HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 49
Cập nhật lúc: 2024-11-30 06:34:50
Lượt xem: 129
Như đoán được suy nghĩ của Thẩm Hồi, Cẩm vương cười khẽ: “Nương nương cho rằng ngôi hoàng hậu này còn ngồi được mấy ngày nữa? Ba ngày sau, long ỷ sẽ đổi chủ. Nếu hôm nay nương nương có thể hầu hạ bản vương hài lòng, ba ngày sau vẫn sẽ để ngươi ở lại trong cung hưởng phúc. Nếu không... hừ hừ.”
Khi Cẩm vương tiếp tục bước tới, đến trước mặt Thẩm Hồi, Thẩm Hồi giơ tay lên cao, tát một cái thật mạnh, quát lớn: “Vô lễ!”
Cẩm vương không hề cảm thấy đau. Hắn ta cười nói: “Cơ thể nương nương đã sắp không chịu nổi nữa rồi. Để bản vương đưa nương nương đến cực lạc chẳng phải tốt hơn sao?”
Thẩm Hồi không muốn nghe những lời ô uế của hắn ta nữa, vịn tay Trầm Nguyệt xoay người bỏ đi.
Cẩm vương bước một bước dài đuổi theo, thấp giọng cảnh cáo: “Cơ thể nương nương sẽ nhanh chóng bị thuốc ảnh hưởng, hoàn toàn mất đi lý trí. Hoặc là ở lại để bản vương giúp nương nương giải tỏa, hoặc là tiếp tục đi về phía trước, trước mặt ngàn người tự cởi quần áo kêu la phóng đãng. Ha ha ha ha...”
Thẩm Hồi không quay đầu lại, tiếp tục bước đi. Nàng cắn môi, cắn ra một vị tanh ngọt, cố gắng kéo lại lý trí, run giọng dặn dò Trầm Nguyệt: “Mau, mau trở về!”
Nhưng nơi này cách Chiêu Nguyệt cung xa như vậy, lại vì tiệc tất niên đông người, hôm nay không có xe ngựa, đều phải đi bộ.
Lời cảnh cáo cuối cùng của Cẩm vương không ngừng vang vọng bên tai Thẩm Hồi, nàng sợ hãi đến đỏ hoe khóe mắt. Trong lòng nàng nghĩ, cho dù thật sự không chịu nổi loại thuốc tà này, thà nhảy xuống sông Ly Nhã.
Vì hôm nay đến Vĩnh Tuế điện không thể dùng xe loan, nên Thẩm Hồi vòng qua hòn non bộ, liếc mắt một cái đã nhìn thấy chiếc kiệu đen duy nhất được sơn son thếp vàng hình chim ưng.
“Chưởng ấn...”
Vừa nói ra, Thẩm Hồi mới biết giọng mình nhỏ và run rẩy đến nhường nào.
Bùi Hoài Quang xuống kiệu, toàn thân mang theo sát khí nồng nặc, khiến nhiệt độ xung quanh đều giảm xuống. Mỗi lần hắn đích thân xuất cung xử lý những kẻ thù năm xưa, khi trở về đều mang theo sát khí như vậy.
“Bùi Hoài Quang——” Thẩm Hồi lớn tiếng gọi.
Giọng nàng lớn như vậy, dường như mang theo tức giận. Trong cung này, không ai dám gọi thẳng tên Bùi Hoài Quang như vậy, bữa tiệc náo nhiệt bỗng chốc im bặt, kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Hồi. Ngay cả những đứa trẻ đang đuổi bắt cũng dừng lại.
Bùi Hoài Quang ngẩng mắt, nhìn về phía Thẩm Hồi đang đứng ở thượng nguồn sông Ly Nhã.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Đêm, sắp đến nhưng chưa đến. Phía đông đã kéo đến một mảng đen lớn, phía tây vẫn còn sót lại ráng chiều đỏ của hoàng hôn. Pháo hoa rực rỡ từng chùm bay lên, nở rộ trên bầu trời phía sau Thẩm Hồi. Dòng sông Ly Nhã phản chiếu bóng dáng mảnh mai xinh đẹp của Thẩm Hồi.
Bùi Hoài Quang bước dọc theo sông Ly Nhã, đi đến bên cạnh Thẩm Hồi, cười hỏi: “Nương nương có gì phân phó?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-49.html.]
Thẩm Hồi thấp giọng: “Đưa ta đi, mau lên...”
Bùi Hoài Quang nghe ra sự yếu ớt và run rẩy trong giọng nói của nàng. Hắn hơi nhíu mày, lại bước thêm một bước, khẽ cúi người, đưa cánh tay ra cho nàng. Đợi Thẩm Hồi đặt tay lên cánh tay hắn, Bùi Hoài Quang lập tức cảm nhận được lòng bàn tay nàng nóng như lửa.
Nụ cười trên mặt Bùi Hoài Quang nhạt dần.
Thẩm Hồi gần như dồn hết trọng lượng cơ thể lên người Bùi Hoài Quang, cố gắng giữ lại chút lý trí cuối cùng. Nhưng cảm giác đau đớn ngày càng mãnh liệt, nàng cũng không biết tại sao đường về Chiêu Nguyệt cung lại xa như vậy.
“Còn, còn bao lâu nữa...”
Bùi Hoài Quang liếc nhìn Phù Dung các nơi Lệ phi ở phía trước, trực tiếp đỡ Thẩm Hồi đi vào.
Lệ phi không đến dự tiệc tất niên, vội vàng ra nghênh đón.
Bùi Hoài Quang phân phó: “Hoàng hậu nương nương mệt rồi, mượn chỗ này nghỉ ngơi một lát.”
Vào bên trong, Thẩm Hồi cố gắng giữ vẻ mặt như thường, ngay ngắn ngồi xuống chiếc giường mỹ nhân.
Bùi Hoài Quang liếc nhìn giá đồng đựng chậu rửa mặt ở cửa, phân phó: “Đem một chậu nước sạch để rửa tay.”
Dừng một chút, hắn lại đổi lời: “Nước ấm.”
Thẩm Hồi vẫn luôn ngồi thẳng lưng, cho đến khi cung nữ bưng nước vào rồi đóng cửa ra ngoài, cả người nàng mới mềm nhũn ngã xuống giường mỹ nhân, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn.
Bùi Hoài Quang liếc nhìn nàng một cái, trong lòng có chút khó chịu. Trước đây đối với vị tiểu hoàng hậu này đều mang tâm trạng trêu chọc thậm chí là đùa bỡn, bây giờ lại phải hầu hạ nàng.
Thôi được rồi.
Bùi Hoài Quang “Chậc” một tiếng, tháo chiếc nhẫn ngọc đen trên ngón tay, đặt lên giá. Sau đó, hắn cẩn thận rửa tay.
【Tác giả có lời muốn nói】
Phỏng vấn tiểu Cẩm vương đáng yêu một chút, xin hỏi ngài có nhận được lời đe dọa g.i.ế.c người không? Có cảm nhận được có người muốn phát điên không?