HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 52
Cập nhật lúc: 2024-11-30 06:39:44
Lượt xem: 163
Chương 52: Chương 052 - Ôm
【Chương năm mươi hai】
Một lát sau, những người tham gia tiệc Tất niên đều biết, người bị Bùi Hoài Quang xách cổ áo đập c.h.ế.t là... Cẩm vương.
Một tên hoạn quan, trong cung, trước mặt hoàng thân quốc thích, tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t vương gia.
Niềm vui mừng năm mới dường như tan biến hết, chỉ còn lại sự lo lắng sợ hãi.
Hiện giờ hoàng thất còn sống, chỉ còn lại Khang vương, Chú vương và Nguyệt vương. Ba vị vương gia này đều được phong đất ở rất xa kinh thành. Giờ kinh thành đang là thời điểm rối ren, Chú vương và Khang vương cũng mới tới kinh thành hôm kia. Cũng dự định, sau khi ăn Tết, sẽ sớm trở về đất phong.
Chú vương và Khang vương nhìn nhau, đều nhìn thấy sự tức giận và sợ hãi giống nhau trong mắt đối phương. Tức giận vì một tên hoạn quan dám chà đạp lên uy nghiêm của hoàng thất, làm loạn thiên hạ. Nhưng lại biết không thể chống lại, không thể không sợ hãi, lo lắng mình cũng sẽ giống như Cẩm vương.
Nguyệt vương hôm nay không tới. Nguyệt vương là hoàng tử út của tiên đế, từ nhỏ ốm yếu, lấy cớ thân thể không khỏe, đã ba bốn năm không vào kinh.
Bùi Hoài Quang từ dòng Ly Nhã đi lên, quần áo và giày từ đầu gối trở xuống đều ướt sũng. Lập tức có nội thị bưng khăn bông khô chạy tới, quỳ bên chân hắn, nhanh chóng lau nước trên chân cho hắn.
Bùi Hoài Quang chỉ dừng bước một chút, để bọn họ lau qua loa, rồi tiếp tục đi về phía trước, đi đến trước mặt hoàng đế, chậm rãi nói: "Nhận được mật báo, Cẩm vương có ý định mưu phản hành thích, muốn áp giải tới Chiêu Ngục thẩm vấn, Cẩm vương chống cự, đành phải xử lý tại chỗ."
Trong bữa tiệc yên tĩnh, giọng nói nhàn nhạt của Bùi Hoài Quang lọt vào tai mọi người.
Hoàng đế thở dài, nói: "Không ngờ hoàng đệ lại có ý đồ như vậy, may mà có Hoài Quang ở đây!"
Đột nhiên có một vị võ tướng họ Triệu đứng dậy, lớn tiếng chất vấn: "Xin hỏi Đông xưởng có bằng chứng bắt người không? Cẩm vương muốn mưu phản hành thích chẳng lẽ chỉ dựa vào lời nói của ngươi sao?"
Bùi Hoài Quang vo tròn khăn tay ướt đã lau tay, đưa cho nội thị bên cạnh. Hắn thần sắc nhàn nhạt, không có biểu cảm gì, rồi lại nói: "Đông xưởng bắt người tự nhiên có bằng chứng. Ta không chỉ có bằng chứng mưu phản của Cẩm vương, còn nghi ngờ Triệu tướng quân có liên quan đến vụ án mưu phản của Cẩm vương. Mời Triệu tướng quân đến Đông xưởng một chuyến, điều tra rõ ràng."
"Ngươi ngậm m.á.u phun người!"
Bùi Hoài Quang vẫy tay, Phục Nha lập tức dẫn người của Đông xưởng xông lên, bịt miệng Triệu tướng quân, đưa ra khỏi bữa tiệc.
Thẩm Hồi đứng từ xa lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, trong lòng không có bao nhiêu vui mừng vì Cẩm vương chết.
Vốn đã đến lúc kết thúc tiệc Tất niên, lại đúng lúc xảy ra chuyện như vậy, bữa tiệc cũng tan.
.
Khi Bùi Hoài Quang trở về Thương Thanh các, Thẩm Hồi đã đợi ở đó. Nàng ngồi bên cửa sổ tầng ba Thương Thanh các, trêu chọc con vẹt trong lồng.
"Ta! Ta! Ta!"
Con vẹt đột nhiên kêu lên, Thẩm Hồi giật mình. Nàng vội vàng treo lồng chim lên móc treo, quay đầu nhìn Bùi Hoài Quang, muốn nói gì đó, lại suy nghĩ một chút, rồi nuốt lời muốn nói xuống.
Bùi Hoài Quang liếc mắt đã nhìn thấu, nói: "Nương nương muốn nói gì thì cứ nói thẳng."
Thẩm Hồi lúc này mới cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Chưởng ấn không nên làm như vậy."
"Nương nương thật vô tâm, lại còn không biết điều." Giọng điệu Bùi Hoài Quang nhàn nhạt, không nghe ra được cảm xúc gì.
Thẩm Hồi ngẩng đầu dũng cảm nhìn Bùi Hoài Quang, nói: "Hắn phạm tội, lẽ ra phải đưa đến Hình bộ, xử lý theo luật."
Nàng không muốn tha cho Cẩm vương, nhưng không đồng tình với cách Bùi Hoài Quang g.i.ế.c người trước mặt mọi người như vậy. Nếu luật pháp không ổn, thì nên thay đổi luật pháp từ gốc rễ, chứ không phải tự ý dùng hình phạt riêng.
Biết nàng không phải là người lương thiện một cách mù quáng, Bùi Hoài Quang mới nói: "Được thôi, lần sau sẽ đưa đến Hình bộ."
Thẩm Hồi cau mày. Người ta đã c.h.ế.t rồi, còn lần sau nào nữa...
"Còn nữa..." Thẩm Hồi do dự một chút, "Triệu tướng quân..."
"Nương nương." Bùi Hoài Quang trực tiếp cắt ngang lời Thẩm Hồi, "Cho dù không có chuyện hôm nay, hắn cũng không sống nổi. Muốn trách thì trách hắn năm xưa đã tham gia vào trận chiến không nên tham gia."
Thẩm Hồi nhíu mày nhìn Bùi Hoài Quang, cẩn thận suy nghĩ lời hắn nói.
Bùi Hoài Quang "chậc" một tiếng, có chút cáu kỉnh kéo kéo cổ áo. Hắn làm việc từ trước đến nay chưa từng giải thích với ai, cảm giác giải thích với người khác này thật không tốt. Sự cáu kỉnh trong lòng ngày càng tăng, sắc mặt Bùi Hoài Quang cũng trầm xuống, hắn nhìn chằm chằm vào Thẩm Hồi đang đứng bên cửa sổ, chậm rãi nói một câu không đầu không đuôi: "Nương nương nên cảm thấy may mắn vì phụ thân ngươi chưa từng tham gia."
Tâm tư Thẩm Hồi xoay chuyển nhanh chóng. Tham gia? Trận chiến? Tham gia trận chiến gì?
Quần áo ướt sũng dính vào người, rất khó chịu, Bùi Hoài Quang không muốn nói nhảm với Thẩm Hồi nữa, xoay người định rời đi.
"Còn nữa..."
Bùi Hoài Quang vừa xoay người đã dừng bước, hắn nhắm mắt lại, rồi mở ra, sau đó mới nói: "Nương nương còn muốn nói lời lẽ chính nghĩa gì nữa?"
"Cảm ơn..." Thẩm Hồi cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, giọng nói nhỏ xíu.
Bùi Hoài Quang im lặng một lúc, rồi lại bước đi.
"Còn nữa..."
Bùi Hoài Quang thở dài, lập tức xoay người, sải bước về phía Thẩm Hồi, hắn đi vài bước đến trước mặt Thẩm Hồi, siết eo nàng, bế nàng lên đặt ngồi trên bệ cửa sổ.
Thẩm Hồi kêu lên một tiếng, sợ ngã ra ngoài cửa sổ. Một tay nắm lấy khung cửa sổ, một tay nắm lấy vạt áo Bùi Hoài Quang.
Con vẹt trong lồng cũng giống như Thẩm Hồi, giật mình vỗ cánh, kêu lên: "Chưởng ấn! Chưởng ấn! Chưởng ấn!"
Thẩm Hồi nhìn chằm chằm vào sắc mặt Bùi Hoài Quang, cẩn thận dịch người sang một bên, dựa vào khung cửa sổ.
Bùi Hoài Quang cúi người xuống, ép Thẩm Hồi vào góc tường. Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào Thẩm Hồi, trong mắt đen láy ẩn chứa lửa giận, nhưng động tác vuốt ve má Thẩm Hồi lại dịu dàng.
"Nương nương, còn chưa nói xong sao?" Hắn chậm rãi hỏi, giọng điệu thong thả đó không nghe ra được chút nào là không vui.
Thẩm Hồi cắn môi nhìn hắn, không nói gì.
Bùi Hoài Quang bèn vỗ vỗ mặt nàng, nói: "Nói đi, lại muốn nói lời nhảm nhí gì mà ta không thích nghe nữa."
"Năm mới rồi."
Bùi Hoài Quang tăng thêm lực vỗ mặt nàng, giọng điệu cũng nặng nề hơn: "Nói tiếng người cho ta."
"Ta mang cơm tất niên tới." Thẩm Hồi siết c.h.ặ.t t.a.y đang nắm vạt áo Bùi Hoài Quang, lòng bàn tay nắm thêm một chút vải. Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng không ăn gì trong bữa tiệc, cũng chú ý thấy hắn cũng chưa ăn gì.
Ở phía xa, vẫn có thể nghe thấy tiếng pháo nổ mơ hồ.
Bùi Hoài Quang im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-52.html.]
Một lúc lâu sau, Thẩm Hồi nhỏ giọng lầm bầm: "Ta cũng đâu có làm gì, sao lại chọc Chưởng ấn không vui rồi..."
Bùi Hoài Quang im lặng thêm một lúc nữa, mới nói: "Cơm tất niên là nương nương tự mình làm sao?"
Thẩm Hồi lảng tránh ánh mắt. Nàng ho nhẹ một tiếng, nói: "Ta không biết làm..."
Thẩm Hồi ngay cả nước cũng không biết đun, làm sao có thể làm cơm tất niên.
Bùi Hoài Quang siết eo Thẩm Hồi, bế nàng xuống khỏi bệ cửa sổ. Thẩm Hồi theo bản năng ngã về phía trước, ngã vào lòng Bùi Hoài Quang.
Bùi Hoài Quang cúi đầu liếc nhìn nàng: "Tiểu thư đài các đến đứng cũng không vững."
Thẩm Hồi lại kinh ngạc vì người Bùi Hoài Quang ướt sũng. Nàng cúi đầu, nhìn quần áo ướt đẫm của Bùi Hoài Quang. Nàng đưa tay, cởi dây lưng trên eo Bùi Hoài Quang.
Bùi Hoài Quang lùi lại một bước, tránh đi.
Thẩm Hồi sửng sốt, vội vàng giải thích: "Quần áo Chưởng ấn đều ướt hết rồi, tuy Chưởng ấn không sợ lạnh, nhưng vẫn nên thay một bộ khác đi."
"Yên tâm, hơi ẩm không nhiễm vào người nương nương được đâu." Bùi Hoài Quang xoay người đi lên lầu, đến phòng tắm trên tầng năm để tắm rửa thay quần áo.
Thẩm Hồi đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng Bùi Hoài Quang, tâm sự ngày càng nặng nề.
.
Xán Châu đang đợi trong phòng nhỏ ở tầng một. Nàng gần như mỗi tối đều ngủ ở đây, đã rất quen thuộc với nơi này. Nàng nằm trên trường kỷ, ngón tay gõ gõ vào gối. Một lúc sau, nàng nhảy xuống khỏi trường kỷ, nhanh chóng bước ra khỏi phòng nhỏ, đi tìm Thuận Tuế và Thuận Niên đang ngồi cắn hạt dưa.
"Là Hạ tỷ tỷ à. Có muốn cùng ăn chút trái cây không?" Thuận Tuế cười nói rồi đứng dậy.
Thuận Niên cũng đứng dậy theo, nói: "Mau ngồi đi."
"Không cần đâu, ta không ngồi nữa. Làm phiền hai người đưa cái này cho Vương Lai." Xán Châu dừng một chút, "Cũng không cần hai người cố ý chạy một chuyến, chỉ cần khi nào nhìn thấy hắn thì đưa cho hắn là được!"
Xán Châu đưa ra một đôi giày được bọc lại, giày đế mềm ngàn lớp, là do nàng tự tay làm.
Thuận Niên không nhận.
Thuận Tuế cười nói: "Tỷ tỷ sao không tự mình đưa cho Vương Lai?"
Xán Châu nhíu mày, thuận miệng nói: "Hắn bận, ta không gặp được hắn."
Thuận Tuế hất cằm, cười nói: "Tỷ tỷ quay đầu lại là nhìn thấy rồi."
Xán Châu ngẩn người, kinh ngạc quay đầu lại, quả nhiên thấy Vương Lai đang đứng ở sân, nhìn về phía nàng. Xán Châu há miệng, định nói gì đó, rồi lại cau mày, ôm đôi giày vốn định tặng cho Vương Lai vào ngực, xoay người bỏ đi, tức giận quay về phòng trong góc.
Vương Lai nhanh chóng đuổi theo.
Xán Châu bước vào phòng, xoay người định đóng cửa lại. Vương Lai đưa tay chặn cửa.
"Buông tay!" Xán Châu vừa định đá Vương Lai, ánh mắt lại rơi vào bàn tay đang quấn băng gạc của hắn, khựng lại, động tác đóng cửa cũng nhẹ nhàng hơn, nàng không nhịn được hỏi: "Sao lại bị thương nữa rồi?"
"Không có gì, chỉ bị đứt mất mấy ngón tay thôi." Vương Lai bước vào, đóng cửa lại.
Bên kia Thuận Niên và Thuận Tuế tò mò nhìn về phía này, cười hì hì. Thuận Niên thuận miệng nói gì đó, một tràng pháo hoa nổ vang trời át đi lời hắn. Chờ khi tiếng pháo đã tắt, hai người cùng quay vào phòng, Thuận Tuế hỏi: "Ngươi vừa nói gì vậy?"
"Ta nói, năm mới rồi, cũng muốn có một cô vợ nhỏ mềm mại." Thuận Niên đáp.
Thuận Tuế cười ha hả hai tiếng, lại đ.ấ.m hắn hai cái, cùng nhau bước vào phòng, tiếp tục vừa ăn hạt dưa vừa kể chuyện thú vị trong cung ngoài cung.
.
Khi Bùi Hoài Quang từ phòng tắm bước ra, liền thấy Thẩm Hồi ngồi ở bậc thang cao nhất, đầu nghiêng nghiêng, ngủ gật đến sắp ngã.
Buổi tối ngủ hai canh giờ rồi mà vẫn còn buồn ngủ sao?
Bùi Hoài Quang bước lên lầu, đi tới trước mặt Thẩm Hồi, nàng vẫn nhắm mắt, đầu gục xuống, hoàn toàn không hay biết.
Bùi Hoài Quang dẫm lên dải lụa khoác trên người Thẩm Hồi đang buông thõng xuống đất, kéo về phía sau. Thân thể Thẩm Hồi theo đó lảo đảo, lúc này mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Bùi Hoài Quang, khẽ nói: "Ôm ôm..."
Nàng đưa tay về phía Bùi Hoài Quang, muốn nắm lấy vạt áo hắn.
Ánh mắt Bùi Hoài Quang thoáng qua một tia kinh ngạc, đánh giá lại nàng.
Thẩm Hồi chớp chớp mắt, dường như mới nhận ra mình vừa nói gì. Nàng giật mình, cả người run lên. Nàng lúng túng muốn tìm cớ che giấu lời nói vừa rồi, nhưng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra cách nào để giải thích. Thôi thì không giải thích nữa, nàng vội vàng vịn tay vịn cầu thang đứng dậy, nói: "Chúng ta đi ăn cơm tất niên thôi."
Nói là cơm tất niên, theo phong tục, cũng chỉ là bánh chẻo mà thôi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Lúc ăn bánh chẻo, Thẩm Hồi vẫn tỏ ra rất buồn ngủ, luôn trong trạng thái thiếu sức sống.
Thậm chí sau đó đi rửa mặt súc miệng, đều là Bùi Hoài Quang giúp nàng.
"Nương nương lại buồn ngủ rồi sao?" Bùi Hoài Quang hỏi.
Có lẽ là nước rửa mặt lạnh, xua tan đi cơn buồn ngủ của nàng, tinh thần cũng tỉnh táo hơn một chút, không còn buồn ngủ như vừa rồi nữa.
"Đã muộn rồi, nên nghỉ ngơi thôi." Bùi Hoài Quang chậm rãi nắm lấy tay Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi gật đầu, đi theo Bùi Hoài Quang lên lầu.
Bùi Hoài Quang lặng lẽ ấn ngón tay lên mạch của Thẩm Hồi, một lát sau, nhíu mày. Hắn quay đầu nhìn Thẩm Hồi bên cạnh.
Thẩm Hồi hoàn toàn không hay biết, nàng đi tới phòng ngủ, ngáp dài rồi nằm xuống giường.
Bùi Hoài Quang đứng im lặng trước giường một lúc, rồi xoay người đi tới cửa sổ, đẩy cửa sổ ra một khe hở nhỏ, để gió lạnh nhẹ nhàng thổi vào.
Khi họ trở về, đã là cuối canh giờ Tý. Giờ cách trời sáng cũng không còn bao lâu nữa. Sáng mùng một còn có quốc yến quan trọng hơn, sẽ bận rộn hơn cả đêm ba mươi.
Bùi Hoài Quang ra ngoài một chuyến, lấy một số thứ trở về. Hắn tắt đèn trong phòng, rồi từ từ cởi thắt lưng, nằm xuống bên cạnh Thẩm Hồi.
Một canh giờ sau, khi Thẩm Hồi cọ cọ lại gần hôn hắn, Bùi Hoài Quang không hề bất ngờ.
Loại thuốc đó, khiến người ta nghiện dục vọng.