Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 42

Cập nhật lúc: 2024-11-30 06:16:38
Lượt xem: 182

.

Thẩm Hồi đưa tay ra khỏi màn giường dày nặng, muốn lấy nước ấm trên bàn nhỏ. Nàng cố gắng vươn tay, nhưng vì mắt cá chân bị trói vào cột giường, nên vẫn luôn thiếu một chút nữa là với được.

Nàng thở dài, cũng không lấy nước uống nữa, rụt người vào trong giường, đưa tay đẩy Bùi Hoài Quang đang ở phía trong giường. Bùi Hoài Quang đang cúi đầu, xoa bàn tay bôi đầy thuốc lên vết thương do bị trầy xước trên chân nàng.

"Trói cả đêm rồi, vẫn chưa chịu cởi ra sao?" Thẩm Hồi buồn bực hỏi.

Bùi Hoài Quang chậm rãi mở miệng: "Ta chỉ trói một chân của nương nương, chứ không trói tay nương nương. Nếu nương nương không thích, chẳng phải là không có tay để cởi sao."

Thẩm Hồi không phục trừng mắt nhìn hắn một cái, lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Hắn trói nàng lại, hắn không lên tiếng, nếu nàng tự mình cởi ra thì mới là trúng kế của hắn.

Thẩm Hồi lại nhớ đến chiếc hộp mà Bùi Hoài Quang mang đến tối hôm qua. Chiếc hộp đó bây giờ đang được đặt trên bàn nhỏ đầu giường, đến nay vẫn chưa mở ra, Thẩm Hồi cũng không biết bên trong đựng cái gì.

Hắn mang theo dây thừng trói chân nàng lại, nếu nàng tự mình cởi dây thừng, vậy hắn có phải sẽ lấy thứ trong hộp đó ra để "trừng phạt" nàng không?

Thẩm Hồi có chút tò mò về thứ được đựng trong hộp đó, nhưng cũng đoán được không phải thứ gì tốt đẹp.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nàng nhấc chân kia không bị trói lên, dùng ngón chân chọc chọc vào đầu gối Bùi Hoài Quang, giọng nói mềm mại: "Cởi ra đi. Hôm nay Chưởng ấn thật sự không đi lâm triều sao?"

Bùi Hoài Quang không phải ngày nào cũng đi lâm triều, nhưng tối hôm qua đã xảy ra chuyện ở Bảo Bích cung, Thẩm Hồi đoán hôm nay Bùi Hoài Quang sẽ đi.

Bùi Hoài Quang vừa mới bôi thuốc xong lên vết thương do bị trầy xước trên chân Thẩm Hồi, đang dùng khăn lau sạch sẽ nước thuốc còn sót lại trên lòng bàn tay. Hắn lạnh lùng liếc nhìn bàn chân Thẩm Hồi đá qua, đột nhiên đưa tay nắm lấy mắt cá chân nàng, đặt lên đầu gối mình. Hắn bóp bóp ngón chân nàng, rồi cúi người xuống, cắn một cái.

Thẩm Hồi sửng sốt, một trận đau tê dại kỳ lạ truyền đến, nàng vùng vẫy, nhưng không thoát ra được. Bàn tay chống trên giường hơi dùng sức nắm chặt chăn, miễn cưỡng nhíu mày chịu đựng.

Bùi Hoài Quang buông Thẩm Hồi ra.

Thẩm Hồi vội vàng rụt chân về, giấu vào trong chăn. Ngón chân trong chăn lặng lẽ co quắp lại.

"Nương nương phạm lỗi, nhất định phải bị phạt. Ta vốn định dùng dây thừng đánh nương nương một trận, nhưng lại nghĩ vết roi sẽ để lại dấu vết khó coi như vậy, có chút không nỡ." Bàn tay Bùi Hoài Quang luồn vào trong chăn, nắm lấy mắt cá chân Thẩm Hồi, vuốt ve lên trên, dọc theo cơ thể mềm mại như ngọc của Thẩm Hồi. "Nếu không, cắn đứt ngón chân của nương nương thì sao?"

Hắn lại bóp ngón chân Thẩm Hồi.

Thẩm Hồi cảm thấy tên điên này không có chuyện gì là không dám làm, nàng cứng rắn nói: "Thiếu ngón chân, vậy thì không còn nguyên vẹn nữa."

"Không không," giọng điệu Bùi Hoài Quang chậm rãi, "Ta cắn xuống rồi trực tiếp nuốt vào. Vậy nương nương ở trong ta vẫn là nguyên vẹn."

Lưng Thẩm Hồi lạnh toát. Nàng không phân biệt được lời Bùi Hoài Quang nói mấy phần thật mấy phần giả, khẽ hừ một tiếng, ngược lại không vui.

Bùi Hoài Quang "chậc" một tiếng, tiếp tục nói bóng gió: "Ta thấy nương nương là thật sự không biết tình hình, lúc này còn làm nũng giận dỗi sao?"

Thẩm Hồi cụp mắt suy nghĩ một lúc, lúc ngẩng lên, ánh mắt nhìn Bùi Hoài Quang mang theo chút khinh bỉ. Nàng nói: "Cần thiết vậy sao? Không phải chỉ là g.i.ế.c mấy trăm người Vu Tư, chẳng lẽ chuyện nhỏ này lại làm khó Chưởng ấn?"

Nàng không đợi Bùi Hoài Quang mở miệng, tiếp tục nói: "Chưởng ấn là người có bản lĩnh, thỉnh thoảng bị ta phá hỏng chuyện một lần thì sao? Chỉ là thỉnh thoảng phá lệ vì ta một lần, là chuyện gì to tát lắm sao?"

Bùi Hoài Quang cũng không thấy bất ngờ lắm về những lời này của Thẩm Hồi, giọng điệu bình thường nói: "Da mặt nương nương ngày càng dày rồi."

"Kế hoạch của Chưởng ấn có thể có lần này đến lần khác, nhưng Khấu Khấu của Chưởng ấn lại chỉ có một." Thẩm Hồi vòng tay qua cổ Bùi Hoài Quang, hôn lên khóe môi hắn.

Đôi khi, Thẩm Hồi sẽ thấy tiếc nuối vì Bùi Hoài Quang là hoạn quan.

Nếu hắn là người bình thường, có lẽ mỹ nhân kế của nàng sẽ dễ dàng hơn, sẽ không có nhiều lo lắng và cẩn thận như vậy. Ví dụ như bây giờ, nàng chỉ mặc áo ngủ mỏng manh, còn hắn thì ăn mặc chỉnh tề. Mỗi lần thân mật đều như vậy. Mỗi lần đặt tay lên eo Bùi Hoài Quang, Thẩm Hồi đều cẩn thận, sợ vô tình kéo thắt lưng của hắn, nhìn thấy sự không hoàn chỉnh của hắn, phạm phải điều cấm kỵ của hắn.

Bùi Hoài Quang cởi dây trói trên chân A Hồi, khom người, bưng nước lên tận tay đút cho Thẩm Hồi uống. Chỉ là động tác của hắn không hề dịu dàng, nước ấm từ khóe môi Thẩm Hồi chảy xuống, thấm ướt cả gối thêu.

Một lát sau, Bùi Hoài Quang rời khỏi Chiêu Nguyệt cung, đi về phía trước. Thẩm Hồi đoán không sai, hôm nay Bùi Hoài Quang phải vào triều sớm. Bùi Hoài Quang vừa rời đi, Thẩm Hồi liền đứng dậy. Nàng đoán hôm nay sẽ có không ít người đến gặp nàng.

"Nương nương, tối qua những cung nhân ra từ Bảo Bích cung muốn đến khấu đầu với nương nương." Thập Tinh đi vào bẩm báo, "Nương nương có muốn gặp không? Hay là nô tỳ nói với họ rằng đã thay họ chuyển lời?"

"Gặp."

Thẩm Hồi gặp những cung nhân đó, nhận lấy những cái quỳ lạy đầy thành kính của họ, sau đó lại an ủi một hồi.

Sau khi những cung nhân này rời đi, Bình Thịnh cười hì hì đi vào bẩm báo: "Sáng nay, thống lĩnh cấm quân Sầm Cao Kiệt còn đến hỏi thăm sức khỏe của nương nương."

Bình Thịnh chính là Tiểu Mai Tử đã đổi tên.

Thẩm Hồi nghĩ rằng mấy vị phi tần xui xẻo bị Hoàng thượng triệu đến Bảo Bích cung sáng nay cũng sẽ đến, nhưng họ còn chưa đến, cung nhân đã vào bẩm báo Thẩm Đình đến.

Thẩm Hồi sững người, lông mày lập tức nhíu lại.

—— Sợ huynh trưởng càm ràm nàng.

Thẩm Hồi gặp Thẩm Đình ở chính điện, sai cung nhân bày biện hoa quả chiêu đãi. Lại mở lời trước: "Mấy hôm trước xem Minh Ngọc múa kiếm, không ngờ con bé khi nào lại lén học được bản lĩnh lớn như vậy. Bên cạnh ta có một thanh bảo kiếm sắc bén, lát nữa huynh trưởng về nhà tiện thể mang về cho Minh Ngọc."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-42.html.]

Thẩm Đình nhìn nàng, không nói gì.

Thẩm Hồi thở dài, hỏi: "Huynh trưởng, muội có thể nói bí mật của mình cho huynh biết không?"

"Ở chỗ huynh trưởng muội còn cần có bí mật sao?" Thẩm Đình trầm giọng hỏi.

Thẩm Hồi bảo tất cả cung nhân lui xuống, ngay cả Trầm Nguyệt và Thập Tinh cũng không giữ lại. Nàng véo mạnh vào lòng bàn tay, nhìn huynh trưởng đã mất rồi tìm lại được, mở miệng: "Từ khi ta vào cung đến nay, chưa từng thị tẩm."

Trong mắt Thẩm Đình hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Trong tẩm điện của ta có một mật đạo, thông thẳng đến Thương Thanh các."

Thẩm Đình đột nhiên đứng dậy, tiến lên một bước, đứng trước mặt Thẩm Hồi, n.g.ự.c phập phồng. Không cần Thẩm Hồi nói thêm, huynh ấy còn gì không hiểu?

Thẩm Hồi đứng dậy, vuốt ve n.g.ự.c huynh trưởng, nói: "Huynh trưởng đừng tức giận, cũng đừng đau lòng thay muội. So với tỷ tỷ, muội đã may mắn hơn rất nhiều rồi."

Nàng vòng tay ôm eo huynh trưởng, áp mặt vào n.g.ự.c huynh ấy, khẽ nói: "Muội không có đường lui, cũng không muốn quay đầu lại."

Một lúc lâu sau, Thẩm Đình mới cứng nhắc giơ tay lên, vỗ vỗ lưng muội muội.

Thẩm Hồi có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, cọ cọ má vào n.g.ự.c huynh trưởng. Nàng nói: "Huynh trưởng, muội biết huynh muốn hỏi gì. Huynh muốn hỏi nếu Bùi Hoài Quang không đến, muội phải làm sao."

"Muội đã suy nghĩ kỹ rồi. Muội đã nói với người đi cùng rằng sẽ thử hành thích Hoàng thượng, muội biết mình không làm được." Giọng nàng nhỏ nhẹ nhưng đầy sức mạnh, "Quốc mẫu bị người Vu Tư làm nhục, m.á.u đổ Bảo Bích cung, sẽ khiến lòng dân vốn đã mong manh dễ vỡ càng thêm tổn thương. Nếu cái c.h.ế.t của muội, có thể thức tỉnh một hai vị đại thần mê muội, có thể khiến lòng dân phản kháng trỗi dậy, thậm chí có thể khiến những anh hùng dân gian như Ngô Vãng có thêm một lý do để khởi binh, vậy thì đáng giá!"

Thẩm Đình cuối cùng cũng nhận ra muội muội nhỏ bé yếu ớt kia đã trưởng thành, chỉ là sự trưởng thành dưới áp lực này khiến huynh ấy đau lòng. Nếu năm đó không ngu trung, nhà họ Thẩm đã không đến nông nỗi này.

Huynh ấy nói: "Ngô Vãng đã biết rồi."

Thẩm Hồi cẩn thận suy ngẫm câu này, ngẩng mặt nhìn Thẩm Đình, Thẩm Đình thẳng thắn nhìn lại.

Lúc Thẩm Đình rời đi, Thẩm Hồi đột nhiên gọi huynh ấy lại.

"Huynh trưởng!"

Thẩm Đình đứng ở cửa, quay đầu nhìn muội muội mặc phượng bào.

Thẩm Hồi từ từ cong môi, lộ ra vẻ ngoan ngoãn quen thuộc mà Thẩm Đình từng biết. Nàng nói: "Huynh trưởng nên biết Khấu Khấu muốn gì. Muội không quan tâm người ngồi trên ngai vàng là Dực nhi, hay là ai khác."

Lúc này, trên triều đang xảy ra tranh cãi.

Các quan văn võ vì chuyện tối qua ở Bảo Bích cung mà tranh luận gay gắt.

"Lần này Vu Tư tiến cống, nếu có sai sót, cứ theo luật mà phạt là được, chuyện m.á.u chảy thành sông ở Bảo Bích cung này thật sự không phải là hành động nhân từ!"

"Nghe nói khả hãn Vu Tư và Đạt Cổ Vương có quan hệ rất tốt. Chờ tin tức truyền đến Vu Tư, khả hãn Vu Tư nhất định sẽ nổi giận. Đến lúc đó nếu truy cứu trách nhiệm, nói không chừng sẽ gây ra chiến tranh."

"Hắn chỉ có Vu Tư thôi thì không sao, nếu các bộ lạc khác ở vùng Hồ Man lấy cớ Đại Tề bất thiện mà liên kết lại, cùng tấn công Đại Tề thì phải làm sao!"

Đương nhiên cũng có võ tướng lý luận: "Cho dù phát động chiến tranh, Đại Tề chúng ta còn sợ hắn sao!"

Nhưng những tiếng nói như vậy nhanh chóng bị tiếng nói sợ chiến tranh nhấn chìm.

Bùi Hoài Quang chỉ cảm thấy đám đại thần tranh cãi này ồn ào đến mức đau đầu. Không nghe kỹ lắm.

Vương Lai vội vã từ bên ngoài đi đến bên cạnh Bùi Hoài Quang, đưa cho hắn một chiếc hộp kẹo nhỏ: "Đây là Hoàng hậu nương nương sai người đưa tới."

Bùi Hoài Quang ngẩng mắt, liếc nhìn chiếc hộp kẹo nhỏ, nhận lấy, đẩy nắp hộp lên.

Hóa ra thật sự chỉ là một hộp mứt mơ bình thường.

Hoàng đế cũng bị các đại thần ồn ào đến đau đầu, hắn bất lực nhìn sang, cầu cứu: "Hoài Quang, nếu khả hãn Vu Tư dẫn binh đánh tới thì phải làm sao!"

Ánh mắt của tất cả văn võ bá quan đều đổ dồn về phía này.

Vu Tư?

Bùi Hoài Quang bỗng nhiên nhớ đến vết bầm tím bên hông Thẩm Hồi. Hắn cầm một viên mứt mơ lên ăn.

"Vậy thì," Hắn chắp tay, "Diệt trừ."

【Tác giả có lời muốn nói】

Gõ bảng đen, có ai chú ý đến trong bản cập nhật hôm qua, Xán Châu cũng uống rượu trái cây không! Nghĩ đến việc đã chôn giấu một chi tiết quan trọng từ lâu rồi lại miêu tả thêm một chút, mà các bạn chắc chắn không ai đoán được, trong lòng âm thầm thấy sướng!!!

Ngày 17, 18 số lượng bình chọn và nước dinh dưỡng đã quá bảy ngày, ngày mai ta sẽ tự mình tổng kết lại QAQ

 

Loading...