HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 80
Cập nhật lúc: 2024-11-30 09:29:05
Lượt xem: 125
Hoạn Sủng - Chương 80: Cái Quạt Rơi
Chương 80
Bùi Hoài Quang uống cạn chén trà nguội, vẫy tay gọi Thẩm Hồi. Đợi đến khi nàng miễn cưỡng bước tới, hắn kéo nàng vào lòng, để nàng ngồi lên đùi mình.
"Giận chuyện gì thế?" Bùi Hoài Quang véo nhẹ vành tai Thẩm Hồi, "Giận ta không bẩm báo rõ ràng mọi chuyện với nương nương? Hay giận nha đầu kia nửa đêm xông vào làm nương nương mất hứng?"
Thẩm Hồi cụp mắt, không đáp.
Bùi Hoài Quang đặt tay lên bụng nàng, hỏi: "Hết đau chưa? Nương nương bị kinh sợ là lỗi của ta. Lát nữa ta sẽ hầu hạ nương nương tắm rửa thay y phục. Ngày mai sẽ rời khỏi đây."
Thẩm Hồi ngước mắt nhìn hắn, hỏi: "Nàng ta nói vậy, chưởng ấn nghe chẳng thấy tức giận sao?"
Vẻ mặt thản nhiên của Bùi Hoài Quang đã trả lời thay cho câu hỏi.
Hắn càng tỏ ra vẻ thờ ơ, Thẩm Hồi càng thấy khó chịu. Hắn không quan tâm như vậy, chắc là đã nghe nhiều rồi, nghe đến mức chai lì cả tai.
Thẩm Hồi mềm nhũn người, dựa vào Bùi Hoài Quang, đặt cằm lên vai hắn, nói ủ rũ: "Bây giờ mà thêm một điều ước đêm giao thừa nữa thì còn kịp không?"
Đêm giao thừa, nàng đã ước rất nhiều điều, nhưng chẳng liên quan gì đến hắn. Bây giờ nàng ước thêm một điều ước liên quan đến hắn, còn kịp không?
"Giờ đã là tháng hai rồi. Muộn quá." Bùi Hoài Quang xoa đầu nàng, "Vài ngày nữa là Tết Hoa, ước với thần Hoa đi."
(Tác giả có lời muốn nói)
Hồi gào thét: Ta giận rồi!!!
Trên thuyền xuôi theo dòng kênh Vận Hà về phía Nam, cung nhân bên cạnh Thẩm Hồi ngày nào cũng nơm nớp lo sợ. Họ lo lắng việc hoàng hậu lén rời đi sẽ bị phát hiện, lại càng lo lắng Thẩm Hồi đi theo Bùi Hoài Quang sẽ không được ăn ngon mặc đẹp ngủ yên giấc.
"Haiz..." Mấy ngày này, Trầm Nguyệt không biết đã thở dài bao nhiêu lần.
Đoàn Viên bước lên boong tàu vào bẩm báo: "Trầm Nguyệt tỷ tỷ, Du thái y tới thỉnh an hoàng hậu nương nương ạ."
Trầm Nguyệt tạm gác lại nỗi lo về Thẩm Hồi, bảo người ta mời Du Trạm vào.
Du Trạm vào gian trong chỗ hoàng hậu ở, cung kính hành lễ. Nghe thấy giọng Trầm Nguyệt nói hắn miễn lễ, hắn tạm thời không thấy có gì khác thường, Trầm Nguyệt thay hoàng hậu nói chuyện cũng không phải chuyện gì lạ. Nhưng khi đứng dậy, nhìn thấy Trầm Nguyệt mặc cung trang phượng bào, hắn không khỏi ngẩn người.
Hắn nhìn quanh, mấy cung nữ bên cạnh Thẩm Hồi đều ở đây, nhưng duy chỉ không thấy bóng dáng nàng.
Trầm Nguyệt đứng dậy, bất đắc dĩ nói: "Du thái y, hoàng hậu nương nương không đi cùng thuyền với chúng ta."
Du Trạm kinh hãi.
Đây là điều Thẩm Hồi đã dặn dò Trầm Nguyệt trước khi rời đi.
Thái y theo hầu cứ cách mấy ngày sẽ tới thỉnh an các cung phi theo quy định, đặc biệt là Thẩm Hồi còn mang bệnh cũ trong người, Du Trạm tới thỉnh an nàng càng thường xuyên hơn so với các phi tần khác. Không phải là không thể nghĩ cách giấu Du Trạm, nhưng để hắn biết, nhờ hắn che giấu thì tốt hơn.
Thẩm Hồi do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định mạo hiểm, tin tưởng Du Trạm.
Trầm Nguyệt nói tiếp: "Khi thuyền tới Quan Linh, nương nương sẽ trở lại. Hơn hai tháng trên đường này, nương nương mong Du thái y giúp đỡ che giấu."
Một lúc lâu, Du Trạm mới thở phào nhẹ nhõm.
Những gì không nên hỏi, hắn chưa bao giờ hỏi thêm một câu.
Hắn gật đầu, nói: "Tuân chỉ."
Chỉ là, Du Trạm nghĩ tới bức thư trong hộp thuốc.
Bức thư mà Tiêu Mục đã tốn bao công sức gửi tới, nhờ hắn chuyển cho Thẩm Hồi.
"Xán Châu, tiễn Du thái y." Trầm Nguyệt nói.
Xán Châu đang ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài thất thần, nghe vậy vội vàng đứng dậy, tươi cười tiễn Du Trạm ra ngoài.
Du Trạm bước ra khỏi khoang thuyền của Thẩm Hồi. Hắn đứng ở mũi thuyền, nghe tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền, nheo mắt nhìn cảnh sắc Dung Dương đang lùi dần về phía sau.
Nàng đã đi đâu?
Là... bị Bùi Hoài Quang đưa đi sao?
Du Trạm nhìn đám đông trên bờ kênh Vận Hà, trước mắt hiện lên nhiều hình ảnh rời rạc. Bùi Hoài Quang luôn xuất hiện bên cạnh Thẩm Hồi, sau khi Thẩm Hồi trúng độc nghiện, nàng đã đi tìm Bùi Hoài Quang phải không? Con vẹt đó, con vẹt biết gọi tên Bùi Hoài Quang và Thẩm Hồi, cũng là do Bùi Hoài Quang nuôi phải không? Cũng hẳn là Bùi Hoài Quang đã đuổi tới nhà hắn, g.i.ế.c con vẹt đó?
Du Trạm đứng ở mũi thuyền hồi lâu mới bước lên tấm ván gỗ, trở về thuyền của mình. Hắn tránh những người cùng thuyền, đi vào chỗ ở trong cùng của mình. Vừa mở cửa, Tiêu Mục cải trang thành thái giám từ trong bóng tối bước ra, vội vàng hỏi: "Đã đưa thư cho nàng ấy chưa?"
Du Trạm bình tĩnh đặt hộp thuốc xuống, nói: "Đưa rồi."
"Vậy, vậy nàng ấy có nói gì không?" Tiêu Mục đột nhiên căng thẳng.
Du Trạm cúi đầu, nhìn hộp thuốc trên bàn, giọng điệu bình thường: "Bên cạnh nàng ấy có người, không mở thư ngay lúc đó."
Ánh mắt thất vọng thoáng qua trong mắt Tiêu Mục, rồi hắn lập tức nói: "Cũng nên vậy. Hoàn cảnh hiện tại của nàng ấy, đúng là nên cẩn thận một chút."
"Nếu Tiêu công tử đã nghĩ vậy, hà tất phải lén vào thuyền đội, lại gửi thư cho nàng ấy." Du Trạm nói.
Tiêu Mục lại cười, vẻ mặt tự tin hiện rõ giữa hai hàng lông mày. Hắn nói: "Không sao cả. Bức thư đó dù có rơi vào tay người khác cũng không sao."
Nghĩ đến việc chỉ có Thẩm Hồi mới đọc được bức thư đó, giữa hai hàng lông mày hắn hiếm khi xuất hiện ý cười, nói: "Nếu bức thư đó rơi vào tay người khác, sẽ chỉ là một tờ giấy trắng. Trên đời này, chỉ có ta và nàng ấy mới có thể làm cho tờ giấy trắng đó hiện chữ."
Trong lòng Du Trạm bỗng dâng lên một cảm xúc phức tạp. Hắn hỏi: "Tiêu công tử định khi nào xuống thuyền? Lần tới khi cung nhân xuống thuyền mua đồ?"
Vẻ mặt Tiêu Mục dần trở nên nghiêm trọng. Hắn cứ nghĩ mình sẽ nhịn được không tới gặp nàng, nhưng không ngờ bản thân lại không làm được. Họ lớn lên cùng nhau, chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy.
"Du đại phu, có thể nhờ ngài giúp ta một việc nữa được không?" Tiêu Mục tha thiết cầu xin, "Ta muốn gặp nàng ấy một lần. Ta cam đoan sẽ không liên lụy đến ngài, ta không nói trong thư là ta đang ở trên thuyền, ở khoảng cách gần như vậy với nàng ấy. Đưa ta đi gặp nàng ấy, ta sẽ không nói chuyện với nàng ấy, chỉ nhìn nàng ấy từ xa thôi!"
Du Trạm lắc đầu: "Ta không thể."
"Du đại phu!" Tiêu Mục vén vạt áo, quỳ thẳng xuống trước mặt Du Trạm, "Giúp ta, cho ta nhìn nàng ấy từ xa một chút. Cho ta biết, nàng ấy vẫn ổn..."
Bàn tay buông thõng bên hông Du Trạm nắm chặt rồi lại thả lỏng. Hắn cụp mắt, vẫn dùng giọng điệu nho nhã thường ngày nói: "Ta tới thỉnh an cho nàng ấy, khi vào chỗ ở của nàng ấy nhất định sẽ bị cung nhân kiểm tra kỹ lưỡng, chỉ có mình ta có thể vào, không có cách nào đưa người khác vào. Cho dù có, cũng quá mạo hiểm."
Du Trạm dừng một chút, rồi nói tiếp: "Hơn nữa, hiện tại Tiêu công tử gặp nàng ấy, đối với công tử chẳng khác nào uống rượu độc, đối với nàng ấy thì ngoài nguy hiểm ra chẳng có ích lợi gì."
Du Trạm cúi người, đỡ Tiêu Mục đang quỳ trước mặt dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-80.html.]
"Tiêu công tử, nếu công tử không có khả năng đưa nàng ấy ra khỏi bên cạnh yêu ma, thì đừng đến gần hắn ta."
Tề Dực lại tới tìm Thẩm Hồi, lại bị cung nữ bên cạnh Thẩm Hồi ngăn lại.
Xán Châu ngồi xổm xuống, dùng giọng d ỗ dành trẻ con: "Dực điện hạ, người cũng biết, nương nương thân thể luôn yếu ớt, sau khi lên thuyền nương nương bị say sóng, lại dẫn đến bệnh cũ tái phát, bây giờ rất khó chịu, hầu hết thời gian trong ngày đều ngủ trên giường. Nương nương đã dặn, bây giờ nương nương đang dùng thuốc mới của Du thái y, phải ngủ đủ giấc mới có tác dụng, cho nên không cho người khác vào phòng quấy rầy người. Nô tỳ nói vậy, Dực điện hạ hiểu chưa?"
Tề Dực mím chặt môi, không nói gì.
Xán Châu đành phải bịa tiếp: "Nô tỳ biết Dực điện hạ muốn gặp hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương cũng biết tâm ý của Dực điện hạ. Chỉ là tình trạng sức khỏe của nương nương hiện tại, phải ngủ càng nhiều thì mới có thể dưỡng cho thân thể khỏe hơn. Cho nên Dực điện hạ vì sức khỏe của hoàng hậu nương nương, sẽ không vào quấy rầy nương nương phải không?"
Tề Dực nghiến răng nói: "Ta chỉ vào xem nàng ấy một chút thôi, không làm ồn nàng ấy!"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Không được." Xán Châu lắc đầu, "Thuốc mà nương nương đang uống, càng ngủ nhiều càng tốt cho sức khỏe, nhưng lại khiến người ta rất tỉnh táo, rất khó ngủ. Cho nên chỉ cần có một chút tiếng động là có thể đánh thức nương nương. Nô tỳ cũng đã hai ngày không được gặp nương nương rồi."
Tề Dực bực bội "hừ" một tiếng, quay đầu bỏ đi.
Tôn ma ma đứng sau lưng Tề Dực, bất đắc dĩ lắc đầu. Bà không biết tại sao hoàng hậu nương nương không gặp Tề Dực, nhưng chắc chắn hoàng hậu có lý do của mình. Bà nghiêm mặt nói với Tề Dực: "Được rồi. Về làm bài tập đi."
Tề Dực đỏ hoe mắt lại "hừ" một tiếng, cũng không chịu đi, duỗi hai cánh tay ngắn ngủn về phía Tôn ma ma. Cuối cùng Tôn ma ma cũng không nhẫn tâm, cúi xuống bế Tề Dực lên.
"Đừng suốt ngày bám lấy hoàng hậu nương nương, nếu thật sự mong hoàng hậu nương nương khỏe lại, thì hãy nghe lời hoàng hậu nương nương, về nhà học hành cho giỏi." Tôn ma ma nghiêm mặt dạy dỗ.
Tề Dực không nói gì, vùi mặt vào lòng Tôn ma ma.
Đợi Tôn ma ma bế Tề Dực đi xa, Thập Tinh cười nói với Xán Châu: "Xán Châu, không ngờ ngươi lại dỗ trẻ con giỏi thế."
Xán Châu vừa định lên tiếng, bụng liền cuồn cuộn. Nàng vội vàng chạy ra mạn thuyền, nhìn dòng nước cuồn cuộn của kênh Vận Hà, nôn khan một trận.
Thập Tinh v vội vàng bưng nước mơ chua tới đưa cho nàng, nhíu mày hỏi: "Sao dạo này ngươi cứ nôn ọe thế?"
Xán Châu uống mấy ngụm nước mơ chua, đợi cơn buồn nôn dịu đi mới mặt mày tái nhợt nói: "Hơi say sóng."
"Thuốc chống say sóng ta đưa cho ngươi, sao ngươi không uống?" Thập Tinh lẩm bẩm một câu, thấy cung nữ bưng đồ vào thuyền, nàng vội vàng chạy tới giúp đỡ.
Xán Châu quay người lại, nhìn mặt nước gợn sóng, hơi thất thần.
Gió mát phả vào mặt, thổi rối tóc nàng, một lọn tóc buông xuống, nhẹ nhàng lay động trước mắt. Một lúc lâu sau, nàng mới vén lọn tóc ra sau tai. Nàng cúi đầu, dùng ngón tay viết từng nét từng nét lên lan can bên mạn thuyền —— Vương Lai.
Từng nét từng nét, viết đi viết lại, viết tên hắn hết lần này đến lần khác.
Ngàn vòng trăm quẩn.
Thẩm Hồi cẩn thận kiểm tra đồ đạc trong bọc. Khi bị Bùi Hoài Quang đưa đi đêm hôm đó, nàng thậm chí còn không mang theo bộ quần áo để thay, chịu không ít khổ sở.
Động tác lật đồ của Thẩm Hồi khựng lại, không khỏi nhớ tới sự bối rối trong những ngày đèn đỏ. Nàng vội vàng gạt bỏ suy nghĩ, tiếp tục kiểm tra đồ đạc. Lần này trước khi khởi hành từ tiểu viện ở Dung Dương, Thẩm Hồi đã chuẩn bị hành lý từ trước, nhất quyết không để mình tay trắng nữa.
"Nương nương tìm gì vậy?" Bùi Hoài Quang đi vào.
Thẩm Hồi vừa kiểm tra vừa nói: "Tối qua đã thu dọn xong rồi, nhưng cứ cảm thấy thiếu thứ gì đó, nhưng lại không nhớ ra là thiếu gì..."
"Thôi được rồi. Thiếu gì thì mua thêm là được." Bùi Hoài Quang liếc nhìn Thuận Niên, Thuận Niên vội vàng lặng lẽ bước nhanh tới, buộc bọc đồ Thẩm Hồi đã thu dọn xong, đeo lên lưng.
Thẩm Hồi theo Bùi Hoài Quang ra khỏi tiểu viện, nhìn thấy xe ngựa dừng ở cổng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Rõ ràng Bùi Hoài Quang đã sắp xếp Thuận Niên và Thuận Tuế ở bên cạnh, vậy mà hắn còn tự mình đun nước, nấu cơm, khiến Thẩm Hồi trước khi ra khỏi cửa vẫn còn nghi ngờ, có phải hắn cố tình sắp xếp một chuyến khổ hạnh, hành hạ bản thân, cũng hành hạ nàng hay không. Trước khi nhìn thấy xe ngựa này, Thẩm Hồi thậm chí còn nghi ngờ, Bùi Hoài Quang sẽ dắt nàng đi bộ, cưỡi lừa, đi thuyền khách.
"Lên xe nào." Bùi Hoài Quang đứng trước xe ngựa, nhìn Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi sực tỉnh, xách váy bước nhanh tới, đưa tay vịn vào cánh tay Bùi Hoài Quang một cách tự nhiên. Nàng vừa định giơ chân lên chiếc ghế nhỏ để bước lên xe ngựa, chợt nhớ ra mình quên thứ gì đó.
"Chờ đã, ta về lấy đồ!" Thẩm Hồi quay người chạy vào trong.
Bùi Hoài Quang ngẩng đầu, nhìn bóng lưng mảnh mai của Thẩm Hồi. Ánh mắt hắn dừng lại trên eo thon của nàng thêm một chút.
Thẩm Hồi chạy vào phòng tắm, không lâu sau lại đi ra, tới trước mặt Bùi Hoài Quang, vịn tay hắn lên xe ngựa.
Bùi Hoài Quang cũng bước lên xe ngựa, hỏi: "Quên gì thế?"
"Không có gì, chỉ là một cái khăn thôi." Thẩm Hồi lảng tránh ánh mắt, kéo tay áo.
"Khăn đâu?" Bùi Hoài Quang hỏi.
Thẩm Hồi lấy bọc quần áo đặt lên đầu gối, nhét thứ giấu trong tay áo vào bọc từng chút một. Nàng qua loa nói: "Khăn không hay dùng, nhét vào bọc là được rồi."
Bùi Hoài Quang cầm cây quạt đã gấp lại ấn lên bọc đồ trên đầu gối Thẩm Hồi, "tsk tsk" hai tiếng, nói: "Chẳng lẽ là thư mà cháu trai của tiêu đầu Vạn Thuận đưa sao?"
Người này sao có thể vô lý như vậy chứ? Nàng còn không biết cháu trai của tiêu đầu là ai!
"Cho ngươi!" Thẩm Hồi lấy ra cái đai kinh nguyệt đã nhét được một nửa vào bọc, ném mạnh lên đùi Bùi Hoài Quang, "Ngươi dùng đi!"
Bùi Hoài Quang nhướng mày, hắn đặt quạt xuống, cầm lấy cái đai kinh nguyệt, đưa lên ngang tầm mắt, ung dung quan sát.
Mặt Thẩm Hồi nóng bừng, đưa tay giật lại.
Bùi Hoài Quang giơ tay lên, không cho nàng lấy.
"Nô tài làm y phục ngủ, nương nương lại nói cho nô tài dùng, nào có đạo lý đòi lại..." Bùi Hoài Quang đột nhiên im bặt. Hắn vươn tay ôm lấy eo Thẩm Hồi, kéo nàng vào lòng, xoay người đứng dậy, chui ra khỏi nóc xe, mang theo Thẩm Hồi đáp xuống cây.
Thẩm Hồi vừa đứng vững, cúi đầu xuống liền nhìn thấy xe ngựa vừa ngồi bị b.ắ.n thủng bởi vô số mũi tên.
Thuận Niên và Thuận Tuế ngồi phía trước đều nhanh nhẹn nhảy xuống xe tránh né. Ngựa cũng bị trúng tên, hí vang rồi chạy điên cuồng. Xe ngựa chạy dọc theo sườn núi, một bên là rừng cây, một bên là vực sâu. Ngựa bị kinh hãi, thùng xe nghiêng sang một bên, đồ đạc trong xe đổ hết xuống vực.
"Quạt." Bùi Hoài Quang đột nhiên nói.
Thẩm Hồi không nghe rõ, quay đầu nhìn hắn.
Bùi Hoài Quang đã tung người nhảy xuống.
(Tác giả có lời muốn nói)
Tên thái giám c.h.ế.t tiệt vì cái quạt mà nhảy xuống vực c.h.ế.t rồi, toàn văn hoàn!