Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 82

Cập nhật lúc: 2024-11-30 09:30:20
Lượt xem: 114

 Hoạn Sủng - Chương 82: Giao Cổ

【Chương tám mươi hai】

Thẩm Hồi nhìn Bùi Hoài Quang với vẻ không dám tin, Bùi Hoài Quang coi như không thấy vẻ kinh ngạc của nàng, nhét mảnh vải xé từ váy vào tay Thẩm Hồi, rồi lại đưa tay ra trước mặt nàng.

Hắn nói đùa sao?

Thẩm Hồi vừa nghĩ như vậy trong lòng, vừa im lặng nhận lấy mảnh vải xanh mà hắn đưa, trước tiên cẩn thận lau sạch vết m.á.u gần vết thương trên lòng bàn tay Bùi Hoài Quang, sau đó mới nhẹ nhàng băng bó cho hắn.

Im lặng băng bó xong tay cho Bùi Hoài Quang, Thẩm Hồi vừa buông tay hắn ra, thì một tiếng sấm ầm ầm vang lên. Tiếng sấm nổ khiến Thẩm Hồi rùng mình. Nàng ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, cửa sổ đang mở hé.

Mưa như trút nước, ào ào. Mưa xối xả tr àn vào miếu.

Thẩm Hồi vội vàng chạy tới, cố gắng đóng cửa sổ lại. Tuy nàng hành động nhanh, nhưng vẫn bị nước mưa hắt vào ướt áo.

Thẩm Hồi cúi đầu nhìn xuống ngực, chất liệu áo không lộ vết nước, không nhìn ra gì, nhưng hai tay đặt lên ngực, lại cảm thấy ướt lạnh một mảng .

"Lại đây." Bùi Hoài Quang đột nhiên lên tiếng.

Thẩm Hồi quay đầu lại, thì thấy Bùi Hoài Quang không biết từ lúc nào đã lấy chiếc ghế dài bằng gỗ trong miếu làm củi, nhóm lửa ở giữa miếu. Thẩm Hồi quay đầu nhìn pho tượng Bồ Tát hiền từ, rồi mới đi về phía Bùi Hoài Quang, ngồi xuống bên cạnh hắn, sưởi ấm.

Không lâu sau, bên ngoài miếu vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.

Lúc đầu, Thẩm Hồi còn tưởng là Thuận Niên và Thuận Tuế tới. Nhưng nghe thêm một chút, nàng liền biết người đến không phải hai người họ. Dù ngoài kia mưa to tầm tã, thì cho dù hai người bọn họ có lo lắng đến mấy cũng sẽ không bước chân lộn xộn, thất lễ như vậy.

Chẳng lẽ lại là người muốn ám sát Bùi Hoài Quang? Thẩm Hồi lặng lẽ dịch người về phía Bùi Hoài Quang, dựa sát vào hắn hơn một chút.

Người bên ngoài đẩy cửa bước vào, già trẻ lớn bé, trông giống như một gia đình. Một bà lão tóc mai bạc trắng, một người đàn ông trung niên, hai cô gái mười sáu mười bảy tuổi, và một cậu bé khoảng bảy tám tuổi.

Cả nhà nhìn thấy Thẩm Hồi và Bùi Hoài Quang trong miếu, rõ ràng là sững người lại một chút. Người đàn ông trung niên mỉm cười nói: "Tránh mưa, tránh mưa một chút!"

Cả nhà bước vào, phủi phủi nước mưa trên người, tìm một góc ngồi xuống. Họ ngồi xuống chưa được bao lâu thì đứa nhỏ bắt đầu than phiền về cơn mưa phiền phức này. Sau đó, hai cô gái bắt đầu nói chuyện rôm rả.

Ngôi miếu nhỏ như vậy, Thẩm Hồi không cần cố ý nghe lén, lời nói của hai cô gái trẻ dễ dàng lọt vào tai nàng. Nàng nghe một cách ngẫu nhiên, cũng nắm được đại khái câu chuyện của gia đình này.

Gia đình này sống ở một thị trấn nhỏ cách Dung Dương không xa, ngày thường buôn bán một cửa hàng bánh bao để kiếm sống. Nhưng một viên quan địa phương kia lại để mắt tới người chị trong hai chị em. Cả nhà không muốn đứa con gái ngoan ngoãn bị đưa đi rồi chịu ủy khuất, cũng không dám đắc tội với quan lại địa phương, đành phải bỏ cửa tiệm đã kinh doanh mười mấy năm, cả nhà bỏ trốn khỏi thị trấn suốt đêm, định tìm một nơi khác để sinh sống.

"Đều tại ta liên lụy tới mọi người..." Người chị cúi đầu, rất buồn bã.

Người em gái nói: "Chị đừng nói như vậy, chúng ta là người một nhà!"

"Huỳnh Trần..." Người chị mắt đỏ hoe, nắm lấy tay em gái, nghìn lời muốn nói nghẹn lại nơi cổ họng.

Cậu bé trước đó vẫn luôn than phiền cơn mưa làm cả nhà ướt như chuột lột, giờ đã thay đổi vẻ mặt khó chịu, nở một nụ cười, nói: "Chị yên tâm, sau này em lớn lên cũng làm quan! Đến lúc đó sẽ bảo vệ chị!"

Thẩm Hồi cúi đầu, nhìn ngọn lửa đang cháy bập bùng, có chút thất thần.

Nàng nhớ tới những ngày tháng bên cạnh các anh chị. Nàng từ nhỏ sống ở Giang Nam, trừ huynh trưởng ra thì những người khác đều sống ở kinh đô quanh năm. Bốn anh chị em trong một năm gặp nhau rất ít. Mặc dù ngày tháng đoàn tụ không nhiều, nhưng dù sao cũng là m.á.u mủ ruột thịt.

Thẩm Hồi không chỉ nghĩ tới gia đình mình. Viên quan địa phương ức h.i.ế.p dân chúng, chẳng phải là do triều đình không làm tròn trách nhiệm sao? Nàng xuất thân tốt, không phải chịu khổ cực gì, nhưng trên đời này người bình thường vẫn chiếm đa số. Thiên hạ không thái bình, người khổ chính là dân chúng, khiến rất nhiều người trong số họ sống trong cảnh lầm than.

Cơn mưa rào này đến nhanh, đi cũng nhanh. Không bao lâu sau, mưa đã gần như tạnh, chỉ còn lác đác vài giọt mưa rơi xuống. Gia đình tránh mưa rõ ràng là đang vội vã lên đường, không đợi mưa tạnh hẳn bên ngoài đã rời khỏi ngôi miếu nhỏ, tiếp tục lên đường.

Sau khi họ rời đi, Thẩm Hồi vẫn nhìn đống lửa đang cháy bập bùng mà thất thần.

Bùi Hoài Quang liếc nhìn nàng, hỏi: "Nương nương lại đang nghĩ ngợi lung tung gì vậy?"

Qua rất lâu, lâu đến mức Bùi Hoài Quang tưởng rằng Thẩm Hồi sẽ không mở miệng, Thẩm Hồi mới nói: "Trước mười tuổi ta bị nhốt trong khuê phòng, ngay cả việc xuống giường cũng rất ít. Ngoại trừ người nhà và đại phu, ta không gặp được người ngoài. Ta luôn tò mò thế giới bên ngoài cửa sổ là như thế nào, vì vậy ta đọc rất nhiều sách, muốn từ biển sách mênh m.ô.n.g kia mà nhận thức thế giới bên ngoài. Dần dần, núi sông hồ biển, trời đất vạn vật, đều thật sự bước ra từ trong sách, in dấu trong lòng ta."

Thẩm Hồi dừng một chút, rồi mới nói tiếp: "Nhưng sách đều là giả dối. Cái gì mà thái bình thịnh thế, ca vũ thăng bình, thanh liêm chính trực, đêm không cần đóng cửa, của rơi không ai nhặt đều là giả dối. Ta bước ra khỏi phòng, người và việc gặp được đều hoàn toàn khác với trong sách."

Thẩm Hồi quay đầu lại, nhìn vào mắt Bùi Hoài Quang bên cạnh. Nàng hỏi: "Vì sao lại như vậy? Ta còn có thể nhìn thấy thời thịnh trị của Đại Tề không?"

"Không thể. Chỉ cần ta còn sống, Đại Tề sẽ không bao giờ có ngày đó." Giọng nói của Bùi Hoài Quang không hề có chút ấm áp nào.

Thái bình thịnh thế, ca vũ thăng bình, thanh liêm chính trực, đêm không cần đóng cửa, của rơi không ai nhặt? Thiên hạ này, đã từng có, sau này cũng sẽ có, nhưng Đại Tề thì vĩnh viễn không thể.

Rõ ràng là câu trả lời đã nằm trong dự liệu, nhưng khi nghe Bùi Hoài Quang nói ra, trong mắt Thẩm Hồi vẫn không khỏi ảm đạm xuống. Nỗi thất vọng không nên xuất hiện kia, vẫn âm thầm len lỏi vào tim.

Thẩm Hồi quay mặt đi.

Mưa bên ngoài đã tạnh hẳn, nhưng nước mưa dưới mái hiên vẫn tí tách rơi xuống.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Thẩm Hồi nhìn hòn đá trên chiếc bàn không xa. Trên hòn đá kia, dính một chút máu. Thẩm Hồi sững người. Nàng thu hồi tầm mắt, nhìn sang bàn tay bị thương của Bùi Hoài Quang.

Cảm nhận được ánh mắt Thẩm Hồi trên tay mình, Bùi Hoài Quang ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt của Thẩm Hồi, lộ ra vẻ dò hỏi. Sau đó, hắn liền trơ mắt nhìn vị tiểu hoàng hậu vừa rồi còn ảm đạm thất vọng, khóe mắt dần cong lên, nở một nụ cười.

Nàng cười như vậy, thật là muốn mạng người.

Bùi Hoài Quang "chậc" một tiếng, nhìn nàng chằm chằm: "Nương nương lại muốn giở trò gì vậy?"

Thẩm Hồi tiến lại gần, đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi Bùi Hoài Quang. Nàng ngước mắt lên, in sâu hình bóng Bùi Hoài Quang vào đáy mắt, rồi nở nụ cười kiều mỵ.

Bùi Hoài Quang bóp cằm Thẩm Hồi, nâng mặt nàng lên, giọng điệu không rõ cảm xúc: "Nương nương lại lén uống rượu hoa quả rồi?"

Thẩm Hồi không trả lời, ngược lại nắm lấy bàn tay đang bóp cằm mình của Bùi Hoài Quang. Nàng nắm lấy tay hắn, nhìn vào mắt hắn, rồi hôn lên ngón tay thon dài của hắn một cái. Sau đó, nàng buông tay Bùi Hoài Quang xuống, mềm nhũn dựa vào đầu gối hắn, đôi mắt trong veo nhìn ngọn lửa đang cháy.

Bùi Hoài Quang nhíu mày, đánh giá bóng dáng mảnh mai đang dựa vào đầu gối mình, không khỏi đặt tay lên eo Thẩm Hồi.

Chỉ cần ngươi còn sống, Đại Tề sẽ không thể trở thành thái bình thịnh thế.

Vậy, nếu thiên hạ này không còn họ Tề thì sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-82.html.]

Thẩm Hồi đưa tay ra, bàn tay mềm mại phủ lên, những ngón tay thon thả luồn vào kẽ tay Bùi Hoài Quang, dưới ánh mắt của hắn, chủ động mười ngón tay đan vào nhau.

Nàng không phải lần đầu tiên mạo hiểm, từ khi nhập cung, nàng vẫn luôn đi trên bờ vực thẳm, mỗi bước đi đều kinh hồn bạt vía, một chút sơ sẩy rơi xuống là tan xương nát thịt. Vậy thì có gì phải sợ khi đánh cược thêm một lần nữa.

Nếu ngươi là vật cản trở thịnh thế, mà ta lại không có năng lực trừ khử ngươi.

Vậy thì, tại sao không thử thu phục ngươi làm thần.

Huống hồ, trên đời này sẽ không có con d.a.o nào sắc bén hơn ngươi.

Thẩm Hồi nhìn hòn đá dính m.á.u trên bàn ở phía xa, khẽ cong môi.

Kẻ thù dù mạnh đến đâu cũng sẽ có điểm yếu. Ta đã là điểm yếu của ngươi rồi, phải không?

Bùi Hoài Quang từ từ thưởng thức sự khác thường nhỏ bé của Thẩm Hồi, hắn ngước mắt lên, nhìn hòn đá trên bàn ở phía xa.

Ồ, thì ra là lộ tẩy rồi.

Bùi Hoài Quang nhíu mày, sau đó khẽ cười một tiếng.

Vậy thì, đã sao nào.

Bùi Hoài Quang cúi người xuống, cắn nhẹ lên dái tai Thẩm Hồi. Hai hàm răng cắn vào nhau, nghiến nhẹ.

·

Ngày mười hai tháng hai, vào ngày hội Hoa Triều, Bùi Hoài Quang dẫn Thẩm Hồi tới trấn Vân Châu.

Xe ngựa dừng lại, Thẩm Hồi và Bùi Hoài Quang ngồi trong xe nhưng không xuống.

Thuận Niên và Thuận Tuế kinh ngạc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên cửa xe in bóng hai người đang quấn quýt lấy nhau. Thuận Tuế và Thuận Niên vội vàng thu hồi ánh mắt.

Bàn tay Bùi Hoài Quang vuốt ve dọc theo eo thon của Thẩm Hồi, ấn nhẹ lên thắt lưng nàng, cài chặt ngọc bội. Hắn hài lòng gật đầu, nói: "Không tệ, có dáng vẻ của một tiểu lang quân rồi."

Vết sẹo xấu xí trên mặt Thẩm Hồi đã bị lột bỏ, nhưng nàng lại mặc một bộ nam trang màu xanh sương. Thẩm Hồi khẽ ho một tiếng, hạ giọng, cố ý nói bằng giọng trầm thấp: "Ta thật sự giống một tiểu thiếu gia nhà giàu sao?"

Bùi Hoài Quang chỉnh lại cổ áo cho nàng, nói một cách qua loa: "Gần giống."

Thẩm Hồi không tin lắm, nàng đẩy cửa xe, ra ngoài hỏi Thuận Niên và Thuận Tuế.

Thuận Niên và Thuận Tuế quay đầu lại, nhìn Thẩm Hồi, ngẩn người ra một lúc, mới khen nàng rất giống một tiểu thiếu gia nhà giàu được nuông chiều từ bé. Chỉ là, thật sự là quá mức tuấn tú rồi...

Quả thật, Thẩm Hồi và Bùi Hoài Quang xuống xe ngựa, bước vào đám đông, lập tức thu hút vô số ánh nhìn. Những ánh mắt này khiến Thẩm Hồi không được tự nhiên. Nếu là nữ nhi thân thì những ánh mắt này đủ để coi là mạo phạm, nhưng nàng bây giờ lại đang giả làm công tử bột.

Trong lòng thấp thỏm, nàng lại không nhịn được nhớ tới những câu chuyện nữ cải nam trang đã từng đọc trong thoại bản.

Làm sao để giống hơn một chút đây?

Thẩm Hồi nhìn quanh, thấy chiếc quạt trong tay Bùi Hoài Quang, nàng vội vàng giật lấy chiếc quạt trong tay hắn, "xoạch" một tiếng mở quạt ra, đặt trước ngực, phe phẩy nhẹ nhàng.

Bùi Hoài Quang khẽ cười. Hắn ghé sát vào tai Thẩm Hồi, nói nhỏ: "Mới đầu xuân, còn chưa tới lúc phải phe phẩy quạt, làm màu quá rồi."

Thẩm Hồi sững người, đỏ mặt. Nàng vội vàng gấp chiếc quạt trong tay lại, nhét vào tay Bùi Hoài Quang, trong lòng trách mình sơ suất.

"Ơ, vậy ngươi cầm quạt thì không kỳ lạ à?"

Bùi Hoài Quang coi như không nghe thấy, chỉ tay về phía trước: "Phía trước đang tế thần hoa."

Hôm nay là hội Hoa Triều, trấn Vân Châu tuy không lớn, nhưng lại rất náo nhiệt. Hầu như nhà nhà đều ra ngoài vui chơi, cúng tế thần hoa, cầu mong một năm mới mưa thuận gió hòa.

Thẩm Hồi chen chúc trong đám đông đi qua cầu đá, nhìn tượng thần hoa được dân chúng cúng bái.

Hai bên tượng thần hoa có rất nhiều người bán hàng rong đang rao bán.

Nổi bật nhất chính là cây ước nguyện treo đầy giấy ngũ sắc cách tượng thần hoa không xa.

Thẩm Hồi nhanh chân bước tới, mua một chiếc đèn lồng đỏ ở hàng quán dưới gốc cây. Người bán hàng ngồi trên thang gỗ, sau khi Thẩm Hồi trả tiền, hắn lập tức trèo lên thang, treo chiếc đèn lồng đỏ mà Thẩm Hồi chọn lên cao trên ngọn cây.

Thẩm Hồi ngẩng đầu nhìn chiếc đèn lồng đỏ đang đung đưa theo gió, nhắm mắt lại thành tâm cầu nguyện.

Bùi Hoài Quang vẫn còn nhớ, Thẩm Hồi nói muốn cầu nguyện cho hắn một điều ước. Hắn không tiến lên, nhìn Thẩm Hồi đang thành tâm cầu nguyện qua những chiếc đèn lồng đỏ treo lủng lẳng trên giá chờ người ta lựa chọn.

Đợi Thẩm Hồi mở mắt ra, Bùi Hoài Quang mới vừa đi về phía nàng vừa mở miệng: "Cầu nguyện điều gì vậy?"

Gió thổi những chiếc đèn lồng đỏ treo giữa hai người đung đưa qua lại. Thẩm Hồi nghiêng đầu, tránh chiếc đèn lồng đang lắc lư, nhìn Bùi Hoài Quang, cong mắt cười: "Cầu nguyện ngươi có thể hoàn lương, làm người tốt."

Bùi Hoài Quang cười. Có chút khinh thường. Có vài người, sống là đáng xuống địa ngục. Hoàn toàn không thể hoàn lương.

Hắn đi tới trước mặt Thẩm Hồi, nắm lấy tay nàng: "Đi thôi."

"Đi đâu?" Thẩm Hồi nhìn gian hàng bán kẹo hồ lô không xa.

"Đi lầu xanh. Nếu không tại sao lại cho ngươi mặc nam trang."

Thẩm Hồi sững người, Bùi Hoài Quang nói thật sao?

【Tác giả có lời muốn nói】

Hồi: Dẫn vợ đi lầu xanh? Ta nghi ngờ hắn có bệnh.

·

 

Loading...