HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 61
Cập nhật lúc: 2024-11-30 02:04:51
Lượt xem: 199
Chương 61: Chương 061 - Đau lòng
[Chương sáu mươi mốt]
Bùi Hoài Quang đứng bên cạnh đình đá, nghe thái giám bẩm báo tình hình trong Nguyên Long điện, mỉm cười.
—— Hoàng đế háo sắc, chỉ cần xinh đẹp là được lòng hắn, bất kể là gái có chồng hay kỹ nữ đều không chê. Nhưng có lẽ vì hắn thấy bẩn, có lẽ vì kiêng kỵ, cho nên chưa bao giờ chạm vào nữ nhân mà thái giám đã động vào. Trong cung vốn không thiếu cung nữ xinh đẹp công khai tìm đối thực, chính là vì muốn tránh sự sủng hạnh của hoàng đế.
Bùi Hoài Quang phẩy tay, ra hiệu cho thái giám truyền tin lui xuống, đáy mắt ẩn chứa ý cười, nhìn về phía cửa Nguyên Long điện, cho đến khi thấy Thẩm Hồi từ trong đó đi ra.
Còn cung nữ mà nàng muốn cứu, đang cúi đầu đi theo phía sau Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi từ Nguyên Long điện đi ra, muốn về Chiêu Nguyệt cung, nhất định phải đi qua nơi Bùi Hoài Quang đang đứng. Hắn đợi ở đó, nhìn tiểu hoàng hậu dưới ánh trăng, dần dần đi tới gần.
Sắc mặt Thẩm Hồi không tốt lắm, hằm hằm, bước chân cũng nhanh hơn bình thường. Nàng bước nhanh về phía trước, đến rất gần Bùi Hoài Quang mới nhìn thấy hắn.
Nàng liếc nhìn Bùi Hoài Quang, hơi kiềm chế vẻ giận dữ trên mặt.
Một tiểu thái giám vội vã đuổi theo từ Nguyên Long điện, miệng lẩm bẩm: “Hoàng hậu nương nương xin dừng bước, khăn tay của người rơi rồi!”
Tiểu thái giám chạy một mạch, đến bên cạnh Thẩm Hồi, cung kính hành lễ, đưa khăn tay trong tay cho Thập Tinh, nói: “Khăn tay nương nương đánh rơi.”
Đó không phải là khăn tay của Thẩm Hồi.
Tiểu thái giám liếc nhìn Bùi Hoài Quang, do dự.
Thẩm Hồi liếc nhìn khăn tay, giọng điệu bình thường nói: “Thưởng.”
Sau đó lại hạ giọng, nói thêm một câu: “Nói đi.”
Bùi Hoài Quang có chút ngoài ý muốn nhìn Thẩm Hồi.
“Tạ ơn hoàng hậu nương nương thưởng!” Tiểu thái giám lớn tiếng tạ ơn. Sau đó hắn lại nhỏ giọng nói nhanh: “Hoàng thượng đột nhiên đến Chiêu Nguyệt cung là do nữ quan ty tẩm dâng lời.”
Nói xong, tiểu thái giám xoay người bỏ đi.
Thẩm Hồi nhíu mày. Nàng nhớ lại một chút, mới nhớ ra nữ quan ty tẩm trông như thế nào.
Trầm Yên phụ trách việc thị tẩm của hoàng đế, dâng lời trước mặt hoàng đế, dẫn dắt hoàng đế đến cung của phi tần nào hoàn toàn là phận sự của nàng ta. Phận sự như vậy, căn bản sẽ không khiến người khác nghi ngờ.
Thật sự chỉ là trùng hợp sao?
Thẩm Hồi nghiêng đầu, nhỏ giọng phân phó Bình Thịnh đi phía sau: “Lát nữa đến ty tẩm tìm Linh Linh, bảo nàng ta rảnh rỗi đến Chiêu Nguyệt cung một chuyến.”
Bình Thịnh gật đầu vâng dạ.
Bùi Hoài Quang càng kinh ngạc. Hắn chậm rãi hỏi: “Nương nương từ khi nào có nhiều tai mắt như vậy trong cung?”
Thẩm Hồi cảm thấy những tai mắt của mình sớm muộn gì cũng không thể qua mắt được Đông xưởng, đều sẽ bị Bùi Hoài Quang biết hết. Thay vì đợi hắn tự mình điều tra rõ ràng, chi bằng nàng nói ra một phần trước mặt hắn, còn có thể thể hiện chút “thành ý”.
Nàng thành thật nói: “Trong cung này, dù sao cũng phải có chút tai mắt mới ổn thỏa.”
Bùi Hoài Quang gật đầu, đương nhiên là đồng ý. “Ta chỉ tò mò nương nương dùng cách nào để thu phục người, uy h.i.ế.p hay lợi dụng?”
Bùi Hoài Quang đánh giá tiểu hoàng hậu trước mặt, trong lòng cân nhắc với nhân phẩm của tiểu hoàng hậu chắc chắn sẽ không làm ra chuyện uy h.i.ế.p người khác, nói không chừng là hứa hẹn điều gì đó, dùng lợi ích để mua chuộc người.
—— Cũng không biết nàng ta đã tiêu hết bao nhiêu bạc, còn đủ để tiêu hay không.
Thẩm Hồi do dự một chút, mới mở miệng: “Linh Linh ở ty tẩm là thị nữ thân cận của Cúc tần lúc còn sống, từ ngoài cung đi theo vào. Tiểu thái giám ở Nguyên Long điện vừa rồi, có một đối thực, lúc người Vu Tư đến bị phái đến Bảo Bích cung sai bảo.”
Cung nhân đã khiêng kiệu phượng đến, Thẩm Hồi quay đầu trừng mắt nhìn Trầm Nguyệt, cũng không để ý Trầm Nguyệt muốn đỡ nàng, mà quay sang nhìn Bùi Hoài Quang. Bùi Hoài Quang tiến lên một bước, hơi khom người, đưa cánh tay cho Thẩm Hồi vịn, bước lên kiệu phượng.
Bùi Hoài Quang đứng tại chỗ nhìn kiệu phượng của Thẩm Hồi dần dần khuất bóng, suy nghĩ về lời Thẩm Hồi vừa nói.
Cúc tần?
Bùi Hoài Quang nghĩ một chút, đúng là nhớ ra người này. Cách đây không lâu tư thông với Trần thái y ở Thái y viện, bị phi tần cùng cung tố cáo, bắt gian tại trận, hai người cùng nhau tự vẫn. Bùi Hoài Quang còn nhớ lúc đó Thẩm Hồi tình cờ gặp cảnh hai người tự vẫn, khá tiếc nuối.
Bùi Hoài Quang gọi thái giám tới. Lát sau, thái giám bẩm báo tình hình tiếp theo ——
“Hoàng hậu nương nương nhân từ, phái người đưa di vật của Cúc tần về quê, cha mẹ Cúc tần tuổi cao sức yếu, hoàng hậu nương nương còn ban thêm bạc và nhà cửa.”
Bùi Hoài Quang phẩy tay, đuổi thái giám đi.
Hắn tò mò Thẩm Hồi dùng cách nào thu phục lòng người, là uy h.i.ế.p hay lợi dụng, lại độc đoán không ngờ đến —— ân tình.
Chuyện này cũng không thể trách hắn, dù sao những năm này Bùi Hoài Quang dùng đủ mọi thủ đoạn, duy chỉ có chưa từng dùng ân tình để thu phục lòng người. Nhưng người được thu phục bằng ân tình, thường càng thêm trung thành. Là sự trung thành mà uy h.i.ế.p và lợi dụng không thể có được.
Bùi Hoài Quang đột nhiên nghĩ đến, ngày đó Thẩm Hồi đã cứu không ít người ở Bảo Bích cung. Trong số những người này cho dù phần lớn là kẻ vong ân bội nghĩa, nhưng những người còn lại nếu nhớ đến ân tình của Thẩm Hồi, vậy thì tai mắt của Thẩm Hồi trong cung hiện giờ đâu chỉ có hai người vừa rồi.
Hừ.
Bùi Hoài Quang đứng dưới ánh trăng, gió đêm thổi qua, nhìn về phương hướng Thẩm Hồi đã biến mất từ lâu.
Hắn chậm rãi xoay chiếc nhẫn ngọc đen trên ngón tay, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Khó trách cánh cứng cáp rồi…”
Nếu tiểu hoàng hậu cánh cứng cáp rồi, số lần nàng ta khóc lóc chạy đến cầu xin hắn nhất định sẽ ngày càng ít đi. Bùi Hoài Quang không vui.
Nhưng mà, Bùi Hoài Quang nhớ lại dáng vẻ Thẩm Hồi tức giận ném áo ngủ của hắn xuống, mặc quần áo vào, xoay người bỏ đi, bước chân dồn dập xuống cầu thang, cũng không quay đầu lại…
Chậc, cũng đẹp mắt đấy.
Bùi Hoài Quang nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu mùi hương còn sót lại trên chiếc nhẫn ngọc đen.
Mùi hương thoang thoảng, còn không bằng mùi hương dính trên ngón tay hắn thơm ngọt.
·
Hoàng đế cứ thế ngồi trên giường mỹ nhân, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói mà nội thị Thương Thanh các vừa truyền đến —— “Chưởng ấn nói, hắn muốn hoàng thượng giao hoàng hậu cho hắn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-61.html.]
Hoàng đế nghiền ngẫm câu này hết lần này đến lần khác, càng nghiền ngẫm càng thấy khó chịu.
Đúng vậy, hắn vẫn luôn coi Bùi Hoài Quang như cha mẹ tái sinh. Hắn hiểu rõ, không có Bùi Hoài Quang, hắn căn bản không thể làm hoàng đế. Nếu không phải Bùi Hoài Quang đưa hắn lên ngai vàng, bây giờ hắn chắc hẳn phải sống như một kẻ hèn nhát, nghe Thẩm Đồ giáo huấn, đừng nói đến nạp thiếp, ngay cả chọi gà đá cá cũng không được.
Đạo lý đều hiểu.
Nhưng dù sao cũng là người đã đạp lên thiên hạ, làm hoàng đế tám năm, hưởng hết vinh hoa phú quý.
Con người mà, có đôi khi lý trí và tình cảm trái ngược nhau, tự mình đấu đá với chính mình.
Một lúc lâu sau, hoàng đế gù lưng nằm nghiêng trên giường mỹ nhân. Hắn nhìn chằm chằm về phía trước một lúc lâu, cảm giác ngứa ngáy trên cánh tay kéo suy nghĩ của hắn trở lại, hắn gãi gãi cánh tay, vẫy tay gọi Tiểu Lý Tử ở phía xa.
Tiểu Lý Tử vội vàng chạy tới.
Hoàng đế lén lút nhìn xung quanh thiên điện, xác định chỉ có một mình Tiểu Lý Tử, mới như kẻ trộm hạ giọng: “Bùi Hoài Quang thật sự nôn ra máu?”
“Thiên chân vạn xác! Rất nhiều người trong cung nhìn thấy!”
Một lúc lâu sau, hoàng đế mới “ồ” lên một tiếng, cẩn thận thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Lý Tử lui xuống.
Hoàng đế ngây người nhìn ngọn đèn trên giá nến, suy nghĩ bay xa. Hắn bắt đầu nghĩ nếu Bùi Hoài Quang c.h.ế.t thì sẽ thế nào? Nếu Bùi Hoài Quang chết, hắn có thể làm một hoàng đế thực sự hay không? Không còn hèn nhát đến mức ngay cả hoàng hậu của mình cũng phải nhường cho một tên thái giám?
Ngay sau đó, hoàng đế sợ hãi rụt vai lại.
Không, không, nếu Bùi Hoài Quang chết, hắn chắc cũng không làm hoàng đế được nữa? Tiêu Khởi, Ngô Vãng sẽ đánh vào kinh thành. Các vị vương gia còn ở lại kinh thành chưa trở về đất phong như Chú vương và Quân vương nhất định sẽ hành động, ngay cả bệnh tật ốm yếu như Duệ vương nói không chừng cũng muốn cướp ngôi!
Hắn, hắn ai cũng không dám đắc tội!
Hoàng đế ôm cánh tay ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, hắn vừa mong Bùi Hoài Quang chết, vừa sợ Bùi Hoài Quang chết…
·
Thẩm Hồi trở về Chiêu Nguyệt cung, cẩn thận hỏi rõ tình hình sau khi hoàng đế đến. Nghe Thập Tinh bẩm báo, lửa giận trong lòng nàng bốc lên ngùn ngụt.
Quả nhiên, nàng đoán không sai.
“Ai cho phép ngươi tự ý quyết định!” Thẩm Hồi quát mắng, tức giận đến mức hai má đỏ bừng.
Trầm Nguyệt không biết tại sao lại chọc giận Thẩm Hồi đến vậy, nàng ta vừa quỳ xuống, vừa nhỏ giọng cầu xin: “Nương nương bớt giận, không tốt cho sức khỏe…”
Thẩm Hồi đau thắt ruột gan. Nàng thuận tay cầm lấy dải lụa khoác trên lưng ghế, quất về phía Trầm Nguyệt.
“Hỏi ngươi đó! Ai cho phép ngươi tự ý quyết định!”
Ở Nguyên Long điện, cái tát của Thẩm Hồi đã đánh Trầm Nguyệt choáng váng. Lúc này thấy Thẩm Hồi lại đánh mình, Trầm Nguyệt lập tức đỏ hoe mắt, luống cuống nói: “Là nô tỳ sai, là nô tỳ không nên tự ý quyết định! Nương nương bớt giận, nương nương ngàn vạn lần đừng nổi giận!”
Nàng ta vừa cầu xin vừa khóc, vừa rơi lệ vừa nói: “Người là chủ tử, Trầm Nguyệt chỉ là một nô tỳ, không đáng để người tức giận như vậy. Nếu người tức giận, muốn đánh muốn phạt, sai người khác làm, đừng tự mình động tay. Nếu có thể bảo vệ nương nương, cho dù nô tỳ có c.h.ế.t cũng đáng.”
Thẩm Hồi thở hổn hển hai cái, tức giận nói: “Nói toàn chủ tử nô tỳ, ngươi đúng là hiểu quy củ!”
Trầm Nguyệt không cảm thấy mình có gì sai, vừa khóc vừa nói: “Người là chủ tử, nếu Trầm Nguyệt ngay cả hai chữ ‘trung bộc’ cũng không gánh nổi, thật có lỗi với chủ tử.”
“Ta không cần ngươi trung thành như vậy!” Thẩm Hồi tức giận đến mức lại dùng dải lụa trong tay đánh Trầm Nguyệt, “Ngươi hãy nhớ kỹ cho ta, trước khi là nô tỳ, ngươi là một con người. Một con người sống sờ sờ có hỉ nộ ái ố của riêng mình! Nam nhi chốn bùn lầy cũng có hùng tâm tranh đoạt tiền đồ, hoạn quan trong cung cũng sẽ nghĩ cách leo lên cao. Ngươi, một người không phải nô tịch, dựa vào cái gì mà tự giam mình trong thân phận nô bộc! Chẳng lẽ toàn bộ ý nghĩa cuộc sống của ngươi chính là chăm sóc ta, bảo vệ ta, định dùng cách hy sinh bản thân mình để bảo vệ chủ tử. Chẳng lẽ không thể vì bản thân mình mà mưu tính điều gì hay sao?”
Thẩm Hồi nói một hơi nhiều lời như vậy, thở hổn hển. Nước mắt bị kìm nén bấy lâu tuôn rơi, giọng nàng lập tức dịu xuống, mang theo tiếng khóc mềm mại: “Nếu ngươi xảy ra chuyện, ta phải làm sao bây giờ?”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nàng đã mất đi quá nhiều người thân.
“Trầm Nguyệt biết sai rồi!” Trầm Nguyệt vừa khóc vừa ôm lấy chân Thẩm Hồi, “Đừng thương tâm, đừng khóc, đừng khóc nữa! Trầm Nguyệt về sau nhất định sẽ bảo vệ tốt bản thân!”
Bùi Hoài Quang đến từ rất sớm, hắn ở phía bên kia bức bình phong chạm khắc, thưởng thức cơn thịnh nộ hiếm hoi của vị tiểu hoàng hậu. Hắn nhìn Thẩm Hồi dùng hết sức nắm chặt dải lụa đánh nha hoàn, ánh mắt hắn liền đuổi theo dải lụa trong tay Thẩm Hồi, bay lên rồi lại hạ xuống.
Cho dù nàng dùng hết sức lực, nhưng dải lụa rơi xuống vẫn không có lực.
Ánh mắt Bùi Hoài Quang đuổi theo dải lụa bay lên rồi lại rơi xuống, không khỏi nghĩ nếu dải lụa này rơi vào người hắn thì sẽ có cảm giác gì. Nhưng điều này không thể nào, hắn hẳn là sẽ không chọc tiểu hoàng hậu tức giận đến vậy, tiểu hoàng hậu cũng không dám đánh hắn.
Hắn đã thấy nhiều dáng vẻ ôn nhu đoan trang của Thẩm Hồi, đột nhiên thấy nàng nổi trận lôi đình, liền vô cùng thích thú thưởng thức bộ dạng tức giận của nàng, càng nhìn càng thấy thú vị.
Hắn kéo ngăn kéo bàn trang điểm của Thẩm Hồi ra, quả nhiên tìm thấy một hộp kẹo. Hắn mở nắp hộp, thấy bên trong là kẹo sữa hình con thỏ, còn ba viên. Hắn không khỏi nhíu mày.
Bùi Hoài Quang không thích mùi vị kẹo sữa.
Phía bên kia bức bình phong chạm khắc, truyền đến tiếng Thẩm Hồi lớn tiếng quở trách Trầm Nguyệt, đang nói đến “hoạn quan cũng sẽ nghĩ cách leo lên cao”, Bùi Hoài Quang không thấy trên bàn trang điểm còn kẹo nào khác, đành miễn cưỡng ăn kẹo sữa.
Thẩm Hồi khóc xong, mặt lạnh không để ý đến Trầm Nguyệt, bảo nàng xuống bôi thuốc, nghỉ ngơi. Nàng đánh Trầm Nguyệt, trong lòng vẫn đau xót.
Nàng cúi đầu, ủ rũ đi vòng qua bức bình phong chạm khắc, lúc này mới nhìn thấy Bùi Hoài Quang đang ngồi trước bàn trang điểm của nàng.
Hắn đang ăn kẹo sữa hình con thỏ trong hộp gỗ nhỏ.
Cái hộp đó… Là do Lạc thị tự tay làm, Thẩm Đình mang vào cung, Thẩm Hồi không nỡ ăn hết một lần, mỗi ngày chỉ ăn một viên.
Mỗi lần ăn một viên, Thẩm Hồi đều đếm xem trong hộp còn lại bao nhiêu viên. Trong hộp gỗ nhỏ hẳn là còn ba viên kẹo sữa.
Mà bây giờ, nàng trơ mắt nhìn Bùi Hoài Quang bỏ viên kẹo sữa cuối cùng trong hộp gỗ nhỏ vào miệng.
Thẩm Hồi ngẩn người ngẩng đầu, nhìn Bùi Hoài Quang. Đôi mắt nàng vừa khóc xong ửng đỏ.
Bùi Hoài Quang liền thấy đôi mắt ướt đỏ của nàng dần dần tràn đầy vẻ đau lòng.
【Tác giả có lời muốn nói】
Bùi: Vợ ta đánh người thật mạnh, chậc chậc