HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 63
Cập nhật lúc: 2024-11-30 09:06:23
Lượt xem: 158
Hoạn Sủng - Chương 63: Lồng Hỉ
Chương 63
Chuyện dời đô tốn kém tiền của và sức dân không phải là chuyện nhỏ, phần lớn các đại thần đương nhiên không đồng ý. Nhưng Hoàng thượng đã mở lời, bọn họ cũng không dám cản trở trực tiếp. Chỉ đành uyển chuyển đề nghị không bằng tạm thời đến hành cung phía nam nghỉ ngơi một thời gian ngắn.
"Hành cung nào?", Hoàng thượng hỏi.
"Chúng thần đã thương nghị, hành cung ở Quan Linh thành là thích hợp nhất."
Vốn đang thất thần, Bùi Hoài Quang bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Mùi m.á.u tanh nồng nặc ập vào mặt, từ trong ra ngoài, rồi lại từ ngoài cuộn vào trong, va đập trong lồng n.g.ự.c hắn, khiến hắn buồn nôn.
Các đại thần vẫn đang bàn bạc, Bùi Hoài Quang đưa tay lên ngực, cảm nhận được sự d.a.o động của cảm xúc, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu.
Cả triều kinh hãi.
Bùi Hoài Quang lại chỉ thong thả dùng khăn tay lụa lau vết m.á.u nơi khóe môi, chậm rãi nói: "Tiếp tục."
...
Khi Bùi Hoài Quang trở về Thương Thanh các, từ xa đã nhìn thấy Thẩm Hồi. Nàng ngồi bên cửa sổ tầng ba, đang trêu đùa con vẹt trong lồng. Cọng cỏ trêu chim trong tay nàng rơi vào lồng, nàng mở cửa lồng ra nhặt, vẹt lại nhanh hơn một bước bay ra khỏi lồng, vỗ cánh bay ra ngoài cửa sổ.
"A", Thẩm Hồi kinh ngạc kêu lên, "Hỏng rồi!"
[Tác giả có lời muốn nói]
Móa, ta vậy mà viết được ba chương rồi!
Giống như tên thái giám bị cắt chim bỗng nhiên phát hiện mình có thể cứng lại!
Chương 63
Thẩm Hồi chống hai tay lên bệ cửa sổ, nhoài người ra ngoài, ánh mắt đuổi theo con vẹt lông vàng, nhìn nó bay vào rừng cây Ngọc Đàn, bóng dáng nhỏ bé dần dần biến mất.
Nàng còn chưa kịp thu người lại, chiếc khăn tay trong tay áo nàng chậm rãi bay xuống. Đợi đến khi Thẩm Hồi nhận ra, chiếc khăn tay kia đã nhẹ nhàng rơi vào tay Bùi Hoài Quang.
Khăn tay lụa màu hồng phấn, chỉ thêu một đóa hải đường ở một góc.
Bùi Hoài Quang cầm khăn tay lên ngửi, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của thiếu nữ.
Thẩm Hồi nhíu mày. Nếu như không bị Bùi Hoài Quang bắt tại trận, nàng còn có thể giả ngu vờ ngốc coi như không biết con vẹt trong lồng đã trốn đi như thế nào. Nhưng bây giờ bị bắt quả tang, muốn chối cãi cũng không được.
"Mới giữa trưa, nương nương đã đến rồi?", Bùi Hoài Quang ngẩng đầu, nhìn Thẩm Hồi bên cửa sổ.
"Một mình dùng bữa cô đơn quá, đến cùng chưởng ấn dùng bữa.", Thẩm Hồi cười ngọt ngào. Có lẽ vì làm mất con vẹt của hắn, nàng có chút chột dạ. Nụ cười trên mặt ngọt ngào như bôi mật.
Bùi Hoài Quang cất khăn tay vào lòng bàn tay, đi lên lầu.
Khi Bùi Hoài Quang nhìn thấy bữa trưa bày trên bàn, hắn nhìn Thẩm Hồi một cách kỳ quái, hỏi: "Nương nương nghiện uống m.á.u à?"
Trong cả bàn thức ăn, Bùi Hoài Quang vừa nhìn đã thấy canh huyết vịt nấm, tiết lợn chiên, huyết vịt cay, đậu phụ máu...
Thẩm Hồi cầm thìa, thử một chút canh huyết vịt nấm, làm như lơ đãng nhỏ giọng nói: "Cho chưởng ấn bồi bổ m.á.u ạ."
Thuận Tuế đứng bên cạnh muốn nói lại thôi.
-- Chưởng ấn không động đến những thứ này. Hắn không chỉ không ăn, mà ngay cả việc bày những thứ này trên bàn ăn cũng không thể chấp nhận được.
Đương nhiên, ngoài mấy món huyết động vật này, còn có một vài món ăn khác có tác dụng bổ máu. Thuận Tuế lặng lẽ múc một bát bí đỏ táo đỏ đặt trước mặt Bùi Hoài Quang, sau đó dùng đĩa nhỏ bày thêm một ít trứng cút hầm long nhãn, nho khô hấp kỷ tử,
Cho dù Bùi Hoài Quang cũng không thích những thứ này lắm. Nhưng cũng chỉ là không thích lắm, chứ không đến mức như huyết động vật, không động đến một miếng nào.
Bùi Hoài Quang không nói gì, yên lặng ăn.
Thẩm Hồi phát hiện Bùi Hoài Quang không hề động đến những món ăn bổ m.á.u mà nàng đã đặc biệt dặn dò nhà bếp làm. Nàng ngẩng đầu lên, len lén nhìn sắc mặt Bùi Hoài Quang, mơ hồ đoán được mình đã làm hỏng việc. Nàng cúi đầu, im lặng ăn từng miếng nhỏ.
Bùi Hoài Quang liền thấy Thẩm Hồi ngồi đối diện cứ cúi đầu, không biết lại đang nghĩ linh tinh gì.
Thẩm Hồi quả thật đang nghĩ linh tinh.
Nàng đang tự kiểm điểm bản thân. Nàng đã âm thầm tìm hiểu, biết Bùi Hoài Quang ăn uống luôn thanh đạm đơn giản, nhưng ngày nào cũng ăn như vậy có lẽ không tốt cho sức khỏe? Hơn nữa, hắn còn lấy m.á.u của mình làm thuốc dẫn để chữa bệnh cho nàng. Thẩm Hồi vẫn còn nhớ mùi m.á.u tanh át cả vị đắng của thuốc, hắn đã cho bao nhiêu m.á.u vào thuốc vậy?
Hơn nữa, chuyện Bùi Hoài Quang hai lần nôn ra máu, cả hoàng cung đều biết. Thẩm Hồi đương nhiên cũng biết.
Vốn đã bị cứa tay, lại cho nhiều m.á.u như vậy để chữa bệnh cho nàng, rồi lại nôn ra máu. Lúc này bổ sung m.á.u cho hắn chẳng phải là chuyện nên làm sao?
Thẩm Hồi cảm thấy mình không làm sai, thậm chí thấy Bùi Hoài Quang không hề động đũa vào những món huyết, còn muốn khuyên nhủ.
Nhưng nàng lại nghĩ kỹ thêm một chút.
Nàng không thích ăn hành gừng tỏi, người khác nói không ăn hành gừng tỏi không tốt cho sức khỏe khuyên nàng ăn, nàng có vui không? Nàng thích ăn đường, người khác nói ăn nhiều đường không tốt cho sức khỏe không cho nàng ăn, nàng có vui không?
Chén canh táo đỏ trong bát, không còn chút ngọt ngào nào nữa.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nàng nhẹ nhàng đặt thìa xuống, mũi chân từ trong váy thò ra, dưới gầm bàn, nhẹ nhàng chạm vào bắp chân Bùi Hoài Quang.
Bùi Hoài Quang ngẩng đầu, nhìn nàng.
"Ta ăn xong rồi.", Thẩm Hồi dùng đuôi mắt liếc nhìn Thuận Tuế đang đứng bên cạnh.
Bùi Hoài Quang vốn đã không muốn ăn nữa, hắn bảo Thuận Tuế dọn dẹp đồ đạc, lui xuống.
Thuận Tuế vừa đi, Thẩm Hồi lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bước nhanh đến bên cạnh Bùi Hoài Quang, nâng tay hắn lên, thuận thế ngồi lên đùi hắn. Nàng mềm mại dựa vào n.g.ự.c Bùi Hoài Quang, giọng nói nhỏ nhẹ: "Ta sai rồi. Sẽ không tự ý chuẩn bị những món chưởng ấn không thích ăn nữa."
Bùi Hoài Quang liếc nàng một cái, đặt tay lên eo nàng, chỉ "ừm" một tiếng.
Thẩm Hồi cẩn thận quan sát sắc mặt Bùi Hoài Quang, sau đó hạ giọng xuống nhỏ nhẹ hơn một chút: "Chỗ ngón tay bị cứa của chưởng ấn còn đau không? Thuốc trị sẹo chưởng ấn còn không? Đừng để lại sẹo đấy."
Vừa nói, nàng nâng tay Bùi Hoài Quang lên, đưa đến bên miệng, nhẹ nhàng thổi.
Bùi Hoài Quang "chậc" một tiếng, nhìn Thẩm Hồi từ trên xuống dưới, hỏi: "Nương nương lại giấu âm mưu gì trong bụng nữa đây?"
Thẩm Hồi chớp đôi mắt trong veo vô tội nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Bản cung đang quan tâm chưởng ấn đấy."
Bùi Hoài Quang đếm thử, trong chốc lát, tiểu hoàng hậu đã dùng giọng điệu mềm mại thốt ra ba tiếng "đấy". Chậc, chẳng lẽ những cô nương xinh đẹp trời sinh đã biết làm nũng.
"Ta cảm ơn nương nương quan tâm. Thuốc trị sẹo còn, sẽ không để lại sẹo.", Bùi Hoài Quang dừng một chút, rồi chậm rãi nói tiếp: "Để lại sẹo cũng tốt, lúc xoay người cọ xát có khi còn thoải mái hơn."
Thẩm Hồi sững người, đỏ mặt. Nàng theo bản năng muốn đứng dậy khỏi lòng tên thái giám c.h.ế.t tiệt này. Nhưng nàng lại nhịn xuống, ngược lại cong mắt, nở nụ cười ngọt ngào hơn. Giọng nói tuy nhỏ nhẹ nhưng lại mang theo một chút quyến rũ. Nàng nói: "Chưởng ấn rõ ràng không dùng tay trái mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-63.html.]
"Vậy sao?", Bùi Hoài Quang cười khẽ một tiếng, hắn kéo kéo tai Thẩm Hồi, ghé sát lại, nhỏ giọng nói: "Lần sau."
Lần sau cái gì?
Hắn thỉnh thoảng sẽ cố ý không nói hết câu, khiến Thẩm Hồi cúi đầu tự mình suy nghĩ lung tung.
Nhưng lần này, Bùi Hoài Quang đã không đạt được mong muốn nhìn thấy quá nhiều xấu hổ trên mặt Thẩm Hồi. Nàng mềm giọng nói được. Sau đó, Thẩm Hồi lại gần, dựa đầu lên vai hắn, tiếp tục nói: "Vậy con vẹt bay mất rồi, chưởng ấn cũng sẽ không tức giận chứ?"
À, chuyện này à.
Chậc, Bùi Hoài Quang suýt nữa bị cả bàn "huyết" thiện dọa cho quên mất.
Hắn dùng mu bàn tay nhẹ nhàng cọ cọ má Thẩm Hồi, nói: "Không sao. Dù sao cũng có nương nương."
Ba ngày sau, Thẩm Hồi mới hiểu câu nói này có ý gì.
Chiếc trường kỷ dưới cửa sổ đối diện giường bạch ngọc đã được dọn đi, thay vào đó là một chiếc lồng chim bằng vàng ròng khổng lồ.
Thẩm Hồi ngây người nhìn chiếc lồng chim bằng vàng ròng trước mặt, đã mơ hồ đoán được ý đồ của Bùi Hoài Quang.
"Nhiều thợ thủ công tài giỏi như vậy ngày đêm không nghỉ đã mất ba ngày ba đêm mới làm ra được. Nương nương thấy đẹp không?", Bùi Hoài Quang từ phía sau Thẩm Hồi đi vòng ra trước mặt nàng, chậm rãi cởi đai lưng, cởi bỏ quần áo trên người nàng. Lại tự mình mặc cho nàng một bộ y phục lông vũ màu vàng ngỗng.
Con vẹt đã bay mất kia, chính là màu vàng ngỗng rực rỡ như vậy.
Bùi Hoài Quang nắm lấy tay Thẩm Hồi, hôn lên đầu ngón tay nàng, sau đó đẩy nàng vào chiếc lồng chim bằng vàng ròng, rồi cài then cửa lồng lại. Hắn tự mình đi đến ngồi xuống giường bạch ngọc, nhìn mỹ nhân mặc y phục lông vũ trong chiếc lồng chim bằng vàng ròng đối diện, vui vẻ thưởng thức.
"Chiếc lồng chim bằng vàng ròng này tuy sang trọng nhưng hơi quê mùa.", Bùi Hoài Quang bình phẩm bằng giọng điệu vui vẻ nhẹ nhàng. "Cũng không còn cách nào khác, thời gian có hạn. Qua rằm tháng giêng, phải cùng tên cẩu hoàng đế kia đến biệt cung, không kịp làm kiểu dáng đẹp hơn. Nhưng đến Quan Linh, ta sẽ cho người ta làm một chiếc lồng thủy tinh cho nương nương."
Bùi Hoài Quang tưởng tượng ra hình dáng của chiếc lồng thủy tinh, tưởng tượng tiểu hoàng hậu ngồi trong chiếc lồng lấp lánh ánh sáng, gọi hắn "chưởng ấn" hết lần này đến lần khác.
Thẩm Hồi đứng trong lồng chim bằng vàng ròng, trợn tròn mắt nhìn Bùi Hoài Quang. Nghe hắn nói nhảm một hồi, nàng khẽ hừ một tiếng, cánh tay mảnh khảnh dễ dàng luồn qua khe hở giữa lồng chim, kéo then cửa ra, bước ra khỏi lồng chim. Nàng bước nhanh về phía giường bạch ngọc, ôm lấy chiếc chăn màu hồng phấn của mình, cả gối cũng ôm theo, lại quay về lồng chim.
Trong lồng chim vốn đã trải sẵn mấy lớp thảm nhung dày, Thẩm Hồi ngồi xuống, cả người như muốn lún xuống. Thẩm Hồi kéo chiếc chăn nhỏ màu hồng phấn ra, quấn quanh người nằm xuống.
Hừ, ngủ.
Bùi Hoài Quang thích thú nhìn Thẩm Hồi làm xong tất cả những việc này, thấy nàng nằm im bất động, mới lên tiếng: "Nương nương quên đóng cửa rồi."
Thẩm Hồi im lặng một lúc lâu, mới miễn cưỡng ngồi dậy từ tấm thảm nhung mềm mại, duỗi dài tay đóng cửa lồng chim lại, sau đó quay lưng về phía Bùi Hoài Quang nằm xuống.
"Nương nương cũng nên gọi chưởng ấn vài tiếng chứ."
Thẩm Hồi mới không thèm. Nàng lặng lẽ mấp máy môi: Thái giám c.h.ế.t tiệt, thái giám c.h.ế.t tiệt, thái giám c.h.ế.t tiệt!
Bùi Hoài Quang đứng dậy, tắt đèn trong phòng ngủ.
Có lẽ thảm nhung trong lồng chim bằng vàng ròng quá mềm mại, Thẩm Hồi không ngờ mình lại ngủ thiếp đi nhanh như vậy.
Bùi Hoài Quang ngồi bên giường, một chân gác lên đầu gối chân kia, thong thả nhìn Thẩm Hồi đang ngủ trong lồng chim xoay người lại, cánh tay trắng nõn từ trong chăn màu hồng phấn thò ra.
Bùi Hoài Quang nhìn ngắm dung nhan say ngủ của Thẩm Hồi thật lâu.
...
Sáng sớm hôm sau, Bùi Hoài Quang bước ra khỏi phòng ngủ, đi đến cuối tầng, đẩy cửa sổ hành lang ra, hóng gió lạnh một lát sẽ khiến cơ thể hắn thoải mái hơn.
Xán Châu đã dậy từ sớm, đứng đợi trong sân từ lâu, chờ Thẩm Hồi phân phó.
Bùi Hoài Quang ngẩng đầu lên, nhìn Vương Lai và Thuận Niên đang đứng nói chuyện với nhau ở phía xa. Hai người nói chuyện chưa được mấy câu, Vương Lai liền đi về phía Xán Châu.
Vương Lai bây giờ làm việc ở Đông xưởng, không còn như trước kia ngày nào cũng ở bên cạnh Bùi Hoài Quang, đương nhiên cũng đã chuyển ra khỏi Thương Thanh các.
Bùi Hoài Quang cụp mắt xuống, nhìn Vương Lai đi đến trước mặt Xán Châu, lấy từ trong n.g.ự.c ra hai tờ ngân phiếu đưa cho Xán Châu. Xán Châu ban đầu không nhận, không biết Vương Lai nói gì, nàng mới gật đầu, nhưng nàng chỉ giữ lại một tờ ngân phiếu, tờ còn lại kiên quyết nhét trả lại cho Vương Lai.
Bùi Hoài Quang rất ít khi quan tâm đến những chuyện vụn vặt hàng ngày của những người nhỏ bé. Hắn liếc nhìn hai cái rồi thu hồi ánh mắt, xoay người trở về phòng ngủ.
Thẩm Hồi đã tỉnh giấc, trong chiếc lồng chim bằng vàng ròng, ngồi trên tấm thảm nhung trắng muốt mềm mại, ưỡn người vươn vai một cách yêu kiều.
"Chậc. Nương nương ngủ ngon giấc nhỉ."
Thẩm Hồi lắc đầu, nhíu mày: "Mềm quá."
Nàng véo véo tấm thảm nhung trắng muốt mềm mại dưới người, than thở: "Kẹp thêm một lớp nệm bông ở giữa thì tốt hơn."
Bùi Hoài Quang bước đến kéo cửa lồng chim ra, đưa tay ra, đỡ Thẩm Hồi ra ngoài, Thẩm Hồi ngáp một cái mềm mại với hắn, hắn buột miệng nói: "Nương nương thiếu bạc à?"
Thẩm Hồi chớp chớp mắt, nhìn Bùi Hoài Quang một lúc lâu, vẻ mơ màng buồn ngủ trong mắt dần tan biến, trở nên tỉnh táo. Nàng từ từ cong môi, mỉm cười gật đầu.
...
Hôm nay đã là mùng chín tháng giêng, qua rằm tháng giêng, các phi tần có địa vị cao trong cung sẽ theo Hoàng thượng rời khỏi kinh đô đến hành cung Thương Khanh ở Quan Linh thành. Vì vậy, khắp nơi trong cung đều rất bận rộn. Không chỉ bận rộn chuẩn bị cho lễ hội rằm tháng giêng, mà còn phải chuẩn bị cho việc rời cung.
Lần rời kinh này, nói hay ho đến đâu thì trên thực tế cũng là Hoàng thượng sợ Vu Tư đánh đến, mang theo các phi tần chạy về phía nam.
Phi tần trong cung rất đông, chỉ có phi tần từ mỹ nhân chính tứ phẩm trở lên mới được theo Hoàng thượng đến hành cung, tuy chiến sự vẫn chưa có gì, nhưng những phi tần không được đi cùng Hoàng thượng, trong lòng không khỏi hoang mang. Nhất là bây giờ trong cung đang hỗn loạn, sự hỗn loạn này càng khiến lòng người thêm rối ren.
Trầm Nguyệt đang đâu ra đấy phân phó cung nhân thu dọn hành lý thì Du Trạm như thường lệ đến bắt mạch.
"Cơ thể nương nương hồi phục rất tốt. Đơn thuốc lần trước tạm thời có thể ngừng rồi.", Du Trạm nói.
Thẩm Hồi mỉm cười nói: "Nhờ y thuật cao minh của Du thái y."
Bùi Hoài Quang ngồi trong bóng tối bên cửa sổ liếc nhìn Du Trạm.
Du Trạm dường như đã quen với việc nhìn thấy Bùi Hoài Quang bên cạnh Thẩm Hồi, giọng điệu hắn vẫn như thường: "Sau rằm tháng giêng sẽ khởi hành đến Quan Linh, nơi đó ấm áp hơn, rất có lợi cho sức khỏe của nương nương."
Thẩm Hồi gật đầu, nói: "Hồi nhỏ ta đã từng thấy thành Hải Đường này trên sách, nghe nói nơi đó bốn mùa như xuân, là một nơi tốt. Không ngờ lại có thể đến đó tận mắt nhìn thấy hải đường nở rộ quanh năm."
Du Trạm vừa thu dọn hòm thuốc, vừa ôn tồn nói: "Biểu ca của nương nương chưa từng kể với nương nương về nơi đó sao? Nghe nói nhà ngoại của mẫu thân Tiêu công tử ở gần Quan Linh thành."
Bùi Hoài Quang chậm rãi lấy một viên kẹo sữa từ trong hộp kẹo nhỏ ra ăn.
[Tác giả có lời muốn nói]
Tiểu Bùi Bùi: Biểu ca? Biểu ca nào?
Du Trạm thở phào nhẹ nhõm: Cuối cùng cũng chuyển hướng thù hận rồi.
Biểu ca không biết đang ẩn náu ở đâu đó hắt xì một cái.