HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2024-11-30 04:58:36
Lượt xem: 369
Chương 6 Chương 006 - Báo thù
【Chương 6】
Thẩm phu nhân nhìn thấy cảnh này đã sớm sợ ngây người, lại thấy Thẩm Hồi đứng dậy, bà theo bản năng muốn bảo vệ đứa con gái yếu ớt, cũng đứng dậy muốn kéo con gái ra sau lưng. Thẩm Nguyên Hồng nắm lấy tay bà, ngăn bà lại.
"Lão gia!"
Thẩm Nguyên Hồng không nói gì, ông nhìn bóng lưng con gái nhỏ, nhíu mày thật chặt.
Thẩm Hồi từ nhỏ được bảo vệ quá kỹ, ngoại trừ người nhà và thái y chữa bệnh cho nàng, hầu như không tiếp xúc với người ngoài. Nói lớn tiếng như vậy trước mặt nhiều người, đã là chuyện chưa từng có.
Nàng có chút sợ hãi.
Nhưng, nàng vẫn đứng dậy.
Không có ai nghe theo mệnh lệnh của hoàng hậu, nhưng cũng không có ai dám làm gì hoàng hậu, ngoại trừ tên hoàng đế súc sinh say rượu kia.
Thẩm Hồi đi qua trăm bàn tiệc, đi qua từng phi tần, đại thần cúi đầu, bước về phía hoàng đế đang làm loạn.
Tiếng khóc của mỹ phụ thật chói tai.
Bước chân Thẩm Hồi nhanh hơn, không tự chủ được, cuối cùng chạy nhanh về phía đó.
Phượng quan trên đầu nàng nặng trĩu, châu tua lay động, trong đại điện yên tĩnh, vang lên tiếng châu va chạm. Lúc nàng chạy qua bên cạnh Bùi Hoài Quang, một đầu khăn choàng màu vàng nhạt tuột xuống, kéo lê trên đất.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bùi Hoài Quang cúi đầu, ánh mắt nhìn theo dải khăn choàng uốn lượn trên mặt đất.
Thẩm Hồi nắm lấy cổ tay hoàng đế, hơi dùng sức, nàng cố gắng để giọng mình bình tĩnh: "Hoàng thượng, người say rồi. Thần thiếp dìu người đi nghỉ ngơi."
Hoàng đế mơ màng ngẩng đầu nhìn, nhất thời không nhận ra nàng là ai.
Một lúc lâu sau, hắn mới lẩm bẩm: "A Trà, trẫm đã làm hoàng đế rồi, sao muội vẫn quản thúc trẫm khắp nơi..."
Thế mà lại nhận nhầm Thẩm Hồi Thành Vũyên hoàng hậu, trưởng tỷ của Thẩm Hồi.
Hoàng đế say rượu, trên người lại có sức lực, nhưng lại đứng không vững. Hắn muốn trèo lên bàn, trèo mãi không lên được.
Bàn tay Thẩm Hồi nắm lấy cổ tay hoàng đế càng dùng sức hơn, dồn hết sức lực kéo hắn ra sau, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Miệng nàng lặp đi lặp lại câu: "Hoàng thượng, người say rồi. Thần thiếp dìu người đi nghỉ ngơi!"
Thập Tinh muốn đi lên giúp đỡ, Trầm Nguyệt kéo nàng lại.
Trầm Nguyệt đau lòng nhìn tiểu chủ tử nhà mình. Nhưng nàng biết tình huống hôm nay, không phải là lúc cần người bên cạnh hoàng hậu lên giúp đỡ.
Đội thị vệ có chút do dự. Có người hình như muốn tiến lên, nhưng bị người bên cạnh kéo mạnh lại.
Chuyện như vậy không phải lần đầu tiên xảy ra. Đầu năm cũng đã từng có một lần, người bị làm nhục công khai không phải là vợ của đại thần, mà là muội muội của một phi tần. Phi tần đó gọi nội thị đến, vừa khuyên vừa dìu bệ hạ đi.
Đợi đến ngày hôm sau bệ hạ tỉnh rượu, nổi trận lôi đình, không chỉ phạt nặng phi tần đó, còn triệu muội muội nàng ta vào cung sủng hạnh, sau khi sủng hạnh ngay cả danh phận cũng không cho, đuổi ra khỏi cung. Hoàng đế tuyên bố thiên hạ nữ nhân đều là của hắn, hắn có thể tùy ý hưởng dụng. Hơn nữa còn hạ lệnh g.i.ế.c sạch đám nội thị hôm đó dìu hắn đi.
Chính là chuyện này, khiến Thái hậu tức giận đến mức ngất xỉu mấy lần, cuối cùng phẫn nộ dẫn theo tiểu hoàng tử dọn ra khỏi hoàng cung, ở tại biệt cung.
Người đầu tiên đứng dậy là phu quân của mỹ phụ.
Nam nhân ăn mặc như thư sinh, sắc mặt xám xịt. Chạy đến cởi áo khoác ngoài, quấn cho vợ mình. Tuy chuyện tồi tệ chưa xảy ra, nhưng quần áo trên người mỹ phụ cũng nhăn nhúm rồi.
Thẩm Hồi dáng người nhỏ nhắn, kéo hoàng đế say rượu quả thật rất vất vả.
Nàng cảm thấy cổ tay đau nhức, sắp không chịu nổi nữa. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nhìn về phía đội thị vệ đứng cách đó không xa, lạnh lùng quát lớn: "Không nghe thấy mệnh lệnh của bổn cung sao!"
Vị thị vệ trẻ tuổi vừa rồi muốn tiến lên lúc này không do dự nữa, đẩy tay đồng đội đang ngăn cản, bước nhanh đến, giúp Thẩm Hồi dìu hoàng đế. Sau đó ồ ạt, mấy thị vệ cùng đội lại chạy tới.
Bùi Hoài Quang cười khẽ một tiếng.
Hắn nhìn Thẩm Hồi, nghĩ đến lần đầu tiên gặp nàng, một người nhỏ bé ngồi trên long sàng quấn chăn khóc đến mức hồn vía lên mây, ánh mắt nàng nhìn hắn lại giống như đang xem hắn là người có thể cứu mạng, dùng ánh mắt khát khao được cứu vớt nhìn hắn chằm chằm. Mới mấy ngày, lá gan nàng lại lớn hơn không ít.
Nhưng dáng vẻ cố chấp vụng về muốn phản kháng của nàng, vẫn như cũ.
"Hoàng hậu nương nương đã ra lệnh, các ngươi làm việc chậm chạp như vậy sao?" Bùi Hoài Quang cuối cùng lên tiếng. Giọng nói trầm thấp, ngữ điệu chậm rãi, không mang theo chút cảm xúc nào.
Khoảnh khắc đó, những người vừa rồi đứng yên như tượng đều sống dậy.
Thẩm Hồi cả người như muốn xụi lơ, gió lạnh thổi qua, nàng mới biết lưng mình ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nàng đứng ở đó, mím môi nhìn những người này.
—— Người dìu hoàng đế, người mời thái y, người khiêng long liễn, người dọn dẹp bàn tiệc...
Bùi Hoài Quang bước tới, hắn cúi người nhặt chiếc khăn choàng màu vàng kéo lê trên đất, chậm rãi cài lại cho Thẩm Hồi. Sau đó hắn hơi khom lưng, đưa cánh tay cho nàng.
"Nương nương?"
Thẩm Hồi quay đầu nhìn hắn, sau đó mới đặt tay lên cánh tay hắn, cố nén không run rẩy, để hắn dìu về.
Nàng thật sự không còn chút sức lực nào nữa.
Thẩm Hồi cúi đầu, nhìn hai bóng người trên nền đất dát vàng, trong lòng nghĩ hắn hẳn là biết nàng "ngoài mạnh trong yếu", bởi vì bàn tay nàng đặt trên cánh tay hắn vẫn run nhè nhẹ.
Không nhịn được...
Bùi Hoài Quang đã dời ánh mắt khỏi Thẩm Hồi, hắn nhìn thẳng về phía trước, thờ ơ lướt qua các đại thần trên bàn tiệc. Nhìn những khuôn mặt hoặc tức giận hoặc thất vọng hoặc sợ hãi kia.
Hừ, thật thống khoái.
·
Tiệc cung đình cứ như vậy kết thúc, đại thần dẫn theo gia quyến vội vàng rời cung, từng người từng người vẻ mặt buồn bã, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng thở dài.
Hôm nay tuy không phải mình gặp nạn, nhưng có một vị vua như vậy, sao có thể không lo lắng ngày đêm? Gian thần không biết đã bị g.i.ế.c bao nhiêu người. Không biết hôm nay lại có bao nhiêu trung thần nghĩa sĩ có ý định cáo quan về quê.
Sắp đến xe ngựa nhà mình, Thẩm Nguyên Hồng dừng bước: "Nàng lên xe chờ trước đi, ta quay lại một lát."
"Quay lại làm gì? Lúc này mà đi gặp A Hồi e là không thích hợp đâu!" Thẩm phu nhân nói.
Thẩm Nguyên Hồng do dự một lát, mới nói thật: "Đi tìm Bùi Hoài Quang."
Thẩm phu nhân giật mình: "Ông đi tìm hắn làm gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-7.html.]
Thẩm Nguyên Hồng cũng không biết lúc này mình lấy chút "ân tình" năm đó ra, vị Chưởng ấn thái giám quyền khuynh thiên hạ này có còn nể mặt hay không.
Nhưng ông chỉ còn Thẩm Hồi là đứa con duy nhất, vì con gái nhỏ, cho dù là tự rước lấy nhục nhã, chuyến này cũng phải đi.
Thẩm Nguyên Hồng chờ ở con đường Bùi Hoài Quang nhất định phải đi qua khi trở về Thương Thanh các.
Ông đợi hai khắc, mới thấy bóng dáng Bùi Hoài Quang.
Thương Thanh các là nơi ở của Bùi Hoài Quang trong cung, tọa lạc ở một nơi cực kỳ hẻo lánh, cách tiền điện cũng xa. Tuy Bùi Hoài Quang có thể dùng kiệu trong cung, nhưng phần lớn thời gian hắn thích đi bộ dọc theo những bức tường đỏ ngói xanh này.
Vương Lai đi sau Bùi Hoài Quang nửa bước, tay giơ cao chiếc ô. Bùi Hoài Quang dáng người cao ráo, Vương Lai gần như phải kiễng chân mới có thể che ô cho hắn.
Bùi Hoài Quang liếc nhìn Thẩm Nguyên Hồng một cái, bước chân không dừng lại.
Thẩm Nguyên Hồng cố gắng nặn ra một nụ cười, lưng hơi cúi xuống, nói: "Cách đây không lâu, ta tình cờ có được một hộp nghiên Đàm Kim, nghe nói Chưởng ấn trước đây đang tìm, nên ta mang đến tặng cho ngài."
Bùi Hoài Quang có chút kinh ngạc nhìn ông: "Việc này không giống với tác phong của Thẩm lão tướng quân."
Nụ cười trên mặt Thẩm Nguyên Hồng có chút gượng gạo.
Chuyện tặng quà này, quả thực là lần đầu tiên ông làm trong mấy chục năm qua.
Thấy Bùi Hoài Quang sắp đi, ông có chút sốt ruột: "Chưởng ấn địa vị cao quý, quyền lực ngập trời, lời nói ra tất nhiên đáng giá ngàn vàng! Cho dù... cho dù chỉ là lời nói đùa lúc còn trẻ."
Chuyện này phải kể từ khi Bùi Hoài Quang mới vào cung, bởi vì hắn quá nổi bật nên Thẩm Nguyên Hồng đã chú ý đến hắn. Chuyện tịnh thân, không phải ai cũng có thể sống sót. Thẩm Nguyên Hồng thuận miệng sai người tặng thuốc.
Tên nô bộc đi tặng thuốc khi trở về có nói lại một câu.
"Bùi Hoài Quang đã ghi nhớ."
Lúc đó Thẩm Nguyên Hồng chỉ cười cười, không để tâm. Về sau, quyền lực trong tay Bùi Hoài Quang ngày càng lớn, hãm hại trung lương, làm nhiều việc xấu, trở thành tên hoạn quan mà người người oán hận sợ hãi.
Thẩm Nguyên Hồng gặp lại hắn, không ít lần mắng chửi chỉ trích, càng hối hận vì hành động tặng thuốc năm xưa. Cũng từng nói thẳng thừng rằng thà rằng năm đó đem thuốc cho chó hoang, cũng không nên cứu mạng con ch.ó thái giám này.
Giờ đây ông không còn cách nào khác, đành phải đỏ mặt lấy chuyện tặng thuốc năm xưa ra nói.
Bên đường có một cái đình nhỏ, dựng trên ngọn núi giả chất đầy đá. Bùi Hoài Quang bước lên trên.
Gần đây tuyết rơi nhiều, bậc đá tuy được quét dọn hàng ngày, nhưng lúc này vẫn còn đọng tuyết. Bậc đá không phải là gạch xanh vuông vắn, mà là đá núi. Những chỗ trũng chứa đầy tuyết đọng.
Bùi Hoài Quang quá mức sạch sẽ, đây là điều mà ai cũng biết.
Thẩm Nguyên Hồng chỉ do dự trong giây lát, liền chống gậy đuổi theo, vừa đi vừa cởi áo bông trên người ra, vội vàng trải áo lên chỗ trũng đọng tuyết trên bậc đá.
Ông cúi đầu, mím chặt môi, nhìn thấy giày của Bùi Hoài Quang giẫm lên áo bông, mới thở phào nhẹ nhõm. Cùng lúc thở phào, trong lòng lại dâng lên một nỗi chua xót khó tả.
Bùi Hoài Quang ngồi xuống trên ghế đá trong đình, nhìn về phía ngọn núi hùng vĩ ở xa.
"Thẩm lão tướng quân, trong lòng ông có oán hận không?" Hắn hỏi.
Thẩm Nguyên Hồng há miệng, nhưng nhất thời không biết nên mở lời như thế nào.
"Trưởng tử của ông võ nghệ cao cường, dùng binh như thần, khiến tướng địch nghe tiếng đã sợ mất mật. Hắn vốn nên lưu danh sử sách, nhưng Hoàng thượng nghe lời gièm pha, vội vàng triệu hồi viện binh, khiến hắn bị vây hãm trong thành, chiến đấu đến giây phút cuối cùng kiệt sức mà chết, bị vó ngựa của quân địch giẫm đạp đến mức t.h.i t.h.ể nát bấy."
"Thứ tử của ông trẻ tuổi tài cao, mới mười lăm tuổi đã lập được chiến công. Vậy mà lại bị gian thần hãm hại, vu oan mưu phản, bị loạn tiễn b.ắ.n chết, một lòng hùng tâm tráng chí chưa kịp thể hiện."
"Trưởng nữ của ông là nữ trung hào kiệt, văn võ song toàn không thua kém nam nhi. Địch quốc xâm lược, ép Hoàng thượng dâng Hoàng hậu. Nàng đã gieo mình từ trên lầu thành xuống, lấy cái c.h.ế.t để giữ gìn khí tiết."
"Nhị nữ của ông dung mạo xinh đẹp, xứng đôi vừa lứa với Tiểu thế tử, khiến người khác phải ghen tị. Ngay cả trời đất cũng đã làm lễ bái đường, vậy mà lại bị bắt vào cung. Bị ngược đãi đánh đập, khuôn mặt mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành kia cũng bị Hoàng thượng thiêu hủy. Lúc c.h.ế.t nàng thật thảm thương, khàn giọng gọi cha mẹ. Lão tướng quân và phu nhân quỳ lạy mãi không thôi, cầu xin được gặp mặt, nhưng Hoàng thượng lại đang ôm mỹ nhân mới tìm được ở biệt cung vui vẻ."
Bùi Hoài Quang chậm rãi nói, giọng điệu không hề có chút gợn sóng nào. Những chuyện này xảy ra khi hắn không ở bên cạnh Hoàng thượng. Nghe nói đến, cũng cảm thấy thương xót cho sự thảm khốc của nhà họ Thẩm.
Mỗi câu hắn nói ra, sắc mặt Thẩm Nguyên Hồng lại càng thêm tái nhợt, không biết từ lúc nào đã ngã ngồi trên mặt đất, thở hổn hển. Tay ông đặt trên ngực, ngay cả việc thở cũng trở nên khó khăn.
Bùi Hoài Quang đứng dậy, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Nguyên Hồng, lại tiến sát gần hơn: "Nhìn xem, đây chính là vị vua mà ông trung thành, Đại Tề mà ông liều mạng bảo vệ."
Thẩm Nguyên Hồng không nói gì, ông run rẩy, căm hận tràn ngập trong mắt.
Bùi Hoài Quang cười.
Trong lòng hắn lại một lần nữa dâng lên cảm giác khoái trá.
Hắn đứng dậy đi xuống đình, Thẩm Nguyên Hồng dùng bàn tay run rẩy nắm lấy vạt áo của Bùi Hoài Quang.
Bùi Hoài Quang cúi đầu nhìn ông.
"Tiểu nữ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, xin Chưởng ấn hãy chiếu cố nàng..." Thẩm Nguyên Hồng vừa nói, vừa nắm chặt cây gậy, cố gắng đứng dậy, định quỳ xuống.
Bùi Hoài Quang kéo ông lại.
Thẩm Nguyên Hồng chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, đã đứng dậy rồi.
"Lão tướng quân, loại chó má như ta, không đáng đâu." Bùi Hoài Quang cười cười, phủi đi lớp tuyết rơi trên vai Thẩm Nguyên Hồng, "Tiễn lão tướng quân về. Trời lạnh, bảo Lý thái y đi cùng, xem bệnh cho lão tướng quân."
Bùi Hoài Quang tiễn Thẩm Nguyên Hồng đi khuất, một mình ngồi trong đình rất lâu.
Tuyết dần rơi dày hơn, rồi lại từ từ ngừng lại, trăng khuyết treo cao.
Trò chơi báo thù này, hắn đã trả giá bằng tất cả, không chừa đường lui, ngay cả bản thân cũng bị hủy hoại hoàn toàn.
Bây giờ, mới chỉ là bắt đầu.
Bùi Hoài Quang đứng dậy, không về Thương Thanh các, mà đi đến Vĩnh Phượng cung trước.
Cửa sổ mở toang, Thẩm Hồi ngồi bên cửa sổ, tay cầm một cuốn sách. Ánh đèn trên bàn le lói, chiếu lên mặt nàng, khiến hàng mi của nàng thêm dài.
"Nương nương thật chăm chú." Bùi Hoài Quang lên tiếng.
Lông mi Thẩm Hồi khẽ run, nàng quay đầu lại, nhìn Bùi Hoài Quang đang đứng ngoài cửa sổ. Nàng khẽ cong môi, ánh đèn chiếu lên gò má nàng, toát lên vẻ dịu dàng khó tả.
"Thần thiếp đã nói là sẽ học hành chăm chỉ mà."
Bùi Hoài Quang đưa tay từ ngoài cửa sổ vào, lấy cuốn Xuân cung đồ trong tay nàng, xoay lại một vòng, đưa lại cho nàng, rồi khẽ nhướng mắt nhìn nàng: "Nương nương cầm sách ngược rồi."