HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 76
Cập nhật lúc: 2024-11-30 09:26:03
Lượt xem: 106
Chương 76 Chương 076 - Cướp nhẫn
【Chương bảy mươi sáu】
Thẩm Hồi sống không còn gì luyến tiếc.
Nàng thề, tay nghề may vá của nàng thật sự rất ổn! Vừa rồi chỉ là quá vội vàng, hơn nữa trước đây nàng chưa từng làm băng vệ sinh bao giờ!!!
Nàng cứng đờ đứng bên cạnh chân Bùi Hoài Quang, mặt không cảm xúc dùng lòng bàn tay áp vào miếng vải trước sau của băng vệ sinh, để nó áp sát vào người.
Bùi Hoài Quang cầm cây kim nhỏ trong tay, đang may lại chỗ bị đứt ở phía sau băng vệ sinh. Hắn vỗ vỗ tay Thẩm Hồi, nói: "Nới lỏng ra một chút, sắp đ.â.m vào thịt rồi."
Thẩm Hồi mím môi không nói gì. Bàn tay đang ấn chặt băng vệ sinh cũng không hề nới lỏng một chút, không hề phối hợp, mặc kệ Bùi Hoài Quang cố sức kéo mép vải để may.
"Xong rồi." Bùi Hoài Quang nói.
Thẩm Hồi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đưa kéo cho hắn cắt chỉ thừa. Bùi Hoài Quang liếc nhìn cây kéo đưa tới, không nhận. Hắn cúi người, tiến lại gần, chậm rãi cắn đứt chỉ thừa.
Bùi Hoài Quang xoay người, đưa tay lấy váy bên cạnh, tự mình mặc cho Thẩm Hồi.
Mặt Thẩm Hồi đỏ bừng, mắt cũng đỏ hoe. Đợi Bùi Hoài Quang mặc váy xong cho nàng, nàng xoay người định đi, không ngờ Bùi Hoài Quang nắm lấy eo nàng, dùng sức kéo, liền kéo nàng vào lòng, để nàng ngồi lên đùi hắn.
"Uống đi." Bùi Hoài Quang đưa bát nước đường đỏ nấu long nhãn đã nấu xong cho nàng.
Thẩm Hồi không nhận nước đường đỏ nấu long nhãn mà Bùi Hoài Quang đưa. Nàng trề môi, hít hít mũi, giọng buồn buồn nói: "Bùi Hoài Quang, ngươi không thể chừa chút mặt mũi cho ta sao?"
"Chậc." Bùi Hoài Quang đặt bát nước đường đỏ nấu long nhãn xuống, "Thẩm Hồi, là do tay nghề của ngươi kém cỏi mới làm hỏng chuyện. Thứ đó rơi xuống ngay trước mặt ta, ta còn chưa nói ngươi có ý đồ xấu, ngươi lại trách ta không chừa mặt mũi cho ngươi? Nếu ta không chừa mặt mũi cho ngươi, sớm nửa đêm đã bẻ chân ngươi ra rửa sạch sẽ cho ngươi rồi."
Hắn, hắn vậy mà còn nghĩ tới...
"Ngươi đừng nói nữa!" Thẩm Hồi đưa tay lên, dùng sức che miệng Bùi Hoài Quang, sau đó vùi cả khuôn mặt vào vạt áo trước n.g.ự.c hắn.
Bùi Hoài Quang miễn cưỡng ngậm miệng lại.
Một lúc lâu sau, Thẩm Hồi cảm thấy mặt mình không còn nóng nữa, mới nghiêm mặt rời khỏi lòng Bùi Hoài Quang, sau đó bưng bát nước đường đỏ nấu long nhãn trên bàn lên, hai tay bưng lấy, uống từng ngụm một, uống hết sạch cả bát trong một hơi.
"Nương nương..."
Thẩm Hồi đột nhiên hai tay chồng lên nhau, che miệng Bùi Hoài Quang, chặn lại lời hắn chưa kịp nói ra.
Bùi Hoài Quang nhìn đôi mắt tức giận của Thẩm Hồi, chậm rãi l.i.ế.m lòng bàn tay nàng.
Lòng bàn tay bị liếm, Thẩm Hồi lập tức buông tay, hai tay ra sau lưng.
"Ta chỉ muốn hỏi nương nương buổi trưa muốn ăn gì thôi?" Bùi Hoài Quang cười lạnh một tiếng.
Đến buổi trưa, Tùng Đào của tiêu cục Vạn Thuận bên cạnh lại tới gõ cửa sân. Nàng đứng ngoài cửa sân vừa gõ cửa vừa lớn tiếng nói mục đích đến, thì ra là lại muốn mời Thẩm Hồi và Bùi Hoài Quang sang cùng ăn thịt uống rượu.
Thẩm Hồi cả người không có sức lực, đương nhiên là không muốn đi. Nàng thậm chí cảm thấy ngay cả đi tới cửa sân lịch sự từ chối Tùng Đào cũng thấy mệt, huống chi tâm trạng nàng đang rất tệ, nằm úp sấp trên giường, cằm đặt trên gối, ngẩn người.
Bùi Hoài Quang càng lười để ý tới Tùng Đào đang gõ cửa ngoài sân.
Tùng Đào lại gõ cửa một lúc, vẫn không thấy ai trả lời, tưởng hai vợ chồng trẻ này không có nhà, cũng không gõ cửa nữa, quay về.
Buổi chiều, Bùi Hoài Quang ra ngoài một chuyến.
Thẩm Hồi cũng không hỏi hắn đi đâu. Nàng nằm ườn trên giường một lúc lâu, cuối cùng vẫn không cam lòng ngồi dậy, lấy kim chỉ, bắt đầu tiếp tục may băng vệ sinh.
Băng vệ sinh là thứ mà nữ tử nhà thường dân nghèo khổ không dùng được. Nữ tử nhà khá giả mới dùng thứ này, nhưng nó không phải dùng một lần, thông thường là phải giặt sạch đi giặt sạch lại, dùng nhiều lần.
Trước đây Thẩm Hồi không muốn dùng đi dùng lại, nên bây giờ nàng phải tiếp tục làm thêm mấy cái nữa.
"Lần này nhất định phải may thật chắc chắn, hừ!"
·
Buổi tối, Tùng Đào lại tới.
Nàng ngồi trên tường viện, nhìn thấy Bùi Hoài Quang từ cuối phố trở về từ xa, nàng lập tức nhảy xuống khỏi tường viện, chỉnh trang lại váy áo, nhân lúc Bùi Hoài Quang mở cửa sân, vội vàng vẫy tay với Thẩm Hồi đang đứng trong sân.
"Ngươi ở nhà à!" Tùng Đào trực tiếp bước nhanh vào sân, nhiệt tình đi tìm Thẩm Hồi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thẩm Hồi vẫn còn nhớ bữa thịt nướng và rượu mạnh được chiêu đãi hôm đó, có chút ngại ngùng nói: "Thân thể hơi khó chịu, hôm nay cứ ngủ ở nhà."
"Khó chịu? Có mời đại phu xem chưa?"
Thẩm Hồi mỉm cười nói: "Không có gì đáng ngại, ngủ một giấc là đỡ hơn nhiều rồi. Hơn nữa phu quân ta biết y thuật, không cần mời đại phu tới xem đâu."
"Thẩm công tử còn biết y thuật nữa sao?" Tùng Đào kinh ngạc nhìn Bùi Hoài Quang đang bước vào nhà. Trong mắt nàng trước là kinh ngạc, kinh ngạc rất nhanh bị vui mừng che lấp.
- Oa, người đàn ông này càng ngày càng khiến nàng bất ngờ!
Thẩm Hồi không thích ánh mắt Tùng Đào nhìn Bùi Hoài Quang, nàng xa cách hỏi: "Tùng Đào cô nương có việc gì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-76.html.]
Tùng Đào hoàn hồn.
Nàng gật đầu, mở miệng: "Đúng vậy. Ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi. Ừm, cũng thương lượng với phu quân ngươi."
“Tùng Đào cô nương cứ nói.” Thẩm Hồi đứng lâu, chân có chút mỏi, xoay người đi vào trong phòng, ngồi xuống bên cạnh bàn.
Tùng Đào thoải mái đi theo vào, còn chưa mở miệng, ánh mắt đã dõi theo Bùi Hoài Quang. Bùi Hoài Quang sau khi trở về, đặt bữa tối mua về lên bàn, rồi đứng bên cạnh giá rửa tay phía đông phòng, tháo chiếc nhẫn ngọc đen trên ngón tay đặt lên kệ, bắt đầu thong thả rửa tay.
Tùng Đào mở to mắt nhìn, chăm chú nhìn bàn tay dính đầy bọt nước của Bùi Hoài Quang. Nàng ta chưa từng thấy bàn tay nào đẹp như vậy, chỉ cần nhìn thêm một chút, liền không nhịn được sinh ra vài phần tâm tư khác.
Nàng ta đi tới, vắt óc suy nghĩ xem nên nói gì. Nàng ta nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc đen trên kệ, mỉm cười mở miệng: “Thẩm công tử, chiếc nhẫn này thật đặc biệt.”
Vừa nói, Tùng Đào liền đưa tay muốn lấy chiếc nhẫn ngọc đen trên kệ, muốn nhìn kỹ hơn.
Thẩm Hồi vẫn luôn cảnh giác nhìn Tùng Đào liền giật mình, vội vàng đứng dậy, muốn nhanh tay đoạt lấy chiếc nhẫn ngọc đen đó trước, không muốn để Tùng Đào chạm vào.
Trong phút chốc, ba bàn tay đồng thời đưa ra, đều muốn lấy chiếc nhẫn trên chiếc kệ nhỏ hẹp.
Đương nhiên, Bùi Hoài Quang đứng gần nhất, lấy được chiếc nhẫn trước. Hắn không biểu cảm, trực tiếp ngậm chiếc nhẫn ngọc đen vào miệng, rồi phủi phủi nước trên tay, cầm lấy khăn tay trắng như tuyết, chậm rãi lau khô tay.
Tùng Đào trơ mắt nhìn Bùi Hoài Quang ngậm chiếc nhẫn vào miệng, có chút ngây người, nàng ta không hiểu vì sao Bùi Hoài Quang lại làm như vậy, nhưng lại cảm thấy… dáng vẻ này của hắn thật đẹp!
Lang quân tuấn tú như tiên giáng trần, càng không biểu cảm càng khiến người ta say mê. Tùng Đào thậm chí không nhịn được mà ảo tưởng, lang quân mặt lạnh chẳng nhiễm bụi trần này, lúc động tình trên giường sẽ có dáng vẻ gì.
Tùng Đào nghe thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn.
Thẩm Hồi đi tới, dùng thân thể mình chắn trước Bùi Hoài Quang. Nơi này chật hẹp, nàng chen vào, phía sau lưng gần như dán vào Bùi Hoài Quang. Nàng lạnh lùng hỏi lại: “Tùng Đào cô nương có chuyện gì?”
Tùng Đào cười sảng khoái, thẳng thắn nói: “Bùi Hồi, ta thích phu quân của ngươi rồi.”
Thẩm Hồi mở to mắt, đầy vẻ không thể tin được. Nàng còn tưởng những cô nương trong tiêu cục này nói đùa cướp đàn ông với nhau đã là ghê gớm lắm rồi, không ngờ lại còn chạy đến trước mặt chính thất người ta nói như vậy?
Thẩm Hồi sắc mặt lạnh nhạt: “Tùng Đào cô nương nói như vậy không ổn lắm đâu.”
Trên mặt Tùng Đào vẫn treo nụ cười sảng khoái, dường như cũng không cảm thấy mình nói như vậy có gì không đúng. Nàng ta nói: “Ta là người quang minh lỗi lạc, không muốn giống những nữ nhân khác dùng thủ đoạn sau lưng, có gì cứ nói thẳng ra. Phu quân ngươi đẹp trai, ta vừa nhìn thấy đã thích. Nên ta tới hỏi ngươi có muốn chủ động rời khỏi hắn không, để chuyện này được vẹn toàn đôi bên. Ngươi yên tâm, ta cũng không phải người không nói lý lẽ, sẽ không đuổi ngươi ra ngoài. Giờ loạn lạc, một cô nương nhà ngươi cũng không dễ dàng gì. Có thể tiếp tục ở lại tiêu cục của chúng ta.”
“Nếu ta không muốn thì sao?” Thẩm Hồi hỏi.
Tùng Đào vẫn cười, nàng ta đưa thanh kiếm đang cầm trên tay phải sang tay trái, nói: “Trước lễ hậu binh, nếu ngươi không muốn. Vậy ta chỉ có thể cướp thôi.”
Thẩm Hồi hít sâu một hơi, giữ giọng điệu ôn hòa đúng mực: “Tùng Đào cô nương nói như vậy là không đúng. Ngươi muốn cướp đoạt người đã có vợ, cho dù lấy cớ quang minh lỗi lạc cũng không che giấu được hành vi hèn hạ vô sỉ. Ngươi lại lấy sự quang minh lỗi lạc tự cho là đúng của mình, khinh thường người cùng mục đích nhưng dùng thủ đoạn sau lưng, càng là sai lầm chồng chất. Nữ nhân khác nhìn trúng người đã có vợ mà âm thầm ra tay, đó là vì ít ra họ biết đó là sai. Còn ngươi, lại không phân biệt đúng sai, ngay cả chút mặt mũi tự lừa mình dối người cũng không có.”
Tùng Đào nghe Thẩm Hồi nói, cảm thấy khá bất ngờ. Sau thời gian ngắn tiếp xúc, trong mắt nàng ta, Thẩm Hồi là một tiểu nương tử tuổi còn nhỏ, tính cách mềm yếu. Nàng ta tới đây trước đó thậm chí còn nghĩ đến việc sau khi mình nói rõ ý đồ, tiểu nương tử xấu xí này sẽ uất ức khóc, nàng ta thậm chí còn nghĩ đến việc phải an ủi nàng, lau nước mắt cho nàng.
Nhưng hoàn toàn không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy.
Giọng Thẩm Hồi không lớn, cũng không phải giọng điệu tức giận cãi nhau, lúc đầu nghe chỉ như đang giảng đạo lý bình thường. Nhưng Tùng Đào càng nghe, càng cảm thấy có uy nghiêm không giận mà uy của người bề trên đang khiển trách.
Thẩm Hồi nghiêm mặt, chậm rãi nói tiếp một câu: “Không ra thể thống gì.”
Kỳ thực nàng muốn mắng Tùng Đào không biết xấu hổ. Nhưng Thẩm Hồi không muốn nói lời thô tục.
“Ngươi… ngươi không biết điều!” Tùng Đào ngược lại tức giận, nàng ta dậm chân, “Ta vốn còn thương ngươi bị hủy dung rất đáng thương, còn tính toán đường lui cho ngươi. Chỉ cần ngươi đồng ý, trong tiêu cục Vạn Thuận của chúng ta nhiều nam nhân như vậy, chắc chắn sẽ có người muốn ngươi. Lúc tới ta còn nghe cháu trai tiêu đầu khen ngươi, nói ngươi tính cách tốt, giọng nói cũng dễ nghe, dáng người cũng không tệ. Ngoại trừ bị hủy nửa khuôn mặt, chỗ nào cũng tốt, nếu cưới về làm vợ, hắn cũng bằng lòng. Người giang hồ chúng ta không có nhiều quy củ mục nát gì chuyện thủy chung như nhất, ta còn định làm mai cho ngươi và hắn…”
Thẩm Hồi im lặng, ngay cả đạo lý cũng không muốn nói nữa. Trong lòng nàng lại không nhịn được có chút thất vọng. Bởi vì người giang hồ nàng thấy trong sách không phải như vậy. Đây là đâu phải không có nhiều quy củ mục nát gì? Rõ ràng là loạn! Không ra thể thống gì!
Bùi Hoài Quang lấy chiếc nhẫn ngọc đen trong miệng ra, ánh mắt trầm xuống, đột nhiên mở miệng: “Ai? Ai nhìn trúng nàng muốn cưới nàng về làm vợ?”
Tùng Đào đang lải nhải liền ngẩn người, không thể tin được mà mở to mắt nhìn Bùi Hoài Quang: “Ngươi, ngươi không phải câm sao?”
“Cháu trai tiêu đầu các ngươi?” Bùi Hoài Quang gật đầu, “Tốt lắm.”
Bùi Hoài Quang xoay người bỏ đi.
Tùng Đào đứng chôn chân tại chỗ, còn đang hồi tưởng giọng nói trầm thấp trong trẻo của Bùi Hoài Quang.
Thẩm Hồi lại giật nảy mình. Nàng vội vàng chạy theo Bùi Hoài Quang, trước khi hắn ra khỏi cửa sân liền dùng sức kéo tay hắn lại, nhỏ giọng vội vàng nói: “Chúng ta đang cải trang thành thường dân mà. Đừng g.i.ế.c người, ngàn vạn lần đừng g.i.ế.c người! Hơn nữa đây chỉ là chuyện không quan trọng thôi mà, chẳng phải hai ngày nữa chúng ta sẽ lên đường sao!”
Bùi Hoài Quang chậm rãi l.i.ế.m răng, xác nhận lại một lần: “Nàng ta vừa nói là cháu trai tiêu đầu, không phải con trai hay cháu nội gì, là cháu trai, đúng không?”
Thẩm Hồi nhìn vào mắt Bùi Hoài Quang, ngây người. Ngay sau đó, nàng nhào vào n.g.ự.c Bùi Hoài Quang, ôm chặt lấy hắn, vùi mặt vào n.g.ự.c hắn, khẽ ưm một tiếng, tủi thân nói: “Bụng đau lắm, vừa trướng vừa đau. Hơn nữa cũng đói lắm…”
Bùi Hoài Quang xách cổ áo sau lưng Thẩm Hồi, muốn kéo người trong n.g.ự.c ra.
Thẩm Hồi ôm chặt eo hắn, dùng mặt cọ cọ vào n.g.ự.c hắn, mềm giọng nũng nịu: “Bụng thật sự rất đau rất đau, phải để Hoài Quang hôn hôn mới khỏi.”
Tùng Đào ngây ngốc nhìn cảnh tượng này.
【Tác giả có lời muốn nói】
Tiềm năng con người là vô hạn, trong tình huống khẩn cấp, kỹ năng làm nũng của tiểu A Hồi lại được nâng cấp.