HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 47
Cập nhật lúc: 2024-11-30 06:31:01
Lượt xem: 165
Chương 47 - Thích
【Chương 47】
——Bởi vì chưởng ấn cười lên, thật sự rất đẹp rất đẹp.
Bùi Hoài Quang không cười, có chút tò mò đánh giá Thẩm Hồi, suy đoán xem tiểu hoàng hậu này lại giở trò gì. Ánh mắt hắn dừng lại trên bộ diêu đang đung đưa của Thẩm Hồi, thuận tay gỡ xuống, cầm trên tay nghịch.
Thẩm Hồi cụp mắt xuống, nhìn bộ diêu bị Bùi Hoài Quang nghịch, trong lòng có chút khó chịu——Chẳng lẽ nàng còn không bằng bộ diêu đó sao?
Nàng muốn nắm lấy tay Bùi Hoài Quang, tay nàng đã giơ lên, nhưng lại sững sờ giữa chừng.
Gió đêm se se lạnh lẽo từ ngoài cửa sổ thổi vào. Thẩm Hồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu óc dần tỉnh táo hơn đôi chút.
Thế nhưng nàng lại không nhịn được suy nghĩ, vừa rồi tại sao nàng lại nói ra câu nói đó? Câu nói ấy cứ thế bật ra khỏi miệng, sau khi nói xong ngay cả bản thân nàng cũng ngạc nhiên.
Gió bên ngoài mạnh thêm một chút, thổi tung cánh cửa sổ đang hé mở, gió lạnh tràn vào nhiều hơn. Nàng lại cúi đầu nhìn xuống quyển sách trên đùi, gặp phải chữ viết của người Vu Tư mà nàng không nhận ra, nàng lại hướng Bùi Hoài Quang xin chỉ giáo.
Bùi Hoài Quang liếc nhìn nàng, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ nghiêm trang cảm ơn hắn ban ngày. Hắn hỏi: "Người Vu Tư tới đây đều đã c.h.ế.t hết rồi, nương nương còn học thứ này làm gì?"
"Đã bắt đầu học rồi thì học cho xong chứ." Thẩm Hồi nói.
"Vậy ngôn ngữ của các vùng khác thì không học nữa sao?"
"Học thì vẫn phải học, nhưng cứ từ từ từng cái một mà..." Thẩm Hồi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Bùi Hoài Quang, "Chưởng ấn còn biết ngôn ngữ của các bộ tộc khác nữa sao?"
Nhìn đôi mắt tràn đầy mong đợi của Thẩm Hồi, Bùi Hoài Quang không trả lời, hắn thu hồi ánh mắt, cắm lại cây trâm vừa rồi vào tóc nàng.
Cây trâm lấp lánh, nhưng không sáng bằng đôi mắt của nàng.
Gió bên ngoài càng lúc càng lớn, dường như sắp đổi trời. Bùi Hoài Quang nhìn Thẩm Hồi một cái, đưa tay đóng cửa sổ lại, sợ nàng bị lạnh.
Bùi Hoài Quang đứng dậy, đi ra ngoài. Thẩm Hồi tiễn hắn đi khuất bóng, lắng nghe tiếng bước chân hắn xuống lầu, một lúc lâu sau mới cúi đầu đọc sách.
Không có hắn bên cạnh đọc cho nàng nghe, chữ viết của người Vu Tư càng trở nên khó học hơn. Những dòng chữ nguệch ngoạc trên trang sách khiến nàng buồn ngủ, Thẩm Hồi ngáp một cái mềm nhũn, rõ ràng biết chỉ còn lại vài trang cuối cùng, nhưng nàng lại bất thường đặt sách sang một bên, không đọc nữa.
Trước khi tới đây, Thẩm Hồi đã tắm rửa sạch sẽ, mỗi lần tới đều như vậy. Nàng đứng dậy, đi tới tủ quần áo cao một cánh, lấy ra bộ đồ ngủ của mình từ bên trong. Nàng thay một bộ đồ ngủ màu vàng mơ mềm mại, vừa ngáp vừa xoay người nằm xuống giường.
Khi Bùi Hoài Quang quay lại, hắn kinh ngạc phát hiện Thẩm Hồi đã ngủ rồi.
Nhìn Thẩm Hồi đang ngủ trên chiếc giường ngọc, trong lòng Bùi Hoài Quang dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Giống như lãnh địa của hắn bị xâm chiếm vậy. Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Hồi ngủ ở đây, nhưng hắn lại lần đầu tiên có cảm giác này. Chẳng lẽ là bởi vì đây là lần đầu tiên hắn còn chưa lên giường mà nàng đã ngủ trước?
Bùi Hoài Quang im lặng đứng đó một lúc, thổi tắt đèn trong phòng.
Bùi Hoài Quang vừa nằm xuống, Thẩm Hồi bên cạnh liền xoay người lại. Bởi vì tác dụng của thuốc, dù trong môi trường tối đen như mực, Bùi Hoài Quang vẫn có thể nhìn thấy đại khái. Hắn quay mặt lại, nhìn tiểu hoàng hậu bên cạnh xoay người về phía hắn, lại chậm rãi nhích lại gần. Bàn tay đặt bên hông nàng sờ soạng, chạm vào tay áo của hắn, nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn trong lòng bàn tay, cả người cuộn tròn lại tiếp tục nhích lại gần hắn. Như thể vẫn chưa hài lòng, nàng còn muốn chui vào lòng hắn.
Bùi Hoài Quang nhìn thấy hết loạt động tác nhỏ của nàng, mãi đến khi cả người nàng áp sát vào, mới không nhúc nhích nữa. Bùi Hoài Quang đưa tay ra, kéo lại chiếc chăn bị nàng làm xộc xệch lên người nàng.
Chiếc chăn trên người Thẩm Hồi là do nàng tự mang tới từ Chiêu Nguyệt cung. Màu sắc hồng phấn, giống như đôi má ửng hồng mỗi khi nàng xấu hổ.
Bùi Hoài Quang chỉnh lại chăn cho Thẩm Hồi, rồi thu tay về. Hắn nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi: "Nương nương ngủ say rồi sao?"
Thẩm Hồi không nói gì, cũng không mở mắt. Nàng cau mày, tìm theo tiếng nói ngẩng đầu lên, sau đó đưa môi mình tới gần, áp lên cằm Bùi Hoài Quang.
Không đúng, vị trí không đúng.
Bùi Hoài Quang cảm thấy tiểu hoàng hậu trong lòng lại bắt đầu nhúc nhích. Đôi môi mềm mại của nàng cũng từ từ di chuyển lên trên, cuối cùng trong bóng tối mịt mù đã tìm thấy môi hắn. Nàng vui vẻ cong môi cười.
Bùi Hoài Quang cảm nhận được nàng cong môi cười qua khóe môi lạnh lẽo của mình. Thậm chí hắn còn có thể hình dung ra dáng vẻ đôi mắt cong cong, nụ cười ngọt ngào mãn nguyện của nàng.
Nàng nhẹ nhàng chạm vào, rồi hôn nhẹ.
Nàng hôn hắn một cách thành thạo, giống như ba lần trước đó. Nhưng sau đó, lại có nhiều điểm khác biệt so với ba lần trước.
Bùi Hoài Quang nhanh chóng nhớ lại, cố gắng nghĩ xem mấy lần trước tiểu hoàng hậu đã đòi hỏi thứ gì từ hắn. Mãi đến khi lưỡi bị nàng cuốn lấy, đầu lưỡi lại bị nàng cắn nhẹ, cảm giác đau nhè nhẹ truyền đến mới cắt ngang dòng suy nghĩ của Bùi Hoài Quang.
Trong không gian yên tĩnh mờ ảo, hắn yên lặng nhìn tiểu hoàng hậu trước mặt. Nàng nhắm mắt, yên tĩnh mà chuyên tâm.
Hắn sờ lên mặt nàng, lại chậm rãi vén những sợi tóc mai lòa xòa của nàng ra sau tai.
Thẩm Hồi không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, cũng không biết mình tỉnh lại khi nào. Nàng dần lấy lại ý thức, lông mi run rẩy, mở mắt ra, trong bóng tối mịt mùng, nhìn Bùi Hoài Quang đang ở rất gần.
Cũng đúng vào lúc Thẩm Hồi mở mắt ra, Bùi Hoài Quang đang nhắm mắt bỗng nhiên mở mắt, yên lặng nhìn nàng.
Ý thức và nhận thức dần trở lại, nụ hôn dây dưa vẫn chưa kết thúc. Thẩm Hồi cố gắng nhớ lại lúc bắt đầu nụ hôn này, cuối cùng nàng cũng hiểu ra không phải nàng đang đáp lại Bùi Hoài Quang trong mơ, mà là nàng chủ động hôn Bùi Hoài Quang trong lúc ngủ mơ!
Nhận thức này khiến nàng kinh ngạc mở to mắt, ngây ngốc nhìn Bùi Hoài Quang.
Bùi Hoài Quang vẫn luôn nhìn nàng, thấy đôi mắt mơ màng buồn ngủ của nàng bỗng nhiên sáng lên, giống như ánh sao lấp lánh đột nhiên giáng xuống trong bóng đêm.
Ngay sau đó, mặt Thẩm Hồi đỏ bừng. Nàng mới nhận ra mình đang ngậm môi Bùi Hoài Quang, khiến đôi môi vốn lạnh lẽo của hắn trở nên nóng bỏng. Nàng hoảng hốt lùi lại, giống như bị kinh hãi, nhanh chóng xoay người, dùng chăn che kín người, chỉ để lộ ra đôi mắt bên ngoài.
Dưới lớp chăn, nàng chắp hai tay lại, áp chặt lên ngực, cảm nhận nhịp tim đập càng lúc càng nhanh của mình. Không biết là đã đè nén nhịp tim đang đập loạn hay là đã dần thích nghi, nàng từ từ nâng một tay lên, dùng đầu ngón tay cẩn thận chạm vào đôi môi nóng bỏng của mình.
Sao, sao lại như vậy chứ?
Trong đầu Thẩm Hồi rối bời, nhớ tới rất nhiều thơ từ đã đọc trong sách. Chẳng lẽ nàng đã thích tên đại gian ác này rồi? Sao, sao có thể chứ!
Không thể nào!
Trong lòng Thẩm Hồi đang rối bời, phía sau bỗng nhiên vang lên giọng nói của Bùi Hoài Quang, trong không gian yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, hắn đột nhiên lên tiếng khiến Thẩm Hồi giật mình, cả người không khỏi run lên.
Bùi Hoài Quang dùng đầu ngón tay lau đi vết m.á.u trên khóe môi do Thẩm Hồi cắn, hỏi: "Hôm nay nương nương có ăn kẹo không?"
"Hả?" Thẩm Hồi ngây người một lúc lâu mới nói: "Kẹo táo."
Trong đầu nàng rối bời, rõ ràng là nàng đã ăn trước khi súc miệng, hơn nữa chỉ ăn có một viên, sao hắn lại có thể nếm ra được chứ? Nàng vụng về giải thích: "Chỉ ăn một viên thôi, hơn nữa là ăn trước khi súc miệng..."
Giọng nói nhỏ dần.
Nàng nhíu mày buồn bực. Tự trách mình giải thích làm gì chứ?
Kỳ lạ thật đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-47.html.]
Bùi Hoài Quang đưa tay lấy khăn tay trên bàn cạnh giường, lau sạch đầu ngón tay một cách cẩn thận, rồi gấp khăn tay lại đặt về chỗ cũ.
Thẩm Hồi lắng nghe tiếng động phát ra từ phía sau Bùi Hoài Quang, đoán xem hắn đang làm gì. Lại không nhịn được nghĩ xem hắn sẽ nghĩ gì về nàng? Không thể nghĩ tiếp nữa, Thẩm Hồi kéo chăn lên cao hơn một chút, che cả mắt vào trong, giấu hết vào trong chăn!
...
Thẩm Hồi không biết mình ngủ thiếp đi lần nữa khi nào, chắc là rất lâu rất lâu sau đó. Nhưng nàng nhớ rất rõ một điều, đêm qua là lần duy nhất Bùi Hoài Quang không điểm huyệt ngủ của nàng, cũng không trói nàng lại.
Nàng cẩn thận xoay người, phát hiện Bùi Hoài Quang không ở mép giường ngoài, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng xuống giường, đi tới phòng tắm bên cạnh để rửa mặt chải đầu, thấy Bùi Hoài Quang vừa mới súc miệng ở bên trong. Thẩm Hồi lặng lẽ đi vào, cũng không lên tiếng, tự mình sửa soạn. Từ nhỏ nàng đã được người khác chăm sóc, ban đầu khi tự mình làm những việc đơn giản này còn rất vụng về, bây giờ cũng coi như là thành thạo rồi.
Nàng nhìn Bùi Hoài Quang thu dọn xong, đi ra ngoài, vội vàng tăng tốc, thậm chí còn chưa chải đầu cho tử tế, đã vội vàng đi theo.
Bùi Hoài Quang xuống lầu, nàng liền nắm lấy mép váy đi theo xuống lầu.
Bùi Hoài Quang bất đắc dĩ dừng lại ở cửa, hỏi: "Ta đi tiểu, nương nương cũng muốn đi theo vào cùng sao?"
Lúc này Thẩm Hồi mới chú ý tới mình đã đi tới đâu, nàng hối hận lùi lại một bước, liên tục lắc đầu.
Bùi Hoài Quang đẩy cửa đi vào. Hắn cởi thắt lưng, quay đầu nhìn ra cửa.
Thẩm Hồi đứng ở bậc thang thứ ba thứ tư, một tay xách váy, một tay vịn vào tay vịn cầu thang, ngây người nhìn bóng dáng Bùi Hoài Quang đứng thẳng in trên cửa, ngẩn ngơ.
Mãi đến khi nhìn thấy Bùi Hoài Quang bên trong hình như quay đầu nhìn lại, nàng mới nhận ra mình đã thất thố, vội vàng xoay người đi.
Bùi Hoài Quang thong thả rửa tay, thậm chí còn không lau khô nước trên tay, đã đi ra ngoài. Hắn bước một bước dài tới trước mặt Thẩm Hồi, ép nàng vào tường.
"Nương nương cư xử bất thường như vậy rốt cuộc là muốn làm gì?" Bùi Hoài Quang nhìn nàng với vẻ mặt nửa cười nửa không.
Thẩm Hồi nhìn vào mắt Bùi Hoài Quang, đôi mày nàng cau lại từ lúc tỉnh dậy dần dần giãn ra. Nàng chậm rãi mở miệng: "Đang suy nghĩ..."
Bùi Hoài Quang dùng bàn tay ướt sũng vỗ vỗ lên mặt nàng, chờ nàng nói tiếp.
Thẩm Hồi do dự một lúc, mới uể oải mở miệng: "Đang nghiêm túc suy nghĩ xem có phải ta đã thích chưởng ấn rồi không."
Nếu mỹ nhân kế còn chưa thành công mà đã trao trái tim mình ra trước, vậy thì lỗ to rồi. Thẩm Hồi giống như một kẻ keo kiệt mất hết gia sản, ủ rũ cụp mắt xuống.
Bùi Hoài Quang lại bóp cằm Thẩm Hồi, nâng mặt nàng lên, quan sát kỹ biểu cảm trên mặt nàng.
"Hừ," Bùi Hoài Quang bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, "Thời tiết ngày càng ấm áp, mèo kêu xuân, trong lòng nương nương cũng ngứa ngáy rồi."
Thẩm Hồi không biết phải phản bác như thế nào, bất lực mím môi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nếu không phải thích, tại sao nàng lại chủ động hôn hắn trong mơ? Chẳng lẽ thật sự là mèo kêu xuân? Nàng là người, chứ không phải động vật...
Bùi Hoài Quang nhìn thấy vẻ mặt chán nản của tiểu hoàng hậu, nói: "Thay vì tin vào cái gọi là xuân tâm nhộn nhạo, chi bằng nghĩ xem trong lòng nương nương đang giấu chuyện gì khó nói muốn cầu xin ta, cho nên mới nửa tỉnh nửa mê câu dẫn ta."
Là như vậy sao?
Thẩm Hồi suy nghĩ kỹ một chút, vậy thì chuyện trong lòng nàng nhiều lắm.
Bùi Hoài Quang nói như vậy, tức là hắn nghĩ như vậy. Hắn chưa bao giờ cho rằng tiểu hoàng hậu sẽ thích hắn. Chỉ coi tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, ngay cả thích một người là như thế nào cũng không biết.
Trên đời này sẽ không có ai thích một người như hắn.
Hắn cũng không thèm.
Bùi Hoài Quang buông Thẩm Hồi ra, bước xuống dưới, nói: "Ta phải ra khỏi cung vài ngày để làm việc, mấy ngày nay nương nương không cần tới đây nữa."
"Đi làm gì?" Thẩm Hồi nhìn sang.
Là đi g.i.ế.c vài tên trung thần lương tướng cho vui thôi. Nhưng Bùi Hoài Quang không nói ra.
Thẩm Hồi cũng phản ứng lại là Bùi Hoài Quang không thể nào nói cho nàng biết, nàng lại hỏi: "Vậy khi nào thì về?"
Bùi Hoài Quang nhìn Thẩm Hồi đang đứng trên cầu thang cách đó vài bước, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Vậy mà lại có người hỏi hắn về ngày trở về.
Dù chỉ là hỏi bâng quơ, hoặc là có mục đích khác.
Hỏi hai câu liên tiếp mà đều không được trả lời. Thẩm Hồi im lặng một lúc, lại mở miệng: "Đêm giao thừa sẽ về chứ?"
Vốn là chuyện chưa chắc chắn, nhưng Bùi Hoài Quang nhìn vào mắt Thẩm Hồi, nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Chắc là vậy."
Bùi Hoài Quang cứ thế rời đi.
...
Trầm Yên thỉnh thoảng sẽ nhân lúc không có ai chú ý lén lút đi vào rừng Ngọc Đàn. Nàng không làm gì cả, chỉ ở đó một lúc, để mùi hương Ngọc Đàn nồng nặc bao bọc lấy nàng.
Sáng nay nàng cũng tới đó.
Lúc Trầm Yên chuẩn bị rời đi, nàng nhìn thấy Thẩm Hồi. Cả người nàng sững sờ tại chỗ.
"Người phụ nữ bên cạnh chưởng ấn vậy mà lại là hoàng hậu nương nương!" Nàng kinh ngạc suýt chút nữa thì đứng không vững.
[Tác giả có lời muốn nói]
Lúc đầu ——
Hồi: Có phải ta đã thích hắn rồi không! [Kinh ngạc]
Bùi: Giả đấy.
Hồi: Ồ...
Về sau ——
Hồi: Hừ, thì ra là do ảnh hưởng của thuốc, trách gì!
Bùi: [Trái tim tan vỡ]