HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 9
Cập nhật lúc: 2024-11-30 05:00:32
Lượt xem: 350
Hoạn Sủng - Chương 8: Hưởng Thụ
【Chương 8】
Hai người đồng thời cứng đờ.
Vương Lai kinh ngạc đến mức há hốc mồm, đủ để nhét vừa một quả trứng gà.
"Ta..." Thẩm Hồi vừa thốt ra một chữ, cảm giác buồn nôn trong bụng lại dâng lên. Nàng vội vàng đưa tay che miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã không lớn bị hai tay che mất, chỉ còn lộ ra đôi mắt đen láy, đáng thương nhìn Bùi Hoài Quang.
Vương Lai nhanh chóng dặn dò tiểu thái giám bên cạnh, rồi vội vàng khom người chạy vào, nhanh chóng cởi bỏ ngoại bào trên người Bùi Hoài Quang.
Trầm Nguyệt và Thập Tinh cũng bước nhanh vào, một người khom lưng xoa lưng cho Thẩm Hồi, một người ngồi xổm trước mặt đưa nước cho nàng.
Tiểu thái giám từ bên ngoài lặng lẽ chạy vào, đưa quần áo sạch sẽ cho Bùi Hoài Quang. Vương Lai nhanh tay nhận lấy, hầu hạ Bùi Hoài Quang mặc vào, sau đó cài lại ngọc bội. Lại trở thành vị chưởng ấn chỉnh tề như lúc ban đầu.
Từ đầu đến cuối, Bùi Hoài Quang không hề nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn vị tiểu hoàng hậu ngồi trên ghế tựa, nhìn nàng nôn thêm lần nữa.
Nàng cúi đầu, dùng khăn tay dày che miệng, lông mày nhíu chặt, có lẽ vì nôn quá khó chịu nên khóe mắt đỏ hoe.
Chờ đến khi nàng rốt cuộc cũng lấy lại được hơi thở, bỏ khăn tay xuống, nhận lấy chén sứ từ tay thị nữ uống vài ngụm nước, Bùi Hoài Quang mới khẽ cười một tiếng, hỏi: "Ghê tởm đến vậy sao?"
Thẩm Hồi vừa mới thấy dạ dày dễ chịu hơn một chút, nghe thấy lời Bùi Hoài Quang nói, trong đầu không khỏi hiện lên một vài cảnh tượng, dạ dày lập tức lại khó chịu, cả người run lên, hai tay đã che miệng.
Bùi Hoài Quang theo bản năng lùi lại một bước.
Hắn lạnh lùng nhìn Thẩm Hồi nhíu mày cố gắng chịu đựng, cũng nhìn thấy thị nữ của nàng lấy kẹo từ trong túi thơm, mở giấy gói, đưa vào miệng nàng. Đôi mắt nàng lúc này mới cong lên, vô thức lộ ra vẻ hài lòng nho nhỏ.
Ngay lúc Bùi Hoài Quang nghĩ nàng không còn sức để nói chuyện, hắn cũng định ra ngoài thì Thẩm Hồi chậm rãi mở miệng: "Đúng vậy."
Bùi Hoài Quang dừng bước, nghiêng đầu nhìn nàng.
Thẩm Hồi mềm người dựa vào lưng ghế, đôi mắt có chút trống rỗng, nói khẽ: "Không giống như trong sách viết. Thật sự rất ghê tởm."
Kẹo trong miệng nàng vẫn chưa tan hết, ảnh hưởng đến việc phát âm, giọng nói nghe ồm ồm.
Bùi Hoài Quang nhìn thấy một bên má trắng nõn của nàng phồng lên vì ngậm kẹo, rõ ràng chưa ăn xong, nàng lại đưa tay về phía thị nữ, xin thêm một viên kẹo nữa.
Bùi Hoài Quang bèn nghĩ —— Quả nhiên là một đứa trẻ, không biết là từ nhỏ được nuông chiều quá mức, hay là vì mới vào cung, chưa nhiễm phải những quy tắc và sự chai sạn của người trong cung.
Đáng tiếc, bây giờ lại rơi vào chốn thâm cung bẩn thỉu và nguy hiểm này. Sớm muộn gì cũng bị vấy bẩn.
Hắn dùng ngón cái chậm rãi xoay chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón trỏ, mở miệng: "Nương nương thay vì xin kẹo, chi bằng suy nghĩ xem là ai đã hiến kế này cho Hoàng thượng."
Thẩm Hồi có chút kinh ngạc nhìn sang.
Bùi Hoài Quang nhìn thấy sự kinh ngạc hiện lên trong mắt nàng, nhưng sự kinh ngạc này rất nhanh chóng biến mất.
Bùi Hoài Quang nhạy bén nắm bắt được sự thay đổi cảm xúc trong mắt nàng, liền nhìn thấu suy nghĩ của vị tiểu hoàng hậu này —— Chắc chắn sau khi kinh ngạc, nàng cảm thấy ai đưa ra chủ ý cũng không quan trọng, kẻ a dua nịnh hót Hoàng đế quá nhiều, chẳng qua đều là để lấy lòng Hoàng đế, dù sao chuyện này cũng là do Hoàng đế làm. Nàng chỉ cảm thấy ghê tởm Hoàng đế mà thôi.
Thẩm Hồi vịn tay Trầm Nguyệt đứng dậy, nhìn Bùi Hoài Quang nghiêm túc nói: "Hôm nay đa tạ chưởng ấn."
Bùi Hoài Quang đột nhiên mỉm cười.
"Ta chỉ làm tròn trách nhiệm bắt thích khách, nương nương cảm ơn ta làm gì?"
Thẩm Hồi ngây người nhìn hắn, nàng thầm nghĩ, trách không được Bùi Hoài Quang không thích cười, hắn cười lên quá mức đẹp, đẹp đến mức không giống kẻ gian ác.
Ánh mắt Thẩm Hồi di chuyển một chút, lập tức đổi lời: "Chưởng ấn vất vả vì sự an toàn của hoàng cung, tự nhiên đáng được lời cảm ơn này."
Dừng một chút, nàng ma xui quỷ khiến nói thêm một câu: "Còn nữa, quần áo của chưởng ấn..."
Bùi Hoài Quang lập tức ngừng cười, sắc mặt âm trầm xuống. Tất cả vẻ đẹp đẽ ôn hòa trong nháy mắt biến mất, chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo.
Thẩm Hồi giật mình, vội vàng ngậm miệng.
"Không cần bồi thường. Nghiên mực Đàm Kim lệnh tôn tặng rất dễ dùng." Nói xong, Bùi Hoài Quang không nhìn Thẩm Hồi nữa, xoay người đi ra ngoài.
"Nghiên mực Đàm Kim gì chứ..." Thẩm Hồi ngơ ngác đứng tại chỗ lẩm bẩm, mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng lại không dám tin vào điều mình đoán.
Bùi Hoài Quang bước ra ngoài, lập tức có tiểu thái giám tiến lên bẩm báo: "Chưởng ấn, Hoàng thượng đang khẩn cấp triệu kiến ngài."
Bùi Hoài Quang ngước mắt, nhìn về phía chính điện.
Thị vệ đã bao vây chính điện ba lớp trong ba lớp ngoài.
"Đi hồi bẩm, ta phải đi truy bắt thích khách, tạm thời không qua đó." Bùi Hoài Quang hơi mất kiên nhẫn.
Năm đó, Bùi Hoài Quang đã chọn ra vị hoàng tử có khả năng trở thành hôn quân nhất trong số các hoàng tử của tiên đế đưa lên ngai vàng, kết quả cũng không làm hắn thất vọng, vị Hoàng đế hiện tại trên ngai vàng này, quả thực đã thể hiện hai chữ "hôn quân" một cách rõ ràng nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-9.html.]
Hiện tại, Hoàng đế chỉ là một quân cờ trong tay hắn mà thôi. Chiếc ngai vàng này, do hắn đưa lên, hắn tự nhiên cũng có thể thay người khác đưa lên.
Nhưng mà, Bùi Hoài Quang vẫn tương đối hài lòng với sự hôn sự của Hoàng đế hiện tại.
Trên đời này, những kẻ báo thù phần lớn đều mang bộ dạng căm hận đến tận xương tủy. Bùi Hoài Quang lại cảm thấy như vậy quá nhàm chán.
Báo thù mà, nên là một trò chơi để hưởng thụ.
Từ từ bày mưu tính kế, rồi từ từ thu hoạch, để cảm giác sung sướng khi báo thù lần lượt tràn ngập, thật sự khiến bản thân vui vẻ.
Bùi Hoài Quang tháo chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón trỏ xuống, đưa ra dưới ánh đèn cung đình, nheo mắt nhìn kỹ. Bên trong chiếc nhẫn ngọc bích có một đường chỉ đỏ mảnh, đỏ như máu. Trở thành điểm nhấn của chiếc nhẫn.
Bùi Hoài Quang chậm rãi vuốt ve chiếc nhẫn ngọc bích, thưởng thức chiếc nhẫn vô giá này hóa thành tro bụi trong tay mình. Hắn nhẹ nhàng thổi một cái, ngay cả tro bụi cũng không còn.
Một cơn gió thổi qua, lay động chiếc đèn cung đình treo cao, tua đỏ treo dưới đèn cũng theo đó lay động. Ánh sáng chiếu lên mặt Bùi Hoài Quang lập tức trở nên kỳ dị, bóng tối lay động, nhưng lại không thể chiếu vào đáy mắt sâu không lường được của hắn.
...
Đã đến giờ đi ngủ, nhưng Thẩm Nguyên Hồng lại không tài nào ngủ được vì đau chân. Có lẽ do năm nay bị cảm lạnh vài lần, cái chân bị thương này càng ngày càng vô dụng. Ông chống gậy trúc, từng bước đi trong sân. Tuy đau, nhưng ông sợ mình không đi lại nhiều, cái chân này chẳng mấy chốc sẽ không đi được nữa.
Thẩm gia không lớn.
Theo lý mà nói, con trai Thẩm gia đều lập được chiến công, lại càng không cần phải nói đã từng có ba vị hoàng hậu, hiện tại vị hoàng tử duy nhất trong cung là do con gái Thẩm gia sinh ra, Thẩm gia phải giàu sang phú quý mới đúng.
Thẩm gia trước kia quả thực rất hiển hách. Thẩm Nguyên Hồng lúc trẻ cũng từng muốn có vinh hoa phú quý. Chỉ là sau đó, con cái liên tiếp gặp chuyện, hai vợ chồng có phần nản lòng thoái chí, ngược lại xem nhẹ những thứ như gấm vóc lụa là. Hiện tại thiên hạ không thái bình, cuộc sống của bá tánh cũng không dễ dàng gì, Thẩm Nguyên Hồng bèn bán hết gia sản trước kia, quyên góp cho bá tánh, hiện tại cuộc sống tuy không thể nói là nghèo khó, nhưng cũng không còn giàu sang như trước.
Thẩm Nguyên Hồng vừa đi vừa đi, từ xa nhìn thấy thư phòng của mình sáng đèn. Không khỏi có chút bất ngờ.
Thẩm Minh Ngọc xem sách quá chăm chú, Thẩm Nguyên Hồng chống gậy trúc đi đến gần, nàng vẫn chưa phát hiện ra.
"Minh Ngọc, con đang xem... binh thư?"
Thẩm Minh Ngọc giật mình, cuốn sách trên tay rơi xuống đất. Nàng vội vàng đứng dậy, nhặt cuốn sách giấu ra sau lưng, nhỏ giọng gọi "Ông nội".
Sau đó ủ rũ cúi đầu.
—— Bà nội không cho nàng xem những thứ này.
Thẩm Nguyên Hồng nhìn cháu gái, trước mắt đột nhiên hiện lên bóng dáng con trai cả, mắt liền cay cay. Ông đè nén cảm xúc, hồi lâu mới mở miệng: "Muốn học?"
Thẩm Minh Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn ông, rồi lại nắm lấy tay áo ông, đầy hy vọng hỏi: "Ông nội có thể dạy con không? Có vài chỗ con hiểu, có vài chỗ không hiểu..."
"Đã lén xem những cuốn nào rồi?" Thẩm Nguyên Hồng nghiêm mặt hỏi.
Thẩm Minh Ngọc đỡ ông nội ngồi xuống, như khoe khoang mà nói ra từng cuốn binh thư mình đã lén xem, sau đó lại nhân cơ hội này hỏi những chỗ mình vẫn chưa hiểu.
Thẩm Nguyên Hồng lúc đầu vẫn nghiêm mặt chỉ dạy, về sau, trên mặt chỉ còn lại vẻ yêu thương.
Đêm khuya, Thẩm Nguyên Hồng vỗ đầu cháu gái, nói: "Được rồi. Hôm nay đến đây thôi. Sau này không được thức khuya xem sách nữa."
Thẩm Minh Ngọc vội vàng gật đầu. Điều này có nghĩa là sau này nàng có thể quang minh chính đại xem binh pháp sử sách rồi! Nói không chừng còn có thể có ngựa nhỏ, thương đỏ và cung nặng của riêng mình nữa!
Thẩm Nguyên Hồng đứng dậy chuẩn bị về phòng, Thẩm Minh Ngọc đột nhiên nói: "Ông nội, cho dù người đó là Hoàng đế cũng không xứng với cô cô!"
Thẩm Nguyên Hồng sững người, lập tức nghiêm mặt: "Con bé này không được nói năng bất kính như vậy!"
"Sáng hôm qua con lén nhìn thấy bà nội khóc trước bài vị của cha. Con còn nghe thấy bà nội nói nếu như cha còn sống, nhất định sẽ không để cô cô bị người khác ức hiếp." Thẩm Minh Ngọc ôm chặt cuốn binh thư nặng trịch trong ngực, "Thầy dạy con nối nghiệp cha, Minh Ngọc sẽ nhanh chóng lớn lên, làm những việc cha muốn làm mà chưa làm được. Chờ con lớn lên, con sẽ giống như cha bảo vệ ông bà, nương, còn có cô cô nữa!"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Giọng nói của cô bé trong trẻo, vẫn còn là giọng trẻ con, nhưng lại rất kiên định, như đang thề vậy.
Nhìn ngũ quan của Thẩm Minh Ngọc rất giống con trai cả, Thẩm Nguyên Hồng sững người, phẩy tay, nhanh chóng xoay người bước nhanh ra ngoài. Ông sợ mình chậm một bước, sẽ không giữ được thể diện mà rơi nước mắt trước mặt cháu gái.
Trong lòng Thẩm Nguyên Hồng đau như bị d.a.o cắt. Nếu như con trai cả còn sống...
Thôi,
Đừng nghĩ nữa.
...
Đầu năm, Thái hậu tức giận bế tiểu hoàng tử ra khỏi cung, sau đó Hoàng đế vài lần đến mời cũng không mời được người về, ngược lại còn bị mắng. Tuy là mẹ ruột, nhưng Hoàng đế cũng chán ghét, không muốn đi mời nữa. Bây giờ sắp đến Tết rồi, quả thật không thể không đi một chuyến nữa.
Hoàng đế đã không còn là vị hoàng tử bị khinh thường năm xưa, hắn nghe quen lời nịnh hót, thật sự coi mình là thiên tử, làm sao còn muốn chịu uất ức trước mặt Thái hậu nữa.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ ra một cách.
"Trẫm vừa mới lập Hoàng hậu? Quốc sự bận rộn, làm sao nỡ bỏ bê triều chính. Để Hoàng hậu thay trẫm đi đón Thái hậu hồi cung chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?"