Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 46

Cập nhật lúc: 2024-11-30 06:30:15
Lượt xem: 154

Chương 46 - Dược hiệu

【Chương 16】

Bùi Hoài Quang chậm chạp gấp tờ giấy thành một con hạc giấy, vừa gấp vừa hỏi: "Ta có chút tò mò, nếu tình thế bắt buộc phải lựa chọn giữa Tề Dực và Tề Dung, nương nương sẽ vì bảo vệ Tề Dực mà g.i.ế.c Tề Dung sao?"

Thẩm Hồi nói: "Luôn có lựa chọn thứ ba."

Bùi Hoài Quang cười nàng luôn mong mọi chuyện viên mãn, nói: "Không, không có lựa chọn thứ ba, nhất định phải chọn một trong hai."

Bùi Hoài Quang muốn đoán xem vị tiểu hoàng hậu này sẽ chọn gì. Là nghĩ đến việc dốc toàn lực bảo vệ Tề Dực đồng thời giữ vững nguyên tắc không làm hại người vô tội, hay là vì Tề Dực mà phá vỡ lương tâm của mình để g.i.ế.c Tề Dung?

Nhưng Thẩm Hồi không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào, nàng lại hỏi ngược lại một cách đường hoàng: "Ai quy định chỉ có hai lựa chọn này? Hắn dựa vào cái gì mà chặn hết những con đường khác?"

Thần sắc của nàng quá mức nghiêm túc và không sợ hãi, Bùi Hoài Quang không nỡ nói ra lời đánh giá "ngây thơ". Hắn đưa con hạc giấy đã gấp xong cho Thẩm Hồi, chậm rãi nói: "Nhưng trên đời này, phần lớn mọi người đều không có cốt cách kiên định như nương nương."

Thẩm Hồi cúi đầu, nhìn con hạc giấy trong tay.

Bùi Hoài Quang thấy nàng như vậy, không khỏi nói thêm hai câu: "Nương nương từ nhỏ được nuông chiều lớn lên, gia phong cũng thanh liêm. Chưa từng thấy những chuyện dơ bẩn chốn hậu cung, cũng chưa từng gặp tranh giành quyền lợi, tự nhiên không hiểu những điều quanh co trong đó."

Thẩm Hồi khẽ cau mày, nhỏ giọng nói: "Chưởng ấn nói vậy không đúng, ta cũng từng tranh sủng..."

Bùi Hoài Quang có chút bất ngờ liếc nhìn nàng, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Thẩm Hồi nhanh chóng lén nhìn hắn. Ánh mắt chạm nhau, Thẩm Hồi lập tức dời mắt đi.

Sao nàng lại chưa từng tranh sủng chứ? Có chứ. Khi nàng hiểu lầm Bùi Hoài Quang đuổi nàng ra khỏi Thương Thanh các là vì gặp Lan phi, nàng đã thật sự nghiêm túc "tranh sủng".

Bùi Hoài Quang nhanh chóng nhớ lại, trong nháy mắt hiểu ý của Thẩm Hồi, không khỏi bật cười, nói thêm một câu: "Cũng coi như vậy. Nhưng lời ta nói, nương nương đã hiểu rõ chưa?"

Thẩm Hồi nói: "Hồi nhỏ từng đọc một cuốn sách, kể về một thương nhân giàu có bị bệnh nặng, chính thất không có con, mấy tiểu thiếp vì tranh giành gia sản mà đấu đá lẫn nhau, người này hạ độc người kia, người kia bôi nhọ người này."

Bùi Hoài Quang biết nàng đã hiểu, liền thuận thế chuyển chủ đề: "Chậc, nương nương quả nhiên đọc nhiều sách."

"Cuốn sách đó viết thật đáng sợ, đọc được một nửa thì bỏ dở, không đọc hết."

Đây là sự thật.

Thẩm Hồi đọc cuốn sách đó khi mới khoảng tám tuổi. Lúc đó nàng thậm chí còn ít khi xuống giường, xung quanh đều là sự quan tâm của người thân. Bởi vì người thân bên cạnh nàng hoàn toàn không giống như vậy, nên khi đó nàng cảm thấy cuốn sách đó viết bậy. Bất kỳ cuốn sách nào rơi vào tay nàng, nàng đều sẽ đọc hết với hứng thú, chỉ có cuốn đó bị nàng vứt bỏ.

Bùi Hoài Quang nhìn thấy Cẩm vương nhìn về phía bên này từ xa, vốn dĩ Cẩm vương nên đến vọng lâu Vân Đình để nói chuyện, nhưng Thẩm Hồi đang ở đây, hắn không muốn Cẩm vương lại gần, liền tự mình bước xuống.

"Cảm ơn chưởng ấn dạy ta."

Bùi Hoài Quang có chút buồn cười. Đây cũng coi là dạy sao? Việc này cũng cần phải dạy? Hắn chỉ có thể cảm thán tiểu hoàng hậu này quả thật được nuông chiều mà lớn lên.

Hắn không đáp lời, cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi xuống.

Thẩm Hồi tiễn Bùi Hoài Quang đi xa, mới quay đầu hỏi Trầm Nguyệt trong cung còn có những phi tần nào đang mang thai. Nàng bị Bùi Hoài Quang dẫn dắt phân tích cuộc tranh đấu của những nữ nhân trong hậu cung này. Rõ ràng đã hiểu sơ sơ, nhưng trong lòng Thẩm Hồi vẫn cảm thấy vì lợi ích mà tàn hại tính mạng của đứa trẻ, thật sự quá tàn nhẫn.

Trong cung quả thật có mấy vị phi tần đang mang thai, hơn nữa có hai vị đã mang thai được nhiều tháng, trong vòng một tháng sẽ lâm bồn. Hoàng đế hoang đường, bất chấp lễ pháp định ngày mùng một tháng Giêng phong Tề Dung làm thái tử. Không thể ngăn cản hoàng đế, cho nên có người muốn trừ khử Tề Dung.

Nơi như hoàng cung này, việc đầu tiên mà những người có địa vị cần làm là bố trí tai mắt. Tô mỹ nhân có thể đưa tin cho Thẩm Hồi, thì những phi tần khác tự nhiên cũng có thể đã âm thầm biết hoàng đế định lập trữ.

Thẩm Hồi mở con hạc giấy trong tay ra, hỏi: "Tô mỹ nhân có thai không?"

Trầm Nguyệt lắc đầu: "Tạm thời chưa nghe nói."

Thẩm Hồi lại gấp tờ giấy theo nếp gấp ban đầu. Nàng dặn dò: "Bảo Bình Thịnh đến Thái Y viện một chuyến, lấy bệnh án gần đây của Tô mỹ nhân."

Trầm Nguyệt sững người, lập tức hiểu ra Thẩm Hồi đang nghi ngờ Tô mỹ nhân mượn d.a.o g.i.ế.c người, muốn mượn tay Thẩm Hồi trừ khử Tề Dung. Nhưng Thẩm Hồi căn bản không hề nghĩ đến việc trừ khử Tề Dung, trong thâm cung này đã có người ra tay trước rồi.

Con hạc giấy đã gấp xong.

Thẩm Hồi quay đầu lại, Bùi Hoài Quang và Cẩm vương đi cùng nhau, đã dần dần đi xa. Bùi Hoài Quang không quay đầu lại, ngược lại Cẩm vương đi sau nửa bước quay đầu nhìn lại.

Lúc Cẩm vương quay đầu nhìn lại, Thẩm Hồi vừa xoay người, vịn tay Trầm Nguyệt bước lên phượng liễn.

Cẩm vương thu hồi tầm mắt. Thuốc mà hắn bảo Cẩm vương phi hạ, vừa đúng ngày. Tuy rằng cuối năm, hắn thường xuyên vào cung, nhưng đi lại trong hậu cung dù sao cũng không tiện. Cho nên hắn đã tính toán kỹ mấy ngày Tết, mấy ngày đó vừa có tiệc nhà vừa có quốc yến, còn phải tế bái tông miếu cùng một loạt việc vặt vãnh. Thời điểm càng hỗn loạn, càng dễ ra tay.

Nghĩ đến hôm nay đã là ngày 26 tháng Chạp, không còn mấy ngày nữa, tâm trạng hắn tự nhiên rất tốt.

·

Lúc Thẩm Hồi gặp Văn Hạc, Văn Hạc vừa dỗ con gái ngủ. Con gái Linh Linh của nàng chỉ nhỏ hơn Tề Dực hai tháng. Tiểu oa nhi ngoan ngoãn ngủ trên giường, ngay cả trong mơ cũng đang cười.

Nếu không có con gái, năm đó Văn Hạc nhất định sẽ cùng những nha hoàn khác của Thẩm Phù đi theo hầu hạ.

Gặp được người quen trong thâm cung này, là một điều may mắn. Thẩm Hồi như thường lệ trò chuyện với Văn Hạc. Phần lớn là Văn Hạc nói chuyện trong cung, Thẩm Hồi im lặng lắng nghe.

Thẩm Hồi lại hỏi Văn Hạc lúc trước bệ hạ có từng nghi ngờ Tề Dực không phải con ruột của mình hay không.

Văn Hạc rõ ràng do dự một lúc lâu, mới gật đầu: "Đúng là từng có vài lần trong lời nói có ý này."

Còn về việc hoàng đế vì nghi ngờ mà ngược đãi Thẩm Phù, Văn Hạc không nói rõ.

Trên đường về Chiêu Nguyệt cung, Thẩm Hồi luôn cau mày. Nếu hoàng tử trong cung đều không sống được là do những cuộc tranh đấu dơ bẩn đó, vậy tại sao Tề Dực có thể bình an lớn lên đến bốn tuổi? Chẳng lẽ chỉ vì hoàng đế không thích?

Về đến Chiêu Nguyệt cung, Thẩm Hồi nghe thấy Xán Châu và Thập Tinh đang đuổi nhau cười đùa. Có lẽ là do tính cách có điểm tương đồng, hai người bọn họ rất thân thiết. Thẩm Hồi đột nhiên nhớ đến một chuyện, nàng hỏi Xán Châu: "Sao lâu rồi không thấy Vương Lai?"

Xán Châu sững người, ngừng cười, nói: "Nô tỳ cũng lâu rồi không gặp hắn."

Thập Tinh nghiêng đầu nhìn nàng, im lặng mấp máy môi: "Cãi nhau à?"

Xán Châu trừng mắt nhìn nàng, không để ý đến nàng.

·

Lúc này, Vương Lai đang dẫn người, cưỡi ngựa nhanh chóng đuổi theo Trần Y Y đang bỏ chạy giữa vùng núi. Đi thêm một đoạn nữa, qua khỏi dãy núi này, gặp người thì sẽ khó xử lý.

Trần Y Y giống như một con chim hoảng sợ, ngồi trên lưng ngựa, vừa khóc vừa chạy trốn. Nàng không muốn bị bắt lại Đông xưởng nữa! Nghe tiếng vó ngựa đuổi theo phía sau ngày càng gần, trong lòng Trần Y Y ngày càng tuyệt vọng. Nàng đột nhiên nhìn thấy phía trước có hai bóng người, lúc nàng đang do dự có nên cầu cứu hay không, cuối cùng cũng nhìn thấy người đó là Thẩm Đình!

"Thẩm tướng quân cứu ta!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-46.html.]

Hôm nay Thẩm Đình dẫn Thẩm Minh Ngọc ra khỏi thành cưỡi ngựa. Con ngựa kia rất hung dữ, sợ làm người ta bị thương, cho nên mới dẫn con gái đến nơi hẻo lánh như này. Đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, Thẩm Đình ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy người của Đông xưởng đang đuổi theo một nữ nhân. Hắn nheo mắt, cẩn thận đánh giá nữ nhân kia, mơ hồ cảm thấy quen mắt.

Đợi đến khi Trần Y Y đến gần, Thẩm Đình đột nhiên nhớ ra nàng là ai.

Bên kia, Vương Lai thấy Trần Y Y cưỡi ngựa sắp chạy xuống núi, lại thấy có người tiếp ứng từ xa, vội vàng giương cung, nhắm vào chân Trần Y Y.

Thẩm Đình cầm lấy chuỗi hạt mua cho con gái, đột nhiên ném mạnh, dễ dàng đánh lệch mũi tên mà Vương Lai b.ắ.n tới. Lại thuận tay cầm ba mũi tên đặt lên cung, b.ắ.n ra.

Trần Y Y như vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần, kêu lên một tiếng, trực tiếp nhảy xuống ngựa, trốn ra sau lưng Thẩm Đình.

Lúc này Vương Lai mới nhìn rõ người ở xa là Thẩm Đình. Nhưng vào lúc này, ba mũi tên b.ắ.n tới, hai người bên cạnh hắn ngã xuống đất. Còn hắn chỉ kịp nghiêng người sang một chút. Mũi tên xuyên qua ngực, cũng may tránh được chỗ hiểm yếu ở tim.

Vương Lai ấn ngực, dẫn người nhanh chóng rút lui.

Thẩm Đình không đuổi theo. Hắn quay đầu lại, nhìn Trần Y Y đang thở hổn hển ngồi bệt dưới đất, cau mày: "Trần cô nương sao lại ở đây?"

Trần Y Y đột nhiên khóc lớn, khóc đến mức tim phổi rung động: "Ông nội, ông nội..."

·

Buổi tối, Vương Lai trở về Thương Thanh các.

Hắn dùng tay ấn ngực, cố gắng bước đi cho vững.

Có người tặng Bùi Hoài Quang một con vẹt. Bùi Hoài Quang đang ở cửa sổ tầng ba, cầm lồng chim, chăm chú nhìn con vẹt đang kêu hót trong lồng.

Vương Lai quỳ xuống đất, chịu đựng cơn đau, cố gắng nói cho giọng bình thường: "Nghĩa phụ, người chạy thoát rồi. Sau đó được Thẩm Đình cứu đi."

Bùi Hoài Quang không quay đầu lại, chỉ chậm rãi nói: "Đây là lần thứ hai ngươi làm hỏng việc rồi đấy."

Vương Lai cúi đầu, trán chạm đất.

"Đứng dậy đi." Bùi Hoài Quang nhéo một chút thức ăn cho chim, ném vào máng ăn bằng vàng khảm ngọc. Hắn treo lồng chim lên, nhìn bàn tay của mình.

Vương Lai lập tức bước nhanh đến, đưa khăn tay sạch sẽ.

Bùi Hoài Quang nhận lấy lau tay, nhưng lại cau mày.

Vương Lai quan sát sắc mặt, biết Bùi Hoài Quang chán ghét mùi máu, chắc chắn là m.á.u trên người hắn đã hun đến chưởng ấn, hắn vội vàng đưa khăn tay xong, lùi lại mấy bước.

Bùi Hoài Quang lau tay, liếc nhìn Vương Lai. Người này dùng quả thật thuận tay, nhưng người ta có chí hướng riêng.

Hắn lại mở miệng: "Hoặc là ngoan ngoãn làm con trai của ta, hoặc là đi tìm Phục Nha nhận phạt."

Vương Lai biết bao nhiêu nội thị hâm mộ hắn được đi theo hầu hạ bên cạnh Bùi Hoài Quang, cũng hiểu rõ đi tìm Phục Nha nhận phạt có nghĩa là gì. Nhưng hắn vẫn quỳ xuống lần nữa, trịnh trọng dập đầu: "Vương Lai xin nhận phạt."

Bùi Hoài Quang "ừ" một tiếng, phẩy tay, lại quay sang trêu chọc con vẹt vừa tìm được.

Lúc Vương Lai xuống lầu, gặp Thẩm Hồi. Hắn hành lễ, đứng chờ ở một bên, đợi Thẩm Hồi đi lên, hắn mới tiếp tục xuống lầu, đến tầng một, gặp Xán Châu đi cùng Thẩm Hồi.

Xán Châu nhìn thấy hắn thì sững người, muốn nói gì đó, lại đột nhiên nghĩ đến điều gì, quay đầu sang chỗ khác không để ý đến hắn.

"Xán Châu."

Xán Châu thầm nghĩ thật sự gặp quỷ rồi, hắn vậy mà lại chủ động mở miệng trước. Nàng lúc này mới miễn cưỡng nhìn lại, hỏi: "Gọi tỷ tỷ làm gì?"

Vương Lai mím môi nhìn nàng một lúc, đột nhiên kéo nàng vào lòng ôm chặt. Hắn dùng sức rất mạnh, siết đến mức Xán Châu đau.

"Ngươi làm sao vậy?"

Vương Lai không nói gì, hắn nhắm mắt nuốt xuống tiếng nghẹn ngào, sau đó buông Xán Châu ra, sải bước đi ra ngoài.

Xán Châu đứng dưới mái hiên, ngơ ngác nhìn Vương Lai đi xa. Mãi đến khi bóng dáng hắn khuất hẳn, Xán Châu mới sờ sờ vạt áo trước ngực, sờ thấy một tay đầy máu.

·

"Nương nương đến càng lúc càng sớm." Bùi Hoài Quang đứng ở đầu cầu thang tầng ba.

"Trước đây học chữ Vu Tư được một nửa, muốn đến đây đọc hết phần chưa đọc xong."

Bùi Hoài Quang mỉa mai nàng một câu: "Nương nương không đi thi cử thật đáng tiếc."

Thẩm Hồi đến thư phòng lấy sách, thấy Bùi Hoài Quang lên tầng bảy. Nàng ôm sách đi theo. Bùi Hoài Quang ngồi trên trường kỷ bên cửa sổ, nàng liền ngồi xuống cạnh hắn. Nàng lật hai trang sách, rồi lại ngóng trông nhìn Bùi Hoài Quang.

Bùi Hoài Quang "chậc" một tiếng, cuối cùng vẫn nhận lấy, đọc chữ Vu Tư cho nàng nghe.

Thẩm Hồi vừa nhìn chữ Vu Tư trên sách, vừa nghe Bùi Hoài Quang đọc, cố gắng ghi nhớ. Nàng vốn ham học hỏi, nhưng lại không hiểu sao lại mất tập trung.

"Lật trang rồi."

"Ồ!" Thẩm Hồi vội vàng lật trang.

Bùi Hoài Quang đọc xong trang này, thấy Thẩm Hồi vẫn không có phản ứng gì, hắn đưa tay lật một trang.

Ánh mắt Thẩm Hồi dừng lại trên ngón tay lật sách của Bùi Hoài Quang, nàng đột nhiên nói: "Mùi hương trên người chưởng ấn thật dễ ngửi."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Bùi Hoài Quang liếc nhìn cửa sổ đang mở hé: "Là hoa ngọc lan bên ngoài."

Thẩm Hồi lắc đầu, xoay người ôm Bùi Hoài Quang, vùi mặt vào hõm cổ hắn, cố gắng hửi.

Bùi Hoài Quang cau mày, véo cổ áo sau lưng nàng, kéo nàng ra. "Nương nương lại muốn thứ gì nữa?"

Thẩm Hồi nghiêng đầu, cong mắt cười, bộ diêu trên tóc mây lắc lư. Nàng nói bằng giọng mềm mại: "Muốn nhìn thấy chưởng ấn cười."

【Lời tác giả】

Hồi: Thù bị kéo ra hôm nay, ta ghi nhớ kỹ rồi!

 

Loading...