HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 86
Cập nhật lúc: 2024-11-30 09:32:27
Lượt xem: 107
Hoạn Sủng - Chương 86: Danh Sách
Trời vừa hừng sáng, Bùi Hoài Quang dẫn Thẩm Hồi đến một tiểu viện nhỏ. Đây là nơi hắn vừa mới mua, định ở lại hai ba ngày rồi mới tiếp tục lên đường.
Trên lưng ngựa, Thẩm Hồi ngoảnh đầu nhìn về phía chân trời phía đông đang dần sáng. Bầu trời đêm như bị xé toạc, ánh sáng trắng len lỏi ra ngoài. Mắt Thẩm Hồi có chút không thích ứng với ánh sáng này, nàng nheo mắt nhìn một hồi rồi mới quay đi.
Huỳnh Trần sau khi cùng Thuận Niên và Thuận Tuế trở về thì không ngủ nữa, cứ chờ đợi. Nàng nghĩ rất rõ ràng, nếu bị bỏ lại, chắc chắn sẽ bị bọn người xấu trong trấn bắt lại. Nghe thấy tiếng vó ngựa, Huỳnh Trần vội vàng chạy ra khỏi nhà. Nàng thấy đúng là Bùi Hoài Quang và Thẩm Hồi đã trở về, suy nghĩ một chút, cảm thấy mình nên lanh lợi hơn, vội vàng chuẩn bị đi đun nước nóng, lại thấy Thuận Niên đã đun nước nóng xong, nàng lại chạy vào bếp, phát hiện Thuận Tuế đã nấu xong bữa sáng.
Thuận Tuế cười với nàng, nói: "Hai vị chủ tử đều không thích bị quấy rầy. Không có phân phó, tự mình cứ yên lặng, đừng gây chuyện là được. Tốt nhất là để chủ tử quên mất sự tồn tại của ngươi. Nhưng ngươi cũng không thể thật sự chạy đi chỗ khác, phải luôn cảnh giác, khi được gọi thì lập tức chạy đến trước mặt chờ phân phó, không được chậm trễ."
"Đa tạ nhắc nhở, ta sẽ nhớ kỹ." Huỳnh Trần lui ra ngoài, yên lặng đứng ở ngoài cửa.
...
Thẩm Hồi ngồi bên giường, người khoác áo ngoài của Bùi Hoài Quang. Bùi Hoài Quang đưa tay về phía tai nàng, Thẩm Hồi nghiêng người né tránh sự đụng chạm của hắn, cau mày nói nhỏ: "Ngươi đi rửa tay trước đi."
"Chậc, nương nương đây là tật xấu gì? Nhìn ta rửa tay có thể khiến nương nương vui vẻ sao?"
Thẩm Hồi đỏ mặt, quay mặt đi không nhìn hắn, lẩm bẩm: "Ta buồn ngủ rồi, muốn ngủ."
Nói xong, nàng trực tiếp leo lên giường, nằm nghiêng mặt hướng vào trong giường, thật sự nhắm mắt ngủ.
Thẩm Hồi quả thật buồn ngủ, đầu vừa đặt lên gối không lâu đã ngủ say. Ngay cả bữa sáng do Thuận Tuế chuẩn bị cũng không kịp ăn một miếng.
Nàng ngủ một mạch đến gần giờ Ngọ mới mơ màng tỉnh dậy. Vừa tỉnh, tuy có chút đói, nhưng vẫn gọi nước tắm rửa trước.
Nàng ngồi trong làn hơi nước, cúi đầu, ủ rũ không vui.
Bùi Hoài Quang đẩy cửa vào, liếc nhìn bộ dạng tiu nghỉu của nàng, "Tỉnh rồi?"
Thẩm Hồi không nói gì, không muốn trả lời câu hỏi thừa thãi của hắn.
Bùi Hoài Quang tự nhiên cảm nhận được Thẩm Hồi từ khi trở về, tâm trạng rất sa sút. Không, không phải từ lúc trở về mới bắt đầu, lúc bình minh, khi chưa trở về, nàng đã như vậy rồi.
Bùi Hoài Quang liền không nói nữa, lạnh lùng nhìn nàng.
Thẩm Hồi cúi đầu, nhìn mặt nước gợn sóng, có chút thất thần. Nàng chìm trong suy tư, lại quên mất Bùi Hoài Quang còn ở bên cạnh.
Nói là suy tư, kỳ thật nàng cũng không nghĩ nhiều lắm.
Trước kia nàng vì rượu trái cây kia, đã chủ động tìm Bùi Hoài Quang để giải tỏa. Nhưng thuốc kia khiến nàng mất hết lý trí, ngày hôm sau tỉnh dậy, chỉ mơ hồ nhớ được sự sung sướng trên thân thể, quá trình cụ thể thì hoàn toàn không nhớ rõ. Nhưng thuốc mà bà chủ lầu Hương Mật cho nàng ngày hôm qua lại hoàn toàn không phải như vậy!
Nàng nhớ, nàng nhớ hết tất cả.
Mỗi một động tác nhỏ của hắn, nàng đều nhớ. Không chỉ là nhớ, thuốc kia lại khiến cảm giác của nàng trở nên đặc biệt rõ ràng. Ngay cả khi nàng đã ngủ một giấc, đến lúc này, chỉ cần nàng nghĩ kỹ, tất cả chi tiết đều hiện ra trước mắt một cách vô cùng rõ ràng.
Thẩm Hồi không muốn nghĩ lại nữa, cau mày, khẽ rên một tiếng, tức giận vỗ nước, làm nước b.ắ.n lên mặt Bùi Hoài Quang vài giọt.
Thẩm Hồi ngẩng mắt nhìn hắn, dường như mới nhớ ra hắn đang ở đây, giật mình. Nàng đứng dậy, quay người lấy khăn bông sạch sẽ trên giá để lau vết nước trên mặt Bùi Hoài Quang.
Những giọt nước trên người nàng men theo làn da mảnh mai, chậm rãi rơi xuống, tí tách.
Lau sạch những giọt nước b.ắ.n lên mặt Bùi Hoài Quang, nghe tiếng nước từ trên người nàng trượt xuống rơi vào thùng tắm, Thẩm Hồi mới cảm thấy bầu không khí quá mức mờ ám. Nàng có chút lúng túng lùi lại một bước, bước ra khỏi thùng tắm, quay lưng về phía Bùi Hoài Quang, dùng khăn bông nhanh chóng lau khô người.
Dù quay lưng về phía Bùi Hoài Quang, Thẩm Hồi cũng biết ánh mắt hắn chắc chắn đang dừng trên người nàng. Nàng tăng tốc, rất nhanh lau khô người, cầm lấy quần áo trên giá mặc vào. Sự im lặng khiến bầu không khí mờ ám này càng trở nên rõ ràng, Thẩm Hồi vừa mặc quần áo vừa tìm đại một chủ đề để nói. Nàng dùng giọng điệu bình thường hỏi: "Chúng ta khi nào thì khởi hành?"
Cánh tay thon thả của Thẩm Hồi luồn qua ống tay áo, mặc áo màu phấn nhạt, vạt áo buông xuống che khuất thân thể, tầm nhìn bị che khuất, Bùi Hoài Quang lúc này mới hơi ngước mắt lên, nói: "Sáng mười sáu."
"Hai ngày này ở lại trấn trên có việc gì sao?" Thẩm Hồi mặc váy dài ngực, sờ soạng dây buộc, cẩn thận buộc lại.
"Đào mộ." Bùi Hoài Quang nói.
Thẩm Hồi sững người, quay đầu lại nhìn hắn.
Bùi Hoài Quang bước tới, bàn tay chậm rãi phủ lên mu bàn tay Thẩm Hồi, kéo chiếc váy nàng vừa mặc xuống, hắn nói: "Vẫn nên mặc quần lót trước thì hơn."
Chiếc váy màu hồng rơi xuống đất, vây quanh chân Thẩm Hồi.
Mặc cái nào trước thì có quan hệ gì... Thẩm Hồi phản bác trong lòng, nhưng không nói gì, đi lấy quần lót trên giá. Tay Bùi Hoài Quang lại nhanh hơn một bước lấy chiếc quần lót màu hồng nhạt trong tay nàng.
…
Huỳnh Trần như cây gỗ yên lặng đứng trong sân chờ phân phó. Nàng biết nữ chủ nhân vừa tỉnh dậy đã đi vào phòng tắm, sau đó nam chủ nhân cũng đi vào.
Rồi sau đó...
Rồi sau đó, hai người đến tận nửa chiều mới ra. Này... nước tắm đã sớm nguội lạnh rồi chứ? Huỳnh Trần cứ chờ phân phó, nhưng hai người trong phòng tắm vẫn không bảo thêm nước nóng.
Khi hai người đi ngang qua nàng, nàng thấy Bùi Hoài Quang muốn đặt tay lên eo Thẩm Hồi, nhưng bị Thẩm Hồi tránh đi, Thẩm Hồi nhỏ giọng oán trách gì đó... tay bẩn?
...
Đến chiều, Thẩm Hồi mới có thời gian gọi Huỳnh Trần đến nói chuyện.
Lần đầu tiên Huỳnh Trần gặp Thẩm Hồi, nửa khuôn mặt Thẩm Hồi dán đầy vết sẹo xấu xí. Tối hôm qua lần thứ hai gặp Thẩm Hồi, nàng lại mặc nam trang. Bây giờ Thẩm Hồi thay y phục nữ nhi bình thường, Huỳnh Trần chỉ nhìn một cái đã ngẩn người. Trên đời này lại có mỹ nhân đẹp đến thế, ngay cả nàng là nữ nhi cũng nhịn không được mà kinh diễm. Đó là vẻ đẹp chỉ cần liếc mắt một cái sẽ bị thu hút, khiến người ta không nhịn được mà nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, đợi đến khi hoàn hồn, lại vội vàng dời mắt đi, như thể nhìn lâu thêm một chút cũng là sự xúc phạm đối với dung nhan này.
Rõ ràng Huỳnh Trần và tỷ tỷ cũng được khen là mỹ nhân, nhưng đứng trước mặt Thẩm Hồi, cái gọi là "nhan sắc" lập tức ảm đạm, so sánh ra, chỉ còn lại ngũ quan đoan chính.
Huỳnh Trần vì sự thất lễ của mình mà đỏ mặt, vội vàng cúi đầu theo quy củ.
Thẩm Hồi đi thẳng vào vấn đề: "Trong sân này, ba người còn lại đều là hoạn quan."
Huỳnh Trần sững sờ hồi lâu mới hiểu ý của Thẩm Hồi là gì. Quả nhiên Thuận Niên và Thuận Tuế cho nàng cảm giác có chút kỳ lạ! Nhưng...
Chờ đã!
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nam chủ nhân của sân này cũng... cũng là...
Sao có thể như vậy!
Trước mắt Huỳnh Trần hiện lên gương mặt Bùi Hoài Quang, kinh ngạc há to miệng, ngay cả phản ứng cũng quên mất. Tối hôm qua, nàng rõ ràng nghe thấy Bùi Hoài Quang tự xưng "ta", nhưng nàng cứ khăng khăng cho rằng mình nghe nhầm. Một nam tử phong quang tuyết nguyệt như vậy, sao có thể là người tàn phế...
Thẩm Hồi thật sự cảm thấy mang theo một nha hoàn bên người sẽ tiện hơn, Bùi Hoài Quang và Thuận Niên, Thuận Tuế ngày thường nói chuyện cũng không kiêng dè, muốn giấu cũng không giấu được. Chi bằng nói thẳng cho Huỳnh Trần, sau này nàng làm việc cũng sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức không cần thiết.
Một lúc lâu sau, Huỳnh Trần mới nhìn Thẩm Hồi, hỏi: "Vậy... phu nhân..."
Huỳnh Trần lại không hiểu nữa. Chẳng lẽ nam chủ nhân không phải nam chủ nhân, phu nhân không phải phu nhân? Nhưng nàng rõ ràng nghe thấy Thuận Tuế gọi đại mỹ nhân trước mắt là phu nhân mà!
Huỳnh Trần đột nhiên nghĩ đến đối thực của hoạn quan. Tuy đã nghĩ đến, nhưng nàng hoàn toàn không dám tin.
Thẩm Hồi thản nhiên cong môi cười, nói: "Đúng vậy, ta là phu nhân của hắn."
Huỳnh Trần ngây người, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Tiếc nuối? Tiếc nuối cho ai? Tiếc nuối cho phu nhân trước mắt, hay tiếc nuối cho nam chủ nhân tuấn tú nho nhã kia?
Bùi Hoài Quang đẩy cửa vào, vừa lúc nghe được câu cuối cùng của Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi liếc nhìn hắn, lại thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói chuyện với Huỳnh Trần: "Chúng ta muốn đi về phía nam. Trên đường này, bên cạnh ta quả thật thiếu một nha hoàn. Nếu ngươi nguyện ý, có thể đi theo ta xuống phía nam. Đến nơi rồi, ngươi có thể tự đi. Nếu ngươi không muốn, có thể lấy chút lộ phí, rời đi ngay bây giờ."
Huỳnh Trần vừa nghe, gần như không do dự, trực tiếp quỳ xuống, đỏ mắt nói: "Người nhà của Huỳnh Trần đều không còn nữa, nguyện ý hầu hạ phu nhân cả đời!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-86.html.]
"Tốt, ngươi lui xuống trước đi." Thẩm Hồi nói.
"Vâng." Huỳnh Trần đứng dậy đi ra ngoài, đi đến trước mặt Bùi Hoài Quang, động tác còn chưa thành thạo hành lễ nô bộc.
Thẩm Hồi cố ý tìm một nha hoàn trên đường này, nhưng đến hành cung Thương Khanh, có tiếp tục mang theo Huỳnh Trần hay không thì chưa chắc.
Nàng nhìn Bùi Hoài Quang đi tới, trong lòng lặng lẽ niệm lại một lần tên hành cung ở Quan Linh.
Hành cung Thương Khanh?
... Thương Thanh các?
Thẩm Hồi đưa tay về phía Bùi Hoài Quang, kéo hắn đến bên cạnh, nàng dựa vào vai hắn, ôm lấy cánh tay hắn, thăm dò: "Có chút nhớ Thương Thanh các rồi."
"Vì trong đó có nhiều thoại bản sao?" Bùi Hoài Quang thuận miệng nói.
Thẩm Hồi nói: "Luôn cảm thấy Thương Thanh các rất đặc biệt, kiến trúc không giống những nơi khác trong hoàng cung, có chút bóng dáng của kiến trúc phương nam. Là xây theo sở thích của chưởng ấn sao?"
"Không, lầu các đó đã có từ lâu rồi." Bùi Hoài Quang nói.
Thẩm Hồi nhíu mày một cách khó phát hiện, lại như vô tình nói: "Tên cũng hay. Là do chưởng ấn tự đề sao?"
Hỏi xong, nàng ngẩng mặt lên, mỉm cười nhìn hắn.
Bùi Hoài Quang cười cười không nói.
Trong lòng Thẩm Hồi luôn có một suy đoán, sự giống nhau giữa tên hành cung Thương Khanh và Thương Thanh các, như thể lại thêm một dấu xác nhận cho suy đoán đó.
Ngày hôm sau, Bùi Hoài Quang không ở nhà. Thẩm Hồi tìm được cuốn sổ nhỏ mà Bùi Hoài Quang lấy từ lầu Hương Mật, nhanh chóng lướt qua một lượt, rồi đặt cuốn sổ nhỏ lại chỗ cũ.
Nàng ngồi dưới mái hiên, nhắm mắt lại, dựa vào bản lĩnh của mình, lần lượt nhớ lại những cái tên đã ghi nhớ. Sau đó, bắt đầu khó khăn tìm kiếm điểm chung của những cái tên này.
Số thứ tự, họ tên, nơi ở, còn có tên con cái.
Những người này phân bố khắp nơi trên Đại Tề, thân phận khác nhau, nhìn qua hoàn toàn không có điểm chung. Thẩm Hồi nhắm mắt đọc lại nội dung trong cuốn sổ nhỏ lần thứ ba, cuối cùng cũng mơ hồ tìm thấy điểm tương đồng.
—— Đều là nam giới, hơn nữa đều là nam giới không còn trẻ. Những người này thân phận địa vị khác nhau, có người làm quan, có người làm ăn phát đạt, bá tánh từ khắp nơi...
Tim Thẩm Hồi đập thình thịch.
Trong số những người này trong cuốn sổ nhỏ, phàm là người làm quan, hầu như đều là võ quan!
Nàng biết rồi!
Danh sách này là của một đội quân trước kia! Tuổi tác của binh lính trong quân đội có già có trẻ, nhưng những người trong danh sách này có người đã làm tằng tổ phụ... Như vậy có nghĩa là, đội quân này được biên chế từ rất nhiều năm trước.
... Rất nhiều năm là bao nhiêu năm?
"Nương nương đang nghĩ gì vậy?"
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Bùi Hoài Quang, Thẩm Hồi giật mình, "A" lên một tiếng. Nàng mở mắt ra, nhìn Bùi Hoài Quang đang đứng trước mặt.
Ánh nắng ấm áp chiếu sau lưng hắn, ngược sáng, Thẩm Hồi nheo mắt cũng không nhìn rõ mặt hắn. Chỉ cảm thấy cả người hắn đứng trong ánh sáng trắng. Ánh nắng ấm áp không mang đến cho hắn sự ấm áp, ngược lại là hắn phủ lên ánh nắng ban ngày một tầng lạnh lẽo.
Thẩm Hồi ngơ ngác nhìn bóng dáng của Bùi Hoài Quang.
Nếu sự giống nhau giữa tên hành cung Thương Khanh và Thương Thanh các không phải là trùng hợp.
Một đội quân, vào rất nhiều năm trước, đã làm điều ác ở hành cung Thương Khanh ở Quan Linh.
Dù lúc đó Thẩm Hồi chưa ra đời, nàng cũng mơ hồ biết chuyện đó.
Dù bá tánh thiên hạ bịt miệng, ai cũng không được nhắc lại chuyện đó nữa, nhắc đến là giết.
Danh xưng "kiêu hùng" của Tiên đế, há chẳng phải là được ngâm trong m.á.u tươi mà có.
Thẩm Hồi chậm rãi giơ tay lên, trong bóng tối mờ ảo, nắm lấy tay Bùi Hoài Quang. Nàng nắm chặt ngón tay Bùi Hoài Quang, nhẹ nhàng lắc lắc, nàng nói: "Đang nghĩ đến ngươi."
Bùi Hoài Quang cúi người xuống, khoảng cách lập tức được kéo gần, Thẩm Hồi lúc này mới nhìn rõ mặt Bùi Hoài Quang. Hắn sờ sờ đầu Thẩm Hồi, lạnh lùng hỏi: "Lại muốn gì nữa?"
"Mấy ngày rồi không được ăn kẹo, muốn ăn kẹo. Ừm... kẹo mật thật ngọt."
"Lát nữa bảo Thuận Niên đi mua."
Thẩm Hồi cong mắt lên, mỉm cười gật đầu, ngoan ngoãn thỏa mãn.
Bùi Hoài Quang sờ đầu nàng, đứng dậy đi vào phòng.
Sau khi Bùi Hoài Quang quay người, nụ cười trên mặt Thẩm Hồi lập tức biến mất. Nàng ôm gối, ánh mắt trống rỗng, hơi ngẩn người. Trong nháy mắt, nàng nhớ tới Bùi Hoài Quang từng thờ ơ nói: "Ta không phải thật sự họ Bùi."
Thẩm Hồi vẻ mặt ngẩn ngơ, nàng tự hỏi trong lòng: Hắn... họ Vệ sao?
Nhưng sao có thể chứ?
Trên đời này, đã không còn họ này nữa rồi.
Thẩm Hồi rùng mình một cái.
Bùi Hoài Quang đi vào thư phòng, hắn mặt không cảm xúc kéo ngăn kéo ra, lạnh lùng liếc nhìn cuốn sổ danh sách trong ngăn kéo, đôi mắt đen sâu thẳm như đầm nước lạnh, không có chút cảm xúc nào. Hắn đóng ngăn kéo lại, rồi ngẩng mắt lên, nhìn ra ngoài cửa sổ đang mở, nhìn Thẩm Hồi đang ngồi bên ngoài.
Hắn đột nhiên khẽ cười một tiếng.
...
Lại qua hai ngày nữa là ngày rằm tháng hai, ăn cơm tối xong, Bùi Hoài Quang bảo Thẩm Hồi tự nghỉ ngơi, hắn có việc phải ra ngoài. Thẩm Hồi ngoan ngoãn gật đầu, lấy ra một viên kẹo mật mà hắn mua ăn.
Bùi Hoài Quang mang theo Thuận Niên rời đi.
Thẩm Hồi gọi Huỳnh Trần đến, hỏi: "Ngươi biết nghĩa địa trong trấn ở đâu không?"
Huỳnh Trần nói: "Ở Tây Sơn. Trấn này rất nhỏ, chỉ có một nghĩa địa đó thôi."
Trước lúc bình minh, Thẩm Hồi bảo Thuận Tuế đi lấy thang gỗ. Nàng bước lên thang gỗ, cẩn thận trèo lên mái nhà.
Thuận Tuế và Huỳnh Trần đứng dưới nhìn, không ngừng dặn nàng cẩn thận.
Thẩm Hồi ngồi trên mái nhà, mặt hướng về phía tây.
Trời sáng, Thẩm Hồi quả nhiên nhìn thấy bóng dáng Bùi Hoài Quang từ phía tây trở về.
Từ rất xa, Bùi Hoài Quang đã nhìn thấy bóng dáng Thẩm Hồi ngồi trên mái nhà. Hắn bước nhanh về, đứng trong sân, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hồi trên mái nhà, hỏi: "Đang làm gì vậy?"
Thẩm Hồi chỉ tay lên trời, mỉm cười nói: "Đếm sao đó."
"Vậy đếm xong chưa? Tổng cộng có bao nhiêu ngôi sao?"