Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 48

Cập nhật lúc: 2024-11-30 06:33:44
Lượt xem: 136

Chương 48: Chương 048 - Địa ngục

[Chương bốn mươi tám]

Trầm Yên cũng không biết mình như vậy được coi là gì. Nàng vẫn còn nhớ rõ lúc biết hoàng thượng muốn đưa nàng cho một tên hoạn quan, cảm giác phẫn nộ như bị sỉ nhục của nàng lúc đó. Sau đó không cần phải làm đối thực của hoạn quan nữa, các tỷ muội bên cạnh chạy tới chúc mừng nàng, lúc đó rõ ràng nàng cũng cười rất vui vẻ.

Vậy bây giờ nàng là thế nào? Là từ khi nào, trong lòng nàng lại nảy sinh suy nghĩ đáng hổ thẹn như vậy? Ba năm rồi, nàng trốn trong bóng tối canh giữ người đàn ông không phải đàn ông đó ba năm rồi. Dù cho, bọn họ chưa từng gặp mặt, thậm chí chưa từng nói với nhau một câu nào. Ngay cả khi đôi lúc phải bẩm báo chuyện quan trọng, nàng cũng sẽ tìm cách để người bên cạnh thay nàng, tất cả mọi người đều cho rằng nàng đang né tránh chuyện lúc trước mà thôi.

Tình cảm giấu kín là thứ áp lực nhất. Tất cả những cảm xúc trong ba năm qua suýt chút nữa đã bức Trầm Yên phát điên.

Nàng trở về ti Tẩm Sự, xem lại sổ ghi chép.

Quả nhiên nàng không nhớ nhầm. Hoàng hậu từ khi nhập cung, chưa từng được thị tẩm.

Đây chẳng phải là trò cười sao?

Đúng vậy, đây là trò cười.

Là người phụ trách ti Tẩm Sự, nàng phải chấm dứt sai lầm hoang đường này, để hoàng hậu thực hiện nghĩa vụ của mình, sinh con nối dõi cho Đại Tề!

...

Lúc này Thẩm Hồi vừa mới trở về Chiêu Nguyệt cung, nghe cung nhân bẩm báo, biết được Tô mỹ nhân là từ cung nữ leo lên, trong nhà đã không còn ai, trong cung cũng rất an phận. Quan trọng là từ Thái y viện dò hỏi được nàng ta không có thai, hơn nữa nguyệt sự vừa mới hết cách đây không lâu.

"Đoán sai rồi sao?"

Thẩm Hồi vì đoán sai mà ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

Không lâu sau, cung nhân vào bẩm báo Tô mỹ nhân cầu kiến. Đây là lần đầu tiên Thẩm Hồi nghiêm túc đánh giá Tô mỹ nhân, phát hiện nàng ta còn rất trẻ, ngũ quan non nớt trẻ con.

Tô mỹ nhân cúi đầu quỳ lạy: "Lần đầu tiên thần thiếp nhìn thấy hoàng hậu nương nương là ở tiệc sinh thần của Dực điện hạ, nương nương là người duy nhất đứng ra ngăn cản hoàng thượng làm nhục thê tử của thần tử trước mặt mọi người. Người Vu Tư ngang ngược khiêu khích, là nương nương lên tiếng trấn áp. Bích Ngọc cung hỗn loạn, cũng là nương nương đích thân tới ngăn cản."

Nàng ta ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt sáng ngời linh động như nai con. Nàng ta quỳ tới trước chân Thẩm Hồi, giọng nói trẻ con nhưng vô cùng kiên định: "Mắc kẹt trong thâm cung này không thể làm người. Vậy thần thiếp thà làm chó cho hoàng hậu nương nương!"

Thẩm Hồi nghe mà sững sờ.

...

Chớp mắt đã tới ngày hai mươi chín tháng chạp, nhà nhà đều bận rộn chuẩn bị đón tết.

Đây là ngày ba mươi Tết, vừa bận rộn vừa náo nhiệt.

Cung nhân lần lượt đến Chiêu Nguyệt cung bẩm báo công việc, các phi tần trong hậu cung cũng thỉnh thoảng ghé qua, ngay cả những công chúa nhỏ tuổi cũng chạy đến xin kẹo. Huống chi Tề Dực đã đến từ sớm, bám dính lấy Thẩm Hồi không rời.

Thẩm Hồi cố gắng giữ tinh thần, cho dù đã thoa son phấn nhưng vẫn khó che giấu sắc mặt nhợt nhạt. Người trong cung đều cho rằng Hoàng hậu nương nương vốn ốm yếu, nên đã sớm không còn lấy làm lạ.

"Tiểu di mẫu, người không khỏe sao?" Tề Dực trèo lên giường, ghé sát vào Thẩm Hồi.

Thẩm Hồi mỉm cười ôm cậu vào lòng, nói: "Chỉ là hơi buồn ngủ thôi."

"Vậy tiểu di mẫu ngủ một chút đi!" Tề Dực ngoái đầu tìm kiếm, rồi trèo lên đầu giường, xếp gối ngay ngắn.

Thẩm Hồi vừa mệt vừa buồn ngủ, toàn thân mềm nhũn không chút sức lực, đầu óc cũng mơ mơ màng màng không tỉnh táo. Nàng nghĩ ngợi, hôm nay vừa có tiệc trưa vừa có tiệc tối, sẽ rất bận rộn, chi bằng nhân lúc này nghỉ ngơi một chút, liền phân phó không cho ai vào quấy rầy, nằm xuống giường ngủ một lát.

"Dực nhi ở đây với người!" Tề Dực vốn dĩ không hề buồn ngủ, nhưng thấy tiểu di mẫu nằm xuống, cậu cũng rướn người, nằm gọn trong lòng Thẩm Hồi.

Thẩm Hồi định bảo Tề Dực ra ngoài chơi, không cần phải ở lại với nàng, nhưng vừa đặt đầu lên gối, cơn buồn ngủ ập đến, nàng không còn sức để nói chuyện, chớp mắt đã ngủ say.

Trầm Nguyệt vào gọi nàng dậy, gọi mãi mới đánh thức được nàng.

Thẩm Hồi mơ màng mở mắt, chỉ cảm thấy như có một lớp kén bao bọc lấy mình, không thể thoát ra được, vô cùng mệt mỏi.

Tề Dực lo lắng nhìn tiểu di mẫu: "Tiểu di mẫu, người bị bệnh sao?"

Lời của Tề Dực nhắc nhở Trầm Nguyệt, Trầm Nguyệt hỏi: "Nương nương có muốn mời thái y đến xem không ạ?"

Thẩm Hồi suy nghĩ một chút, rồi nói: "Du thái y ngày mai sẽ trở lại làm việc, sáng mai bảo hắn đến xem một chút."

Nàng để Trầm Nguyệt đỡ dậy, trang điểm lại, rồi đi đến Hợp Hoa điện. Tề Dực ngoan ngoãn ngồi trên ghế thêu, tò mò nhìn tiểu di mẫu trang điểm, đôi mắt phượng chớp chớp không rời.

Trong bữa tiệc trưa, chỉ có các phi tần và hoàng tử công chúa trong hậu cung. Phi tần trong cung rất nhiều, công chúa cũng nhiều. Nhìn quanh một lượt, Hợp Hoa điện tràn ngập sắc màu rực rỡ, mỹ nhân khoe sắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-48.html.]

Hoàng đế ngồi ở vị trí cao nhất, ăn múi cam do Sơn Âm đút, nhìn khắp các mỹ nhân trong điện, trong lòng vui vẻ, tâm trạng thoải mái.

"Hoàng hậu nương nương giá đáo ——"

Bữa tiệc náo nhiệt bỗng trở nên yên tĩnh, ngoại trừ hoàng đế đang ngồi trên cao, tất cả mọi người đều đứng dậy, nhìn về phía cửa.

Thẩm Hồi mặc bộ cung trang màu đỏ phối xanh đen, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, tay áo rộng buông thõng, chỉ có ở cổ tay áo và gấu váy mới thêu chỉ vàng hình chim phượng tinh xảo. Nàng hiếm khi búi tóc kiểu triều thiên kế, cài trâm phượng hoàng bằng vàng ròng rã, theo mỗi bước đi của nàng, ánh sáng lấp lánh.

Để che giấu sắc mặt nhợt nhạt, Thẩm Hồi trang điểm đậm hơn. Giữa trán là một bông hoa điền hình ngọn lửa, môi son đỏ má hồng, đuôi mắt cũng được điểm một chút phấn hồng. Chỉ là đôi mắt nàng tuy quyến rũ nhưng vẫn còn nét trong veo của thiếu nữ.

Vốn đã là dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nay lại trang điểm như vậy, nàng như tiên nữ mới xuống trần, tựa như khoảnh khắc đóa hoa hé nở, đẹp đến mức không gì sánh bằng.

Hoàng đế nhìn Thẩm Hồi đang dần tiến lại gần, chỉ cảm thấy các phi tần trong điện đều trở nên lu mờ. Mỗi bước Thẩm Hồi tiến lên, sắc đỏ trong mắt hắn càng thêm rực rỡ, các phi tần càng trở nên ảm đạm.

Chỉ mới khoảng một tháng, tiểu hoàng hậu mà hắn đánh giá là vô vị, đần đần, trẻ con, không biết từ lúc nào đã trở nên quyến rũ đến mức khiến người ta muốn hủy hoại.

Thẩm Hồi kéo tà váy dài bước vào, khẽ cúi người hành lễ: "Thần thiếp đến muộn."

“Không không không, không trễ đâu. Còn sớm mà, là trẫm buổi sáng không có việc nên đến sớm thôi. Hoàng hậu mau lại đây ngồi!” Hoàng đế cười nói.

Thẩm Hồi cắn môi, đè nén cảm giác choáng váng buồn ngủ, bước về phía trước, ngồi xuống chỗ của mình, nhận lễ của các phi tần, công chúa và cung nữ trong điện. Nàng nhận trà lạnh từ tay Trầm Nguyệt, uống hai ngụm mới thấy dễ chịu hơn một chút.

Hoàng đế đến gần, ánh mắt dán chặt vào Thẩm Hồi: “Hoàng hậu gần đây thân thể thế nào rồi? Khoảng thời gian này là trẫm đã lạnh nhạt hoàng hậu rồi.”

Thẩm Hồi cố nén cảm giác buồn nôn cả về thể xác lẫn tinh thần: “Thân thể thần thiếp vẫn như vậy.”

Tô mỹ nhân bưng ly rượu rời khỏi chỗ ngồi, kéo váy chạy về phía hoàng đế, nắm lấy tay áo của hoàng đế làm nũng: “Bệ hạ sao chỉ lo nói chuyện với hoàng hậu nương nương, quên cả chúng thần thiếp rồi? Bệ hạ vừa nói tiết mục ảo thuật đâu? Hoàng hậu nương nương đã đến rồi, sao còn chưa cho bọn họ lên biểu diễn?”

“Đúng vậy, cho bọn họ lên biểu diễn đi.” Hoàng đế cười nói.

Trước đây, việc sủng hạnh phi tần của hắn đều dựa vào tâm trạng, mấy ngày trước đã cho Tư chẩm xử sắp xếp ngày tháng cho các phi tần. Theo quy củ, hoàng đế mùng một và rằm đều phải ngủ lại chỗ hoàng hậu. Là do hắn cảm thấy một người phụ nữ một tháng phải ngủ cùng hắn hai lần thật nhàm chán, nên mới sắp xếp ngày rằm cho người khác. Bây giờ nhìn hoàng hậu ngồi bên cạnh, hắn thật sự hối hận vì quyết định này.

Hoàng hậu ngồi bên cạnh, trong lòng hoàng đế bây giờ đã bắt đầu ngứa ngáy. Nghĩ đến ngày mai là mùng một, lúc này mới thấy dễ chịu hơn một chút. Còn tối nay, tối nay hắn muốn chơi một vài trò vui, không thích hợp cho hoàng hậu tham gia...

Tiệc trưa không chỉ là một bữa ăn. Thẩm Hồi phải ở đây đến tận chiều, sau đó cùng các phi tần trong cung đi theo hoàng đế đến Vĩnh Tuế điện phía trước, trực tiếp tham gia tiệc tối đón giao thừa. Tiệc tối sẽ có các hoàng thân quốc thích tham gia.

Thẩm Hồi uống hết trà lạnh trong ly, lại bảo Trầm Nguyệt rót thêm cho nàng một ly nữa. Nàng cảm thấy nếu không có trà lạnh để tỉnh táo, nàng có thể sẽ ngủ gục bất cứ lúc nào.

Huống chi...

Theo thời gian trôi qua, cơ thể nàng bắt đầu trở nên khác thường. Nàng biết đó là cảm giác gì, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, đợi đến khi tiệc tàn. Đợi đến ngày mai, mong Du Trạm mau chóng vào cung chữa trị cho nàng.

Khó chịu vô cùng.

Thẩm Hồi vẫn luôn mỉm cười, cố gắng không để người khác nhìn ra manh mối. Nàng nghĩ rằng bữa tiệc tối ở Vĩnh Tuế điện được bày biện ngoài trời, có gió mát thổi qua có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút. Chính suy nghĩ này đã giúp nàng tiếp tục chống đỡ.

Sau đó đến Vĩnh Tuế điện, gió mát thổi qua, Thẩm Hồi quả nhiên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cơn khát dịu xuống, nhưng cảm giác mệt mỏi lại không thể xua tan.

Đến Vĩnh Tuế điện, hoàng thân quốc thích lại phải hành lễ, chào hỏi liên tục. Thẩm Hồi ứng phó, phiền phức vô cùng. Điều duy nhất khiến nàng dễ chịu hơn một chút, chính là hoàng đế không biết đã ôm mỹ nhân đi đâu rồi, hoàng đế không ở bên cạnh nàng nữa, khiến cho cảm giác buồn nôn của nàng giảm bớt đi không ít.

Thẩm gia cũng có mặt trong bữa tiệc.

Thẩm Hồi lo lắng người nhà quan tâm nàng sẽ nhìn ra sự khác thường của nàng, không muốn để bọn họ biết trước khi Du Trạm xem nàng trúng độc gì, để bọn họ lo lắng. Vì vậy, chỉ nói vài câu với người nhà rồi lấy cớ rời đi. Dù sao hôm nay người đông việc cũng nhiều, vốn dĩ nàng phải tiếp đãi rất nhiều gia quyến của các thân vương.

Sông Ly Nhã uốn lượn quanh hoàng cung, nơi đẹp nhất chính là đoạn chảy quanh Vĩnh Tuế điện. Hoàng hôn buông xuống, trời dần tối, pháo hoa từng chùm nối tiếp nhau bay lên. Các công chúa nhỏ chạy nhảy đuổi bắt, tiếng cười nói vui vẻ, thả từng chiếc đèn hoa ước nguyện xuống sông Ly Nhã. Chẳng mấy chốc, những chiếc đèn hoa tinh xảo dần dần trôi lềnh bềnh trên mặt sông Ly Nhã.

Thẩm Hồi chậm rãi bước đi dọc theo sông Ly Nhã, cố gắng kiềm chế cơn khát kỳ lạ trong cơ thể.

“Hoàng hậu nương nương, người có nhìn thấy Dực điện hạ không? Vừa rồi còn đòi ăn trái cây với thần thiếp, chớp mắt một cái đã không thấy đâu.” Tô mỹ nhân bưng một đĩa trái cây, cười nói.

“Hình như chạy về phía trước rồi.” Thẩm Hồi nói.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tô mỹ nhân “Ồ” một tiếng, vừa ăn trái cây vừa đi cùng Thẩm Hồi về phía trước. Nàng ta chỉ vào hòn non bộ phía trước, nói: “Nương nương, chúng ta đến đó ăn trái cây đi!”

Thẩm Hồi nghĩ đến lúc dùng bữa trưa Tô mỹ nhân đã lên tiếng giúp đỡ, hòn non bộ cũng không xa, bèn đồng ý. Đợi vòng ra sau hòn non bộ, nàng nhìn thấy Cẩm vương đã đợi sẵn ở đó.

“Hoàng hậu nương nương.” Cẩm vương cười, dần dần tiến lại gần, “Nghe nói nương nương thân thể khó chịu, có cần người giúp không?”

Sắc mặt Thẩm Hồi trầm xuống. Trong lòng nàng cảm thấy thật nực cười. Đường đường là vương gia lại để phi tần của mình hạ thuốc hoàng hậu nương nương? Hôm nay? Tiệc tất niên! Trong cung?

Rốt cuộc là ai điên rồi!

 

Loading...