HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 37
Cập nhật lúc: 2024-11-29 23:09:09
Lượt xem: 210
Hoạn Sủng - Chương 37 & 38
Chương 37: Khóc
Thẩm Hồi nắm chặt hộp kẹo nhỏ, nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng, đi về phía Bùi Hoài Quang đang ngồi sau trường án. Theo mỗi bước chân của nàng, chiếc nhẫn hắc ngọc chạm nhẹ vào hộp kẹo, phát ra tiếng động khe khẽ.
"Chưởng ấn đang luyện chữ sao?"
Nhìn rõ nội dung trên giấy, Thẩm Hồi không khỏi ngẩn người.
Trên trường án bày một tờ Tuyên Thành chỉ lớn, Bùi Hoài Quang cầm bút, dùng mực đen nhuộm kín cả tờ giấy. Chẳng còn một chút trắng nào, hắn vẫn cứ lặp đi lặp lại, từng hàng từng hàng quét qua.
Mực đen thấm qua Tuyên Thành chỉ, làm cả mặt bàn bằng ngọc phía dưới cũng bị lem luốc.
Bùi Hoài Quang ngẩng lên nhìn nàng.
Thẩm Hồi lùi lại một bước.
"Lùi cái gì?" Bùi Hoài Quang chậm rãi hỏi, giọng điệu bình thường, không hề có chút cảm xúc.
"Sợ Chưởng ấn đánh ta."
Bùi Hoài Quang không để ý đến lời nói cố tình làm nũng của nàng, cúi đầu xuống, tiếp tục quét bút, để màu đen trong tầm mắt ngày càng đậm và thuần túy.
"Không nên lừa Chưởng ấn." Thẩm Hồi nói.
Bùi Hoài Quang không nói gì.
Một lúc lâu sau, Thẩm Hồi dùng sức nắm chặt hộp kẹo nhỏ trong tay, nhỏ giọng nói: "Ta... ta tự mình đeo không vào..."
"Giọng nương nương quá nhỏ, ta nghe không thấy." Bùi Hoài Quang rõ ràng nghe thấy, lại cố tình nói như vậy.
Thẩm Hồi biết hắn cố ý, nàng cũng không lặp lại, tiếp tục nói bằng giọng ong ong: "Cũng... cũng sợ lấy không ra..."
[Chương 37]
Thẩm Hồi cúi đầu, vành mắt dần dần đỏ lên.
Nàng trước giờ chưa từng biết mình sẽ trở nên như thế này. Nàng nghe thấy giọng nói quen thuộc của chính mình, nói ra những lời lẽ khó nghe như vậy, trong lòng dâng lên từng đợt khó chịu.
Đường là do mình chọn, tiến về phía trước không hối hận, nhưng bị gai góc đ.â.m vào, vẫn sẽ đau.
Hộp kẹo nhỏ trong tay siết chặt đến mức lòng bàn tay nàng non nớt cũng đỏ ửng, nhưng nàng nắm hộp kẹo càng lúc càng chặt. Cảm giác đau nhói này ở lòng bàn tay, miễn cưỡng át đi cảm giác chua xót trong lồng ngực, để nàng không bật khóc.
Không khóc, nhất định không được khóc trước mặt tên hoạn quan c.h.ế.t tiệt này.
Bùi Hoài Quang dùng sức đặt bút xuống.
Vừa rồi hắn mới chấm mực, mực nước đầy đặn trên đầu bút lông sói b.ắ.n ra, văng lên chiếc váy màu vàng hạnh của Thẩm Hồi.
Đợi đến khi Bùi Hoài Quang đi ra khỏi thư phòng, Thẩm Hồi vẫn chưa hoàn hồn. Nàng cúi đầu nhìn vết mực dính trên váy, bừng tỉnh, vội vàng chạy theo. Nàng nghe theo tiếng bước chân của Bùi Hoài Quang, chạy xuống lầu, đuổi theo hắn vào phòng tắm ở tầng năm.
Bùi Hoài Quang chỉ đến đây rửa tay.
Mực dính một chút lên những ngón tay thon dài trắng nõn của hắn, hắn dùng nước lạnh rửa đi rửa lại, cho đến khi đôi tay sạch sẽ trở lại.
Thẩm Hồi đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn hắn.
Bùi Hoài Quang cầm khăn bông sạch sẽ lau khô nước trên tay, đi ngang qua Thẩm Hồi cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái, hắn ra khỏi phòng tắm, lại đi lên lầu.
Thẩm Hồi giữ một khoảng cách với hắn, lại lặng lẽ đi theo. Nàng đi theo hắn lên tầng sáu, Bùi Hoài Quang không dừng bước, nàng lại tiếp tục đi theo lên tầng bảy.
Thẩm Hồi nghe thấy tiếng bước chân của hai người chồng lên nhau, trong lòng tự an ủi mình, cố gắng mỉm cười. Dù không cười nổi, cũng không được để lộ vẻ mặt tủi thân.
Đến phòng ngủ ở tầng bảy, Bùi Hoài Quang đứng lặng im trong phòng một lúc, mới quay người lại, nhìn về phía tiểu hoàng hậu.
Khi Bùi Hoài Quang nhìn sang, Thẩm Hồi bước về phía hắn, dừng lại cách hắn nửa bước, chủ động đưa tay ôm lấy eo hắn, nàng lại từng chút từng chút tiến lên, cho đến khi áp sát người vào lồng n.g.ự.c hắn. Nàng ngẩng mặt lên nhìn hắn, nũng nịu nói: "Đừng giận nữa mà."
Bùi Hoài Quang lạnh lùng liếc nhìn nàng.
Thần sắc hắn lạnh lùng như vậy, giống như nhiệt độ trên người hắn.
Thẩm Hồi cố gắng kéo khóe miệng lên, nở nụ cười đẹp nhất, rồi lại cầu xin hắn: "Sau này sẽ không qua loa với Chưởng ấn nữa."
Thẩm Hồi chỉ muốn dỗ dành hắn. Còn về lời này, đương nhiên không phải là thật lòng.
Bùi Hoài Quang liếc nhìn khuôn mặt cười giả tạo của Thẩm Hồi, cuối cùng mới mở miệng: "Nương nương muốn thắng một ván, ta đã chiều theo nương nương, vậy tiền cược của nương nương đâu?"
Tay Thẩm Hồi đang vòng sau lưng Bùi Hoài Quang hơi cứng lại, nàng cố gắng giữ nụ cười trên mặt, nói: "Đương nhiên là do Chưởng ấn quyết định."
"Vậy sao?" Bùi Hoài Quang nhẹ nhàng hỏi.
Thẩm Hồi cứng đờ gật đầu. Trong đầu nàng đã tưởng tượng ra đủ loại hình ảnh bị tên hoạn quan c.h.ế.t tiệt này hành hạ.
"Khóc."
Thẩm Hồi sững người, ngây ngốc nhìn hắn, ngay cả nụ cười gượng gạo trên mặt cũng không duy trì được nữa.
Thẩm Hồi chớp mắt chậm rãi, hàng mi dài cong vút khẽ quét qua, liền mang theo giọt nước mắt rơi xuống. Nàng biết Bùi Hoài Quang đã nhìn ra, nhìn ra nàng khó chịu đến mức muốn khóc, cũng nhìn ra nàng nhịn đến mức n.g.ự.c đau.
Thẩm Hồi vừa trong lòng cảnh cáo bản thân không được khóc trước mặt tên đại gian thần này, vừa tự tìm lý do cho mình, dù sao khóc là do hắn nói, là "tiền cược" nàng thua.
Trong lúc do dự giãy giụa, lồng n.g.ự.c đau như bị thiêu đốt. Nàng cúi đầu, cắn môi rơi lệ không tiếng động, vẫn không muốn để Bùi Hoài Quang nhìn thấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt của mình. Bùi Hoài Quang cũng không ngăn cản, mặc kệ nàng.
Thẩm Hồi khóc gần một khắc đồng hồ, mới dần dần ngừng lại. Cơn đau thắt n.g.ự.c cũng từ từ tan đi.
"Giả vờ cái gì?"
Đột nhiên nghe thấy giọng nói trên đỉnh đầu, Thẩm Hồi lén ngước nhìn Bùi Hoài Quang, chợt nhớ ra trên mặt mình còn vương nước mắt, vội vàng cúi đầu xuống.
Bùi Hoài Quang trực tiếp nắm lấy cằm Thẩm Hồi, nâng mặt nàng lên, để lộ khuôn mặt vừa mới được nước mắt rửa sạch.
"Nương nương còn nhớ lúc đến quyến rũ ta, đã nói gì không?"
Thẩm Hồi đương nhiên nhớ. Đó là những lời nàng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới lấy hết can đảm nói với hắn.
—— Nữ nhân của hoàng đế hầu hạ Chưởng ấn, Chưởng ấn sẽ thấy vui vẻ sao?
"Nương nương tốt nhất hãy nhớ kỹ cho ta, ngươi là hoàng hậu, không phải thứ hạ đẳng cần phải lấy lòng người khác."
Thẩm Hồi nhìn Bùi Hoài Quang, lại cảm thấy khó hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-37.html.]
Lời nói của nàng lúc đó... chẳng phải là muốn dựa vào thân phận hoàng hậu để lấy lòng hắn, khiến hắn vui vẻ sao? Bây giờ hắn nói lời này là có ý gì? Muốn nàng nhớ kỹ thân phận hoàng hậu của mình? Nhớ kỹ thân phận hoàng hậu thì có thể làm gì? Chẳng lẽ nàng còn có thể bắt hắn quỳ xuống hầu hạ sao?
Bùi Hoài Quang đẩy Thẩm Hồi ra. Hắn cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ màu trắng trên người, trên đó dính nước mắt của Thẩm Hồi, cũng dính mực từ váy của nàng.
Bùi Hoài Quang nhanh chóng cởi dây áo, cởi áo ra, tiện tay ném lên ghế.
Thẩm Hồi vội vàng cúi đầu, không dám nhìn.
Bùi Hoài Quang liếc nhìn nàng, muốn nói gì đó, lại nuốt xuống, xoay người đi về phía giường.
Thẩm Hồi cúi đầu đứng tại chỗ một lúc, sự xấu hổ vừa rồi đột nhiên ập đến cũng dần qua đi. Nàng bình ổn lại cảm xúc, bắt đầu hối hận vì biểu hiện hôm nay của mình thật sự quá tệ. Nàng không nên mất bình tĩnh như vậy mới đúng.
Nàng cầm khăn tay, ủ rũ lau vết mực dính trên váy, lau mãi không sạch, nàng mới thổi tắt đèn trong phòng, từ cuối giường nhẹ nhàng leo lên giường.
Khi tay Bùi Hoài Quang chạm vào, Thẩm Hồi nắm lấy tay hắn: "Chưởng ấn."
Nàng thăm dò: "Ngày mai phải dậy sớm, tối nay có thể đừng để ta ngủ say như vậy được không?"
Bàn tay Bùi Hoài Quang đặt lên mắt Thẩm Hồi, Thẩm Hồi nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn. Trong bóng tối mịt mùng, hai người giằng co, vô cùng yên tĩnh.
Thẩm Hồi cũng không phải nhất định phải dậy sớm, chỉ là nàng đột nhiên muốn thử thăm dò.
"Cũng không phải là không được." Bùi Hoài Quang chậm rãi buông tay.
Thẩm Hồi có chút bất ngờ. Nàng cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên cạnh, nghe thấy Bùi Hoài Quang xuống giường, lục lọi gì đó trong tủ quần áo, hắn nhanh chóng quay lại, rồi nắm lấy tay Thẩm Hồi, đặt hai tay nàng chồng lên nhau.
Thẩm Hồi nhanh chóng hiểu ra, Bùi Hoài Quang đang trói tay nàng!
Không chỉ tay, mà còn cả cổ chân nữa.
Thậm chí, hắn còn dùng khăn choàng của nàng che mắt nàng lại.
Thẩm Hồi ngẩn người, nghĩ thầm cần thiết như vậy sao? Hắn đang phòng nàng nửa đêm ra tay g.i.ế.c hắn sao? Sao có thể chứ? Nàng là một người bệnh tật yếu ớt như vậy, lấy đâu ra bản lĩnh g.i.ế.c hắn?
Trong môi trường yên tĩnh và tối đen, Thẩm Hồi lại vì đã được khóc một trận thoải mái, lúc này đầu óc vô cùng tỉnh táo. Nàng bắt đầu nhớ lại từng chi tiết sau khi gặp Bùi Hoài Quang tối nay, cẩn thận suy nghĩ. Nàng suy nghĩ từng ánh mắt của Bùi Hoài Quang, nghiền ngẫm từng câu nói của hắn.
Đêm dần khuya, thời gian trôi qua không còn khái niệm. Thẩm Hồi hối hận vì chiều nay đã ngủ quá lâu, dẫn đến lúc này nàng không hề buồn ngủ. Mà tay chân bị trói, lại không được thoải mái.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nàng suy đi tính lại từng màn đêm nay, mơ hồ có một suy đoán mới. Suy đoán này khiến nàng kinh ngạc, cũng khiến nàng hoang mang. Nàng muốn thử thăm dò Bùi Hoài Quang bên cạnh thêm lần nữa, nhưng không biết lúc này hắn đang ngủ hay là tỉnh. Nếu hắn đang ngủ, nàng cũng không tiện đánh thức hắn.
Thẩm Hồi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định nhỏ giọng hỏi Bùi Hoài Quang đã ngủ chưa. Nàng còn chưa kịp mở miệng, Bùi Hoài Quang bên cạnh đột nhiên xoay người, bắt đầu cởi áo nàng. Thẩm Hồi sững người, trong bóng tối mịt mùng, cứng đờ người ra.
Thẩm Hồi hối hận rồi, nàng không nên vì muốn thử thăm dò điểm mấu chốt của Bùi Hoài Quang mà chủ động đề nghị hắn đừng điểm huyệt nàng, để nàng ngủ say như trước.
Nàng khẽ cắn môi, cảm nhận bàn tay lạnh lẽo dưới xương quai xanh, thà bị đánh ngất xỉu không còn tri giác. Còn về những lời nàng vừa định hỏi Bùi Hoài Quang, bây giờ thế nào cũng không hỏi ra miệng được nữa.
·
Đêm khuya thanh vắng, trên đường phố gần như không thấy bóng người.
Thẩm Đình cưỡi ngựa phi nhanh qua. Lúc chiều, mẫu thân thuận miệng nói muốn ăn bánh ngàn lớp hạt dẻ hạnh nhân. Hắn biết có một tiệm bánh làm bánh ngàn lớp hạt dẻ hạnh nhân rất ngon, liền đi một quãng đường xa để mua. Để mẫu thân sáng mai thức dậy là có thể ăn được.
Hai bóng người từ con hẻm tối tăm lóe ra, chặn ngựa của Thẩm Đình lại.
Thẩm Đình liếc nhìn Trương Đạt và Lưu Vĩ Kỳ đang chặn hắn, hắn xoay người xuống ngựa, dắt dây cương đi cùng hai người đến góc khuất, hỏi: "Chuyện gì?"
Trương Đạt ấp úng.
Lưu Vĩ Kỳ nhìn Trương Đạt, mở miệng: "Bây giờ chúng ta nên gọi ngươi là Thẩm tướng quân hay là Ngô tướng quân?"
Hắn vừa dứt lời, Trương Đạt vội vàng tiếp lời, giọng điệu có chút chua chát: "Đại ca, bây giờ ngươi có thể lĩnh bổng lộc triều đình, thống lĩnh binh mã triều đình vênh váo rồi. Không cần phải mang tiếng phản nghịch cùng anh em nữa. Anh em không thể không suy nghĩ nhiều!"
Thẩm Đình nói: "Thẩm Đình bảy năm trước đã c.h.ế.t rồi."
"Có câu này của đại ca, chúng ta liền yên tâm rồi!"
"Chúng ta tin tưởng ca ca, sau này nếu có người gây rối nữa, ta và Trương Đạt sẽ xử lý thay đại ca!"
Thẩm Đình nheo mắt, nhìn về phía hoàng cung xa xa, ở khoảng cách xa như vậy, vẫn có thể nhìn thấy một góc hoàng cung nguy nga.
Hắn là Thẩm Đình từng ngu trung, càng là Ngô Vãng quyết tâm lật đổ triều đại mục nát này.
·
Thẩm Hồi ngủ rất muộn, khi nàng tỉnh dậy, Bùi Hoài Quang đã không còn bên cạnh. Dây thừng trói tay chân nàng cũng đã được cởi ra từ lâu. Nàng vén chăn lên vừa định xuống giường, liền nhìn thấy hộp kẹo nhỏ trong chăn.
Thẩm Hồi ngây người nhìn hộp kẹo nhỏ rất lâu, mới cầm lấy nó, mở nắp, lấy chiếc nhẫn hắc ngọc bên trong ra, rồi nàng kéo váy lên.
Lại gần ba khắc đồng hồ sau, Thẩm Hồi mới xuống lầu.
Thẩm Hồi tìm từng tầng từng tầng, nghĩ thầm nếu Bùi Hoài Quang đã không còn ở Thương Thanh Các, nàng liền về Chiêu Nguyệt cung trước, lần sau sẽ trả lại chiếc nhẫn này cho hắn. Nhưng lại nhìn thấy Bùi Hoài Quang ở trong sân.
Bùi Hoài Quang đứng dưới gốc cây tử đàn, ngẩng đầu nhìn hai con chim khách trên ngọn cây.
Thẩm Hồi đi tới, cùng hắn nhìn hai con chim khách đang ríu rít chơi đùa, hỏi ra câu hỏi nàng muốn hỏi tối qua: "Khấu Khấu đối với Chưởng ấn mà nói, quan trọng không?"
Nàng thu hồi tầm mắt, nhìn hắn.
Rất lâu sau, hai con chim khách trên ngọn cây lần lượt bay đi. Bùi Hoài Quang quay người nhìn Thẩm Hồi, hắn cười khẩy một tiếng, nói: "Điều này phải xem biểu hiện của nương nương. Nếu được lòng ta, chính là bảo bối của ta. Ngược lại, liền trở thành món đồ chơi mua vui cho đám hoạn quan như ta."
Thẩm Hồi nghiêm túc suy nghĩ một lúc, mơ hồ nhận ra mỹ nhân kế của mình hình như vẫn có chút tác dụng. Nàng lại tiến về phía Bùi Hoài Quang một bước, nắm lấy tay hắn. Nàng đeo chiếc nhẫn hắc ngọc lên ngón tay hắn, nói: "Đây, đeo cho cẩn thận."
Đáy mắt màu sơn mài của Bùi Hoài Quang vẫn không nhìn ra chút cảm xúc nào. Hắn nói: "Nương nương sao lại lúc thì tủi thân đến mức muốn lột da ta, lúc thì lại..."
Hắn "chậc" một tiếng, không tìm được từ ngữ chính xác để hình dung.
Thẩm Hồi muốn nói đó là vì da mặt nàng còn chưa đủ dày, mỹ nhân kế tu luyện cũng chưa thành thạo. Nhưng nàng không thể nói như vậy, liền tùy tiện tìm cớ: "Bản cung còn nhỏ mà. Chưa chín chắn. Ừm."
Thẩm Hồi nhân lúc Bùi Hoài Quang đang vui vẻ, hỏi: "Thiếu niên lên võ đài hôm qua là người của Tư Lễ Giám sao?"
"Lăng Tật?" Giọng điệu Bùi Hoài Quang chậm rãi, "Nương nương nhìn trúng hắn rồi?"
"Ừm." Thẩm Hồi gật đầu, "Bên cạnh ta không có người nào võ nghệ cao cường như vậy, muốn xin Chưởng ấn cho người."
Thẩm Hồi nói thật, nàng cũng không ngại người đến từ bên cạnh Bùi Hoài Quang . Nàng sẽ không thật sự coi người đó là tâm phúc, mà là khi cần thiết sẽ dùng võ nghệ của hắn để bảo vệ.
Bùi Hoài Quang chậm rãi xoay xoay chiếc nhẫn hắc ngọc vừa mới đeo lên ngón tay. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Hồi, nói: "Hắn đang làm việc ở cấm quân, không phải hoạn quan."
Thẩm Hồi có chút tiếc nuối. Không phải hoạn quan, vậy đương nhiên là không tiện rồi.
Bùi Hoài Quang cười lạnh một tiếng: "Nương nương đã nhìn trúng Lăng Tật rồi, vậy thiến hắn rồi đưa đến cho nương nương dùng là được."
"Không không không, không cần đâu!" Thẩm Hồi vội vàng nói.