Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2024-11-30 04:53:11
Lượt xem: 453

Chương 3: Chương 003 - Bóp

  【Chương thứ ba】

  “Rốt cuộc có được hay không?” Giọng điệu hoàng đế tràn đầy mong đợi, trong mắt cũng ánh lên vài phần hứng thú, rõ ràng là đã tưởng tượng ra cảnh tượng gì đó.

  Bông hoa hồng mai trong lòng bàn tay bị bóp nát, vết nước nhuộm bẩn những ngón tay trắng nõn như ngọc của Bùi Hoài Quang. Hắn nhíu mày, vứt bỏ bông hoa hồng mai dính nhớp, hơi nghiêng đầu, tiểu thái giám Vương Lai lập tức đưa khăn tay trắng sạch sẽ tới.

  Bùi Hoài Quang vừa thong thả lau tay, vừa chậm rãi mở miệng: “Đương nhiên là sẽ khiến bệ hạ hài lòng.”

  Hoàng đế cười sảng khoái.

  Hắn biết mà, cho dù hắn muốn tiên nữ trên trời, Bùi Hoài Quang cũng có thể tìm đến cho hắn! Hắn thích điểm này ở Bùi Hoài Quang, cho nên dù có bao nhiêu đại thần nói xấu Bùi Hoài Quang, hoàng đế cũng không để tâm.

  Sân không lớn, vuông vức, ba mặt là hành lang. Xung quanh yên tĩnh, cuộc trò chuyện của hoàng đế và Bùi Hoài Quang từng chữ từng chữ rõ ràng lọt vào tai Thẩm Hồi.

  Nghe hai người bọn họ bàn luận xem nên biến mình thành bộ dạng gì, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã tái nhợt vì lạnh của nàng càng thêm trắng bệch.

Nghe thấy tiếng bước chân dường như đang rời đi, Thẩm Hồi theo bản năng quay đầu lại nhìn, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Bùi Hoài Quang đang nhìn về phía mình.

Hóa ra chỉ có mình hoàng đế rời đi, Bùi Hoài Quang vẫn dựa vào cột hành lang đứng im tại chỗ.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong giây lát, Thẩm Hồi sợ hãi lập tức quay đầu lại, thậm chí còn không kịp nhìn rõ biểu cảm của Bùi Hoài Quang.

Thẩm Hồi lại âm thầm ghi nhớ thêm một điều nữa - hoàng đế không thích nàng đờ đẫn ngây ngô, vô vị, mà thích dáng vẻ của Lệ phi.

Vậy thì nàng phải tiếp tục đờ đẫn ngây ngô mới tốt!

Nàng lại ghi nhớ tên của Lệ phi, nghĩ bụng sau khi hồi cung phải tìm hiểu rõ Lệ phi là người như thế nào.

Dùng xong bữa tiệc chay, đế hậu khởi giá hồi cung. Lúc về cũng giống như lúc đến, không ít bá tánh đứng hai bên đường dõi theo. Chỉ là mấy năm gần đây, bốn phương nổi dậy không ít, người muốn ám sát hoàng đế càng nhiều hơn. Toàn bộ hoàng thành canh phòng nghiêm ngặt, cấm vệ quân vây quanh bảo vệ, bá tánh xem náo nhiệt cũng chỉ có thể đứng từ xa nhìn.

Thẩm Hồi vô tình ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy cha mẹ đang đứng trong đám đông.

Thẩm Hồi không khỏi sững sờ.

Giữa đám đông chen chúc, mẹ dìu cha, hai người đang ngóng trông nhìn nàng.

Cha mẹ đến khi nào vậy? Chẳng lẽ lúc nàng xuất cung, họ đã đứng đợi ở ven đường, và cứ đợi như vậy cho đến khi nàng từ Tông miếu hồi cung?

Chân của cha từng bị thương rất nặng trên chiến trường, thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo cũng có thể khiến ông đau nhức không chịu nổi, huống chi là đứng ngoài trời lạnh như thế này lâu như vậy...

Thẩm Hồi mắt đỏ hoe, suýt nữa thì không kìm được nước mắt xót xa.

Nhưng có nhiều người nhìn nàng như vậy, nàng không thể khóc.

Móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, nàng cố nén nước mắt.

"Hoàng hậu làm sao vậy?" Hoàng đế hỏi.

Thẩm Hồi dụi dụi mắt, nhíu mày nói: "Gió thổi vào mắt đau!"

Hoàng đế liếc nhìn nàng một cái, thấy tuy khóe mắt nàng đỏ hoe, nhưng ánh mắt lại trong veo, liền "Ồ" một tiếng rồi dời mắt đi, tùy ý quan sát bá tánh dọc đường.

Thẩm Hồi quay đầu lại, nhìn cha mẹ đang lo lắng, nàng chậm rãi cong môi, nở một nụ cười an ủi nhất có thể.

Rất nhanh, long liễn đã vượt qua cha mẹ đang đứng bên đường, Thẩm Hồi mím môi, dù có lưu luyến đến đâu cũng không thể quay đầu lại nhìn nữa...

Ánh mắt trong veo của Thẩm Hồi chợt tối sầm lại.

Nhưng vừa nghĩ đến theo lệ, sau đại điển lập hậu, ngày kia hoàng hậu phải mở tiệc, nàng sẽ được gặp cha mẹ. Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Hồi đang u ám mới lóe lên một tia sáng le lói.

Long liễn của đế hậu biến mất khỏi tầm mắt, vợ chồng Thẩm gia luyến tiếc quay người.

"Lão tướng quân!" Một người đàn ông ăn mặc võ tướng đuổi theo.

Người này tên là Triệu Xán Cửu, quen biết Thẩm Nguyên Hoành khi ông còn thống lĩnh quân đội, đã quen biết nhiều năm. Thẩm Nguyên Hoành gật đầu coi như chào hỏi.

Triệu Xán Cửu tiến lại gần, nhỏ giọng than thở: "Vụ Lan sơn tuyết lở, phá hủy con đường dẫn đến Trần Châu biên giới. Tấu chương dâng lên đều bặt vô âm tín, hôm nay mới nghe nói toàn bộ bị Tư Lễ Giám chặn lại, căn bản không đến được tay bệ hạ! Bùi Hoài Quang tên hoạn quan này thật sự là một tay che trời! Lão tướng quân, ngài nói xem phải làm sao bây giờ?"

Làm sao bây giờ?

Thẩm Nguyên Hoành dừng bước, quay đầu nhìn về phía đội long liễn đã đi xa.

Nếu như trước đây, ông nhất định sẽ cùng Triệu Xán Cửu mắng chửi hoạn quan lộng quyền, bàn mưu tính kế làm sao để xoay chuyển tình thế. Nhưng bây giờ, ông chỉ muốn về nhà ngồi nghỉ ngơi một lát, dù có nghe cháu gái đọc sách cũng tốt hơn là nghe những chuyện bực mình này.

Thẩm Nguyên Hoành ngẩng đầu nhìn những đám mây đen u ám.

Trời sắp thay đổi rồi.

Mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm, tuyết rơi cũng nhiều, thời tiết nói thay đổi là thay đổi ngay. Bầu trời của Đại Tề này, ai biết được khi nào sẽ sụp đổ.

"Dù tấu chương có đến được tay bệ hạ cũng chưa chắc đã có tác dụng." Thẩm Nguyên Hoành nói với giọng buồn bã.

"Cái gì?" Triệu Xán Cửu không ngờ Thẩm Nguyên Hoành lại nói như vậy, càng kinh ngạc hơn khi vị lão tướng quân xưa nay trung quân ái quốc lại nói ra những lời đại bất kính như thế.

Trung quân ái quốc?

Thẩm Nguyên Hoành chỉ cảm thấy bản thân trung quân ái quốc trước đây giống như một trò hề. Ông không phải chưa từng mặt dày mày dạn, lấy chiến công nhiều năm qua, lấy công lao hai con trai tử trận để cầu xin hoàng đế, chỉ mong được bảo vệ đứa con út cuối cùng, cáo lão hồi hương an hưởng tuổi già. Nhưng hoàng đế đã nói gì?

Hắn cười lớn nói hoàng hậu là người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ, đây là vinh dự, là thể diện do hoàng đế ban tặng.

Nhưng hoàng đế đã hại c.h.ế.t hai đứa con gái của ông! Nếu cái c.h.ế.t của Đại nữ nhi Thẩm Đồ năm xưa là do tình thế bắt buộc, vậy thì Nhị nữ nhi Thẩm Phù thì sao? Vừa nghĩ đến Nhị nữ nhi, Thẩm Nguyên Hoành cảm thấy tim như nhỏ máu!

"Lão tướng quân!"

Thẩm Nguyên Hoành thở dài, bản thân không còn nhiệt huyết đó nữa, vỗ vai Triệu Xán Cửu, xoay người về nhà.

Triệu Xán Cửu còn muốn đuổi theo tranh luận, Thẩm phu nhân lên tiếng: "Triệu tướng quân, lão gia nhà ta chân cẳng bất tiện, không tiếp chuyện được nữa."

Triệu Xán Cửu ngẩn người đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Thẩm Nguyên Hoành bước đi tập tễnh.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Về đến Thẩm phủ, nha hoàn đang dọn dẹp sảnh đường, định vứt bỏ cành hồng mai đã héo úa trong bình, Thẩm phu nhân vội vàng ngăn lại.

- Hồng mai tuy đã héo, nhưng là do A Hồi nhà bà tự tay hái mấy ngày trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-4.html.]

·

Về đến cung, Thẩm Hồi để mặc cung nữ hầu hạ thay y phục. Y phục đã được Thập Tinh hơ nóng bên lò than, ấm áp dễ chịu.

Thập Tinh lại lấy áo khoác lông chồn dày nặng bọc kín người Thẩm Hồi, rồi sai cung nữ bê ba lò than đặt bên cạnh nàng. Còn lò sưởi tay thì khỏi phải nói, đương nhiên đã được nhét vào trong lòng Thẩm Hồi từ lâu.

Thẩm Hồi ngồi bất động sưởi ấm hồi lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch mới dần dần hồng hào trở lại.

Bôn ba cả ngày bên ngoài, Thẩm Hồi cảm thấy thật sự rất lạnh rất lạnh. Trùng hợp đúng vào kỳ nguyệt sự, bụng dưới đau âm ỉ hành hạ nàng, vết thương trên chân khi di chuyển cũng luôn đau nhức.

Tình hình này, cả Vĩnh Phượng cung đều biết hoàng hậu sợ lạnh, âm thầm nghĩ sau này phải chú ý hơn.

Thẩm Hồi vừa mới khỏe lại một chút, liền sai người mang nước nóng đến. Nàng nhận lấy khăn nóng đã được cung nữ vắt khô, bắt đầu lau mặt, nói đúng hơn là lau cằm và hai má.

"Nương nương muốn tắm rửa ạ? Để nô tỳ làm cho." Tiểu cung nữ nói.

Thẩm Hồi lắc đầu, im lặng lau đi lau lại.

- Nàng đã nhịn cả nửa ngày rồi.

- Từ khi hoàng đế véo cằm nàng, nàng liền cảm thấy chỗ hoàng đế véo trên mặt như dính một lớp bùn, bẩn muốn chết.

Da nàng mỏng manh, lau đến khi cằm và hai má đều đỏ ửng lên, nàng mới có chút bực bội ném khăn mặt vào chậu.

Đợi đến khi Thẩm Hồi hoàn toàn hồi phục, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, trời cũng dần tối. Vĩnh Phượng cung vừa dùng xong bữa tối, các phi tần lục cung liền lần lượt đến vấn an.

Văn tần là người đến đầu tiên.

Văn Hạc biết được các phi tần khác vẫn chưa đến, vừa nhìn thấy Thẩm Hồi, mắt đỏ hoe liền quỳ xuống, một tiếng "Tam cô nương" gọi ra nghe thật thê lương nghẹn ngào.

Văn Hạc vốn là thị nữ thân cận của Nhị tỷ Thẩm Hồi.

Thẩm Hồi vội vàng bảo Trầm Nguyệt đỡ Văn Hạc dậy, mời nàng đến ngồi.

"Bây giờ chúng ta đều đã vào cung, không còn ở Thẩm phủ nữa. Không có Tam cô nương gì hết, ngươi cũng không còn là nô tỳ, đã có tước vị tần rồi."

Văn Hạc cười khổ: "Văn Hạc thật sự hy vọng mãi mãi làm người hầu của Thẩm gia."

Nhưng nàng vội vàng đến trước nhất, đương nhiên không phải để lôi kéo Thẩm Hồi than thở nhớ nhung chuyện cũ. Nàng kìm nén cảm xúc, rồi nói tiếp: "Nương nương sống lâu ở Giang Nam, người ở kinh đô quen biết không nhiều, huống chi là người trong cung. Văn Hạc có thể giúp nương nương không nhiều, nhưng dù sao cũng đã sống trong cung mấy năm, biết chút ít tình hình, đương nhiên nguyện ý nói hết những gì mình biết cho nương nương."

Thẩm Hồi đang đau đầu vì sắp có một đám phi tần đến vấn an, nghe Văn Hạc nói vậy đương nhiên vui mừng. Nàng nói: "Đến cái cung âm u này, gặp được người quen đã là điều may mắn. Giờ ngươi còn có thể giúp đỡ ta, ta rất vui."

Nhìn Thẩm Hồi cười cong mắt, Văn Hạc chợt nhớ đến chủ nhân của mình. Chủ nhân của nàng rất thương yêu cô em gái này, nếu chủ nhân biết cô em gái cũng vào cung, e rằng sẽ đi theo con đường của nàng, không biết sẽ đau lòng đến nhường nào.

Nàng không thể giống như Văn Lộ, đuổi theo hầu hạ chủ nhân ở dưới suối vàng, giờ đây sống lay lắt trong thâm cung, gặp được Thẩm Hồi, ngược lại giống như tìm được chỗ dựa tinh thần.

Các phi tần xinh đẹp lần lượt đến.

Người đến trước là các phi tần vị thấp. Phụ nữ trong hậu cung thật sự quá nhiều, xuất thân cũng muôn hình muôn vẻ. Lần đầu tiên đến vấn an hoàng hậu, đương nhiên phải tự giới thiệu trước. Ban đầu, Thẩm Hồi còn cố gắng ghi nhớ xem họ là ai, nhưng càng lúc càng nhiều người đến, đông đến mức chật kín đại điện, Thẩm Hồi thực sự không thể nhớ nổi nữa.

Văn Hạc ngồi rất gần Thẩm Hồi, thỉnh thoảng sẽ nhỏ giọng nói bên tai Thẩm Hồi vài câu về điểm đặc biệt của phi tần nào đó.

Lúc Lệ phi đến, Thẩm Hồi đang sắp không chịu nổi nữa, bỗng chốc tỉnh táo lại, ngẩng mắt nhìn về phía cửa.

Lệ phi mặc một chiếc áo khoác dày màu đỏ thẫm, áo khoác dày như vậy mà mặc trên người nàng ta cũng không che giấu được vẻ yêu kiều khi di chuyển. Huống chi vừa bước vào, nàng ta đã mang theo một luồng hương thơm quyến rũ.

"Lệ nương xin thỉnh an hoàng hậu nương nương, nương nương vạn tuế." Lệ phi quỳ xuống hành lễ. Giọng nói của nàng ta cũng mềm mại nhỏ nhẹ như đang hát khúc nhạc, khiến đàn ông nghe thấy là nửa người tê dại.

"Ngồi đi."

Lệ phi đưa bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như không xương cho cung nữ, đứng dậy. Sau đó, cũng giống như các phi tần khác, cởi áo khoác, đến một bên ngồi xuống.

Bên trong nàng ta mặc một chiếc váy lụa mỏng màu hồng đào. Đúng vậy, váy lụa mỏng.

Cổ áo màu đỏ thẫm khoét rất sâu, da thịt bên trong dường như sắp sửa nhảy ra ngoài. Vải vóc quấn quanh vai lưng và cánh tay chỉ là một lớp lụa mỏng nửa trong suốt.

Thẩm Hồi nhìn đến ngây người.

Nàng ta không lạnh sao?

Nàng ta không lạnh sao?

Nàng ta không lạnh sao?

Thẩm Hồi nắm chặt cổ áo lông xù của mình, sai cung nữ thêm than vào lò.

Thẩm Hồi còn chưa hoàn hồn khỏi sự kinh ngạc, cung nhân bỗng nhiên đến báo - bốn vị quý phi đã đến.

Các mỹ nhân trong điện ngừng trò chuyện, đều đứng dậy.

Bốn vị quý phi hành lễ với hoàng hậu trước, những người khác trong điện mới hành lễ với bốn vị quý phi. Lễ xong, Thẩm Hồi ban cho ngồi.

Thẩm Hồi nghĩ bụng bốn vị quý phi đều đã đến, vậy thì màn gặp mặt tra tấn tối nay chắc cũng kết thúc rồi, nàng vừa thở phào nhẹ nhõm, Tĩnh phi đã lên tiếng.

"Không ngờ hôm nay lại có thể gặp lại nương nương trong cung theo cách này. Nương nương còn nhớ Nguyệt Liên không?"

Thẩm Hồi chớp chớp mắt, nhìn nàng ta với vẻ vô tội.

Biểu cảm này của Thẩm Hồi rõ ràng là không nhớ nàng ta. Giang Nguyệt Liên nghẹn họng, suýt nữa thì tự chọc tức mình đến chết. Thì ra mình hận Thẩm Hồi nửa năm, Thẩm Hồi vậy mà đến cả mình là ai cũng không biết!

Một lúc lâu sau, Tĩnh phi mới chậm rãi nói: "Không ngờ, cuối cùng chúng ta lại gả cho cùng một người. Nhưng mà..."

Nửa câu sau nàng ta cố ý không nói, chỉ khẽ thở dài một tiếng. Ánh mắt nhìn Thẩm Hồi cũng không rõ là tiếc nuối hay là đang hả hê.

Thẩm Hồi hoang mang, đang định lên tiếng, cung nhân bỗng nhiên đến báo - Chưởng ấn đã đến.

Bầu không khí trong điện có chút thay đổi kỳ lạ, các mỹ nhân trong điện tuy vẫn đang ngồi, nhưng lại như còn cung kính hơn cả lúc đứng dậy nghênh đón bốn vị quý phi vừa rồi.

Thẩm Hồi chợt nhớ ra điều gì đó, sững người, hơi nghiêng mặt, ánh mắt rơi vào Lệ phi. Sau đó, nàng từ từ cau mày.

【Tác giả có lời muốn nói】

Thẩm Hồi: Chẳng lẽ sẽ bắt ta mặc ít như Lệ phi để chịu lạnh sao? Hu hu hu hu hu

 

Loading...