HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 73
Cập nhật lúc: 2024-11-30 09:22:12
Lượt xem: 111
Chương 73 - Người chồng câm
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
【Chương bảy mươi ba】
Bùi Hoài Quang mua một căn nhà, ngay bên cạnh là một tiêu cục tên là Vạn Thuận tiêu cục. Những người giang hồ thường gọi nơi này là tiêu cục Bảy Đóa Kim Hoa. Tiêu đầu là một gã đàn ông thô kệch, cao lớn, cả đời chưa từng lập gia đình, tên là Triệu Tam Vượng. Triệu Tam Vượng từ nhỏ đã nghèo khó, lại xấu xí, không cưới được vợ. Hắn từ nhỏ đã theo người lớn đi áp tiêu, sau đó tự mình lập ra tiêu cục. Hễ gặp đứa trẻ đáng thương nào không cha không mẹ, hắn liền mang về nuôi, cho chúng làm việc trong tiêu cục. Mặc dù hắn thường ngày đối xử với đám trẻ này không được hòa nhã, nhưng dù sao cũng là nuôi sống chúng.
Hắn nhận nuôi không câu nệ nam hay nữ, con trai thì phù hợp với việc áp tiêu hơn, nhưng con gái cũng nhận. Hắn có tất cả bảy đứa con gái, thường ngày cũng đi theo áp tiêu. Làm trong tiêu cục hầu như không có nữ nhi. Không phải là bảy đứa con gái này lợi hại, chỉ là vật hiếm thì quý, những người giang hồ mới gọi Vạn Thuận tiêu cục là tiêu cục Bảy Đóa Kim Hoa.
Bây giờ, những người trong tiêu cục, tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng đều xưng hô với nhau như anh chị em ruột. Triệu Tam Vượng không cho phép đám trẻ này gọi hắn là cha, thường xuyên gõ gậy quát mắng: “Đừng có gọi bậy bạ, làm lỡ tao lấy vợ!”
Thẩm Hồi nhìn thấy một đám người hùng hổ đi tới, nàng nghĩ nhiều chuyện không bằng ít chuyện, định kéo Bùi Hoài Quang vào trong sân. Bên kia đã lên tiếng chào hỏi trước.
“Hàng xóm mới à? Chúng tôi ở ngay bên cạnh. Cái sân nhỏ này bỏ không đã lâu, không ngờ lại có người dọn vào.”
Thẩm Hồi nhìn theo tiếng nói, người lên tiếng là một cô nương mặc áo màu tím. Cô nương này cũng giống chàng trai bên cạnh, mặc trang phục gọn gàng, trong n.g.ự.c còn ôm một thanh kiếm. Cô ta cùng mọi người vừa đi về phía này vừa nói chuyện. Giọng nói cũng rất vang dội.
Điều này khiến Thẩm Hồi tò mò, không biết hàng xóm bên cạnh là ai.
“Đúng vậy. Chúng tôi mới chuyển đến.” Giọng điệu của Thẩm Hồi xa cách, nhưng vẫn ôn hòa, không có ý né tránh. Nàng biết nàng và Bùi Hoài Quang đều đang che giấu thân phận, rõ ràng là không nên tiếp xúc nhiều với người ngoài.
Nhưng đám người ở bên cạnh lại rất tự nhiên.
“Thật tốt khi có hàng xóm mới. Tối nay chúng ta nướng đùi cừu, cùng đến ăn nhé! Tiêu cục Vạn Thuận chúng ta chiêu đãi hàng xóm mới.” Lần này người nói là một người đàn ông trung niên. Trong số những người đàn ông thô kệch, trông ông ta có vẻ thanh tú hơn một chút. Ông ta tên là Triệu Bảo Bình, là cháu trai của Triệu Tam Vượng.
Thẩm Hồi chưa bao giờ gặp phải lời mời nhiệt tình mà không biết giữ khoảng cách như vậy, nhất thời không biết từ chối thế nào. Nàng còn chưa kịp mở miệng, cô nương áo tím lúc nãy đã lên tiếng.
“Vẫn chưa biết xưng hô thế nào?” Tùng Đào hỏi. Ánh mắt cô ta dừng lại trên má trái của Thẩm Hồi một lúc, rồi mới nhìn sang Bùi Hoài Quang.
Rõ ràng là Bùi Hoài Quang không thèm để ý đến những người này. Sắc mặt hắn lạnh lùng, ngay cả khóe mắt cũng không thèm liếc nhìn họ.
Thẩm Hồi bỗng nhớ đến dáng vẻ Bùi Hoài Quang hơi ngẩng cằm, vênh váo tự đắc, miệng lúc nào cũng “chúng ta”. Cho dù hắn không dùng cách xưng hô “chúng ta”, Thẩm Hồi vẫn cảm thấy Bùi Hoài Quang chỉ cần mở miệng, chắc chắn sẽ lộ tẩy! Hắn căn bản không thể giả làm thường dân được!
Vì vậy, Thẩm Hồi vội vàng nói trước: “Phu quân thiếp họ Thẩm. Ừm... phu quân thiếp bị câm, không nói được.”
Bùi Hoài Quang nghiêng đầu, liếc nhìn nàng.
Tùng Đào ngẩn ra, nhìn Bùi Hoài Quang chằm chằm. Một lang quân tuấn tú như vậy, vậy mà lại là người câm? Ánh mắt cô ta lại quét qua khuôn mặt trái xấu xí đáng sợ của Thẩm Hồi, lập tức hiểu ra.
-- Cũng đúng, thảo nào một lang quân tuấn tú như vậy lại có một người vợ xấu xí như thế. Chắc chắn là vì bị câm, nên mới bất đắc dĩ cưới một người vợ xấu xí. Nhưng mà, Tùng Đào cảm thấy một lang quân tuấn tú như vậy, cho dù là người câm, cưới một người vợ xấu cũng thật đáng tiếc!
“Được rồi. Buổi tối chuẩn bị xong đùi cừu, chúng ta sẽ đến gọi hai vợ chồng, đừng quên nhé!” Tùng Đào nói xong, cùng mọi người hùng hổ đẩy cửa vào sân nhà mình.
Thẩm Hồi còn chưa nghĩ ra cách từ chối, hàng xóm bên cạnh đã vào sân, đóng cửa lại rồi.
Nàng quay đầu lại, thấy Bùi Hoài Quang xoay người đi vào sân, nàng vội vàng đuổi theo, khoác tay hắn, mềm giọng giải thích: “Thiếp làm vậy là để che giấu thân phận! Chưởng ấn không nói chuyện mới dễ che giấu hơn, không giống thiếp vừa giả vờ đã giống...”
Thẩm Hồi cho rằng mình đóng giả thường dân rất giỏi, nào ngờ, người bên cạnh sau khi về chỗ ngồi lại nói về nàng như thế này.
“Nhìn là biết là tiểu thư nhà giàu, gặp nạn rồi.”
“Đúng vậy, vừa mở miệng là biết là người giàu sang. Không không, không cần mở miệng, đứng ở đó là biết khác hẳn chúng ta, được nâng niu chiều chuộng từ bé. Nhìn vốn rất xinh đẹp, tiếc là hỏng mất nửa khuôn mặt. Xì, lúc nãy ta không nhìn kỹ, trông đáng sợ thật.”
“Theo ta nói, vẫn nên ít qua lại thì hơn. Biết đâu có kẻ thù gì đó. Lần áp tiêu này của chúng ta số lượng không nhỏ, nghỉ ngơi vài ngày là phải đi về phía nam rồi.”
“Hi hi hi. Không qua lại không được đâu. Tùng Đào tỷ đã để ý lang quân kia rồi. Hi hi hi, nhưng mà lang quân kia đẹp trai thật đấy. Trời ạ, ta lớn đến chừng này rồi mà chưa từng thấy lang quân nào đẹp trai như vậy. Giống như tiên nhân bước ra từ trong tranh vậy. Hứ, chắc chắn là do họa sĩ đại tài vẽ ra đấy!”
Một cô nương áo vàng bỗng lên tiếng: “Đẹp trai thật đấy, lúc nãy ở xa, Xuân Đào nói ta còn không để ý. Đến khi lại gần, mới phát hiện người đàn ông này đẹp trai đến phát sáng. Tỷ tỷ ta cũng bắt đầu thèm thuồng rồi!”
Tùng Đào trừng mắt, chỉ vào cô ta nói: “Tùng Cúc, ngươi lại muốn tranh giành đàn ông với ta nữa à!”
Tùng Cúc “phụt” một tiếng, cười hì hì liếc cô ta một cái, chống nạnh vênh váo: “Sao nào, đều là nhìn trúng cùng lúc. Sao chỉ có ngươi tranh được, ta tranh không được?”
“Muốn tranh với ta, trước tiên đánh thắng ta đã!” Tùng Đào trực tiếp rút kiếm, hùng hổ đuổi theo Tùng Cúc. Tùng Cúc cũng không đỡ, chạy vòng quanh đám huynh đệ trong sân, cười ha hả.
Tùng Liên và Tùng Mai xắn tay áo đi ra từ phòng bếp, vừa cắn hạt dưa vừa xem Tùng Cúc và Tùng Đào đuổi đánh nhau.
“Đẹp trai đến vậy sao? So với con trai của Lưu viên ngoại thì sao?” Tùng Liên hỏi.
Tùng Hạnh lắc đầu lia lịa, nói: “Con trai của Lưu viên ngoại không thể so sánh với lang quân bên cạnh được! Không xứng xách dép cho người ta!”
Tùng Liên nhét hạt dưa trong tay cho Tùng Mai, vỗ vỗ tay, cười lớn nói: “Ồ ồ ồ, còn đẹp trai hơn cả con trai của Lưu viên ngoại? Vậy không thể để hai người các ngươi tranh giành, ta cũng phải tranh một chút! Biết đâu người ta không ưng hai người, lại ưng ta thì sao!”
“Người ta có vợ rồi...” Tùng Mai lẩm bẩm một tiếng, lắc đầu, xoay người vào bếp, tiếp tục bận rộn.
Hai cái sân chỉ cách nhau một bức tường. Những người lớn lên trong tiêu cục, phần lớn tính cách đều hào sảng, nói chuyện cũng lớn tiếng. Họ cười đùa, ồn ào bên này, phần lớn lời nói đều vượt qua bức tường, bay sang sân nhỏ mà Bùi Hoài Quang mua.
Thẩm Hồi lúng túng đứng bên cạnh Bùi Hoài Quang. Mãi đến khi sân bên cạnh không còn nói về Bùi Hoài Quang nữa, bắt đầu nói chuyện khác, Thẩm Hồi mới dè dặt liếc nhìn Bùi Hoài Quang.
Bùi Hoài Quang không có biểu cảm gì trên mặt, bước vào nhà.
Thẩm Hồi vẫn đứng yên tại chỗ.
Nàng quay đầu lại, nhìn về phía sân bên cạnh. Thẩm Hồi chưa bao giờ gặp những cô nương có tính cách hào sảng như vậy, dám nói chuyện tranh giành đàn ông ra miệng, lại còn quang minh chính đại như thế.
Thẩm Hồi lần đầu tiên phát hiện, hóa ra chỉ cần dựa vào khuôn mặt, Bùi Hoài Quang đã có thể khiến những cô nương kia cười đùa tranh giành.
Thẩm Hồi hoàn hồn, vội vàng đuổi theo Bùi Hoài Quang vào nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-73.html.]
Nàng có thể nhìn ra đồ đạc trong nhà hầu như đều là mới, nhưng vẫn thiếu một số đồ dùng cá nhân. Bùi Hoài Quang và Thẩm Hồi đi dạo quanh sân, đại khái biết thiếu gì, liền cùng nhau ra phố mua sắm.
Trước khi ra khỏi cửa, Bùi Hoài Quang tặc lưỡi hai tiếng, nói bóng gió: “Chúng ta đã thành người câm rồi. Việc mua đồ cứ giao cho nương nương.”
Mua đồ thì có gì khó?
Trước khi ra ngoài, Thẩm Hồi quả thực nghĩ như vậy.
Nhưng đến khu chợ náo nhiệt, Thẩm Hồi nhìn những gian hàng san sát nhau, lại cảm thấy hoang mang. Nàng lớn đến chừng này, chưa từng tự mình mua đồ...
Bùi Hoài Quang lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Hồi, thấy nàng tò mò mở to mắt, nhìn cái này, nhìn cái kia, mắt không ngừng nghỉ.
Chậc, cũng không sợ mỏi mắt.
Bùi Hoài Quang rất tò mò, Thẩm Hồi đi dạo lâu như vậy, thứ đầu tiên mua sẽ là cái gì.
Thẩm Hồi dừng lại ở một quầy bán quạt.
Bùi Hoài Quang thầm cười lạnh -- Quả nhiên là mua mấy thứ đồ vô dụng.
“Này, cầm lấy.” Thẩm Hồi đưa một chiếc quạt xếp cho Bùi Hoài Quang.
Bùi Hoài Quang chắp tay sau lưng, thờ ơ liếc nhìn chiếc quạt xếp mà Thẩm Hồi đưa tới, không nhận.
Thẩm Hồi đến gần hắn, nhét chiếc quạt vào tay hắn, kéo tay hắn mở quạt ra phe phẩy, cong mắt quay đầu lại cười với hắn: “Như vậy càng giống thư sinh ngọc diện tuấn tú rồi.”
Người bán hàng cười nói: “Chiếc quạt này thật sự rất hợp với phu quân của tiểu nương tử!”
“Ừm ừm.” Thẩm Hồi gật đầu phụ họa.
Bùi Hoài Quang ghét bỏ liếc nhìn chiếc quạt rẻ tiền trong tay, lại liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của Thẩm Hồi, dùng ngón tay cái xoa xoa mu bàn tay Thẩm Hồi, mới miễn cưỡng cầm chiếc quạt trong tay.
Thẩm Hồi lại mua khăn bông mới, còn có bàn chải đánh răng. Sau đó nàng đứng trên con phố náo nhiệt, không biết nên mua gì nữa.
Nàng quay đầu lại nhìn Bùi Hoài Quang cầu cứu. Bùi Hoài Quang không để ý đến nàng.
Mùi thịt thơm từ tiệm bánh bao cách đó không xa bay tới. Bên cạnh là một quán rượu.
Thẩm Hồi hiểu rồi. Nàng phải mua đồ ăn!
Kể từ sau chuyện rượu hoa quả, nàng không dám ăn đồ ăn vặt nữa. Mặc dù trên phố có bán rất nhiều đồ ăn, nhưng Thẩm Hồi do dự một chút, vẫn là mua đồ ăn về tự nấu thì hơn?
Mặc dù nàng chưa bao giờ xuống bếp. Nhưng... chắc là không khó đâu nhỉ?
Mua gì đây?
Thẩm Hồi nhìn quanh bốn phía, thấy quầy bán đậu phụ ở góc phố. Hôm qua nàng ở quán trọ nhìn ra ngoài cửa sổ, đã từng thấy quầy đậu phụ này. Bà chủ quán rất xinh đẹp, làn da trắng nõn nà, giống như đậu phụ bà ta làm.
Thẩm Hồi đi mua đậu phụ.
“Tiểu nương tử muốn mua bao nhiêu?” Bà chủ quán liếc nhìn khuôn mặt của Thẩm Hồi, có chút tiếc nuối.
Thẩm Hồi cũng không biết nên mua bao nhiêu, mơ hồ ước lượng một chút.
Người cắt đậu phụ không phải bà chủ quán, mà là em gái của bà chủ. Em gái của bà chủ quán trông còn chưa xuất giá, rất giống chị gái, là một mỹ nhân phôi thai, nhỏ nhắn xinh xắn.
“Tiểu nương tử cầm lấy.” Tiểu mỹ nhân đưa đậu phụ cho nàng.
Thẩm Hồi còn chưa kịp đưa tay ra nhận, trong tầm mắt của tiểu mỹ nhân xuất hiện một bàn tay thon dài như ngọc. Nàng ta chưa từng thấy bàn tay nào đẹp như vậy. Nàng ta ngẩn ra, ánh mắt từ từ di chuyển lên trên, dừng lại trên khuôn mặt của Bùi Hoài Quang.
Tay tiểu mỹ nhân run lên, suýt nữa làm rơi miếng đậu phụ trong tay.
Bà chủ quán ho khan một tiếng.
Tiểu mỹ nhân hoàn hồn, đỏ mặt, cẩn thận đưa đậu phụ cho Bùi Hoài Quang.
Thẩm Hồi hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Bà chủ quán còn chưa kịp lên tiếng, cô em gái đã buột miệng nói: “Không cần tiền!”
Thẩm Hồi chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.
Khuôn mặt tiểu mỹ nhân càng đỏ hơn. Nàng ta như không biết đặt tay ở đâu, nắm chặt chiếc tạp dề trên người, nhỏ giọng nói: “Hai vị không phải người ở Dung Dương phải không? Khách từ xa tới, chúng tôi xin phép làm chút lòng hiếu khách!”
Thẩm Hồi đang nghĩ như vậy không ổn lắm thì quay đầu lại nhìn Bùi Hoài Quang, Bùi Hoài Quang đã cầm đậu phụ xoay người bỏ đi rồi. Thẩm Hồi không có tiền trên người, đành phải vội vàng cảm ơn, chạy nhanh đuổi theo Bùi Hoài Quang.
Nàng đi bên cạnh Bùi Hoài Quang, lại quan sát người bên cạnh.
Cho dù là người qua đường hay tiểu thương ven đường, phàm là có ánh mắt nhìn vào khuôn mặt của Bùi Hoài Quang, đều phải dừng lại thêm một lúc, thậm chí sau khi thu hồi ánh mắt, lại nhìn lại lần nữa.
Một cô nương nhà giàu đeo vàng đội bạc nhìn Bùi Hoài Quang đến ngẩn người, suýt nữa thì ngã, nàng ta ngại ngùng dậm chân, che miệng cười khúc khích.
Thẩm Hồi ngẩng mắt lên, như thể lần đầu tiên quen biết Bùi Hoài Quang, cẩn thận đánh giá người bên cạnh.
Hóa ra, nếu hắn không phải Bùi Hoài Quang, vậy mà lại thu hút sự chú ý của các cô nương đến vậy?
【Tác giả có lời muốn nói】
Hồi gào thét khản cả giọng: Các ngươi tỉnh táo lại đi, hắn không tốt đẹp gì đâu, là tên súc sinh đội lốt người đấy!!! Thu hồi lại trái tim của các ngươi đi!!!