HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 55
Cập nhật lúc: 2024-11-30 07:01:29
Lượt xem: 184
Hoạn Sủng - Chương 55: Run Rẩy
Chương 55:
Trong tĩnh thất, hương mộc lan thoang thoảng cháy. Mùi mộc lan nồng đậm, át đi cả mùi ngọc đàn trên người Bùi Hoài Quang.
Tĩnh thất đơn sơ, giường cũng chỉ là giường ván gỗ mộc mạc.
Bùi Hoài Quang ngồi bên mép giường gỗ. Hắn nắm lấy mắt cá chân Thẩm Hồi, đặt lên đùi mình, xỏ giày tất cho nàng.
Thẩm Hồi nghiêng đầu, yên lặng nhìn hắn.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Còn muốn nữa không?" Bùi Hoài Quang hỏi.
Thẩm Hồi đỏ mặt lắc đầu.
Bùi Hoài Quang xỏ xong giày tất cho nàng, đặt chân nàng xuống, rồi đứng dậy.
Thẩm Hồi vội vàng kéo lấy vạt áo hắn.
Bùi Hoài Quang quay đầu nhìn nàng.
Thẩm Hồi lại cúi gằm mặt, ánh mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt vạt áo Bùi Hoài Quang của mình. Nàng chậm rãi buông tay.
Bùi Hoài Quang chậm rãi xoay chiếc nhẫn ngọc đen trên ngón trỏ, không hỏi han, cũng không rời đi, chỉ nhìn Thẩm Hồi, chờ nàng mở lời lần nữa. Hắn cũng đại khái nắm được tính tình của vị tiểu hoàng hậu này. Nàng thường như vậy, muốn nói gì đó, nhưng lại vì đủ loại lý do không thể mở miệng mà ngậm chặt môi. Nhưng một khi tiểu hoàng hậu này đã có chủ ý gì trong lòng, thì không thể kìm nén được, chẳng bao lâu sau, nàng sẽ tự mình đấu tranh tư tưởng một phen, rồi lại nói ra những lời vốn định nói.
Quả nhiên, không lâu sau, Thẩm Hồi lại kéo vạt áo Bùi Hoài Quang. Sau đó, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Bùi Hoài Quang.
"Giết hắn đi. Nói với thiên hạ rằng nội nhân của ngươi là đương kim hoàng hậu, cũng là thái hậu tương lai." Ánh mắt nàng sáng rực, khóe mắt còn vương chút nước mắt nhỏ vụn vừa khóc.
Bùi Hoài Quang khẽ cười một tiếng, nói: "Nương nương vẫn nên nghĩ xem tối nay thị tẩm thế nào đã."
"Không cần." Thẩm Hồi đứng dậy, bàn tay nắm vạt áo Bùi Hoài Quang men theo eo hắn chậm rãi tiến lên, hai tay vòng qua eo Bùi Hoài Quang, ôm lấy hắn.
Nàng áp mặt vào lưng Bùi Hoài Quang, nhỏ nhẹ nói: "Một lát nữa về cung, bản cung sẽ trực tiếp đi từ mật đạo đến Thương Thanh các, nằm lì trên giường bạch ngọc, không đi đâu cả. Cho dù trong cung vì hoàng hậu mất tích mà rối loạn, bản cung cũng mặc kệ."
Bùi Hoài Quang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thẩm Hồi, kéo nàng ra trước mặt, hắn cúi đầu nhìn nàng: "Sáng nay còn liếc mắt đưa tình với ta, bây giờ đã bắt đầu giở trò mè nheo rồi, nương nương còn muốn mặt mũi nữa không?"
"Không cần nữa," Thẩm Hồi khẽ lắc đầu, hai má ửng hồng, "Bản cung chỉ cần chưởng ấn thôi."
Bùi Hoài Quang nheo mắt nhìn Thẩm Hồi một lúc lâu, nhướng mày.
Hắn biết rõ đây không phải là lời nói thật lòng của tiểu hoàng hậu, chỉ là những lời dỗ dành, hơn nữa còn là kiểu dỗ dành vụng về nhất.
Nhưng Bùi Hoài Quang không giống như thường ngày, mở miệng chế giễu trêu chọc vạch trần nàng.
...
Về đến cung, Thẩm Hồi cũng không thật sự đi thẳng từ mật đạo đến Thương Thanh các. Mà là gặp Du Trạm trước. Sáng nay, Du Trạm vội vã trở về Thái y viện, tra cứu một số sách y dược, rồi lấy một ít dược liệu, trước khi Thẩm Hồi hồi cung, hắn đã đến Chiêu Nguyệt cung trước một bước, vừa chờ Thẩm Hồi hồi cung ở thiên điện, vừa tự mình sắc thuốc.
"Nương nương dùng thuốc này đã lâu, chất độc tích tụ trong cơ thể nương nương ngày qua ngày, không phải chỉ một bát thuốc là có thể trừ tận gốc. Thần đã kê đơn cho nương nương, mỗi ngày sáng tối uống một bát thuốc, từ từ bức độc tố ra khỏi cơ thể."
Thẩm Hồi gật đầu, vội vàng nhận lấy bát thuốc to từ tay cung nữ. Nàng hai tay bưng bát thuốc, từng ngụm từng ngụm uống, một hơi uống cạn bát thuốc.
Mấy cung nữ đứng bên cạnh nhìn Thẩm Hồi uống thuốc, đều cảm thấy đắng ngắt.
Thẩm Hồi từ khi sinh ra, còn chưa cai sữa đã phải uống thuốc. Thuốc tuy đắng, nhưng đối với nàng mà nói cũng không phải là không thể chịu đựng được.
Du Trạm thấy Thẩm Hồi đã uống hết thuốc. Hắn cân nhắc lời nói, mới nói: "Nương nương còn nhớ lúc nhỏ, ngoại tổ phụ của thần thường dặn dò nương nương điều gì không?"
"Đương nhiên nhớ." Thẩm Hồi gật đầu, "Thần y nói chữa bệnh cứu người, châm cứu thuốc thang chỉ là một mặt, ý chí của người bệnh càng quan trọng hơn. Ông ấy còn khen ta ý chí kiên cường đấy."
Du Trạm gật đầu, nói: "Lần này cũng vậy. Căn bệnh dai dẳng của nương nương cũng có điểm tương đồng với việc cai rượu, cần nương nương dựa vào ý chí để vượt qua."
Thẩm Hồi sững người, hiểu ra ý của Du Trạm, có chút không tự nhiên gật đầu lia lịa.
Du Trạm cũng không tiện nói nhiều về chuyện này, đứng dậy cáo lui. Hắn vừa ra khỏi Chiêu Nguyệt cung, không ngờ tuyết nhỏ bắt đầu rơi.
Du Trạm quay đầu nhìn Chiêu Nguyệt cung, thở dài.
Hắn không đứng lâu trong tuyết rơi, nhanh chóng đi về Thái y viện. Lý do hắn nói với Thẩm Hồi rằng nàng phải tự mình vượt qua, cũng là vì hắn biết rõ tác dụng của bát thuốc kia rất hạn chế. Hắn vội vàng trở về Thái y viện, nghiên cứu lại phương thuốc mới, phương thuốc có thể giải độc triệt để. Hắn mơ hồ đã có cách, nhưng cách đó thiếu một vị thuốc dẫn không thể nào có được, cần hắn phải lật giở rất nhiều sách y dược, tìm ra một loại thay thế.
Du Trạm đi trong tuyết, bỗng nhiên nhớ tới lời của ngoại tổ phụ.
Ngoại tổ phụ trách mắng hắn: "Nguyên Trừng, đừng phụ lòng thiên phú xuất chúng của con!"
Hắn đã nói gì?
Hắn nói: "Nếu có thể nghiên cứu ra y thuật cải tử hoàn sinh, cũng chỉ cứu được một người. Bách tính lê dân bị bệnh tật giày vò cần, không phải chỉ có thần y mới có thể chữa trị. So với việc lưu danh sử sách y học, có thể chữa bệnh cho nhiều người hơn, Nguyên Trừng tâm hướng về, càng nghĩa bất dung từ."
Nhưng giờ phút này, bông tuyết lạnh lẽo rơi trên mặt, Du Trạm lần đầu tiên trách y thuật của mình không tinh thông, không thể chữa khỏi bệnh cho người mình muốn chữa.
...
Buổi tối, Trầm Nguyệt lo lắng hỏi: "Nương nương, có cần chuẩn bị nghênh giá không?"
"Bệ hạ sẽ không đến đâu." Thẩm Hồi nói chắc chắn.
Trầm Nguyệt lại hỏi: "Vậy... vẫn đến Thương Thanh các chứ ạ?"
Thẩm Hồi nhớ tới lời căn dặn của Du Trạm. Nàng lắc đầu, cũng không đi. Nàng đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, kéo ngăn kéo nhỏ bên dưới ra, lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ đặt bên trong.
Đó là kẹo đường Thẩm Đình mang đến cho nàng tối qua.
Trầm Nguyệt liếc mắt nhìn, nói: "Đại phu nhân lại tự tay nấu kẹo sữa cho nương nương rồi."
"Ừm." Thẩm Hồi gật đầu, lấy ra một viên kẹo sữa hình con thỏ ăn, để át đi vị đắng của thuốc còn sót lại trong miệng.
Trong chiếc hộp nhỏ này tổng cộng có mười viên kẹo sữa. Tối qua vừa nhận được, Thẩm Hồi đã ăn ngay một viên, rồi lại hào phóng cho Tề Dực một viên. Bây giờ bên trong chỉ còn bảy viên. Thẩm Hồi đóng nắp hộp lại, cẩn thận cất đi. Nàng định mỗi ngày ăn một viên.
Thẩm Hồi từ nhỏ sống trong nhung lụa, cho dù Thẩm Nguyên Hồng bán hết gia sản bố thí cho người nghèo, cũng chưa từng để Thẩm Hồi chịu thiệt thòi dù chỉ một chút, nàng ăn mặc đều là thứ tốt nhất. Nàng không thiếu thứ gì, cho nên đặc biệt coi trọng những món quà do người khác tự tay làm.
Trước khi ngủ, Thẩm Hồi cố ý mở cửa sổ. Nhưng đến đêm, loại thuốc kỳ lạ trong cơ thể nàng quả nhiên lại bắt đầu phát tác. Thẩm Hồi nhớ lời Du Trạm, nàng ôm chăn cắn môi cố gắng kìm nén.
Mồ hôi lạnh ướt đẫm y phục.
Thẩm Hồi hai tay siết chặt giấu dưới gối, cố gắng kiềm chế, cả người cứng đờ, không cho phép mình cử động. Đêm khuya tĩnh mịch, mỗi khoảnh khắc đều trở nên dài dằng dặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-55.html.]
Sau một hồi dằn vặt chịu đựng, Thẩm Hồi loạng choạng xuống giường, nàng từ ngăn kéo của chiếc tủ nhỏ đầu giường, lật tìm ra dương vật giả. Nàng đi đến trước bàn, run rẩy rót nước ấm vào lỗ rỗng của dương vật giả.
Nước ấm b.ắ.n ra ngoài, rơi vào tay nàng.
"Ta... ta đang làm gì vậy..." Thẩm Hồi ngã ngồi xuống đất, dương vật giả trong tay rơi xuống, nước ấm làm ướt vạt váy nàng.
Nàng nhìn dương vật giả rơi trên mặt đất bằng đôi mắt trống rỗng, mấy lần muốn đưa tay ra nhặt.
"Không, không được. Thẩm Hồi, ngươi không thể như vậy..." Thẩm Hồi lẩm bẩm nói với chính mình.
Nàng quay đầu lại, nhìn về phía giá sách. Trong mắt nàng là khao khát, cũng là tuyệt vọng.
Mật đạo đen ngòm kia dẫn đến nơi nào, là chốn cực lạc, cũng là địa ngục vạn kiếp bất phục.
Không được.
Thẩm Hồi gian nan đứng dậy, lảo đảo đi đến chiếc giường dài cạnh cửa sổ, nàng run rẩy lục lọi trong giỏ kim chỉ, run run cầm lấy cây kéo, chĩa vào cánh tay mình.
Thẩm Hồi sợ đau. Rất sợ rất sợ.
Nhưng mà...
Thẩm Hồi cắn răng, siết chặt cây kéo trong tay, vẫn cứa xuống cánh tay mình. Máu từ hai bên lưỡi kéo trào ra, rồi dần dần chảy ra, từng giọt m.á.u lăn xuống.
Đau, đau quá đau quá.
Nhưng Thẩm Hồi lại yếu ớt cong môi.
-- Cảm giác đau đớn khiến cho ham muốn trong cơ thể nàng nhạt đi.
Ba ngày tiếp theo, Thẩm Hồi không hề bước chân ra khỏi phòng ngủ. Mỗi ngày nàng đều ngoan ngoãn làm theo lời dặn của thầy thuốc, sáng tối uống một bát thuốc to, buổi tối ăn một viên kẹo sữa, sau đó chuẩn bị sẵn nước lạnh để uống ở đầu giường, rồi nằm xuống sớm. Cho dù, nàng căn bản là không ngủ được. Mỗi khoảnh khắc trong đêm đều là sự dày vò. Nàng ghi nhớ lời Du Trạm, cứ coi như mình đang dựa vào ý chí để cai rượu.
Thật sự nhịn không được, nàng liền lấy cây kéo giấu dưới gối ra, dùng lưỡi kéo sắc nhọn cứa vào cánh tay mình.
Cánh tay trắng nõn mịn màng, chi chít vết thương, m.á.u thịt be bét.
Ba ngày nay, Bùi Hoài Quang dường như biết được ý định của Thẩm Hồi, cũng không xuất hiện trước mặt nàng.
Ban đầu Thẩm Hồi còn lạc quan nghĩ rằng sự kỳ lạ của cơ thể sẽ giảm dần theo từng ngày, nàng nhất định có thể trở lại bình thường. Nhưng đến tối ngày thứ tư, cơn đau trên cánh tay cũng không thể ngăn cản được ham muốn trong cơ thể. Từng giọt m.á.u rơi xuống không thể làm dịu đi chút nào, hoàn toàn mất tác dụng.
Thẩm Hồi đau đớn cuộn tròn người lại.
Thẩm Hồi trong cơn mê man cầm lấy cây đèn, đẩy cửa mật đạo ra, thậm chí còn không mang giày, loạng choạng bước vào mật đạo.
Mật đạo tối tăm và dài hunhút, chỉ có ánh sáng le lói từ cây đèn trên tay nàng.
Thẩm Hồi cứ đi mãi cứ đi mãi, chỉ muốn gặp Bùi Hoài Quang, nhưng khi nàng thật sự nhìn thấy bóng dáng Bùi Hoài Quang xuất hiện ở phía xa mật đạo, thì bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Không, không thể uổng phí công sức!
Nàng dùng lý trí cuối cùng, quay đầu bỏ chạy, loạng choạng.
Thẩm Hồi ngã xuống, cây đèn trên tay rơi xuống, tắt ngúm. Nàng vừa khóc vừa mò mẫm, thế nào cũng không tìm thấy cây đèn dẫn đường. Tối om, nàng không nhìn thấy gì cả.
Thẩm Hồi nghe thấy tiếng bước chân của Bùi Hoài Quang ngày càng gần, cơ thể nàng càng hưng phấn, nhưng trong lòng nàng lại càng tuyệt vọng. Nàng vừa khóc vừa nói: "Tránh xa ta ra... van ngươi..."
Nhưng trong ký ức cuối cùng của Thẩm Hồi, là nàng đứng dậy mò mẫm tìm Bùi Hoài Quang, điên cuồng hôn hắn.
Trong bóng tối mịt mùng, Bùi Hoài Quang cúi đầu, nhìn thấy rõ sự tuyệt vọng đong đầy trong đôi mắt mơ màng của Thẩm Hồi.
...
Khi Thẩm Hồi tỉnh dậy, nàng chưa bao giờ cảm thấy tỉnh táo như vậy.
Nàng quay đầu lại, nhìn Bùi Hoài Quang đang ngủ say bên cạnh một lúc lâu. Sau đó, nàng lặng lẽ xuống giường, giẫm lên ghế đẩu trèo lên bệ cửa sổ.
Nếu ngay cả cơ thể của mình cũng không thể kiểm soát, sống không bằng chết.
Từ nhỏ đã bị bệnh tật dày vò, nàng đã vô số lần có ý định tự tử, mỗi lần đều được lý trí kéo lại. Lần này, nàng lại đứng bên bờ vực thẳm.
Gió lạnh thổi vào mặt, khiến nước mắt trên mặt nàng cũng lạnh buốt.
Xa xa, bên ngoài rừng ngọc đàn, là những cung điện nguy nga tráng lệ.
Không được...
Đôi mắt trống rỗng của Thẩm Hồi dần dần lấy lại thần sắc. Nàng không thể ích kỷ như vậy. Nếu cứ thế mà ra đi, người nhà sẽ đau lòng đến nhường nào. Tiếng thở dài của phụ thân, nước mắt của mẫu thân, còn có huynh trưởng thất lạc mà tìm lại được, ngoại tổ mẫu ở Giang Nam xa xôi, tẩu tẩu coi nàng như tỷ muội, Minh Ngọc, Dực nhi... còn có Trầm Nguyệt, Thập Tinh bên cạnh nàng...
Càng ngày càng nhiều gương mặt hiện lên trong tâm trí, ý chí sinh tồn trong lòng Thẩm Hồi càng lúc càng mãnh liệt.
Cuối cùng, đôi mắt nàng lại sáng lên, lấp lánh như ngàn sao.
Thẩm gia không có kẻ hèn nhát. Cho dù nàng phải chết, cũng phải c.h.ế.t cho có ý nghĩa. Nếu thật sự không sống nổi nữa, chi bằng xin Du thái y cho nàng độc dược, dùng thân thể ngày càng mất kiểm soát này làm mồi nhử, g.i.ế.c c.h.ế.t tên hoàng đế chó c.h.ế.t kia, cùng hắn đồng quy vu tận!
Đúng vậy, cho dù phải chết, cũng phải kéo theo tên hôn quân dâm loạn kia c.h.ế.t chung!
Trái tim trong lồng n.g.ự.c đập thình thịch, Thẩm Hồi nhìn những cung điện xa xa, ánh mắt kiên định quyết liệt.
"Ngươi cút xuống cho ta!" Giọng nói của Bùi Hoài Quang the thé khác thường, lại ẩn chứa một tia run rẩy.
Bùi Hoài Quang không biết ma quỷ xui khiến thế nào mà xuất hiện sau lưng nàng, đột nhiên lên tiếng, khiến Thẩm Hồi giật mình. Thẩm Hồi khẽ "a" một tiếng, chân mềm nhũn, cả người ngã nhào ra ngoài cửa sổ. Cảm giác mất trọng lực khiến đôi mắt vừa rồi còn tràn đầy kiên nghị của Thẩm Hồi nhanh chóng bao trùm bởi sự kinh hoàng hoảng sợ.
Bàn tay đang vùng vẫy đáng lẽ không thể nắm được gì, nhưng lại có thứ vải mềm mại lướt qua đầu ngón tay. Thẩm Hồi sững người, còn chưa kịp mở mắt ra, cảm giác mất trọng lực đã biến mất, tiếp theo là mùi ngọc đàn quen thuộc.
Gió rít gào thổi tới, thổi tung mái tóc dài của nàng, phất phơ trên mặt.
Nàng không mở mắt, mà cẩn thận thở phào nhẹ nhõm, rồi khẽ quay đầu, vùi mặt vào lồng n.g.ự.c Bùi Hoài Quang.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Thuận Tuế và Thuận Niên bị đánh thức, khoác áo ngoài đi ra khỏi phòng. Rồi bọn họ nhìn thấy Bùi Hoài Quang mặc y phục màu đỏ sẫm, đang ôm hoàng hậu nương nương, đứng chân trần trên con đường lát gạch xanh. Mái tóc dài xõa xuống che khuất nửa gương mặt âm trầm của hắn.
Thuận Tuế và Thuận Niên nhìn nhau, rồi đồng loạt cúi đầu, không dám nhìn lung tung. Bọn họ lặng lẽ lui về phòng, cũng không ngủ tiếp nữa, mà chờ đợi phân phó.
Bùi Hoài Quang cúi đầu, nhìn tiểu hoàng hậu trong lòng.
Cơn gió không ngừng thổi tới, thổi tung mái tóc hắn, những sợi tóc bay phấp phới cắt ngang tầm nhìn của hắn khi đang nhìn Thẩm Hồi. Hắn nhìn khóe mắt Thẩm Hồi, có một vệt đỏ sẫm.