Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 79

Cập nhật lúc: 2024-11-30 09:28:33
Lượt xem: 115

Chương 79 - Nổi giận

Ban đầu, Bùi Hoài Quang định sáng hôm sau sẽ đưa Thẩm Hồi rời khỏi Dung Dương đến Thường Châu, nhưng vì Thẩm Hồi đột nhiên tới kỳ nguyệt sự, nên quyết định ở lại thêm một ngày.

···

Chiều tối, Thẩm Hồi đã không còn cảm thấy đau bụng, mỏi lưng hay uể oải. Nàng ngồi trên chiếc ghế dài trong sân, ngắm nhìn ánh hoàng hôn trên bầu trời. Nghĩ đến việc ngày mai sẽ rời khỏi Dung Dương, rời khỏi tiểu viện bình dị này, nàng bỗng dâng lên một chút luyến tiếc.

Thẩm Hồi quay đầu, nhìn qua khung cửa sổ đang mở, hướng về Bùi Hoài Quang đang đứng trong phòng.

Khoảng một khắc trước, một con chim bồ câu đưa thư bay vào sân, mang theo mật thư cho Bùi Hoài Quang. Thẩm Hồi còn chưa kịp nhìn xem bức thư viết gì, đã thấy Bùi Hoài Quang cầm lấy bức thư lắc lắc, giống như đang biến hóa vậy, bức thư bỗng chốc bốc cháy, hóa thành tro bụi.

“Chúng ta ngày mai giờ nào khởi hành?” Thẩm Hồi hỏi.

“Buổi sáng.”

Thẩm Hồi gật đầu, quay lại, một lần nữa ngẩng đầu nhìn lên trời, ngắm nhìn những đám mây đỏ rực như lửa cháy. Một lúc sau, nàng lại quay đầu nhìn Bùi Hoài Quang trong phòng, hỏi: “Tối nay chúng ta ăn gì?”

Chưa đợi Bùi Hoài Quang trả lời, Thẩm Hồi lại tiếp tục hỏi: “Sáng mai ăn gì? Ừm… lương khô mang theo trên đường đã chuẩn bị hết chưa?”

Bùi Hoài Quang nhét bức thư đã viết vào ống thư trên chân chim bồ câu, thả chim bay đi, rồi liếc nhìn Thẩm Hồi, nói: “Nương nương muốn ra ngoài dạo chơi thì cứ nói thẳng.”

Thẩm Hồi cong mắt, cười với hắn.

···

Cuối cùng, Thẩm Hồi vẫn mua bánh bao, bún, thịt nướng và cả kẹo hồ lô ở những quán ven đường. Trước đây, nàng luôn cảm thấy những thứ này rất mất vệ sinh.

Người dân thường đều ăn như vậy, vậy hẳn là nàng cũng có thể ăn, chắc sẽ không vì thế mà bị ốm đâu.

“Còn muốn gì nữa không?” Bùi Hoài Quang liếc nhìn Thẩm Hồi bên cạnh, trong lòng dâng lên sự nghi ngờ. Thẩm Hồi lúc này, làm gì còn nửa điểm dáng vẻ của vị hoàng hậu nhỏ bé được nuông chiều từ bé kia chứ.

“No rồi.” Mặc dù Thẩm Hồi vẫn muốn ăn thêm cổ vịt nướng ở quán đầu phố, nhưng nàng thực sự không thể ăn thêm được nữa.

Tiếp tục đi thêm một đoạn, Thẩm Hồi nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

“Thật đáng thương, lão Trương già rồi mới có con, lại là sinh ba, vậy mà không có cơ hội hưởng phúc.”

“Haiz. Không biết lão Trương đã đắc tội với ai nữa. Các ngươi không thấy sao, lão Trương c.h.ế.t thảm lắm.”

“Phải đó. Còn không dám để người nhà lão nhìn mặt. Nghe nói t.h.i t.h.ể bị chặt thành từng khúc, thật đáng sợ!”

“Cũng thật đáng thương cho ba đứa trẻ đáng yêu này, còn nhỏ như vậy đã mất cha…”

Thẩm Hồi nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, nhìn về phía đội đưa tang đang đi qua. Ba đứa bé trai đi trước mặt, vừa đi vừa khóc thương tâm. Chúng cao bằng nhau, trông cũng giống nhau như một.

“Trước đây lúc ở khách điếm, ta đã từng nhìn thấy ba đứa trẻ này qua cửa sổ khi ngắm nhìn cảnh náo nhiệt trên phố.” Thẩm Hồi nói.

Bùi Hoài Quang thờ ơ đáp lại một tiếng “ừ”, ánh mắt nhìn về phía chiếc quan tài đang được người ta khiêng đi.

Thẩm Hồi thở dài, giọng nói buồn buồn: “Không biết ai lại ác độc như vậy…”

Bùi Hoài Quang lúc này mới ngẩng đầu lên, liếc nhìn Thẩm Hồi đang cau mày.

Ai lại ác độc như vậy ư?

Là ta đây.

Bùi Hoài Quang cười cười, giọng điệu tùy ý: “Về thôi.”

Bùi Hoài Quang đưa Thẩm Hồi về, rồi lại một mình đi ra ngoài, bởi vì ở Dung Dương còn một người trong danh sách đang chờ hắn đến lấy mạng.

Sau khi Bùi Hoài Quang rời đi, Thẩm Hồi ngồi trong sân, nhìn màu đỏ trên bầu trời dần dần phai nhạt, sắc trời dần tối. Nàng vẫn đang suy nghĩ Bùi Hoài Quang đi làm gì.

Tiếng bước chân lộn xộn kéo Thẩm Hồi ra khỏi dòng suy nghĩ.

Tôi Bảo Linh dẫn theo gia đinh của Quận thủ phủ, đã đến.

【Lời tác giả】

Ta dám chắc rằng, sẽ không ai đoán được manh mối về tiêu cục này, hí hí hí

 

Chương 79 Chương 079 - Tức giận

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 

 【Chương bảy mươi chín】

 

 Lúc đầu, Thẩm Hồi còn tưởng là người của tiêu cục bên cạnh đã trở về, cho đến khi những người đó bắt đầu gõ cửa.

 

 Khi ở quán trọ, tiểu nhị lên gõ cửa đưa cơm, Thẩm Hồi thà nhịn đói cũng không mở cửa. Lúc này trời đã tối, người lạ đến gõ cửa sân, làm sao nàng có thể để ý tới.

 

 Thôi Bảo Linh đợi không nổi nữa: "Đạp cửa!"

 

 Thẩm Hồi đứng dưới bức tường sân, hai tay nàng để sau lưng, nắm chặt một con d.a.o thái rau nhỏ. Bên cạnh bức tường nơi nàng đứng, có một cái thang gỗ, có thể trèo qua cái thang này để sang tiểu viện bên kia. Trước khi những người này đạp cửa xông vào, Thẩm Hồi vừa mới vất vả di chuyển cái thang tới đây.

 

 Tất nhiên, dù là liều mạng chống trả bằng con d.a.o nhỏ trong tay, hay là trèo qua tường bằng thang gỗ, đều là hạ sách. Thẩm Hồi rất tự biết về thể lực của mình.

 

 Nàng phải tìm hiểu xem những người đến là ai trước đã.

 

 Trong sân đang thắp đèn đá, gia đinh của Thôi phủ xông vào cũng cầm theo đuốc, chiếu sáng cả sân.

 

 Ánh mắt Thẩm Hồi lướt qua sân nhỏ, vừa nhìn đã thấy Thôi Bảo Linh ăn mặc dát vàng bạc.

 

 Ánh mắt Thẩm Hồi chỉ dừng lại trên người Thôi Bảo Linh trong giây lát, nàng lập tức nhớ ra mình đã từng gặp khuôn mặt này. Những đoạn ký ức lướt qua trong đầu Thẩm Hồi, nàng nhanh chóng bắt được bóng dáng của Thôi Bảo Linh trong ký ức.

 

 Dù sao, trên đường phố náo nhiệt người đông nghịt, cô ta ăn mặc dát vàng bạc, cả người toát lên vẻ giàu sang, nhưng có chút quê mùa.

 

 Dù sao, cô ta cứ nhìn chằm chằm vào Bùi Hoài Quang khiến nàng suýt ngã, lại còn xấu hổ dậm chân. Bộ dạng đó khiến Thẩm Hồi phải nhìn cô ta thêm hai lần.

 

 Thẩm Hồi từ nhỏ đã thích đọc sách, có bản lĩnh 1 lần thấy là nhớ. Kỳ thực, bản lĩnh này không chỉ dành cho việc đọc sách, mà còn dành cho việc nhận biết người khác.

 

 Một cô nương ăn mặc dát vàng bạc, vừa nhìn đã biết là xuất thân từ gia đình giàu có. Ban đêm dẫn theo gia đinh hùng hổ xông vào đây. Lại liên tưởng đến dáng vẻ e thẹn dậm chân của cô ta...

 

 Còn có ví dụ của Tùng Đào nữa.

 

 Đáp án đã rõ ràng.

 

 Gần như ngay khi nhận ra Thôi Bảo Linh, Thẩm Hồi đã hiểu ra mọi chuyện. Nàng bỗng nhiên cảm thấy hơi cạn lời. Sự căng thẳng trong lòng tan biến, Thẩm Hồi chậm rãi bước tới, chủ động hỏi: "Xin hỏi cô nương là thiên kim nhà vị quan nào?"

 

 Thôi Bảo Linh không khỏi sững sờ. Cô ta hùng hổ xông vào bắt người, chẳng lẽ đối phương không nên sợ đến khóc sao? Cô ta cẩn thận quan sát khuôn mặt Thẩm Hồi, ngoài xấu xí ra, không hề có chút sợ hãi nào.

 

 Thôi Bảo Linh len lén đánh giá khuôn mặt xấu xí bên trái của Thẩm Hồi. Hôm nay cô ta vốn không nên tự mình đến đây, thật mất mặt. Nhưng cô ta thực sự quá tò mò, một nữ tử xấu xí như vậy, tại sao lại có thể có được một lang quân đẹp như tiên? Một mặt Thôi Bảo Linh tò mò, mặt khác lại tức giận, tức giận vì người đàn ông mà cô ta để ý đã từng bị nữ nhân khác chạm vào làm bẩn!

 

 "Sao ngươi biết cha ta là quan?"

 

 Thẩm Hồi chỉ cười không nói.

 

 Sau khi hỏi xong câu này, Thôi Bảo Linh lại cảm thấy mình hỏi như vậy không đúng. Cô ta đường đường là thiên kim Quận thủ, khí chất đó sao nữ tử bình thường có thể sánh bằng?

 

 "Hừ." Thôi Bảo Linh quay đầu đi, bày ra dáng vẻ của thiên kim Quận thủ.

 

 Gia đinh bên cạnh cô ta ỷ thế h.i.ế.p người: "Láo xược, vậy mà không biết thiên kim của Quận thủ Thôi đại nhân chúng ta!"

 

 Thẩm Hồi gật gật đầu, nói: "Hóa ra là Quận thủ Dung Dương. Bảo ông ta tự mình đến Tư Lễ Giám nhận tội đi."

 

 "Ngươi đang nói nhảm gì vậy?" Thôi Bảo Linh nhíu mày.

 

 Thẩm Hồi từ từ cong môi, nhìn Thôi Bảo Linh, nói: "Bởi vì ngươi không biết điều, để ý đến người không nên để ý."

 

 Trước mắt Thôi Bảo Linh lại hiện lên khuôn mặt của Bùi Hoài Quang. Cô ta bắt đầu suy nghĩ về lời nói của Thẩm Hồi, không khỏi đoán già đoán non về thân phận của Bùi Hoài Quang trong lòng.

 

 Thẩm Hồi không cho cô ta thêm thời gian suy nghĩ, nàng nhìn chằm chằm vào mắt Thôi Bảo Linh, trực tiếp nói ra đáp án: "Lang quân mà Thôi cô nương để ý chính là Chưởng ấn Thái giám của Tư Lễ Giám, Bùi Hoài Quang."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-79.html.]

 Thôi Bảo Linh ngây người.

 

 Một lúc lâu sau, cô ta mới trợn tròn mắt, tức giận chỉ tay vào Thẩm Hồi: "Ngươi nói bậy!"

 

 Không thể nào! Lang quân duy nhất khiến cô ta rung động từ khi sinh ra đến giờ, sao có thể là... là... là thái giám!

 

 "Ta có nói bậy hay không, Thôi cô nương về nhà hỏi lệnh tôn là biết."

 

 Thôi Bảo Linh đứng ngây ra đó, còn đám gia đinh mà cô ta mang theo thì nhìn nhau, chỉ nghe thấy cái tên Bùi Hoài Quang, đã sợ mất mật.

 

 "Ngươi... ngươi nói bậy!" Thôi Bảo Linh thẹn quá hóa giận, "Người tốt như vậy, sao có thể là thái giám! Không... không thể nào!"

 

 Ánh mắt Thẩm Hồi nhìn qua Thôi Bảo Linh, hướng về phía Bùi Hoài Quang đang trở về.

 

 Thôi Bảo Linh bị đả kích. Cô ta đã lường trước được việc lang quân đẹp như tiên kia không thích cô ta, cô ta không quan tâm. Cô ta cũng đã lường trước được việc cuối cùng không có được lang quân đẹp trai này. Nhưng cô ta tuyệt đối không thể chấp nhận được việc đối phương là một tên thái giám ti tiện! Trái tim của cô ta, tuyệt đối không thể trao cho một tên thái giám!

 

 "Nói bậy!" Thôi Bảo Linh chỉ vào Thẩm Hồi, giọng điệu tức giận, "Người mà ta để ý sao có thể là một tên thái giám ti tiện!"

 

 Nghe thấy lời nói của Thôi Bảo Linh, trái tim Thẩm Hồi thắt lại, nàng không hiểu sao lại không muốn Bùi Hoài Quang nghe thấy những lời này. Nàng không muốn để Thôi Bảo Linh nói tiếp nữa.

 

 "Hoài Quang, ngươi về rồi." Thẩm Hồi nói nhỏ.

 

 Mọi người trong sân đều nhìn theo ánh mắt của Thẩm Hồi, quay đầu nhìn về phía cổng sân, bọn họ đánh giá Bùi Hoài Quang từ trên xuống dưới. Nghĩ thầm trong lòng, người này thật sự là Bùi Hoài Quang sao?

 

 Bùi Hoài Quang bước vào cổng sân, chậm rãi đi qua đám người, đi về phía Thẩm Hồi.

 

 Thẩm Hồi đứng tại chỗ một lúc, sau đó tiến lên đón. Nàng đi đến trước mặt Bùi Hoài Quang, chủ động nắm lấy tay hắn. Nhiệt độ trên người hắn luôn rất thấp, vừa mới từ bên ngoài về, tay hắn lạnh như băng.

 

 Bùi Hoài Quang có chút bất ngờ liếc nhìn Thẩm Hồi, nhưng bước chân không hề dừng lại, nắm tay Thẩm Hồi tiếp tục đi về phía trước, đi qua con đường gạch lát từ cổng sân đến phòng chính, khi Bùi Hoài Quang dừng lại dưới mái hiên, hắn mới quay người lại, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua những người trong sân, chậm rãi mở miệng: "Còn ở lì đây không đi, là định hiến da người cho ta làm đèn lồng da người treo đầy sân sao?"

 

 Vừa nghe hắn nói, những người trong sân liền tin lời Thẩm Hồi hơn phân nửa.

 

 Gia đinh của Thôi phủ nảy sinh ý định bỏ chạy. Nhưng vẫn còn chút nghi ngờ, cộng thêm việc Thôi Bảo Linh chưa lên tiếng, khiến bọn họ không thể không tiếp tục đứng yên tại chỗ, trừng mắt nhìn Bùi Hoài Quang.

 

 "Không thể nào... Tuyệt đối không thể nào." Thôi Bảo Linh lắc đầu, "Giả vờ đúng không? Hừ, thái giám trên đời đều ti tiện dơ bẩn, sao có thể..."

 

 "Câm miệng!" Giọng Thẩm Hồi lạnh lùng, "Ta không muốn nghe cô ta nói nữa."

 

 Bùi Hoài Quang cúi đầu nhìn nàng, khẽ cười một tiếng. Hắn hơi cúi người, ghé sát vào tai Thẩm Hồi, nhỏ giọng nói: "Nương nương tức giận gì vậy? Cô ta nói là sự thật, thái giám trong mắt người đời chính là thứ ti tiện dơ bẩn."

 

 "Ta nói ta không muốn nghe cô ta nói bậy nữa!" Thẩm Hồi ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Bùi Hoài Quang. Nếu không phải đang che giấu thân phận, nàng lần đầu tiên muốn dùng tư hình, lôi người xuống đánh vào miệng.

 

 "Được được được." Bùi Hoài Quang tùy ý phất tay, cát đá bay lên khỏi mặt đất, lao thẳng vào mặt Thôi Bảo Linh và những người cô ta mang theo. Thôi Bảo Linh tức giận há miệng định nói, đã ăn ngay một miệng cát đá. Thôi Bảo Linh còn chưa kịp nói thêm câu nào nữa, lực đạo cuốn theo cát đá ập đến, đánh bay những người trong sân ra khỏi cổng sân vài mét.

 

 Sau cơn gió, cổng sân đóng sầm lại.

 

 "Ma công! Là ma công! Thật sự là Bùi Hoài Quang! Bùi Hoài Quang tu luyện ma công!" Một tên gia đinh của Thôi phủ kinh hãi kêu loạn, hắn ta bò dậy, quay đầu bỏ chạy.

 

 Những người khác nghe thấy lời hắn ta nói, càng hoảng sợ bỏ chạy tán loạn như đang chạy trốn.

 

 Thôi Bảo Linh ngồi trên mặt đất, ngây người nhìn cánh cổng đóng chặt. Một lúc sau, cô ta che mặt khóc. Sao có thể như vậy chứ, người cô ta thích lần đầu tiên sao có thể là một tên thái giám ti tiện...

 

 Trong sân, Thẩm Hồi mặt lạnh tanh.

 

 Bùi Hoài Quang chậc chậc hai tiếng, cười nhạo nàng: "Nương nương sao lại vô lý như vậy? Nương nương muốn tự bảo vệ mình, liền lấy thân phận của ta ra dọa người. Dùng danh nghĩa của ta dọa người ta sợ rồi, bản thân lại không vui?"

 

 Thẩm Hồi nói nhỏ: "Dù sao thì quan lại địa phương ở Dung Dương vốn đã biết ngươi không đi thuyền về phía nam cùng Hoàng thượng."

 

 Ban đầu, Thẩm Hồi không hiểu tại sao Bùi Hoài Quang lại dán vết sẹo xấu xí đó lên mặt nàng, để nàng che giấu thân phận. Vậy mà bản thân hắn lại không hề che giấu.

 

 Nghĩ một chút, Thẩm Hồi liền hiểu ra.

 

 Trên đường đến Quan Lăng, các phi tần đều dùng mạng che mặt, ngày thường trốn trong khoang thuyền rất ít khi lộ diện, chỉ cần Hoàng thượng không tìm Thẩm Hồi, tìm người giả mạo Thẩm Hồi rất dễ che giấu.

 

 Nhưng Bùi Hoài Quang thì không được.

 

 Hắn không đi cùng thuyền về phía nam, tất cả mọi người đều biết. Lúc mới đến Dung Dương, quan lại địa phương cũng đều đã gặp qua Bùi Hoài Quang. Có lẽ, nhất cử nhất động của hắn ở Dung Dương những ngày này đều không qua được mắt quan lại địa phương. Hắn ở lại Dung Dương, e rằng quan lại địa phương ở Dung Dương đều nơm nớp lo sợ, luôn theo dõi hành động của hắn. Không bao lâu nữa Quận thủ sẽ biết con gái mình gây ra họa, nhất định ông ta sẽ bị hành động ngu xuẩn của con gái mình dọa cho nhảy dựng.

 

 Từ đầu đến cuối, chỉ có một mình Thẩm Hồi che giấu thân phận.

 

 Bùi Hoài Quang dùng mu bàn tay cọ cọ vào má Thẩm Hồi, hỏi: "Nương nương đang giận gì vậy?"

 

 Thẩm Hồi quan sát sắc mặt của Bùi Hoài Quang, thấy hắn không hề quan tâm đến những lời nói của Thôi Bảo Linh, trong lòng nàng càng khó chịu hơn. Nàng đẩy tay Bùi Hoài Quang ra, bước sang một bên, nói nhỏ: "Trách ta lấy danh nghĩa của ngươi ra dọa người? Ta còn chưa trách ngươi bỏ ta lại một mình ở đây, Chưởng ấn đây là không quan tâm đến an nguy của ta sao?"

 

 "Thuận Tuế, Thuận Niên."

 

 Thẩm Hồi sững sờ, nàng ngẩng đầu lên, liền thấy Thuận Niên và Thuận Tuế xuất hiện trước mặt. Hai người quỳ xuống trước mặt nàng, cung kính hành lễ: "Nương nương vạn an."

 

 Thẩm Hồi cắn môi.

 

 Hóa ra Bùi Hoài Quang đã sắp xếp người trong bóng tối ngay từ đầu. Hoàn toàn không phải chỉ có hai người bọn họ. Đúng vậy, người như hắn, làm việc tất nhiên chu toàn.

 

 Bùi Hoài Quang cúi người, ghé sát vào tai Thẩm Hồi, nói: "Nương nương là bảo bối trong lòng ta, sao ta có thể không quan tâm đến an nguy của nương nương được?"

 

 Trong lòng Thẩm Hồi khó chịu, lúc này nàng đặc biệt không muốn nghe thấy giọng nói của Bùi Hoài Quang. Nàng lại đẩy Bùi Hoài Quang ra, quay người đi vào phòng.

 

 Bùi Hoài Quang phất tay, phân phó: "Chuẩn bị nước."

 

 "Vâng." Thuận Niên và Thuận Tuế đáp một tiếng, lập tức nhanh chóng đi về phía bếp.

 

 Thẩm Hồi vừa bước vào phòng đã nhíu mày, nghi ngờ quay đầu nhìn Bùi Hoài Quang đang đi vào theo. Nàng hỏi: "Thuận Niên và Thuận Tuế nếu đã luôn đi theo, tại sao Chưởng ấn còn tự mình đun nước nấu cơm?"

 

 Bùi Hoài Quang mỉm cười, kéo ghế bên cạnh bàn ra, ngồi xuống. Hắn rót một chén trà nguội, chậm rãi uống, không nói gì.

 

 Thẩm Hồi cẩn thận quan sát sắc mặt của Bùi Hoài Quang.

 

 

Loading...