HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 72
Cập nhật lúc: 2024-11-30 09:21:41
Lượt xem: 131
Chương 72 - Người vợ xấu xí
【Chương bảy mươi hai】
Cuối cùng, quần áo trên người Thẩm Hồi vẫn bị Bùi Hoài Quang lột sạch. Từ trong ra ngoài, toàn bộ. Thẩm Hồi co rúm vào góc giường, dùng chăn mền quấn chặt lấy mình.
Nhìn thấy Bùi Hoài Quang sắp đi ra ngoài, Thẩm Hồi vội vàng nói: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Ta hầu hạ không chu đáo, sợ nương nương trách tội. Đương nhiên là đi mua quần áo mới cho người."
"Không được! Chốt cửa đều bị ngươi làm hỏng rồi..."
Bây giờ ngay cả khóa cửa cũng không được. Nàng thậm chí còn không có mặc quần áo, Bùi Hoài Quang muốn bỏ nàng lại đây một mình?
Bùi Hoài Quang im lặng.
Hóa ra không mang theo người hầu, tự mình mang theo một nữ nhân lại phiền phức như vậy?
Bùi Hoài Quang đứng bên giường, cúi người xuống, ghé sát vào tai Thẩm Hồi, thấp giọng nói: "Nương nương còn làm phiền ta nữa, ta sẽ dùng một sợi dây trói nương nương trần truồng, treo ra ngoài cửa sổ."
"Ngươi dọa ta."
Bùi Hoài Quang chậc chậc hai tiếng không mặn không nhạt.
Thẩm Hồi thò tay ra khỏi chăn, trực tiếp ôm lấy Bùi Hoài Quang, vùi mặt vào cổ hắn, nhỏ giọng nức nở: "Đã rất sợ rồi, đừng dọa ta nữa. Bên cạnh chỉ còn mỗi ngươi thôi..."
Thần sắc Bùi Hoài Quang hơi khựng lại.
Ánh mắt hắn di chuyển xuống dưới, rơi vào tấm lưng vốn trắng nõn của Thẩm Hồi. Lưng trắng nõn mịn màng, giờ đây có vài vết đỏ do vải thô cọ xát.
Bùi Hoài Quang không khỏi giơ tay lên, nhẹ nhàng áp lòng bàn tay lên lưng Thẩm Hồi vỗ về.
Cuối cùng, hắn lấy một bộ quần áo của mình, mặc cho Thẩm Hồi. Lại gọi tiểu nhị lên, đổi sang một căn phòng có chốt cửa lành lặn, đưa Thẩm Hồi qua đó.
Quần áo của Bùi Hoài Quang mặc trên người Thẩm Hồi thật sự quá rộng, đi lại cũng bất tiện. Thẩm Hồi cảm thấy có chút thất lễ, không muốn ra ngoài. Cho dù chỉ là vài bước chân, cũng là Bùi Hoài Quang bế nàng qua. Mặc dù không có ai quen biết nàng, nhưng nàng vẫn vùi mặt vào lòng Bùi Hoài Quang, giấu mình đi.
Bùi Hoài Quang đặt Thẩm Hồi đang co rúm trong lòng xuống. Đợi tiểu nhị bưng thức ăn lên, cùng Thẩm Hồi ăn một chút. Thẩm Hồi quả thực đã đói, ăn từng miếng nhỏ một không ngừng.
Bùi Hoài Quang nhìn nàng cho dù động tác có nhanh hơn một chút nhưng vẫn duy trì tư thế ăn uống tao nhã, mở miệng nói: "Nếu ta nửa đường bỏ rơi nương nương, e rằng người ngay cả ba ngày cũng không sống nổi."
Thẩm Hồi suy nghĩ về lời nói của Bùi Hoài Quang. Nàng suy nghĩ một lúc lâu, cảm thấy không sống nổi thì không đến mức, nhưng quả thực rất dễ rơi vào kết cục không tốt. Cuối cùng, Thẩm Hồi đưa ra kết luận - Trên đường này phải dỗ dành Bùi Hoài Quang thật tốt!
Nàng đưa tay sờ sờ tay Bùi Hoài Quang, đuôi mắt cong lên nhìn hắn dịu dàng cười: "Chưởng ấn lát nữa ra ngoài nhớ mặc thêm áo khoác, cẩn thận bị cảm lạnh."
Bùi Hoài Quang khẽ liếc nhìn bàn tay nhỏ bé của Thẩm Hồi đang áp vào tay hắn với vẻ hơi ghét bỏ. Nhưng cũng không đẩy nàng ra.
Bùi Hoài Quang đợi Thẩm Hồi ăn xong, để tiểu nhị lên dọn dẹp, mới lại ra ngoài một chuyến, mua quần áo cho Thẩm Hồi. Thẩm Hồi vẫn như cũ, sau khi Bùi Hoài Quang rời đi, lập tức khóa cửa, lại kéo bàn ghế chặn cửa lại.
Không lâu sau, Bùi Hoài Quang đã trở về. Nhanh hơn dự kiến của Thẩm Hồi một chút. Nàng vội vàng chạy đến, xem quần áo Bùi Hoài Quang mua về cho nàng. Là quần áo vải bố bình thường, cũng không phải vải thô.
Bùi Hoài Quang không chỉ mua quần áo cho Thẩm Hồi, mà còn mang về một lọ thuốc. Mặc dù vết đỏ do vải thô cọ xát trên người nàng sẽ biến mất sau một đêm. Nhưng Bùi Hoài Quang không thể chịu đựng được việc trên làn da trắng như tuyết hoàn hảo của nàng có những vết tích đó, phải loại bỏ ngay lập tức.
"Lát nữa tắm rửa, ta bôi thuốc cho người."
Thẩm Hồi do dự một chút, từ chối: "Không muốn tắm..."
Bùi Hoài Quang liếc nhìn nàng một cái, lập tức hiểu ra. Nàng nhất định là chê đồ của quán trọ không phải đồ mới, không muốn dùng đồ người khác đã dùng qua. Hắn còn định ở lại Dung Dương thêm vài ngày nữa, nhưng Thẩm Hồi rõ ràng không thích hợp với cuộc sống quán trọ người đến người đi. Xem ra, ngày mai phải mua một căn nhà riêng.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Được, vậy cởi quần áo ra."
Thẩm Hồi nhìn qua Bùi Hoài Quang, thấy cửa phòng đã đóng chốt, mới đi về phía giường. Quần của Bùi Hoài Quang mặc trên người nàng, ống quần dài chất đống trên mặt đất. Nàng kéo lê quần, đi lảo đảo.
Bùi Hoài Quang đi đến một bên lấy lọ thuốc vừa mua đặt trên bàn, hắn rút nút chai ra, quay đầu lại, thì thấy Thẩm Hồi đã cởi hết quần áo trên người, lúc này đang nằm sấp trên giường chờ hắn bôi thuốc.
Có lẽ là bị đói cả ngày cuối cùng cũng được ăn no, mãn nguyện và thoải mái, Thẩm Hồi nhàn nhã nâng hai bàn chân nhỏ lên, mắt cá chân bắt chéo, lắc lư qua lại.
Bùi Hoài Quang từng bước đi về phía giường, dừng lại bên giường, một lúc lâu không động đậy.
Thẩm Hồi nằm sấp trên gối, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt âm trầm của hắn. Thẩm Hồi giật mình, không hiểu tại sao Bùi Hoài Quang đột nhiên lại như vậy, nàng vội vàng ngồi dậy, nắm lấy tay Bùi Hoài Quang, muốn kéo hắn ngồi xuống.
Bùi Hoài Quang thuận theo lực đạo của nàng, ngồi xuống bên giường, ánh mắt không chút cảm xúc nào nhìn Thẩm Hồi từ trên xuống dưới một lượt, mới nói một câu khó hiểu: "Nương nương cởi đồ trước mặt ta thật sự là không hề có chút kiêng dè nào."
Thẩm Hồi chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn Bùi Hoài Quang.
Kiêng dè cái gì chứ?
Nàng trước mặt hắn, đã cởi biết bao nhiêu lần quần áo rồi? Chuyện quá mức thân mật cũng đã làm rồi. Hắn muốn bôi thuốc cho nàng, nàng cần phải kiêng dè gì?
Được rồi, Thẩm Hồi thừa nhận là có một chút ngại ngùng. Cho dù chuyện thân mật đến mấy cũng đã làm rồi, nhưng dù sao... dù sao cũng là mang theo sự xấu hổ. Nhưng ngay từ đầu là nàng chủ động trêu chọc hắn, dâng hiến thân thể mình để lấy lòng hắn. Thẩm Hồi không phải người câu nệ, cho dù mỗi lần thân mật đều mang theo sự xấu hổ, nàng cũng sẽ cố gắng vượt qua.
Trải nghiệm bị đói cả ngày hôm nay, khiến Thẩm Hồi nhận thức sâu sắc rằng trên đường này nàng phải dỗ dành Bùi Hoài Quang thật tốt, mới có thể bớt khổ sở một chút. Lúc này, hắn hảo tâm bôi thuốc cho nàng, chẳng lẽ nàng còn vì chút xấu hổ đó mà ấp úng sao?
Bùi Hoài Quang đột nhiên cười nói: "Rất tốt."
Sau đó, Bùi Hoài Quang đổ thuốc vào lòng bàn tay, động tác dịu dàng bôi thuốc lên những vết đỏ trên người Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi len lén quan sát sắc mặt hắn, thấy Bùi Hoài Quang thần sắc như thường, vẻ âm trầm vừa rồi dường như chưa từng tồn tại. Không, hắn là người như vậy, mỗi một biểu cảm nhỏ nhặt đều đáng để nghiên cứu kỹ lưỡng.
Thẩm Hồi nằm sấp trong lòng Bùi Hoài Quang, cằm đặt trên vai hắn, vừa để mặc hắn nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết đỏ trên lưng, vừa chậm rãi suy ngẫm và phỏng đoán.
Động tác của Bùi Hoài Quang dừng lại.
Bởi vì, ta là hoạn quan không nam không nữ, cho nên nương nương căn bản không để tâm việc cởi áo trước mặt ta.
Bùi Hoài Quang cúi đầu, nhìn bờ vai mảnh khảnh trắng nõn của Thẩm Hồi. Sau đó cúi đầu xuống, chậm rãi gặm cắn vai nàng, gặm nhấm từng chút một, lực đạo dần dần mạnh hơn.
Thẩm Hồi khẽ nhíu mày, chịu đựng từng cơn đau nhói truyền đến từ vai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-72.html.]
Một lúc lâu sau, Bùi Hoài Quang mới buông Thẩm Hồi ra. Hắn lạnh lùng đẩy Thẩm Hồi ra, dùng đầu ngón tay lau khóe miệng, đứng dậy, nói: "Ngủ đi."
Quả thực đã rất muộn rồi.
Thẩm Hồi nhìn Bùi Hoài Quang xoay người đi tắt đèn trong phòng, khoảnh khắc nàng chậm rãi nằm nghiêng về phía trong giường, căn phòng hoàn toàn chìm vào bóng tối.
"Bởi vì thích."
Trong sự yên tĩnh tăm tối, đột nhiên vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi nắm chặt góc chăn, nhỏ giọng chủ động nói về chủ đề nhạy cảm: "Tẩm điện của bổn cung chưa bao giờ dùng nội thị hầu hạ. Bổn cung cũng chưa bao giờ cảm thấy nội thị thiếu thứ gì, liền không còn là nam nhân nữa."
Phía sau không có chút động tĩnh nào. Thẩm Hồi kinh hãi. Nàng cắn răng tiếp tục nói: "Chưởng ấn đối với bổn cung mà nói, gạt bỏ hết thảy toan tính và lợi ích, trên thực tế... cũng là nam nhân của bổn cung."
Trái tim Thẩm Hồi như thắt lại. Nàng cực kỳ căng thẳng, không biết nói ra như vậy là đúng hay sai. Lời nói thật này, liệu có thể an ủi hắn, hay ngược lại sẽ chọc giận hắn.
Nàng dùng tai lắng nghe cẩn thận, nghe thấy Bùi Hoài Quang lên giường.
Hắn nằm xuống mép ngoài giường, cánh tay vòng qua eo thon của Thẩm Hồi, kéo cả người nàng vào lòng.
"Nương nương vừa nói thích cái gì?" Bùi Hoài Quang hỏi.
Thẩm Hồi cẩn thận phân biệt giọng nói của hắn, giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng và thờ ơ như thường lệ, không nghe ra một chút cảm xúc nào.
"Thích được chưởng ấn ôm vào lòng như thế này. Thích cảm giác tay chưởng ấn vuốt ve trên người."
Thẩm Hồi nói dối. Nàng trời sinh sợ lạnh, thích nhất là lò sưởi. Nhưng người Bùi Hoài Quang lại lạnh như băng.
"Kỹ thuật nói dối của nương nương còn cần phải tu luyện thêm." Bùi Hoài Quang tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên vết cắn hắn vừa để lại trên vai Thẩm Hồi.
Hắn lại cắn cắn dái tai Thẩm Hồi, chậm rãi nói: "Chậc, sống đến mức cơm cũng không no. Nuốt xưng hô 'bổn cung' kia lại đi."
Thẩm Hồi buồn bã "Ồ" một tiếng, quả nhiên bắt đầu lo lắng về vấn đề ngày mai có được ăn no hay không.
·
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Hồi thức dậy trên chiếc giường xa lạ. Cùng Bùi Hoài Quang ăn sáng xong, Bùi Hoài Quang lại để nàng ở lại trong phòng một mình, tự mình ra ngoài.
Thẩm Hồi quay đầu sang một bên, rất có khí phách không hỏi hắn khi nào sẽ trở lại.
Nằm ngoài dự đoán của Thẩm Hồi, Bùi Hoài Quang chỉ hơn một canh giờ đã trở về.
Bùi Hoài Quang kéo Thẩm Hồi ngồi xuống trước bàn, bắt đầu trang điểm cho nàng.
"Ta có thể tự làm được." Thẩm Hồi quả nhiên đã sửa lại xưng hô "bổn cung". Vừa dứt lời, Thẩm Hồi chợt phát hiện Bùi Hoài Quang đang cầm một thứ kỳ quái trên tay.
"Nương nương, ta không thích người khác cứ nhìn chằm chằm vào mặt người."
Bùi Hoài Quang dán thứ nhăn nhúm đó lên mặt Thẩm Hồi. Thẩm Hồi nhìn vào gương, bên trái mặt nàng, giống như một mảng sẹo xấu xí sau khi bị bỏng.
Thẩm Hồi tò mò sờ sờ, chất liệu của thứ đó mềm mại, dán trên mặt cũng không thấy khó chịu.
"Đi thôi." Bùi Hoài Quang hài lòng, đứng dậy.
Thẩm Hồi vừa sờ mặt trái của mình vừa đứng dậy đi theo Bùi Hoài Quang, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta biết rồi, ta là tiểu thê tử xấu xí của ngươi."
Nàng chủ động nắm lấy tay Bùi Hoài Quang.
Bùi Hoài Quang quay đầu, liếc nhìn nàng một cái.
Rời khỏi quán trọ, bước vào đám đông nhộn nhịp. Đám đông chen chúc, tiếp xúc gần gũi với nhiều người như vậy, Thẩm Hồi có chút không quen. Nắm tay Bùi Hoài Quang vẫn chưa đủ, cả người đều dựa sát vào hắn, hai tay ôm chặt cánh tay hắn.
Bùi Hoài Quang lại liếc nhìn nàng một cái.
Lúc đầu, Thẩm Hồi vẫn chưa quen với việc không đeo mạng che mặt, đi vào đám đông chen chúc. Lâu dần, nàng nghĩ đến việc không có ai quen biết mình, bây giờ nàng còn biến thành người xấu xí, trong lòng buông bỏ hết những lo lắng, ngược lại nảy sinh hứng thú kỳ lạ đối với trải nghiệm mới mẻ lần đầu tiên này.
Bùi Hoài Quang mua một căn nhà. Mặc dù hắn chỉ ở Dung Dương khoảng ba bốn ngày.
Căn nhà không lớn, nhưng là nhà mới xây không lâu, sạch sẽ ngăn nắp. Tất cả đồ dùng trong nhà đều là đồ mới.
Khi Thẩm Hồi đứng ở cửa sân nhỏ, nàng kinh ngạc hỏi: "Chúng ta sẽ ở lại đây lâu dài sao?"
"Không."
Thẩm Hồi thầm nghĩ tên hoạn quan gian trá này thật sự rảnh rỗi, ở lại ba bốn ngày cũng phải mua nhà. Ngay sau đó, Thẩm Hồi nhìn Bùi Hoài Quang với ánh mắt sáng rực: "Vậy cũng có nha hoàn sai bảo chứ?"
Bùi Hoài Quang dùng đầu ngón tay cọ cọ mặt nàng, dịu dàng dội cho nàng một gáo nước lạnh: "Ta đột nhiên phát hiện ra việc tự mình hầu hạ nương nương, cái phiền toái này lại vô cùng thú vị. Tiếp theo cho đến Quan Linh, sẽ không có một người hầu nào."
Thẩm Hồi lúng túng kéo khóe miệng, ôm một tia may mắn: "Chưởng ấn nói đùa, chưởng ấn không thể nào tự mình giặt quần áo cho ta được chứ?"
Bùi Hoài Quang cúi người xuống, trán áp vào trán Thẩm Hồi, thấp giọng nói: "Có thể giặt quần nhỏ cho nương nương, ta cầu còn không được."
Cạnh căn nhà nhỏ mà Bùi Hoài Quang mua, có một gia đình làm nghề vận chuyển. Người của bên dó vừa trở về từ bên ngoài, từ xa nhìn thấy căn nhà trống bên cạnh có người dọn vào ở.
"Ồ, nhà trống có người dọn vào rồi. Là một đôi vợ chồng trẻ ân ái. Ban ngày ban mặt còn tình chàng ý thiếp."
Tùng Đào sáng mắt lên, nói thẳng: "Lang quân đẹp trai quá."
Tùng Hạnh "Phụt" một tiếng cười ra thành tiếng, nói: "Tỷ tỷ, tỷ lại muốn cướp đàn ông rồi? Vị lang quân này rõ ràng đã có thê tử rồi."
"Thì sao? Đàn ông mà bổn cô nương để mắt tới còn chưa có ai cướp không được." Tùng Đào hấc cằm lên, "Hơn nữa, các ngươi không thấy mặt của thê tử hắn đáng sợ sao? Lang quân đẹp trai như vậy, thế mà lại có một người vợ xấu xí như vậy."
【Tác giả có lời muốn nói】
Chúc mừng giao thừa!!!