Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 75

Cập nhật lúc: 2024-11-30 09:23:48
Lượt xem: 123

Chương 75: Chương 075 - Tự tay may

【Chương bảy mươi lăm】

Thẩm Hồi ngẩng mắt lên, có chút ngại ngùng len lén nhìn sắc mặt Bùi Hoài Quang. Không biết hắn có biết hay không nàng muốn thứ gì.

Trên mặt Bùi Hoài Quang không có biểu cảm gì, ngay cả nhíu mày tỏ vẻ không hiểu cũng không có.

Vậy rốt cuộc Bùi Hoài Quang có biết hay không?

Chắc, chắc là không biết đâu nhỉ?

Thẩm Hồi sốt ruột.

"Chính, chính là cái đó!" Thẩm Hồi nắm chặt chăn, hai tay giơ lên, vụng về khoa tay múa chân. Nàng cũng không biết phải khoa tay múa chân thế nào để Bùi Hoài Quang hiểu, chỉ là hết sức cố gắng khoa tay múa chân một hình dáng dài dài.

Dù sao... nàng cũng không nói ra miệng được.

Trên mặt Bùi Hoài Quang cuối cùng cũng có biểu cảm.

Ánh mắt hắn lộ ra vẻ khinh thường, nói: "Không phải chỉ là cái túi vải lót m.ô.n.g thôi sao, nương nương khoa tay múa chân cái gì vậy? Không biết còn tưởng nàng muốn quan tài. Chậc."

"Ta..." Thẩm Hồi muốn giải thích sao lại khoa tay múa chân thành quan tài? Nhưng nhìn vào mắt Bùi Hoài Quang, nàng đỏ mặt, rốt cuộc vẫn có chút xấu hổ, đừng nói là giải thích, ngay cả tiếp tục nhìn hắn cũng thấy chột dạ. Nàng dời mắt đi, cúi đầu xuống lần nữa.

Bùi Hoài Quang liếc nhìn quần mình, hiển nhiên là lau bằng khăn ướt không sạch vết m.á.u được. Nghĩ đến vết m.á.u trên giường, hắn lại đau đầu. Hắn kéo chăn Thẩm Hồi đang quấn trên người ra một chút, liếc nhìn vết m.á.u trên nệm, nói: "Nương nương đúng là phiền phức lớn. Đáng lẽ nên cho nương nương uống thuốc, chặn m.á.u này lại."

Thẩm Hồi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nếu có thể uống một bát thuốc, sau này mỗi tháng không đến phiền phức nữa, cầu còn không được..."

Bùi Hoài Quang cười khẩy một tiếng, hỏi: "Đúng là đồ ngốc. Vậy còn muốn sinh con không?"

Sinh con? Thẩm Hồi chưa từng nghĩ đến chuyện này, nàng cúi đầu, vẫn đang suy nghĩ xem Bùi Hoài Quang có thể kiếm cho nàng cái băng vệ sinh hay không.

Nhưng ánh mắt Bùi Hoài Quang lại trong nháy mắt trở nên u ám. Hắn bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ Thẩm Hồi sinh con đẻ cái? Một đứa trẻ mũm mĩm, con gái hay con trai đều được, có ngũ quan và đôi mắt giống nàng.

Nàng luôn lương thiện và mềm lòng, ngay cả Tề Dực cũng thích nàng như vậy. Nếu có con của mình, nhất định sẽ rất yêu thương?

Nàng thích con gái hay con trai?

Nàng có muốn có con của mình không? Hầu hết mọi người trên thế gian này đều mong muốn có con cái của riêng mình? Dù sao người quyết tuyệtnhư hắn cũng thật sự rất ít.

Ánh mắt Bùi Hoài Quang nhìn chằm chằm vào Thẩm Hồi, từng chút từng chút chìm xuống.

Không, nàng sẽ không có cơ hội sinh con đẻ cái. Sao hắn có thể cho phép nàng sinh con cho người đàn ông khác. Hắn không chỉ không thể chấp nhận người đàn ông khác chạm vào nàng, mà ngay cả việc có người nhìn nàng nhiều hơn vài lần, nảy sinh tà niệm, cũng đáng chết.

Thẩm Hồi lại hoàn toàn không hay biết, nàng vẫn luôn cúi đầu, lại thử nhỏ giọng lẩm bẩm: "Còn, còn muốn nước đường đỏ long nhãn nữa. Trước kia mỗi lần Trầm Nguyệt đều nấu cho ta..."

Bùi Hoài Quang im lặng hồi lâu không nói gì. Thẩm Hồi lúc này mới kiềm chế sắc đỏ trên mặt, lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt âm trầm của Bùi Hoài Quang đập vào mắt nàng.

Thẩm Hồi lập tức chột dạ. Bắt đầu tự kiểm điểm xem mình có phải thật sự quá phiền phức hay không. Không chỉ muốn hắn đi tìm thứ đó, còn muốn hắn nấu nước đường đỏ long nhãn cho nàng.

Thật ra... nàng còn muốn nhờ hắn đun nước nóng nữa.

Chuyện này...

Thẩm Hồi không dám mở miệng nữa.

Bùi Hoài Quang mặt đen sì đi ra ngoài.

Thẩm Hồi đợi hắn ra ngoài, mới cẩn thận vén chăn lên, tự mình kiểm tra kỹ lưỡng chỗ ga giường và quần bị bẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xụ xuống.

Nàng đáng lẽ nên giặt ngay bây giờ, rồi thay quần áo và ga giường sạch sẽ. Nhưng không có băng vệ sinh! Thay quần áo mới cũng sẽ bị bẩn...

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Thẩm Hồi nghiêng người, ngã vật ra giường.

Nàng lại bắt đầu nhớ Trầm Nguyệt. Nếu Trầm Nguyệt ở đây, nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho nàng. Có khi lúc này nàng đã được uống nước đường đỏ nấu long nhãn nóng hổi ngọt ngào rồi.

Thẩm Hồi bất đắc dĩ bắt đầu suy nghĩ, Bùi Hoài Quang thật sự có thể kiếm băng vệ sinh cho nàng sao?

Trước đây Thẩm Hồi dùng đều là do các tỳ nữ bên cạnh may cho. Vật này, phần lớn đều là tự làm. Liệu có tiệm nào bán không? Thẩm Hồi cau mày, cố gắng nhớ lại. Hình như nàng từng nghe một tỳ nữ nào đó nói cũng có một số ít tiệm son phấn bán thứ này, nhưng quả thật không phổ biến.

Vậy... Bùi Hoài Quang có thể tìm được không?

Thẩm Hồi lại nhớ tới các nha hoàn bàn tán về băng vệ sinh mà thường dân dùng, bên trong nhét tro cỏ cây. Nàng còn nghe nói, có cô nương chỉ dùng vải thô đơn giản, lót thêm mấy tờ giấy dày thô ráp. Còn có người dùng cỏ khô, lá cây, vỏ cây...

Thẩm Hồi càng nghĩ, lông mày càng nhíu chặt.

Cũng không biết Bùi Hoài Quang sẽ mang về cho nàng loại nào.

Thật khổ sở.

Nàng trở mình, nằm úp sấp trên gối, mềm nhũn. Thẩm Hồi vốn thể yếu, mỗi lần tới kỳ nguyệt sự, cả người càng thêm không có chút sức lực nào, ngay cả đi đường cũng thấy mệt.

Thẩm Hồi đợi mãi đợi mãi, cuối cùng cũng đợi được Bùi Hoài Quang trở về. Nhưng lại không đợi được băng vệ sinh mà nàng mong đợi. Nàng ngồi trên giường, dùng chăn quấn quanh nửa người dưới, vươn cổ, tò mò nhìn đồ vật trong tay Bùi Hoài Quang đang dần bước tới gần.

Bùi Hoài Quang đặt đồ đã chuẩn bị bên cạnh Thẩm Hồi.

Một cây kéo, một hộp kim chỉ, một ít bông, và một xấp vải bông màu đỏ sẫm.

Đây là muốn nàng tự làm sao?

Thẩm Hồi không dám tin ngẩng đầu nhìn Bùi Hoài Quang. Rất nhanh, nàng lại tự an ủi mình - thứ riêng tư như vậy, chắc là rất khó mua được phải không? Hơn nữa Bùi Hoài Quang là nam nhân, hình như cũng không tiện đi mua những thứ này.

Thẩm Hồi tự thuyết phục bản thân. Nàng cầm lấy vải đỏ bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Những thứ này rất tốt rồi. Ta có thể tự làm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-75.html.]

"Như vậy mới đúng." Bùi Hoài Quang cúi người xuống, động tác dịu dàng xoa đầu Thẩm Hồi, "Của tiệm son phấn bán cũng không biết là do kẻ thấp hèn nào may, lại bị bao nhiêu người sờ qua rồi. Chậc, sao có thể dùng để lót cái m.ô.n.g quý giá của nương nương chứ?"

Thẩm Hồi chớp chớp mắt, ngây người nhìn vải bông màu đỏ sẫm đang trải ra trong tay. Thì ra đây không phải vải bông bình thường, mà là áo ngủ của Bùi Hoài Quang.

Lời Bùi Hoài Quang lọt vào tai Thẩm Hồi, Thẩm Hồi cắn cắn môi, nhỏ giọng phản đối: "Chưởng ấn có thể chú ý lời nói một chút không, đừng, đừng suốt ngày cứ mồm miệng nói 'mông'..."

Bùi Hoài Quang liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Hồi, thầm nghĩ vị tiểu hoàng hậu này cũng quá hay đỏ mặt rồi đấy? Trước khi hắn ra ngoài nàng đỏ mặt, hắn đã mua đồ về rồi, mặt nàng không chỉ vẫn đỏ, mà còn đỏ hơn.

"Cũng được." Ngón trỏ và ngón giữa thon dài của hắn cọ xát nhẹ nhàng lên cằm Thẩm Hồi. Hắn tiến lại gần hơn, đôi môi hơi lạnh áp sát vào vành tai Thẩm Hồi, chậm rãi nói: "Vậy thì ngậm trong miệng cắn cắn?"

Giọng nói trầm thấp từ tính của hắn lọt vào tai, vành tai cũng truyền đến cảm giác mềm mại mát lạnh mơ hồ. Đầu quả tim Thẩm Hồi run lên, đôi môi anh đào mím chặt không khỏi hé mở. Trước mắt nàng, không hiểu sao lại hiện lên hình ảnh Bùi Hoài Quang dùng ngón tay miết qua viền môi của chính mình.

Thật là kỳ quái!

Thẩm Hồi rụt vai né sang một bên, kéo giãn khoảng cách, lại dùng sức đẩy Bùi Hoài Quang, muốn đuổi hắn đi: "Ra ngoài, ra ngoài, ngươi ra ngoài! Đừng nhìn trộm ta may đồ!"

Hắn ở đây, trong lòng Thẩm Hồi liền rối bời, thật sự sợ kim đ.â.m vào tay.

Huống chi là may thứ riêng tư như vậy...

Lúc Bùi Hoài Quang bước qua ngưỡng cửa, Thẩm Hồi lại không nhịn được cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đun nước nóng cho ta..."

Giọng nàng nhỏ xíu, ồm ồm, cũng không quan tâm Bùi Hoài Quang có nghe thấy hay không.

Một lúc sau, Thẩm Hồi mới bắt đầu tự may băng vệ sinh. Trước đây nàng chưa từng làm bao giờ, bèn cố gắng nhớ lại hình dáng của thứ đã dùng qua.

"Chắc là không khó đâu."

Thẩm Hồi tự tin cầm lấy kéo, vừa định cắt vải bông, nhìn áo ngủ của Bùi Hoài Quang, không khỏi lại nhíu mày.

"Sao phải dùng áo ngủ của hắn chứ..." Thẩm Hồi khẽ hừ một tiếng, vừa oán trách vừa dùng sức cắt áo ngủ của Bùi Hoài Quang.

Dù sao cũng là vật nhỏ, Thẩm Hồi lại sốt ruột, không mất quá nhiều thời gian đã làm xong một cái. Một cái băng vệ sinh rõ ràng là không đủ dùng. Nhưng nàng tạm thời không muốn tiếp tục làm nữa. Chỉ muốn giải quyết tình cảnh trước mắt trước đã. Nàng lúc này mới xuống giường, lúng túng quay đầu nhìn quần của mình. Lại ngại cứ thế mà đi ra ngoài, nàng do dự một chút, mới lấy áo khoác ngoài của Bùi Hoài Quang trên giá, tùy tiện buộc quanh eo. Sau đó giấu băng vệ sinh vừa may xong vào bộ quần áo sạch sẽ, ôm ra khỏi phòng ngủ.

Phòng tắm nhỏ trong sân không lớn, tuy ở ngay cạnh phòng ngủ, nhưng không có cửa nhỏ thông nhau. Phải ra khỏi cửa phòng ngủ, rồi mới đi vào phòng tắm nhỏ bên cạnh.

Thẩm Hồi ôm quần áo đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn quanh một lượt, không thấy bóng dáng Bùi Hoài Quang. Nàng mới đi về phía phòng tắm, trước tiên thò đầu ra dò xét, quan sát tình hình trong phòng tắm.

Bùi Hoài Quang không có trong phòng tắm.

Bên cạnh bồn tắm đặt hai thùng gỗ nhỏ, bên trong đều đựng đầy nước. Thẩm Hồi đi vào, đặt quần áo sạch sẽ lên giá bên cạnh, rồi tò mò thử nhiệt độ nước trong thùng. Nước trong hai thùng gỗ này, một thùng là nước ấm, một thùng là nước vừa đun sôi.

Còn có một chậu gỗ mới tinh sạch sẽ đặt bên cạnh, tuy chậu gỗ là mới, nhưng vừa mới được tráng qua bằng nước sôi, trong chậu vẫn còn đọng lại nước.

Hôm qua, hai người cùng nhau đi chợ mua đồ dùng. Nên Thẩm Hồi biết cái chậu gỗ mới tinh này chắc là Bùi Hoài Quang vừa mới mua về.

"Bùi... Thẩm Quang? Thẩm Quang?" Thẩm Hồi gọi hai tiếng, vẫn không nghe thấy Bùi Hoài Quang trả lời. Nghĩ là hắn lại ra ngoài rồi. Nàng nhanh chân đi tới cửa sổ phòng tắm, nhìn ra cửa sân nhỏ, thấy cửa sân cũng đóng. Nàng mới quay lại, pha nước điều chỉnh nhiệt độ.

Dù sao cũng không phải khuê phòng của mình, bên cạnh cũng không có tỳ nữ nào canh cửa cho nàng. Trong lòng Thẩm Hồi sốt ruột, động tác rất nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, rồi lại vội vàng đi lấy quần áo sạch vừa ôm tới.

"Ơ?"

Thẩm Hồi ngây người.

Lúc nãy nàng tới quá vội, cứ tưởng mỗi ngăn tủ là một bộ, cũng không kiểm tra kỹ càng đã ôm tới. Không ngờ... Đống quần áo nàng ôm tới này, có yếm, áo ngắn cài khuy hai bên đều là hai cái, cái mà nàng tưởng là váy lại là một chiếc áo khoác ngoài tay rộng cài khuy hai bên.

Không mang quần!

Thẩm Hồi thật sự hối hận, bốn năm trước có lần nha hoàn lấy nhầm quần áo cho nàng, nàng không nên khó chịu.

Thẩm Hồi thầm nghĩ may mà phòng ngủ ngay bên cạnh. Nàng cầm lấy chiếc áo khoác ngoài của Bùi Hoài Quang lúc nãy, buộc quanh eo, chạy vội về phòng ngủ bên cạnh.

Cửa phòng ngủ đóng lại, Thẩm Hồi thở phào nhẹ nhõm, lưng dựa vào cửa phòng. Khoảnh khắc tiếp theo, nàng nhìn thấy Bùi Hoài Quang trong phòng, biểu cảm trên mặt không khỏi cứng đờ.

Bùi Hoài Quang đang cúi người, một chân đứng thẳng, một chân gập lại chống lên giường, đang thay ga giường bị Thẩm Hồi làm bẩn.

Trên bàn vuông bên cạnh, đặt một bát nước đường đỏ nấu long nhãn vừa mới nấu xong.

Nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn khác thường của Thẩm Hồi, Bùi Hoài Quang ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt lướt qua áo khoác ngoài của hắn đang quấn quanh eo Thẩm Hồi.

Ánh mắt Bùi Hoài Quang ngưng đọng lại.

Thẩm Hồi tưởng hắn sắp tức giận, vội vàng giải thích: "Ngươi chỉ mua cho ta hai bộ quần áo. Bộ hôm qua mặc còn chưa giặt, bộ kia hôm nay phải mặc. Nên chỉ có thể lấy áo của ngươi dùng tạm trước..."

Giọng Thẩm Hồi nhỏ dần, có chút chột dạ.

Bùi Hoài Quang im lặng một lúc, bỗng nhiên cười một tiếng, hắn nhìn Thẩm Hồi với vẻ mặt tươi cười, chậm rãi mở miệng: "Nghe nói nương nương sẽ tự tay may vá quần áo cho cha mẹ và huynh trưởng. Với tay nghề may vá này của nương nương... Xin hỏi nương nương đã từng thấy cha mẹ và huynh trưởng mặc quần áo do người may chưa?"

Thẩm Hồi ngơ ngác nhìn Bùi Hoài Quang, không biết tại sao hắn lại hỏi như vậy. Nàng chỉ biết đôi mắt sâu thẳm của Bùi Hoài Quang càng lúc càng ánh lên ý cười.

Bùi Hoài Quang chỉ xuống dưới chân Thẩm Hồi.

Thẩm Hồi không hiểu ý hắn, nhìn theo hướng ngón tay Bùi Hoài Quang, từ từ cúi đầu xuống, nhìn thấy thứ rơi dưới chân.

Nàng chớp chớp mắt, bỗng nhiên òa khóc, ngồi xổm xuống.

"Đừng khóc, đừng khóc." Bùi Hoài Quang đi tới, dùng mu bàn tay gõ gõ đầu nàng, "Ta may cho nương nương."

【Tác giả có lời muốn nói】

Hồi: Chết tiệt, không sống nổi nữa rồi!!! Ta muốn ly hôn! Ta muốn về nhà mẹ đẻ!!!

 

Loading...