Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 93

Cập nhật lúc: 2024-11-30 09:37:38
Lượt xem: 108

Chương 93: Hai vòng

【Chương chín mươi ba】

Bên cạnh Bùi Hoài Quang còn có vài nam tử. Bùi Hoài Quang đứng nghiêng bên bờ sông, như đang trầm tư nhìn những chiếc đèn lồng đang đung đưa theo gió.

Trời quá tối, Thẩm Hồi không nhìn rõ những người đang nói chuyện bên cạnh Bùi Hoài Quang là ai.

Thẩm Hồi thu hồi tầm mắt, lặng lẽ quay trở về.

Lòng hận thù khiến nàng bắt đầu lên kế hoạch g.i.ế.c Hoàng đế. Nhưng lý trí mách bảo nàng, không thể hành động chỉ dựa vào lòng hận thù. Nàng phải suy nghĩ nhiều hơn.

Hoàng đế c.h.ế.t rồi thì phải làm sao?

Triều đại thối nát tận gốc rễ này, phải trị vì lại từ đầu như thế nào? Nàng đang tự hỏi bản thân có năng lực phò tá chính sự như vậy hay không.

Nàng, có phải sẽ trở thành con rối tiếp theo trong tay Bùi Hoài Quang?

“Nương nương, Thành Vũ công chúa đã đợi lâu rồi.” Tiểu cung nữ Đoàn Viên tiến lên nghênh đón. Nàng tưởng Thẩm Hồi đã quên, bèn nhắc nhở.

Thẩm Hồi không hề quên Thành Vũ công chúa, mà là cố ý để tiểu cô nương ở lại đây một ngày.

Phòng trên thuyền, ngoài mấy phòng chính, những phòng khác đều không lớn.

Thành Vũ ngồi yên trong phòng nhỏ cả ngày. Trong khoảng thời gian đó, có cung nữ đưa đồ ăn đến, nàng cũng không có khẩu vị. Thời gian trôi qua, nàng càng lúc càng đứng ngồi không yên, sắc mặt tái nhợt.

Cảnh Tề Dực rơi xuống nước cứ hiện lên trong đầu, Thành Vũ cúi đầu, nước mắt kìm nén cả ngày, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, rơi xuống lã chã.

Nghe thấy tiếng “cạch” đẩy cửa, Thành Vũũ run lên, run rẩy ngẩng đầu, dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn Thẩm Hồi đang bước vào.

Thẩm Hồi bước vào, liếc nhìn nàng một cái, rồi ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh cửa sổ. Tối nay có gió, gió thổi trên mặt sông, tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền lọt vào từ khe cửa sổ.

“Nghe nói so với những công chúa khác, Dực nhi thường tìm ngươi chơi cùng nhiều hơn.” Thẩm Hồi chậm rãi lên tiếng, giọng điệu nghe có vẻ ôn hòa, không có ý tức giận.

Giọng điệu của nàng càng như vậy, sắc mặt Thành Vũ càng tái nhợt. Mãi một lúc sau, nàng mới nghẹn ngào hỏi: “Đệ đệ có sao không?”

Ánh mắt Thẩm Hồi nhìnlướt qua, Thành Vũ đỏ mặt, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Thẩm Hồi. Tay nhỏ nàng lo lắng nắm chặt lấy váy. Rõ ràng sáng nay nàng đã tự tay đẩy Tề Dực xuống nước, bây giờ lại hỏi hắn có sao không, thật quá giả tạo. Tiểu cô nương đỏ mặt vì sự giả tạo của chính mình.

Nàng đứng dậy, quỳ xuống trước Thẩm Hồi, cũng không biện minh cho mình: “Hoàng hậu nương nương, là ta làm. Là ta đẩy đệ đệ. Xin Hoàng hậu nương nương giáng tội.”

Nàng cúi đầu, trán chạm đất, nước mắt rơi lộp bộp xuống.

Nàng cảm thấy mình không có tư cách khóc, cắn chặt môi, không dám khóc thành tiếng.

“Nói cho bổn cung, tại sao?”

Thành Vũ không hiểu tại sao giọng điệu của Hoàng hậu nương nương lại không hề hung dữ? Chẳng lẽ không phải nên ra oai đánh nàng, sai người bắt nàng vào đại lao, thậm chí g.i.ế.c nàng sao?

Thành Vũ run rẩy, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hồi.

Thẩm Hồi lặng lẽ nhìn nàng.

Một tiểu cô nương bảy tuổi, lấy đâu ra ác ý lớn như vậy? Phía sau chắc chắn có người xúi giục. Đẩy một cô bé ra làm chuyện này, không biết đã dùng lời lẽ đáng sợ nào để uy hiếp.

Đương nhiên, ban ngày Thẩm Hồi đã phái người đi điều tra. Người đi điều tra cũng đã trở về, đang đợi ở phòng bên cạnh. Nhưng Thẩm Hồi không lập tức nghe báo cáo, mà đến đây trước, muốn nghe lời giải thích của Thành Vũ công chúa trước.

Thành Vũ nhìn Thẩm Hồi, do dự.

Thẩm Hồi liếc nhìn bánh ngọt trên bàn, rồi nhìn Thành Vũ, hỏi: “Có đói không?”

Thành Vũ sững sờ, khẽ nức nở, kể lại đầu đuôi câu chuyện.

“Lệ tần! Là Lệ tần ép ta làm vậy. Hu hu hu nếu ta không nghe lời, bà ta sẽ đánh mẫu phi, còn muốn ném mẫu phi xuống thuyền nữa hu hu hu…”

Thành Vũ vừa khóc vừa nói rất nhiều.

Mẫu phi của nàng vốn là cung nữ bên cạnh Lệ tần, một lần được Hoàng đế sủng hạnh, được phong làm Linh Tiệp dư. Lệ tần vốn đã rất không thích nha hoàn bên cạnh mình được phong làm phi tần, ngày thường đối xử với Linh Tiệp dư bằng cách đánh đập, chửi mắng, không ngừng ngược đãi.

Công chúa trong cung thật sự quá nhiều, trừ mấy người có mẫu phi xuất thân từ gia tộc quyền thế, những công chúa khác đều không được coi trọng. Lệ tần giữ Thành Vũ bên cạnh nuôi dưỡng, chẳng khác nào đánh đập, chửi mắng nàng. Hai mẹ con sống bên cạnh Lệ tần ngày nào cũng nơm nớp lo sợ.

Trong cung đều đồn đại, Hoàng đế sắp chết.

Lệ tần đang mang thai sắp sinh đã khám rất nhiều thầy thuốc, có cả thái y trong cung, cũng có bà mụ dân gian mà người nhà bà ta tìm đến. Những người này đều nói đứa bé trong bụng bà ta chắc chắn là con trai.

Hoàng đế không thích Tề Dực, người trong cung đều biết. Chỉ cần bà ta sinh hạ hoàng tử, chẳng phải rất có khả năng kế thừa đại thống sao? Nhưng bài học của Tề Dung và Lan phi vẫn còn đó. Lệ tần không nhịn được muốn ra tay trước.

Muốn làm Hoàng hậu, Thái hậu đến mức phát cuồng. Vốn dĩ không phải người lương thiện, trong lúc nóng giận, đã dùng tính mạng của Linh Tiệp dư để ép Thành Vũ.

Sự việc bại lộ?

Bại lộ thì bại lộ.

Lệ tần đang mang thai sáu tháng, trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng. Dù sao bà ta cũng đã biết được từ thái y rằng Hoàng đế mắc bệnh đó, thuốc trị bệnh khiến hắn không thể nào để phi tần mang thai nữa.

Nếu Tề Dực chết, hoàng tử trong bụng bà ta sẽ là người thừa kế duy nhất của Hoàng đế! Hơn nữa, Hoàng đế vốn đã không thích Tề Dực, chỉ cần bà ta sinh hạ hoàng tử, Hoàng đế sẽ không quan tâm đến sống c.h.ế.t của Tề Dực!

“Ăn chút gì đi.” Thẩm Hồi đưa bánh ngọt trong đĩa sứ trắng cho Thành Vũ.

Thành Vũ nhìn sắc mặt Thẩm Hồi, cẩn thận nhận lấy, nhưng cũng không dám ăn.

Thẩm Hồi đứng dậy rời khỏi đây, sang phòng bên cạnh. Nội dung mà người Thẩm Hồi phái đi điều tra báo cáo cũng không khác lắm so với những gì Thành Vũ công chúa nói, một vài chi tiết nhỏ không giống nhau cũng không quan trọng.

Sáng nay tận mắt nhìn thấy Tề Dực rơi xuống nước, Thẩm Hồi tức giận nghĩ nếu biết ai hại Tề Dực, nhất định sẽ không tha cho kẻ đó!

Lệ tần…

Trước mắt Thẩm Hồi hiện lên cảnh Lệ tần tuyệt vọng nhìn con gái mình bị ngã chết.

Thẩm Hồi lại bước vào, Thành Vũ đặt bánh ngọt xuống, sợ hãi nhìn Thẩm Hồi: “Nương nương muốn giam ta vào đại lao sao?”

Thẩm Hồi nói: “Dực nhi chắc vẫn chưa ngủ. Phạt ngươi thế nào, để nó quyết định. Bây giờ ngươi hãy đi hỏi nó.”

Thành Vũ sững sờ. Một lúc lâu sau, cúi đầu, khẽ khóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-93.html.]

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Thẩm Hồi trở về phòng ngủ, cả ngày bận rộn, nàng rất mệt mỏi. Vừa vào phòng, nàng liền ngồi phịch xuống chiếc giường mỹ nhân, vẻ mặt uể oải, như kiệt sức.

Trầm Nguyệt vội vàng sai cung nữ chuẩn bị nước nóng cho Thẩm Hồi, muốn nàng tắm nước nóng cho thoải mái, nghỉ ngơi sớm.

Lúc hầu hạ Thẩm Hồi tắm rửa, Trầm Nguyệt khẽ thở dài, nói: “Không ngờ Lệ tần nhìn hiền lành như vậy, lại là người lòng dạ rắn rết. Chuyện hôm nay coi như là báo ứng của bà ta.”

Thẩm Hồi im lặng một lúc, nói: “Đợi bà ta sinh xong, lấy tội danh mưu hại hoàng tử, ban cho ba thước lụa trắng.”

Trầm Nguyệt sững người, ngẩng mắt nhìn Thẩm Hồi.

Thẩm Hồi ngâm mình trong làn nước nóng bốc hơi nghi ngút, nhắm mắt lại, không có biểu cảm gì trên mặt.

“Được. Nô tỳ nhớ rồi.” Trầm Nguyệt nói.

Nói về nhân quả báo ứng thì quá huyền diệu. Thẩm Hồi tin rằng ông trời nhất định sẽ bảo vệ công lý. Nhưng ông trời quá bận rộn, nhân quả báo ứng mà ông trời ban cho là chuyện của ông trời. Thưởng phạt theo luật pháp là chuyện của con người.

Hai việc không liên quan đến nhau.

 Hoạn Sủng - Chương 94

Có lẽ do hôm nay mệt mỏi quá độ, Thẩm Hồi vốn đã không khỏe, đêm đó nàng ngủ rất say, đến tận khi mặt trời lên cao ba sào mới tỉnh dậy, nhưng tỉnh lại cũng chẳng thấy dễ chịu hơn chút nào.

Đoàn thuyền đã rời bến lên đường.

Thẩm Hồi cảm thấy người nặng nề, đầu óc cũng choáng váng. Nàng ngồi bên mạn thuyền, muốn hóng chút gió cho tỉnh táo. Gió mát phả vào mặt, Thẩm Hồi nhìn mặt nước gợn sóng, trầm tư suy nghĩ.

Vì hơi đau đầu nên nàng phản ứng có chút chậm chạp, không thể tập trung suy nghĩ.

Tiếng bước chân kéo Thẩm Hồi ra khỏi dòng suy tư.

Nàng tưởng là Trầm Nguyệt quay lại lấy chăn mỏng cho mình, ngẩng đầu lên lại thấy Tiêu Mục bước qua tấm ván bắc giữa hai con thuyền.

Mấy ngày nay Tiêu Mục đều ở trên thuyền của hoàng đế, hắn ngồi trong khoang thuyền, nhìn Thẩm Hồi qua cửa sổ từ xa đã lâu. Hắn biết là không ổn, nhưng vẫn không nhịn được, bước qua tấm ván giữa hai thuyền, đi lên.

Mỗi khoảnh khắc do dự có nên đến gặp nàng hay không, đều là những giây phút khó khăn như vậy.

Tiêu Mục đứng ở đầu thuyền, mỉm cười nhìn Thẩm Hồi, hệt như trước đây.

Thẩm Hồi sững sờ một lúc lâu mới đột nhiên đứng dậy. Chiếc áo khoác mỏng khoác trên đầu gối từ từ trượt xuống. Thẩm Hồi tạm thời gạt bỏ những chuyện liên quan đến hoàng đế và Tề Dực ra khỏi đầu, nỗi lo lắng dành cho Tiêu Mục lại dâng lên.

Ánh mắt Thẩm Hồi vượt qua Tiêu Mục, nhìn về phía cửa sổ khoang thuyền phía trước.

Nàng nhìn thấy Bùi Hoài Quang.

Ánh mắt Bùi Hoài Quang nhìn sang, trên mặt không có biểu cảm gì.

Một tia hoảng loạn thoáng qua. Thẩm Hồi đè nén sự bối rối trong lòng, ngược lại đi về phía Tiêu Mục, dừng lại cách Tiêu Mục vài bước.

Nàng nói với âm lượng bình thường: "Biểu ca, đừng làm quân cờ của người khác."

Tiêu Mục há miệng muốn nói điều gì đó, hắn nhìn Thẩm Hồi, biến muôn vàn lời muốn nói thành một nụ cười dịu dàng. Hắn nhìn Thẩm Hồi, chậm rãi gật đầu, dùng giọng điệu bình thường nhất trước đây, ôn tồn nói: "Ca ca biết mình đang làm gì."

Vầng trán Thẩm Hồi nhíu lại rồi giãn ra.

Ánh mắt nàng lại lần nữa lướt qua vai Tiêu Mục, nhìn về phía xa xăm nơi Bùi Hoài Quang đang đứng.

Tiêu Mục cảm nhận được điều gì đó, theo ánh mắt của Thẩm Hồi quay đầu lại, cũng nhìn thấy Bùi Hoài Quang. Hắn thu hồi tầm mắt, đặt lại ánh nhìn lên người Thẩm Hồi.

Tiêu Mục do dự rất lâu, có nên đến nói một câu với Thẩm Hồi hay không. Cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hắn nhìn thấy dáng vẻ nhíu mày ngồi bên mạn thuyền của Thẩm Hồi, liền biết nàng lại không khỏe.

Ngàn vạn lời muốn nói của hắn, cuối cùng hóa thành một câu vô nghĩa: "Không khỏe sao? Đã cho Du thái y xem chưa?"

Thẩm Hồi thấy Bùi Hoài Quang trong khoang thuyền đứng dậy, một lát sau, bóng dáng Bùi Hoài Quang xuất hiện bên ngoài khoang thuyền. Thẩm Hồi kinh ngạc nhìn Bùi Hoài Quang đi về phía này, trong lòng nàng chợt căng thẳng.

Nhìn Bùi Hoài Quang dần dần đến gần, Thẩm Hồi đè nén sự hoảng loạn trong lòng, nói: "Không sao, chỉ là tối qua ngủ không ngon..."

Tiêu Mục nói: "Vậy vẫn nên để Du thái y đến xem một chút thì hơn."

Hắn sợ Thẩm Hồi lại tái phát bệnh cũ.

Hồi nhỏ, mỗi lần Thẩm Hồi tái phát bệnh cũ, nàng đều sẽ mê man ngủ thiếp đi, hắn thậm chí còn không được gặp nàng. Không chỉ không được gặp, mà còn phải ngày đêm lo lắng nàng sẽ không bao giờ tỉnh lại...

Tiêu Mục nghe thấy tiếng bước chân phía sau, hắn quay đầu lại, nhìn thấy Bùi Hoài Quang.

"Sao lại ngủ không ngon?" Bùi Hoài Quang chậm rãi hỏi, nghe không ra cảm xúc.

Bùi Hoài Quang dừng lại bên cạnh Tiêu Mục, hắn nhìn Thẩm Hồi, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt. Thẩm Hồi nhìn kỹ lại, thì nụ cười trên môi hắn đã biến mất.

"Bởi vì..." Thẩm Hồi nhìn Bùi Hoài Quang, "Ngủ giường lạ không quen."

Tiêu Mục lo lắng nhíu mày. Giường lạ? Đã đi đường hơn hai tháng rồi, nàng vẫn chưa quen sao? Chẳng lẽ việc sống trên thuyền khiến nàng không thích ứng được? Hắn muốn hỏi, nhưng lại không thể hỏi kỹ hơn.

"Thật sao?" Bùi Hoài Quang khẽ cười, ngón tay chậm rãi đẩy nắp hộp kẹo nhỏ.

Ánh mắt Thẩm Hồi đảo qua giữa Bùi Hoài Quang và Tiêu Mục. Dù lý trí mách bảo nàng là không thể, nhưng nàng vẫn lo lắng không hiểu sao Bùi Hoài Quang sẽ đột nhiên đá Tiêu Mục xuống nước!

Thẩm Hồi lại lên tiếng: "Chưởng ấn theo bổn cung vào trong, bổn cung có chuyện muốn hỏi ngươi."

Bùi Hoài Quang dừng động tác đẩy nắp hộp kẹo, "Ồ" một tiếng, chậm rãi đi qua bên cạnh Tiêu Mục, bước lên thuyền của Thẩm Hồi.

"Gió to thuyền lắc, nương nương cẩn thận." Bùi Hoài Quang hơi khom người, đưa cánh tay ra trước mặt Thẩm Hồi.

Thẩm Hồi cắn răng đặt tay lên cánh tay Bùi Hoài Quang, để hắn đỡ xoay người trở về khoang thuyền.

Vừa bước vào khoang thuyền, Thẩm Hồi nghe thấy tiếng nước, nàng kinh ngạc quay đầu lại, thấy Tiêu Mục không biết vì sao lại rơi xuống nước, cung nhân trên thuyền đang hô hoán cứu người. Nàng đột ngột quay đầu lại, nhìn Bùi Hoài Quang bên cạnh.

"Đây chính là lời nương nương nói sau này sẽ không còn dây dưa nữa sao?" Bùi Hoài Quang mỉm cười, hắn lấy một viên kẹo từ hộp kẹo nhỏ, nhét vào miệng Thẩm Hồi, sau đó rút chiếc khăn choàng trên tay Thẩm Hồi, chậm rãi quấn hai vòng quanh cổ tay mình.

[Tác giả có lời muốn nói]

Ba chương hôm nay vẫn có lì xì nhỏ cho bạn nào để lại bình luận, moah moah.

 

Loading...