HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 83
Cập nhật lúc: 2024-11-30 09:30:50
Lượt xem: 100
Chương 83 Chương 083 - Thanh lâu
【Chương tám mươi ba】
Đám đông chen chúc, Thẩm Hồi bám sát Bùi Hoài Quang, đi ngược dòng người. Rất nhanh, Thẩm Hồi theo Bùi Hoài Quang đi vào một con hẻm náo nhiệt. Con hẻm này vô cùng náo nhiệt, chỉ là sự náo nhiệt này hoàn toàn khác với sự náo nhiệt ở con phố phía trước.
"Ồ, Triệu lão gia sao giờ mới tới vậy? Xuân Hương nhà chúng ta vẫn luôn đợi ngài đó!"
"Vị thư sinh này trông lạ mặt, lần đầu tới đây sao? Tỷ tỷ đảm bảo sẽ chọn cho ngươi một người hiểu chuyện biết điều, am hiểu phong lưu!"
"Cô nương nhà chúng ta ai cũng xinh đẹp, khách quan thật sự không đến xem một chút sao?"
"Lại đây lại đây, vào ổ mỹ nhân của chúng ta rồi, nhất định sẽ không hối hận!"
"Hừ, chỉ từng này tiền? Ngài vẫn nên đến quán cuối phố kia đi, đám bà già ở đó mới xứng với cái giá này..."
"..."
Thẩm Hồi dựa sát vào Bùi Hoài Quang hơn, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn.
Từng tòa lầu treo đèn lồng đỏ, vậy mà đều là chốn thanh lâu kỹ viện. Những cô gái trang điểm đậm đà, mặc những bộ váy áo khiến người ta liên tưởng miên man, hoặc đứng trước cửa mời khách, hoặc dựa vào lan can, cửa sổ, vẫy chiếc khăn tay trong tay xuống dưới.
Mùi hương nồng nặc tràn ngập cả con phố.
Rõ ràng biết Bùi Hoài Quang sẽ không để nàng gặp nguy hiểm, nhưng vừa bước vào con phố này, nghe thấy tiếng cười mời khách của các cô gái và tiếng nói cười của nam nhân, Thẩm Hồi vẫn cảm thấy cả người không thoải mái.
Nàng không hiểu Bùi Hoài Quang dẫn nàng tới đây làm gì. Nàng không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Ngươi dẫn ta tới đây làm gì? Ta là nữ nhi, lại không thể..."
Thậm chí, ngươi cũng không thể.
Thẩm Hồi có chút nghi ngờ đánh giá Bùi Hoài Quang bên cạnh.
Nàng đương nhiên biết, không chỉ thái giám có quyền thế mới cưới vợ, ngay cả một số tiểu thái giám không có tiếng tăm gì trong cung cũng có thể có đối thực. Bùi Hoài Quang trước đây không có nữ nhân bên cạnh, không có nghĩa là hắn sẽ mãi mãi không có. Nếu như bây giờ hắn nảy sinh hứng thú, định tới đây tìm chút mới mẻ...
Vậy cũng không nên dẫn nàng tới đây chứ!
Chẳng lẽ muốn nàng học cách những cô gái kỹ nữ kia ve vãn sao? Thẩm Hồi cau mày, nhìn về phía cửa sổ tầng hai của một thanh lâu. Một kỹ nữ mặc áo xanh đang vẫy tay với người đi đường bên dưới, nàng kéo kéo vạt áo, để lộ chiếc yếm bên trong, chiếc yếm mỏng tang, lại bó sát vào người, đường cong tuyệt mỹ hiện ra rõ ràng. Nàng ôn nhu đa tình liếc mắt đưa tình với người bên dưới, rồi ném chiếc khăn tay trong tay xuống.
Thẩm Hồi vội vàng đỏ mặt cúi đầu, nàng đột nhiên hiểu ra những lần trước mình tự cho là đã hy sinh rất nhiều, không biết xấu hổ mà câu dẫn hắn, căn bản chẳng là gì cả. Sự đa tình vạn chủng mà nàng tự cho là phải, cũng... chẳng hề quyến rũ chút nào!
Thẩm Hồi đang miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng chửi rủa ầm ĩ. Nàng nhìn theo tiếng động, thấy một cô gái nhỏ nhắn chạy ra từ một thanh lâu, đám người làm trong thanh lâu đó cầm g gậy, hùng hổ đuổi theo nàng.
Cô gái vừa khóc vừa hoảng sợ bỏ chạy.
Nàng chạy từ xa tới, khi đi qua bên cạnh Thẩm Hồi, ánh đèn lồng lay động chiếu rõ khuôn mặt nàng.
Thẩm Hồi lập tức gọi tên nàng: "Huỳnh Trần."
Huỳnh Trần trong lúc hoảng loạn tuyệt vọng nghe thấy có người gọi tên mình, suýt nữa thì tưởng mình nghe nhầm. Nàng quay đầu lại, nhìn người vừa đi qua, không nhận ra Thẩm Hồi đang cải nam trang, nhưng lại nhận ra Bùi Hoài Quang ngay lập tức.
Hôm trước ở trong miếu trú mưa, lúc cánh cửa miếu bị đẩy ra, Khoảnh khắc nhìn thấy Bùi Hoài Quang, Huỳnh Trần đã giật mình, không nhịn được mà nhìn hắn thêm hai lần.
—— Người có dung mạo xuất chúng như vậy, dù đi đến đâu cũng sẽ khiến người ta phải ngoái nhìn.
Người đuổi theo nàng ta ngày càng gần, Huỳnh Trần trong cơn hoảng sợ cố gắng để bản thân bình tĩnh lại. Nàng ta biết mình rất khó thoát khỏi những người đó, một khi bị bắt trở về, cả đời này coi như xong! Trong nháy mắt, nàng ta đã đưa ra một quyết định táo bạo.
Nàng ta quay người chạy trở về, quỳ xuống bên chân Bùi Hoài Quang, vừa khóc vừa cầu xin: "Công tử cứu mạng! Huỳnh Trần nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài, cầu xin ngài cứu mạng!"
Nàng ta nhanh chóng dập đầu, trán chạm đất đến chảy máu. Nhưng khi ngẩng đầu lên, nàng ta lại phát hiện vị công tử dung mạo tựa tiên trước mặt sắc mặt lạnh lùng, thậm chí không thèm liếc nhìn nàng ta một cái. Tâm tư nàng ta chợt lóe, quay đầu nhìn về phía Thẩm Hồi đang đứng bên cạnh Bùi Hoài Quang.
Thẩm Hồi tuy là nữ cải nam trang, nhưng Huỳnh Trần đã từng gặp nàng trong miếu với bộ dạng nữ nhi. Nàng ta mơ hồ đoán ra Thẩm Hồi đang cải nam trang.
Trái tim phụ nữ luôn mềm yếu và lương thiện hơn, phải không?
Huỳnh Trần lập tức chuyển mục tiêu, quỳ rạp xuống trước mặt Thẩm Hồi, ôm lấy chân nàng. Cô nương? Phu nhân? Hay là công tử? Huỳnh Trần do dự một chút về cách xưng hô với Thẩm Hồi, rồi mới khóc lóc nói: "Người tốt, xin hãy cứu tôi. Cầu xin ngài. Người nhà tôi gặp phải sơn tặc, đều đã chết, chỉ còn mình tôi sống sót, bây giờ lại bị bắt đến đây. Xin ngài hãy phát lòng từ bi cứu tôi. Tôi biết kiếm tiền! Tôi nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, sau này sẽ báo đáp ngài!"
Những kẻ đuổi theo Huỳnh Trần đã đến.
"Ta muốn mua nàng ta, bao nhiêu tiền?" Thẩm Hồi lên tiếng.
Kẻ đuổi theo Huỳnh Trần đánh giá Bùi Hoài Quang và Thẩm Hồi từ trên xuống dưới, nhìn quần áo trên người bọn họ liền biết chắc là người giàu có, bèn nói: "Cô nương này có dung mạo xinh đẹp, nhưng là cửa tiệm chúng tôi bỏ ra rất nhiều tiền mới mua được. Tiểu công tử nếu đã vừa ý, ít nhất cũng phải một trăm lượng."
Huỳnh Trần nghe vậy, sợ đến ngẩn người. Lúc bọn sơn tặc bắt nàng ta bán đi, rõ ràng chỉ bán được hai lượng bạc!
Thẩm Hồi không có tiền...
Thẩm Hồi kéo kéo tay áo Bùi Hoài Quang.
Bùi Hoài Quang liếc nhìn Thẩm Hồi, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve cây quạt xếp, không có phản ứng gì.
Thẩm Hồi đành phải hạ giọng cầu xin hắn: "Coi như ta mượn ngươi được không? Sẽ trả lại cho ngươi."
Thấy những người đó sắp kéo Huỳnh Trần đi, Thẩm Hồi không đợi Bùi Hoài Quang trả lời, tự mình sờ soạng bên hông hắn, từ trong túi tiền của hắn không sờ thấy nhiều bạc như vậy, đành phải lấy một tờ ngân phiếu, mua Huỳnh Trần lại.
Người mua Huỳnh Trần từ tay bọn sơn tặc không ngờ chưa đầy một ngày, đã kiếm được nhiều tiền như vậy, nhận lấy ngân phiếu, vui vẻ rời đi.
Huỳnh Trần cả người run run ngồi trên mặt đất. Nỗi đau thương khi người nhà bị g.i.ế.c hại dâng lên, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Nhưng nàng ta hiểu rõ hiện tại không phải lúc để khóc, nàng ta lại quỳ xuống bên chân Thẩm Hồi, liên tục nói lời cảm tạ.
"Ngươi đứng dậy đi. Không cần quỳ nữa." Thẩm Hồi nói.
"Chuyện như vậy ngày nào cũng xảy ra, ngươi muốn cứu hết cũng không được?" Bùi Hoài Quang lên tiếng.
Nghe giọng nói lạnh lùng của Bùi Hoài Quang, Huỳnh Trần sợ mình lại bị bán đi. Nàng ta căng thẳng cúi đầu, nghe cuộc trò chuyện của hai người, thấp thỏm lo lắng cho số phận của mình.
"Ta biết. Nhưng dù sao cũng đã gặp phải..." Thẩm Hồi cụp mắt xuống. Nàng biết cứu một người trong thời loạn này cũng không thể cải thiện được gì, nhưng lại có thể thay đổi cả cuộc đời của người được cứu.
Thẩm Hồi xua tan phiền muộn và cảm giác bất lực trong lòng, cong mắt cười với Bùi Hoài Quang. Nàng nói: "Dọc đường này, ta thật sự rất thiếu một nha hoàn."
"Là ta hầu hạ không tốt sao?"
"Đó không giống nhau." Giọng Thẩm Hồi dịu xuống, mang theo chút ý làm nũng, "Ta cũng sợ mệt ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-83.html.]
Huỳnh Trần nghe thấy xưng hô "ta" của Bùi Hoài Quang, trong lòng chấn động, ngay sau đó, nàng ta quỳ xuống trước Thẩm Hồi, nói: "Nô tỳ sẽ làm nha hoàn của người thật tốt, cả đời hầu hạ người!"
Thẩm Hồi nói: "Ngươi cứ đi thẳng con đường này, qua cây cầu đá, sẽ thấy một chiếc xe ngựa. Người đánh xe là hai thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, gặp bọn họ, nói là ta bảo ngươi đến chờ."
"Vâng!" Huỳnh Trần đứng dậy, đi theo con đường Thẩm Hồi đã nói để tìm kiếm.
Nghe thấy âm thanh ồn ào náo nhiệt bên tai, nàng ta lại nhớ đến người nhà đã c.h.ế.t thảm, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Nàng ta đi trong trạng thái mơ màng một đoạn đường dài, nhìn thấy chiếc xe ngựa mà Thẩm Hồi đã nói, cuối cùng mới thực sự cảm nhận được mình đã thoát khỏi kiếp nạn.
·
Bùi Hoài Quang thật sự đưa Thẩm Hồi vào một kỹ viện. Trước khi vào cửa, Thẩm Hồi nhìn thoáng qua tấm biển "Hương Mật Lâu" được treo cao.
Tiếng đàn du dương, tiếng cười khúc khích của nữ tử không ngừng vang lên.
Thẩm Hồi hồi hộp vén tấm rèm châu kỳ lạ chắn đường lên. Rèm châu buông xuống một nửa, mỗi sợi đều treo một món đồ trang trí bằng sứ nhỏ hơn nắm tay trẻ con, treo ở nơi ngang tầm mắt người. Mỗi sợi dây đều treo đồ sứ khác nhau. Thẩm Hồi không khỏi nhìn thêm vài lần, mới phát hiện ra nửa tấm rèm châu được treo lên kia, toàn bộ đều là những bức tượng sứ nhỏ miêu tả các tư thế hoan ái của nam nữ.
Bùi Hoài Quang liếc nhìn nàng, hỏi: "Thích tư thế này sao?"
Thẩm Hồi giật mình, lập tức buông tay. Nàng có phần tức giận trừng mắt nhìn Bùi Hoài Quang, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi đưa ta đến đây làm gì?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Đương nhiên là làm chính sự." Bùi Hoài Quang nắm tay Thẩm Hồi, dẫn nàng lên lầu.
Hôm nay là tết Hoa Triều, ngay cả nơi như kỹ viện cũng náo nhiệt hơn ngày thường rất nhiều. Hương Mật Lâu rất đông người, bà chủ thường ngày khéo ăn nói lôi kéo khách không biết đã đi đâu tiếp khách, không để ý đến Thẩm Hồi và Bùi Hoài Quang.
Bùi Hoài Quang dẫn Thẩm Hồi lên lầu hai, đi qua đám người đang ôm ấp, trực tiếp đến một căn phòng ở cuối hành lang, đẩy cửa bước vào. Sau khi vào phòng, hắn lại dùng cây quạt xếp trong tay gõ lên tường ba cái.
Một lúc sau, bức tường trượt ra, lộ ra một cánh cửa bí mật.
Thẩm Hồi sững người, lúc này mới tin lời Bùi Hoài Quang nói, hắn thật sự là đến làm chính sự.
Bùi Hoài Quang dẫn Thẩm Hồi đến căn phòng bí mật, người đang đợi bên trong cung kính đưa ra một cuốn sổ nhỏ. Thẩm Hồi quan sát người này một chút.
Bùi Hoài Quang lật cuốn sổ nhỏ ra liếc nhìn qua loa hai lần, rồi gập lại.
Thẩm Hồi cũng liếc nhìn theo, chỉ biết đó là một danh sách. Mỗi trang đều viết một cái tên, bên dưới là địa chỉ và các thông tin chi tiết khác. Kỳ lạ là, bên cạnh mỗi cái tên đều có một con số.
Lấy được đồ, Bùi Hoài Quang dắt Thẩm Hồi rời đi.
Thẩm Hồi không nhịn được mà lằn nhằn: "Nếu là làm chính sự, chưởng ấn tự mình đến là được rồi, tại sao lại kéo ta theo?"
Bùi Hoài Quang thản nhiên nói: "Bởi vì ta một khắc cũng không nỡ rời xa nương nương."
Thẩm Hồi thầm đáp lại trong lòng —— Chỉ có kẻ ngốc mới tin lời ma quỷ của ngươi.
·
Lúc đến, bà chủ không kịp tiếp đón Bùi Hoài Quang và Thẩm Hồi, lúc hai người bọn họ ra ngoài, lại bị bà chủ bắt gặp.
"Ôi chao, sao lại có hai vị công tử tuấn tú như vậy đến, ta lại không nhìn thấy! Tội lỗi tội lỗi! Mau mau mau, trò chơi sắp bắt đầu rồi, không thể bỏ lỡ đâu!"
Thẩm Hồi dè dặt dựa sát vào Bùi Hoài Quang, nhỏ giọng nói: "Đi thôi!"
Bùi Hoài Quang lại nhìn xuống lầu,: "Chuẩn bị phòng riêng."
"Được rồi!" Mắt bà chủ sáng lên, lập tức mời hai người vào phòng riêng.
Phòng riêng được xây dựng dọc theo lan can hình tròn của lầu hai, ngồi trong phòng riêng có thể nhìn thấy cảnh tượng ở đại sảnh lầu một.
Lúc này, đại sảnh lầu một đang diễn ra trò chơi đặc biệt của tết Hoa Triều.
—— Khách đến hôm nay, ôm mỹ nhân đang hôn môi. Vị khách hôn lâu nhất, sẽ là người chiến thắng.
"Người chiến thắng có thể miễn phí mười ngày." Bùi Hoài Quang nói.
Thẩm Hồi kỳ quái nhìn Bùi Hoài Quang, nói: "Ngươi biết cũng nhiều đấy."
Bùi Hoài Quang dùng quạt xếp chỉ vào tấm vải đỏ treo cao đối diện, trên đó viết quy tắc trò chơi. Hắn chậm rãi nói: "Chỉ cần nương nương biết chữ."
Thẩm Hồi vừa định mở miệng, bà chủ đã dẫn theo bốn cô nương đẩy cửa vào.
Bốn cô nương như cá gặp nước, mỗi người lao về phía Bùi Hoài Quang và Thẩm Hồi. Thẩm Hồi vội vàng đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Bùi Hoài Quang vốn đang ngồi đối diện, sát vào người hắn.
Bà chủ che giấu nụ cười: "Ôi chao, tiểu công tử chẳng lẽ còn là ấu nhi sao? Đừng như vậy, phải thoải mái mới vui vẻ được."
Bà chủ tiến lên một bước, đổ thuốc trong một cái lọ vào ly rượu trên bàn.
"Cái gì vậy?" Thẩm Hồi cau mày.
"Đương nhiên là thần dược giúp tiểu công tử bớt căng thẳng rồi!" Bà chủ nháy mắt ra hiệu với mấy cô nương, xoay người đi ra ngoài.
Thần dược, khiến Thẩm Hồi nhớ lại những hình ảnh không tốt.
Nàng lấy từ chỗ Bùi Hoài Quang bốn tờ ngân phiếu, vỗ lên bàn, lạnh lùng nói: "Mỗi người một tờ, cầm tiền rồi lập tức ra ngoài!"
Bốn cô nương thấy tiền sáng mắt, cười duyên cầm tiền rồi đi.
Trong phòng riêng cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Thẩm Hồi thở phào nhẹ nhõm, nàng nhìn về phía Bùi Hoài Quang, hỏi: "Chưởng ấn còn việc gì chưa làm xong sao?"
Nàng phát hiện Bùi Hoài Quang đang nhìn chằm chằm ly rượu trên bàn, thất thần.
Hắn đột nhiên hỏi: "Nương nương cũng sẽ giúp ta sao?"
"Giúp gì?" Thẩm Hồi hoang mang không hiểu.
Sau đó, nàng kinh ngạc nhìn thấy khóe miệng Bùi Hoài Quang nhếch lên một đường cong kỳ quái. Hắn cúi người, bưng ly rượu đã bị bỏ thuốc trên bàn lên, tự mình uống cạn.
【Tác giả có lời muốn nói】
Hồi hét lên: Không giúp! Đánh c.h.ế.t cũng không giúp tên điên này!!!!