Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 67

Cập nhật lúc: 2024-11-30 09:14:02
Lượt xem: 134

Chương 67: Chương 067 - Móc ngoéo

【Chương sáu mươi bảy】

Cuốn sách bị ném tới rơi nhẹ nhàng lên người Bùi Hoài Quang. Bùi Hoài Quang thần sắc nhàn nhạt, không có biểu cảm gì. Hắn nhặt cuốn sách lên, chậm rãi lở từng trang, tìm đến trang Thẩm Hồi nói, nhanh chóng lướt qua một lượt, có chút thất vọng nói: "Ồ, hóa ra là miệng trên."

Thẩm Hồi tức giận trừng mắt nhìn hắn. Tất cả những cảm xúc tuyệt vời cảm nhận được trong câu chuyện, đều bị những lời nói bậy bạ của Bùi Hoài Quang đập tan như một chiếc búa nhỏ.

Hắn đã làm ô uế một câu chuyện đẹp như vậy!

Bùi Hoài Quang kéo tay Thẩm Hồi, trả sách lại cho nàng.

"Nương nương không hiểu rồi. Người viết sách vì muốn câu chuyện được in ấn lưu truyền, phải viết với nhiều ràng buộc, lúc xuống bút luôn phải dè dặt. Hơn nữa, nói một nửa che một nửa, chừa chỗ trống mới khiến người xem phải tự suy đoán. Ví dụ như câu chuyện này, viết là miệng trên ngậm hoa nhảy múa. Nhưng cô nương đó là hoa khôi, hoa khôi là làm gì? Lầu xanh là nơi nào? Cô nương đó chắc chắn biết rất nhiều trò. Nàng ta thích thư sinh, cho dù thân phận kỹ nữ thấp kém, có lòng che giấu, cũng không giấu được vẻ quyến rũ trong xương cốt. Ban đầu đoan trang nhảy múa, nhảy một hồi, cuối cùng cũng phải cởi bỏ y phục, đóa hoa ngậm trong miệng trên cũng phải chuyển sang miệng dưới. Chậc, hoặc là đổi thứ khác để ngậm."

Bùi Hoài Quang lười biếng dựa vào gối mềm, nằm nghiêng trên tấm nệm mềm mại bằng da thú.

Lúc này hắn mặc một bộ trường bào bằng lụa màu xanh đen tay hẹp, cổ áo lộ ra lớp áo lót màu đỏ chỉ rộng hơn một ngón tay. Thắt lưng cũng là lụa màu xanh đen, được cài bằng móc áo bằng ngọc trắng ở eo.

Gương mặt như ngọc bích thần sắc nhàn nhạt, tạo nên vẻ đẹp cao quý xa cách không thể với tới.

Nhưng, lại toàn nói những lời thô tục.

Thẩm Hồi nhìn đôi môi đóng mở của hắn, nghĩ thầm nếu như có thể khâu cái miệng này lại thì tốt biết mấy.

Bùi Hoài Quang đột nhiên nhìn sang, trong khoảnh khắc, đôi mắt đen láy lạnh lùng lóe lên một tia cười. Hắn nói: "Nương nương được nuông chiều từ bé nên không hiểu những điều này, ngày nào đó ta sẽ dẫn nương nương đến lầu xanh dạo chơi một vòng. Nương nương sẽ hiểu thôi."

Hắn còn muốn dẫn nàng đến lầu xanh dạo chơi!

Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài lều, Thẩm Hồi đẩy Bùi Hoài Quang: "Mau đi đi! Đừng ở trong lều của bản cung nữa."

Lần này đi về phía nam, có rất nhiều người. Lều trại được dựng san sát nhau, rất nhiều phi tần phải ở chung một lều. Tuy rằng Thẩm Hồi ở riêng, nhưng mấy cung nữ của nàng đều phải ngủ trong lều của nàng. Thẩm Hồi không thể để các cung nữ phải đứng ngoài cả đêm được. Không nói đến việc sẽ khiến người ta ngạc nhiên, nàng cũng không nỡ.

Thẩm Hồi đẩy đẩy, không đẩy được. Ngược lại bị Bùi Hoài Quang đặt tay lên eo, nhẹ nhàng kéo Thẩm Hồi vào lòng, nằm sấp trên người hắn.

Thẩm Hồi hơi vùng vẫy một chút, không thoát ra được. Nàng cũng không giãy giụa nữa, mềm mại nằm sấp trên n.g.ự.c hắn, không nói gì.

Bùi Hoài Quang vuốt ve đầu nàng, nói: "Mười mấy ngày không cùng giường, còn tưởng rằng nương nương nhớ ta."

Thấy Thẩm Hồi không nói gì, Bùi Hoài Quang di chuyển tay xuống, kéo kéo dái tai nàng, chậm rãi tự nói: "Để ta nhớ xem lần trước thân mật với nương nương là khi nào nhỉ?"

Hắn không cần nói, Thẩm Hồi cũng lập tức nhớ đến cảm giác ngọt ngào dính đầy nước đường trên người, cùng với mùi vị kỳ lạ ngay sau đó. Cơ thể nhỏ nhắn của nàng nằm trên người Bùi Hoài Quang cứng đờ.

Ngay sau đó, Thẩm Hồi nghe thấy Bùi Hoài Quang khẽ cười một tiếng.

Thẩm Hồi khẽ hừ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Chưởng ấn về lều của mình đi. Ban đêm lạnh, mấy nha hoàn của bản cung không có chỗ nào để đi thật đáng thương. Hơn nữa... Chưởng ấn có nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài không?"

Bùi Hoài Quang liếc nhìn nàng. Thẩm Hồi từ từ nhướng đuôi mắt lên, nở một nụ cười.

Lúc nàng cụp mắt xuống, trông rất ngoan ngoãn.

Lúc nàng ngẩng mắt lên, trông rất đoan trang.

Lúc nàng nhẹ nhàng nhướng đuôi mắt lên, đuôi mắt cong cong đó liền có một chiếc móc câu.

Bùi Hoài Quang không nói gì, hắn đưa tay lên, dùng ngón cái miết dọc theo đường viền môi dưới của mình một cách chậm rãi.

Thế là, Thẩm Hồi quỳ gối dịch chuyển về phía trước, chủ động hôn hắn. Nàng chỉ đặt đôi môi mềm mại lên khóe môi lạnh lẽo của hắn, cũng không cử động, ngược lại còn nhỏ giọng nói: "Mười mấy ngày không cùng giường thân mật, chưởng ấn nhớ bản cung rồi phải không?"

Bùi Hoài Quang khẽ cười một tiếng, vừa định cất lời tr teasing nàng, thì cả miệng đã bị sự mềm mại ngọt ngào chặn lại.

Bàn tay hắn lúc nắm lúc buông vành tai nàng, rồi vòng ra sau tai, nhẹ nhàng đặt lên lưng nàng, lại khẽ nhấc một lọn tóc mềm mại của nàng lên, từng vòng từng vòng, chậm rãi quấn quanh ngón tay.

Xán Châu bưng một ít trái cây trở về, thấy Trầm Nguyệt và Thập Tinh đứng bên ngoài lều, mỉm cười nói: "Hai người sao lại đứng ở ngoài vậy? Tôi đã lấy được rất nhiều trái cây rồi đây này!"

"Trong lều ngột ngạt, chúng tôi ra ngoài hóng gió cho thoáng." Trầm Nguyệt vừa nói, vừa kéo cổ tay Xán Châu, nháy mắt ra hiệu với cô ấy.

Xán Châu khựng chân lại, lập tức hiểu ra. Cô ấy mỉm cười nói: "Phải rồi, dạo này thời tiết ngày càng ấm áp, lại còn đang đi về phía nam, ngày nào cũng ấm hơn ngày trước, vẫn chưa kịp thích nghi. Nè, ăn quýt đi."

"Ừ." Trầm Nguyệt phụ họa. Cô ấy và Thập Tinh mỗi người lấy một quả quýt ăn.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Xán Châu cũng không vào lều nữa, nhìn những vì sao và mặt trăng trên trời, để gió đêm thổi nhẹ lên mặt. Thời tiết ngày càng ấm lên, không biết vết thương của Vương Lai lúc này có bắt đầu ngứa ngáy không? Chắc là ngứa lắm, rất khó chịu phải không? Chuyến đi về phương Nam này Vương Lai không đi cùng, Xán Châu tự nhiên cũng không gặp được hắn.

Cứ nghĩ đến ba ngón tay bị chặt đứt của Vương Lai, tim Xán Châu lại thắt lại. Như thể vết thương đó ở trên tim cô ấy vậy. Cô ấy hận không thể chặt đứt ngón tay thay Vương Lai.

Trong lều, Thẩm Hồi nghe thấy tiếng Xán Châu và Trầm Nguyệt nói chuyện bên ngoài. Nàng chống khuỷu tay lên tấm đệm da thú mềm mại ngồi dậy, rời khỏi Bùi Hoài Quang, dịch người sang một bên, cầm lấy chén trà lạnh trên bàn gỗ nhỏ, nhấp một ngụm nhỏ.

"Đi thôi..." Giọng nàng nhỏ nhẹ mềm mại, trong lời khẩn cầu còn mang theo chút dư vị ngọt ngào.

Ngón tay Bùi Hoài Quang men theo mái tóc dài của Thẩm Hồi chậm rãi trượt xuống, cuối cùng dùng đầu ngón tay miết nhẹ vào đuôi tóc nàng. Hắn nói: "Mấy ngày nữa đến Dung Dương, sẽ phải đổi sang đường thủy đi xuống phía nam theo kênh Vận Hà. Lúc đó sẽ sắp xếp thị nữ giả làm nương nương."

Hóa ra những lời hắn nói ban ngày là thật? Thật sự muốn đưa nàng rời khỏi đại quân, một mình đến Quan Linh?

Thẩm Hồi cúi đầu, do dự.

Nhưng Thẩm Hồi cảm thấy Bùi Hoài Quang căn bản không cho nàng cơ hội do dự. Nàng im lặng hồi lâu, mới nói: "Vậy chưởng ấn phải đảm bảo an toàn cho Dực nhi với bản cung."

Nàng vội vàng nói thêm: "Còn có sự an nguy của các cung nhân bên cạnh bản cung nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-67.html.]

Bùi Hoài Quang ngẩng đầu, đưa ngón út về phía nàng.

Thẩm Hồi ngây người nhìn ngón út Bùi Hoài Quang đưa ra một lúc lâu, mới do dự đưa ngón út ra, móc vào ngón tay hắn.

—— Móc ngoéo.

"Trầm Nguyệt."

Trầm Nguyệt, Thập Tinh và Xán Châu đang đứng nói chuyện bên ngoài lều, nghe thấy Thẩm Hồi gọi, liền vén rèm lều đi vào. Thấy Thẩm Hồi lười biếng dựa vào tấm thảm da thú, tay cầm quyển thoại bản đang đọc.

Bùi Hoài Quang đã không còn trong lều, cũng không biết rời đi từ lúc nào, rời đi từ đâu.

·

Hai ngày sau, đến Dung Dương.

Hiện giờ thiên hạ không thái bình, cuộc sống của người dân ở khắp nơi đều không dễ dàng. So ra thì Dung Dương vẫn còn giàu có hơn một chút. Quan viên địa phương quỳ nghênh đón thánh giá.

Trong xe ngựa, Thập Tinh mỉm cười nói: "Mấy ngày nay cứ vội vàng lên đường, luôn có nhiều điều bất tiện. Đến Dung Dương có thể nghỉ ngơi cho thoải mái. Ở đây còn có hành cung nữa."

Xán Châu tiếp lời bên cạnh: "Chắc cũng không nghỉ ngơi được lâu, chỉ khoảng hai ba ngày thôi. Nhưng sau đó chúng ta sẽ đi đường thủy. Lên thuyền rồi, dù sao cũng thoải mái hơn xe ngựa, lều trại nhiều. Không nói gì khác, tắm rửa cũng tiện lợi hơn nhiều."

Thẩm Hồi im lặng nghe các nàng nói chuyện, thầm nghĩ nàng phải rời đi cùng Bùi Hoài Quang, chưa chắc đã đi thuyền, cũng có thể đi đường bộ. Cách ngày chia làm hai đường cũng không còn mấy ngày nữa, liền nói thẳng chuyện này với ba người họ.

"Chuyện này..." Trầm Nguyệt lập tức lo lắng, "Chỉ có một mình nương nương đi cùng chưởng ấn thôi sao? Cả một cung nữ cũng không mang theo?"

Thẩm Hồi gật đầu, giọng buồn bã nói: "Chưởng ấn có ý như vậy."

Trầm Nguyệt lo lắng vô cùng. Sao cô ấy có thể yên tâm được! Thẩm Hồi từ nhỏ đã không thể rời xa người khác, mọi việc đều cần người hầu hạ bên cạnh. Trầm Nguyệt thật sự lo lắng nếu không có cô ấy đi theo, Thẩm Hồi sẽ ăn không ngon ngủ không yên...

Xe ngựa đã dừng lại, Thẩm Hồi xuống xe. Trầm Nguyệt mơ mơ màng màng đi theo, trong đầu vẫn còn đầy những lo lắng cho Thẩm Hồi trong hơn hai tháng tới.

Dung Dương có một hành cung nhỏ, diện tích không lớn, nhưng dù sao cũng là hành cung, đủ để cho hoàng thất chen chúc ở tạm hai ba ngày. Còn quân đội và quan viên đi cùng thì được bố trí ở doanh trại, một số quán dịch và khách sạn.

Các quan viên địa phương đã bắt đầu chuẩn bị từ trước khi hoàng đế khởi hành, giờ thánh giá đến, mọi thứ đều đã được sắp xếp ổn thỏa.

Thẩm Hồi xuống xe ngựa, trước tiên quan sát hành cung nhỏ phía trước. Người dân địa phương đứng thành hai hàng hai bên đường, ngăn cách bởi con đường, nhìn từ xa đoàn xe ngựa đến từ kinh thành, tò mò ngắm nhìn thánh nhan, lại vươn cổ ra nhìn các phi tần đeo mạng che mặt.

Hoàng đế xuống xe trước Thẩm Hồi một bước. Thẩm Hồi thu hồi tầm mắt, nhìn hoàng đế đang đứng cách nàng không xa phía trước. Hoàng đế ngáp liên tục, được Tiểu Lý Tử bên cạnh đỡ. Cả quãng đường vất vả mệt nhọc, hắn vậy mà đêm nào cũng có thể gọi các phi tần khác nhau đến hầu hạ trên xe ngựa.

Các quan viên địa phương nói những lời cung kính nghênh đón, hoàng đế nghe được vài câu đã tỏ vẻ mất kiên nhẫn, phẩy tay nói: "Trên đường vất vả, mau sắp xếp chỗ ở."

Hoàng đế đã nói vậy, tự nhiên không thể trì hoãn. Vậy là tiến vào hành cung. Có nội thị dẫn đường cho các phi tần, đưa họ đến nơi ở đã được sắp xếp từ trước.

Đột nhiên nổi gió, cuốn bụi đất mù mịt.

Bùi Hoài Quang cau mày tỏ vẻ chán ghét, nghiêng mặt sang một bên, đưa bàn tay đang khép hờ lên trước môi, ho nhẹ vài tiếng.

Một thanh niên núp trong đám người đang xem náo nhiệt, nhìn chằm chằm Bùi Hoài Quang, thấy Bùi Hoài Quang nghiêng mặt ho, lập tức lộ vẻ vui mừng, lặng lẽ lui ra xa, đợi đến khi cách xa đám đông, lập tức chạy nhanh về báo tin.

—— Tin tức truyền từ kinh thành là thật! Bùi tên hoạn quan kia đã bị trời phạt, tu luyện tà công tẩu hỏa nhập ma, ngày nào cũng ho ra máu, sắp c.h.ế.t rồi! Có thể tiến hành ám sát!

·

Nơi Thẩm Hồi ở có tên là Phất Phong viện, sân nhỏ không lớn, nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp. Trong sân cũng trồng rất nhiều cây xanh quanh năm, khiến cả sân trông tràn đầy sức sống.

Hiện giờ mới vừa qua năm mới, chưa đúng mùa. Thẩm Hồi đã có thể tưởng tượng ra được sân nhỏ này đến mùa xuân hè sẽ thư thái dễ chịu đến nhường nào.

Đến hành cung lúc trời đã chạng vạng. Thẩm Hồi vừa đến nơi ở, ngồi xuống ghế. Nàng định tắm rửa cho thoải mái, gột sạch bụi bẩn mệt mỏi trên người, nhưng lại nhận được thông báo của tiểu thái giám phía trước, một lát nữa sẽ có yến tiệc chiêu đãi.

Cũng đúng, sắp đến giờ ăn tối rồi, nếu tắm trước e là không kịp. Thẩm Hồi đành phải tham gia yến tiệc trước, rồi về tắm rửa nghỉ ngơi.

Nàng dẫn các cung nữ ra khỏi Phất Phong viện, nhìn từ xa thấy một phụ nhân quen mặt dẫn theo hai cô nương cũng đang đi về phía nơi tổ chức yến tiệc. Thẩm Hồi suy nghĩ một chút, liền nhớ ra, phụ nhân này chính là phu nhân quận thủ vừa nghênh đón thánh giá.

Hai cô nương mà phu nhân quận thủ dẫn theo, một người mặc áo trắng, thanh nhã tao nhã; một người mặc áo đỏ, dáng người uyển chuyển. Tuy chỉ nhìn thoáng qua từ xa, cũng có thể thấy dung mạo xinh đẹp phi phàm, rất ưa nhìn.

Hoàng đế háo sắc, đi đến đâu, quan viên địa phương đều nghĩ cách dâng tặng mỹ nhân.

Thẩm Hồi chỉ thấy tiếc cho hai cô nương này.

Đến nơi tổ chức yến tiệc, Thẩm Hồi phát hiện hoàng đế không có mặt. Bình Thịnh nhỏ giọng nói bên cạnh nàng: "Nương nương, bệ hạ không khỏe, yến tiệc chiêu đãi tối nay không đến."

"Nương nương vạn phúc kim an." Mọi người có mặt đều đứng dậy hành lễ thỉnh an.

Thẩm Hồi chậm rãi bước đến chỗ ngồi trên, sau khi ngồi xuống, mới nói "miễn lễ".

Thẩm Hồi nhìn quanh đại sảnh, ánh mắt dừng lại trên hai cô nương mặc áo đỏ và áo trắng. Cô nương áo trắng lạnh lùng ngồi ngay ngắn. Cô nương áo đỏ lại ngẩng đầu lên, e lệ liếc mắt đưa tình với... Bùi Hoài Quang.

Thẩm Hồi kinh ngạc.

Hai cô nương này không phải là để dâng tặng cho hoàng đế sao?

【Lời tác giả】

Phần bình luận chương này sẽ ngẫu nhiên rơi 88 bao lì xì, hun hun.

 

Loading...