sửng sốt, lập tức xuống lầu đi làm.

Bùi Hoài Quang ra lệnh thả tất cả những người trong xe tù.

Thuận Niên truyền lời: "Lát nữa mở cửa xe tù, các ngươi sẽ được tự do. Nhưng người cuối cùng bước ra khỏi sân này sẽ bị bắt lại làm thành nhân trệ, sau đó ném vào hang rắn."

Cửa xe tù mở ra, những người bên trong mang theo hy vọng sống sót, chen chúc lao ra ngoài, hỗn loạn. Những người này mừng rỡ chạy ra ngoài, cứ như chạy qua cửa sân là được cứu rồi.

Nhưng bọn họ không biết, bọn họ sẽ lần lượt bị Bùi Hoài Quang bắt lại, tra tấn đến chết.

Bùi Hoài Quang chỉ là khinh thường việc người khác đưa bọn họ đến cửa, hắn muốn chơi trò mèo vờn chuột, từ từ hưởng thụ.

Bùi Hoài Quang khom lưng, khuỷu tay chống lên bệ cửa sổ, thích thú nhìn cảnh tượng này.

Theo động tác của hắn, chiếc nhẫn ngọc đen trong vạt áo trượt ra.

Hắn nhìn những người đang chạy trốn với nụ cười nham hiểm, lại nắm chiếc nhẫn ngọc đen, khẽ hôn.

 

Loading...