HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 66
Cập nhật lúc: 2024-11-30 09:13:33
Lượt xem: 146
Chương 66: Chương 066 - Miệng lẻo
【Chương thứ sáu mươi sáu】
Vì vậy, không lâu sau khi long liễn rời khỏi cung, hoàng đế đã cho Thẩm Hồi đi xe ngựa riêng. Bản thân ông ta thì gọi hai phi tần yêu thích lên long liễn đi cùng.
"Tạ ơn hoàng thượng ân điển." Thẩm Hồi cúi người hành lễ, chân thành cảm ơn.
Thẩm Hồi vốn đã cực kỳ chán ghét hoàng đế, từ sau chuyện kia, chỉ cần đến gần hoàng đế là nàng đã thấy buồn nôn. Chuyến đi phương Nam này đường xá xa xôi, nếu cứ phải đi chung long liễn với hoàng đế thì thực sự là một nỗi khổ.
Giờ có thể ngồi xe ngựa riêng, nghĩ thôi đã thấy vui, vui vẻ đến mức trên mặt Thẩm Hồi ngay lập tức hiện lên vài phần rạng rỡ. Nàng theo bản năng muốn che giấu niềm vui ấy. Nàng đan hai tay vào nhau đặt trước người, ngón tay cọ cọ vào mu bàn tay, vẫn còn lưu lại cảm giác từ ngón tay cái của Bùi Hoài Quang.
Hình như, không cần phải che giấu niềm vui nữa.
Thẩm Hồi xuống long liễn, đi về phía xe ngựa riêng. Hoàng đế nhìn bóng dáng yểu điệu của Thẩm Hồi, nuốt nước bọt, vẻ thèm thuồng hiển hiện trên mặt. Mấy năm nay, ông ta muốn người phụ nữ nào cũng có được. Đây là lần đầu tiên gặp phải người phụ nữ không ăn được. Người phụ nữ này, lại chính là hoàng hậu của ông ta! Hoàng hậu danh chính ngôn thuận!
Hoàng đế không khỏi hối hận, giá như lúc đầu không chê hoàng hậu nhỏ tuổi, ngây thơ, nhạt nhẽo, vô vị, để Bùi Hoài Quang giúp ông ta điều giáo…
"Haiz!" Hoàng đế thở dài một tiếng, hoàng hậu của ông ta!
Hai mỹ nhân được gọi đến cười tươi như hoa bước lên long liễn, mỗi người một câu "hoàng thượng", ngồi sát vào người hoàng đế. Vốn là dung mạo xuất chúng trong cung, được hoàng đế sủng ái, nhưng trong đầu hoàng đế lại hiện lên khuôn mặt của Thẩm Hồi, càng nhìn hai mỹ nhân bên cạnh càng thấy xấu xí.
Chuyến đi phương Nam này, không phải phi tần nào cũng được đi cùng. Hoàng đế thực sự không nỡ, tối qua đã gọi tất cả những phi tần không được đi cùng đến Nguyên Long điện, lần lượt nắm tay, hôn hít.
"Haiz!" Hoàng đế lại thở dài một tiếng.
"Hoàng thượng làm sao vậy? Có phải mệt mỏi do chạy xe không?"
"Hoàng thượng có phải đang không vui? Thiếp xin được chia sẻ cùng hoàng thượng…"
Hoàng hậu xinh đẹp như tiên thì không được đụng vào, rất nhiều mỹ nhân lại phải để lại trong cung không thể mang theo… Trong lòng hoàng đế thực sự không thoải mái! Đợi đến hành cung, ông ta phải tuyển tú ngay, chiêu nạp mỹ nhân mới được!
···
Thẩm Đình nói không sai, mấy ngày liền ngồi xe ngựa thực sự là một chuyện khá đau khổ. Mười mấy ngày trôi qua, Thẩm Hồi mệt mỏi dựa vào thành xe, cơ thể nàng cũng rung lắc theo chiếc xe ngựa. Dù có đệm nhiều lớp mềm mại, nàng vẫn cảm thấy khó chịu.
Thẩm Hồi nhớ đến việc cưỡi ngựa trên tuyết.
"Thực sự hiền lành lắm sao? Ta chưa từng cưỡi ngựa bao giờ cũng không sao chứ?" Thẩm Hồi vén một góc rèm xe, nhìn ra ngoài, nói chuyện với A Phì và A Sấu.
A Sấu cười hí hí nói: "Nương nương yên tâm. Nô tài đã xem con ngựa nhỏ kia rồi, nhất định sẽ không có vấn đề gì đâu. Hiền lành lắm, bước đi cũng nhẹ nhàng, ngồi lên trên chắc chắn sẽ ổn định."
Thẩm Hồi thấy ngứa ngáy trong lòng.
A Thọ thấy vậy, cười nói: "Nương nương cứ yên tâm một trăm phần trăm, nô tỳ sẽ dắt Cải Tuyết cho nương nương, đảm bảo không xảy ra chuyện gì."
A Thọ thích nói chuyện, tốc độ nói cũng nhanh, cứ như đang nhặt đậu vậy. A Bàn thì ngược lại, cả ngày im lặng ít nói.
Thẩm Hồi do dự một chút, chỉ vào A Bàn, muốn A Bàn dắt ngựa.
—— Thân hình to lớn của A Bàn chắc chắn sẽ giữ Cải Tuyết vững hơn chứ...?
Bùi Hoài Quang đưa ngón tay dài v掀 mở rèm cửa sổ xe ngựa, nhìn Thẩm Hồi ở cách đó không xa.
Nàng đứng bên cạnh một con ngựa nhỏ toàn thân trắng muốt, một tay vịn vào cánh tay Trầm Nguyệt, một tay xách làn váy, đầy phấn khích dẫm lên ghế đẩu nhỏ, nhưng nhìn lưng ngựa trước mặt, vẫn do dự không dám bước chân lên ngồi.
A Thọ chạy nhỏ mang thêm hai cái ghế đẩu nhỏ nữa. Đầu tiên đặt một cái ghế đẩu nhỏ lên bàn đạp để chân đặt bên cạnh ngựa, sau đó đặt một cái ghế đẩu nhỏ khác lên mặt đất, tạo thành một cái thang hai tầng đơn sơ. Hắn cười hì hì nói: "Nương nương, lần này đủ cao rồi. Người cứ yên tâm bước lên."
Đoàn xe đi không nhanh lắm, nhưng cũng đang tiến về phía trước. Một số xe ngựa của các phi tần đã vượt qua Thẩm Hồi đi về phía trước, nàng vẫn đứng yên tại chỗ, không dám bước chân. Thỉnh thoảng có phi tần vén rèm cửa sổ xe ngựa lên, tò mò nhìn sang.
Thẩm Hồi hối hận vì nhất thời nổi hứng.
Cải Tuyết trông thì hiền lành, ai cũng nói nó điềm đạm, nhưng dù sao cũng là sinh vật sống a!
Xán Châu thấy nàng lộ ra vẻ sợ hãi, nhịn cười nói: "Tuy rằng bây giờ trời quang mây tạnh, nhưng không chắc lát nữa sẽ nổi gió. Vẫn là ngồi xe ngựa cho an toàn."
Thẩm Hồi vừa định thuận theo, bỗng cảm thấy Trầm Nguyệt đang đỡ mình buông tay ra.
Nàng nghi hoặc nhìn sang, bắt gặp Bùi Hoài Quang đứng sau lưng.
Bùi Hoài Quang vuốt ve bờm Cải Tuyết, nói: "Lên ngựa."
Xe ngựa liên tục đi qua, tiến về phía trước. Thẩm Hồi khẽ ho một tiếng, nhỏ giọng nói: "Bản cung đột nhiên phát hiện chiếc váy này thật sự không thích hợp để ngồi trên lưng ngựa."
"Ngồi nghiêng."
Ngồi nghiêng? Thẩm Hồi trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh mình trượt xuống từ lưng ngựa đang xóc nảy, ngã ngồi phịch xuống đất một cách buồn cười. Nàng nghi ngờ liếc nhìn Bùi Hoài Quang một cái, cuối cùng vẫn là trước mặt mọi người, nàng xấu hổ dời mắt đi, không muốn giao tiếp bằng mắt với Bùi Hoài Quang quá nhiều.
Xe ngựa liên tục đi qua, Thẩm Hồi thật sự không muốn đứng đây trì hoãn quá lâu, đành phải cắn răng, đưa tay vịn vào cánh tay Bùi Hoài Quang, dẫm lên ghế đẩu bước lên, cuối cùng cũng ngồi nghiêng trên lưng ngựa.
Phải nói rằng, chỉ riêng bước "ngồi lên" này, ngồi nghiêng quả thật đơn giản hơn ngồi thẳng. Nhưng vừa ngồi lên, Thẩm Hồi căng thẳng đến mức toàn thân cứng đờ.
Ngả về phía trước một chút, sợ trượt xuống. Ngả về phía sau một chút, sợ ngửa ra sau.
Thẩm Hồi không hiểu tại sao mọi người đều nói con ngựa này điềm đạm, Cải Tuyết dưới thân nàng rõ ràng đang cử động a! Nàng trướng mắt nhìn Bùi Hoài Quang sau khi đỡ nàng lên ngựa, liền lui về sau một bước, nàng buột miệng nói: "Chưởng ấn dắt ngựa cho bản cung!"
Bùi Hoài Quang khẽ nhướng mắt, liếc nhìn nàng một cái nhàn nhạt.
Vẻ mặt đó dường như đang nói: Chậc, muốn ta dắt ngựa? Không sợ giảm thọ sao?
Thật sự là đứng ở đây trì hoãn quá lâu rồi, ngay cả xe ngựa của Hoàng thượng ở phía trước cũng sắp không nhìn thấy nữa. Lại có một chiếc xe ngựa đi qua, Thẩm Hồi nhíu mày, hạ giọng nhanh chóng hô một câu: "Bùi Hoài Quang!"
A Bàn và A Thọ cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy.
Bùi Hoài Quang lại nhướng mắt, lúc này mới nhận lấy dây cương từ tay A Bàn, dắt ngựa cho nàng.
Cuối cùng cũng đi về phía trước, Cải Tuyết rất vui vẻ.
Hôm nay Thẩm Hồi mặc áo đối khâm màu tuyết trắng viền hải thanh, vạt áo giấu trong váy quây n.g.ự.c màu lam. Chiếc váy dài mềm mại màu lam phủ trên lưng ngựa trắng muốt, gió nhẹ thoảng qua, làn váy bay phấp phới như gợn sóng lăn tăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-66.html.]
Thẩm Hồi nheo mắt, nhìn cảnh vật phía trước. Trời còn lạnh, cây cối chưa xanh tươi, nhưng những ngọn núi và tuyết đọng ven đường đã bắt đầu tan dần.
Để gió mát thổi qua mặt, cho dù có lớp khăn che mặt, vẫn cảm thấy khoan khoái. Thẩm Hồi từ từ cảm nhận sự mới lạ khi cưỡi ngựa. Căng thẳng ban đầu dần dần tan biến.
Nàng len lén nhìn Bùi Hoài Quang một cái, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
A Thọ muốn dắt ngựa cho nàng, nàng lại cảm thấy thân hình to lớn của A Bàn sẽ khiến nàng yên tâm hơn.
Nhưng, nhưng Bùi Hoài Quang rõ ràng không phải người béo...
Thẩm Hồi đang nghĩ ngợi, Bùi Hoài Quang đột nhiên lên tiếng: "Mười mấy ngày không cùng giường, nương nương nhớ ta như vậy sao?"
Giọng nói của hắn rõ ràng không lớn, nhưng Thẩm Hồi vẫn lập tức căng thẳng, sợ người khác nghe thấy. Nàng nhỏ giọng qua loa: "Phải phải phải, chưởng ấn nói gì thì là vậy."
Qua một lúc, Bùi Hoài Quang lại chậm rãi lên tiếng: "Chậc, đi theo đoàn người thật bất tiện. Nếu nương nương muốn, ta sẽ đưa nương nương đến Quan Linh một mình."
Thẩm Hồi kinh ngạc nhìn Bùi Hoài Quang, không hiểu hắn đang nói gì. Nàng là Hoàng hậu, lần này đi về phía nam, Hoàng thượng không chỉ mang theo phi tần, mà còn có một số quan viên quan trọng ở kinh thành cũng đi cùng. Nàng, đường đường là Hoàng hậu, làm sao có thể rời đi cùng hắn?
"Chưởng ấn nói đùa rồi." Thẩm Hồi nói.
Bùi Hoài Quang nghiêng đầu, liếc nhìn nàng một cái nhẹ bẫng, ánh mắt dừng lại trên khăn che mặt của nàng.
Thẩm Hồi giật thót tim, trong lòng có một suy đoán táo bạo. Lần này đi hành cung, phi tần nào cũng đeo khăn che mặt, chẳng lẽ Bùi Hoài Quang muốn tìm một người phụ nữ giả làm nàng nhét vào xe ngựa của Hoàng hậu? Dù sao Hoàng thượng cũng sẽ không tìm nàng nữa...
Chuyện này...
Hắn thật sự dám làm vậy sao? Thẩm Hồi nhìn Bùi Hoài Quang, ánh mắt dò xét. Tuy nhiên, Bùi Hoài Quang không nói thêm gì nữa, vẻ mặt không chút biểu cảm, cũng khiến người ta không thể nào đoán được suy nghĩ của hắn.
Cải Tuyết đi rất chậm, xe ngựa của hoàng gia đều đã vượt qua, hòa vào đoàn xe của các triều thần.
Gió chiều thổi mạnh hơn một chút, thổi ngược vào mặt, khiến khăn che mặt trên mặt Thẩm Hồi áp sát vào má, lộ ra đường nét hoàn hảo.
Hiền quý phi và Đoan quý phi ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Đoan quý phi buông rèm xuống, nói: "Không ngờ chưởng ấn lại dắt ngựa cho Hoàng hậu nương nương. Chuyện này... Chẳng lẽ chưởng ấn có ý định phò tá Dực điện hạ?"
"Khó đoán lắm." Hiền quý phi uống một ngụm trà, cũng không bình luận thêm. Nhưng trong lòng bà lại mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Chưởng ấn thật sự cần phải dùng hành động dắt ngựa cho Hoàng hậu nương nương như vậy để ám chỉ với các triều thần rằng hắn muốn giúp Dực điện hạ sao?
Hơi... Không đến mức đó.
Vậy thì hành động này của chưởng ấn rốt cuộc là vì cái gì?
Hiền quý phi không nghĩ ra, tạm thời không nghĩ nữa. Ngồi xe ngựa nhiều ngày, bà cảm thấy đau lưng mỏi gối. Hiền quý phi ra lệnh cho nội thị dắt ngựa, cũng xuống xe, cưỡi ngựa đi. Bà xuất thân tướng môn, từ nhỏ đã biết cưỡi ngựa. Thật ra bà đã muốn cưỡi ngựa từ lâu rồi, nhưng dù sao cũng phải thấy Hoàng hậu cưỡi ngựa trước, bà mới có thể cưỡi ngựa theo.
Tất cả mọi người đều đang suy đoán hành động của Bùi Hoài Quang, liên tưởng đến Tề Dực, thậm chí liên tưởng đến Thẩm Đình. Không chỉ các phi tần, mà còn có các triều thần phía sau.
Em trai của Hiền quý phi, Chu Hiển Tri ngồi trên lưng ngựa, nghe thấy những lời bàn tán nhỏ bên cạnh, ánh mắt vượt qua đám đông, tò mò nhìn Hoàng hậu nương nương đang ngồi trên Cải Tuyết.
Hắn từng nghe người nhà nói Hoàng hậu nương nương có dung mạo thần tiên như thế nào, từ lâu đã rất tò mò về Hoàng hậu. Trong mắt hắn, tỷ tỷ đã là người đẹp nhất lục cung, thật sự có người còn đẹp hơn tỷ tỷ sao? Giờ phút này nhìn Hoàng hậu nương nương ở phía xa, tuy rằng nàng dùng khăn che mặt, nhưng cũng không che giấu được vẻ đẹp trời sinh. Chu Hiển Tri bỗng nhiên cảm thấy những gì người nhà nói... Có lẽ là thật.
Chu Hiển Tri đang dò xét nhìn, một cơn gió thổi qua, thổi bay khăn che mặt của Thẩm Hồi.
Chu Hiển Tri nhìn thấy rõ mặt Thẩm Hồi.
Làn váy màu lam của nàng bay phấp phới trong gió như sóng biển ập vào trái tim hắn, khiến trái tim hắn rung động.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Cát bụi bay vào mắt, Chu Hiển Tri thậm chí quên cả chớp mắt.
Chiếc khăn che mặt mỏng manh từ từ bay về phía sau, bị Chu Hiển Tri nắm trong tay.
Đầu người chen chúc, che mất bóng dáng Thẩm Hồi. Một lúc lâu sau, Chu Hiển Tri cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào chiếc khăn che mặt màu xanh nước mềm mại trong lòng bàn tay.
Hắn còn đang do dự không biết nên xử lý chiếc khăn che mặt này như thế nào, một tiểu thái giám gầy gò cưỡi ngựa nhanh đến trước mặt hắn, cười hì hì nói bằng giọng the thé: "Không làm phiền Chu tiểu tướng quân tự mình trả lại cho Hoàng hậu nương nương đâu."
Nói xong, A Thọ đưa tay về phía Chu Hiển Tri.
Chu Hiển Tri đành phải đưa khăn che mặt trả lại, lòng bàn tay trống rỗng.
·
Trên đường đi về phía nam, có những buổi tối bất đắc dĩ, sẽ phải dựng lều trại như tối nay.
Thẩm Hồi tắm rửa sạch sẽ bụi đường, thay áo ngủ dày bằng bông. Nàng vẫn chưa buồn ngủ lắm, bèn cuộn tròn trong chăn mềm bằng da thú, cầm cuốn sách tranh lên đọc truyện.
Nàng mang theo rất nhiều sách, chính là để giải khuây trên đường đi.
Đêm đã khuya.
Bùi Hoài Quang lặng lẽ không một tiếng động bước vào lều của Thẩm Hồi, Thẩm Hồi đang đọc sách không hề hay biết.
Trầm Nguyệt và Thập Tinh nhìn nhau, lặng lẽ đứng dậy lui ra ngoài.
"Nương nương đang đọc sách gì vậy?" Bùi Hoài Quang ngồi dựa vào, kéo người nhỏ nhắn mềm mại vào lòng một cách tự nhiên.
Thẩm Hồi kinh ngạc ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện Trầm Nguyệt và Thập Tinh đã không còn trong lều nữa. Nàng thở phào nhẹ nhõm, cũng không vùng và, chỉ hơi điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái hơn, nói: "《Phan Anh Ký》, kể chuyện về hoa khôi và thư sinh."
Bùi Hoài Quang lấy một chiếc gối mềm, dựa vào một cách thoải mái, hỏi: "Kể đến đâu rồi?"
"Kể đến đoạn hoa khôi vui mừng vì thư sinh đến thăm nàng, ngậm một đóa hoa trong miệng, nhảy múa cho thư sinh xem." Thẩm Hồi nghiêng người ngồi bên cạnh Bùi Hoài Quang, tưởng tượng ra cảnh tượng tuyệt đẹp đó.
Bùi Hoài Quang cũng tưởng tượng một chút.
Hắn kéo dài giọng "ừm" một tiếng, chậm rãi nói: "Trên dưới hai cái miệng, cũng không biết đóa hoa bị cái miệng nào ngậm."
Một lúc lâu sau, Thẩm Hồi tức giận ném cuốn sách trong tay vào người hắn.