Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 36

Cập nhật lúc: 2024-11-30 06:06:32
Lượt xem: 169

Chương 36 - Chương 036 - Lừa hắn

【Chương ba mươi sáu】

Khi phụ thân hỏi con bé có dám lên đài không, Thẩm Minh Ngọc đương nhiên nói dám, làm sao con bé lại không dám chứ!

Trong tình huống này, có nhiều người nhìn như vậy, dù sao Thẩm Minh Ngọc cũng chỉ là một đứa trẻ, con bé có chút căng thẳng nắm chặt song kiếm trong tay. Con bé nhìn về phía phụ thân ở xa xa, thấy phụ thân gật đầu với mình, sự căng thẳng trong lòng con bé bỗng nhiên tan biến đi. Mấy năm nay, trong nhà có chuyện gì chưa trải qua? Chỉ là một màn biểu diễn thôi, cứ coi như là mỗi lần luyện kiếm bình thường trước đây là được.

Bộ kiếm pháp này, Thẩm Minh Ngọc đã luyện tập vô số lần. Khi con bé hít sâu một hơi, bắt đầu múa kiếm, tất cả sự chú ý đều tập trung vào thanh kiếm trong tay, mọi căng thẳng đều biến mất, chỉ muốn vung bộ kiếm pháp này thật đẹp mắt.

Ban đầu, các văn võ bá quan trong bữa tiệc nghĩ Thẩm Minh Ngọc còn nhỏ tuổi, con bé ra biểu diễn múa kiếm, cho dù kiếm pháp có ra sao cũng không quan trọng. Nhưng không ngờ Thẩm Minh Ngọc lại múa kiếm pháp này uyển chuyển như nước chảy mây trôi, khiến người ta không khỏi bị thu hút.

"Hay!"

Các võ tướng đương nhiên nhìn ra cô bé này đã khổ luyện từ nhỏ, tuyệt đối không phải là thứ chỉ để trưng bày, không khỏi tán thưởng.

Lại có võ tướng nhìn thiếu nữ đang múa kiếm trên đài, trước mắt mơ hồ hiện lên hình ảnh một thiếu niên tướng quân khác. Đó là vào thời tiên đế, một năm mới nào đó, một bộ lạc Hồ Man khác đến triều cống, thiếu niên tướng quân một mình đứng trên lôi đài, tay cầm trường thương, đánh bại từng tên Hồ Man dũng mãnh xông lên lôi đài.

Tiếng "lại đây" liên tiếp, rồi đến câu "cùng lên đi", thiếu niên tay cầm trường thương năm đó thật là ngông cuồng, khí phách hừng hực.

Chỉ là nay đã khác xưa. Mới mấy năm, người Vu Tư năm đó ngay cả nhìn thẳng hoàng đế cũng không dám, bây giờ lại dám ngông cuồng như vậy, dám mở miệng bảo hoàng hậu tôn quý xuống đài biểu diễn!

Các triều thần trẻ tuổi có lẽ cảm xúc trong lòng nhạt nhòa hơn, còn những lão thần đã trải qua thời kỳ huy hoàng năm xưa, không ai là không có cảm xúc lẫn lộn. Ánh mắt nhìn Thẩm Minh Ngọc không khỏi chuyển sang Thẩm Đình.

Thẩm Đình thản nhiên đón nhận những ánh mắt đầy mong đợi đó, còn huynh ấy chỉ nhìn con gái đang múa kiếm trên đài.

Sự sắc bén của con gái, quả thực giống hệt huynh ấy lúc còn trẻ.

Đối với những lời khen ngợi Thẩm Minh Ngọc, huynh ấy chỉ mỉm cười gật đầu cảm ơn. Huynh ấy dùng mu bàn tay áp vào chén trà, thử nhiệt độ, biết trà đã nguội bớt. Thẩm Minh Ngọc múa kiếm xong nhất định sẽ khát, múa kiếm lại khiến con bé toát mồ hôi, trà quá nóng không uống được, trà nguội hẳn uống vào cũng không tốt, nhiệt độ này vừa phải.

Thẩm Minh Ngọc thu kiếm.

Trên đài, thiếu nữ mảnh mai thẳng tắp như hoa mai trong giá lạnh, lại có sự thanh cao của chim hạc.

Thẩm Minh Ngọc xoay người nhìn về phía bàn tiệc của người Vu Tư, cất tiếng nói rõ ràng: "Vương phi của các ngươi thân thể cường tráng, nếu muốn học kiếm thuật Trung Nguyên chúng ta, chỉ cần tìm được sư phụ thật sự hiểu biết về kiếm thuật dạy bảo, nhất định có thể học được!"

Giọng nói của Thẩm Minh Ngọc trong trẻo, lại mang theo sự ngây thơ trong sáng đặc trưng của thiếu nữ ở tuổi này.

Đạt Cổ Vương phi tiếng Trung Nguyên không được tốt lắm. Nàng ta cố gắng nghe những lời của Thẩm Minh Ngọc, suy nghĩ một hồi trong đầu mới hiểu được. Nàng ta còn chưa nghĩ ra nên nói gì. Trong số các võ tướng Đại Tề có người cười phụ họa: "Đạt Cổ Vương phi nhất định có thể học được!"

Nhưng giọng điệu này, sao nghe giống như đang chế giễu vậy?

"Hay! Hay! Thưởng, trọng thưởng!" Hoàng đế trên đài cao vốn định đọc vài câu thơ khen ngợi kiếm pháp tuyệt đẹp này, nhưng lại bí từ, chỉ biết vỗ tay nói hai câu khô khan như vậy. Ánh mắt hắn ta dừng trên người Thẩm Minh Ngọc, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.

Ánh mắt hoàng đế nhìn Thẩm Minh Ngọc từ trên xuống dưới. Trước khi lên đài, Thẩm Minh Ngọc lo lắng búi tóc mà mẫu thân vấn cho mình lúc ra cửa sẽ vướng víu, nên đã nhanh chóng tháo tóc xuống, chỉ tùy tiện buộc thành một cái đuôi ngựa cao cao. Lúc này con bé vừa múa kiếm xong, hai má ửng hồng.

Hoàng đế háo sắc, háo sắc đủ loại mỹ nhân.

Ánh mắt hắn ta dừng trên bộ n.g.ự.c còn phẳng lì của Thẩm Minh Ngọc, ánh mắt hơi dừng lại. Vẫn còn là một đứa trẻ a. Nhưng mà...

Thẩm Hồi vẫn luôn lo lắng quan sát sắc mặt hoàng đế, thấy hắn ta nhìn chằm chằm Thẩm Minh Ngọc, lập tức lên tiếng: "Nghe nói trong tộc Vu Tư có một đôi mỹ nhân song sinh mắt vàng lần này cũng đi cùng Đạt Cổ Vương, sao không thấy người đâu?"

Lời này của nàng là hỏi Đạt Cổ Vương của Vu Tư.

Đạt Cổ Vương cười ha hả hai tiếng, rồi mới nói: "A Cổ Mạn Lệ và A Cổ Tuyết Lệ là bảo bối của Vu Tư chúng ta! Hôm nay cũng chuẩn bị cho Thiên Khả Hãn vũ đạo của Vu Tư chúng ta để góp vui."

Hắn ta lại quay đầu dặn dò người bên cạnh vài câu.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Hai vị mỹ nhân song sinh mắt vàng kia vẫn luôn ngồi ở bàn tiệc của người Vu Tư, chỉ là các nàng vẫn luôn đeo mạng che mặt, liên tục khiến hoàng đế nhìn sang, vô cùng tò mò về dung mạo của các nàng.

Quả nhiên, Thẩm Hồi chuyển chủ đề sang hai mỹ nhân Vu Tư này, hoàng đế không còn tính toán gì đến Thẩm Minh Ngọc nữa, ánh mắt dán chặt vào bóng dáng của hai mỹ nhân Vu Tư.

Đạt Cổ Vương nhìn A Cổ Mạn Lệ và A Cổ Tuyết Lệ đứng dậy giữa bàn tiệc, đi về phía đài, trong lòng có chút không vui. Hai mỹ nhân này là bảo bối của Vu Tư bọn họ, việc gì phải dâng tặng cho hoàng đế Trung Nguyên? Mà khả hãn ca ca của hắn ta lại nói Trung Nguyên đất rộng binh cường, tạm thời không thể động đến.

Hai mỹ nhân Vu Tư này đi chân trần, mặc váy da, theo điệu múa của các nàng, đôi chân dài thẳng tắp ẩn hiện dưới lớp váy da. Các triều thần Trung Nguyên, có người cảm thấy "phi lễ chớ nhìn" nên dời mắt đi không dám nhìn nhiều, có người lại nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Hoàng đế nhìn chằm chằm không chớp mắt, nhưng lại cau mày. Bởi vì lớp mạng che mặt mỏng manh trên mặt hai mỹ nhân này vẫn chưa được gỡ xuống.

Thẩm Hồi nhân lúc hoàng đế đang chăm chú nhìn hai mỹ nhân dị tộc, gọi Thập Tinh đến bên tai nói nhỏ vài câu, dặn dò nàng ta lập tức báo cho Thẩm Đình biết ý đồ bất chính của hoàng đế đối với Thẩm Minh Ngọc.

Thập Tinh lặng lẽ đi vòng qua đám người, nhanh chóng đến sau lưng Thẩm Đình, khom người hành lễ, cúi đầu bẩm báo. Với mối quan hệ giữa Thẩm Đình và hoàng hậu, việc hoàng hậu phái cung nữ bên cạnh đến truyền vài lời là chuyện rất bình thường.

Thẩm Đình hơi nghiêng đầu nghe Thập Tinh bẩm báo xong. Huynh ấy quay đầu lại, nhìn Thẩm Hồi trên đài cao từ xa, gật đầu với nàng.

Thẩm Hồi nhìn huynh trưởng, nhất thời không biết huynh ấy là đang nói với nàng rằng huynh ấy đã biết, hay là để nàng yên tâm.

Chắc là ý sau nhỉ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-36.html.]

Thẩm Hồi không hiểu sao lại nghĩ như vậy, và thật sự hy vọng là ý sau.

Thẩm Hồi thở phào nhẹ nhõm một chút, mới đột nhiên phát hiện Bùi Hoài Quang đã im lặng từ lâu. Nàng len lén nhìn hắn. Trên mặt Bùi Hoài Quang không có biểu cảm gì. Nhưng Thẩm Hồi lại mơ hồ nhận ra vẻ uể oải trong đáy mắt đen láy của Bùi Hoài Quang.

Trong lòng Bùi Hoài Quang quả thực không vui.

Cho dù là Lăng Tật vừa rồi đùa giỡn với dũng sĩ Vu Tư trên lôi đài, hay là màn múa kiếm xuất sắc của Thẩm Minh Ngọc, đều đã giành lại được vài phần thể diện cho Đại Tề vốn nên bị người Hồ giẫm dưới chân.

Trong lòng hắn làm sao mà vui vẻ được chứ?

Đại Tề bị vùng đất phụ thuộc nhỏ bé trước kia chế giễu, bắt nạt, giẫm đạp dưới lớp bùn nhơ, người Hồ vênh váo cười nhạo, triều thần Đại Tề không còn mặt mũi nào... như vậy hắn mới vui vẻ được chứ.

Hai mỹ nhân song sinh mắt vàng trên đài nhảy đến đoạn cao trào, ném cao lớp mạng che mặt mỏng manh, cuối cùng cũng lộ ra dung nhan khuynh thành khuynh quốc.

Đường nét khuôn mặt ba chiều mang đậm phong cách dị vực quả thực hoàn mỹ, đôi mắt vàng như yêu ma quyến rũ, vô cùng xinh đẹp.

"Đẹp!" Hoàng đế trực tiếp đứng dậy, vội vàng bước về phía trước hai bước, hai tay vịn vào lan can gỗ, nhìn chằm chằm mỹ nhân vẫn đang tiếp tục nhảy múa, chỉ muốn có thể đến gần hơn một chút, gần hơn nữa!

Bùi Hoài Quang liếc nhìn hắn ta một cái.

Hắn nghĩ, sau này sử sách sẽ miêu tả hoàng đế Đại Tề này như thế nào.

Cũng được.

Trong lòng hắn cảm thấy vui vẻ hơn một chút.

Nhưng cũng chỉ một chút thôi. Dù sao kế hoạch của hắn đã bị phá hỏng, không được chứng kiến cảnh tượng vui vẻ hơn nữa. Bùi Hoài Quang quay đầu lại, nhìn "thủ phạm" bên cạnh. Thẩm Hồi còn chưa kịp thu hồi ánh mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Thẩm Hồi sững người, đang do dự có nên thu hồi ánh mắt hay không. Bùi Hoài Quang đã nhanh chóng dời mắt đi trước, hắn bưng chén trà lạnh trên bàn tiệc lên, chậm rãi nhấp một ngụm. Đợi đến khi trà lạnh ngắt chảy vào trong cơ thể, hắn không muốn xem màn biểu diễn ca múa tiếp theo nữa, đứng dậy rời đi.

Thẩm Hồi nhìn theo Bùi Hoài Quang, ánh mắt mang theo vài phần hoang mang và dò xét.

Bùi Hoài Quang bước xuống đài cao dọc theo bậc thang đá. Cung nhân gặp hắn, đều lui sang một bên nhường đường. Đợi hắn đi xa một chút, có người Vu Tư đã say khướt, đứng trên lối đi loạng choạng.

Các hoạn quan vội vàng chạy đến, đỡ người đó đi. Từ đầu đến cuối, Bùi Hoài Quang không hề bước chậm lại để chờ đợi, càng không thay đổi phương hướng để tránh né bất cứ điều gì.

Tâm trạng hắn không tốt, rất không tốt - Thẩm Hồi nghĩ thầm như vậy, nàng cúi đầu xuống, ánh mắt dừng trên chiếc hộp đựng kẹo nhỏ bằng ngọc đen đựng chiếc nhẫn trên bàn tiệc.

Nàng đã lừa hắn, qua loa lấy lệ với hắn.

Và bị hắn phát hiện ra... không, bị hắn dùng cách nào đó không biết mà nhìn thấu.

Hơn nữa, để Đại Tề có thể thắng một trận trong cuộc tỷ thí, nàng đã cầu xin hắn, đưa ra "lời cá cược" tùy ý hắn quyết định.

Mà lại đúng lúc tâm trạng hắn không tốt hôm nay.

Thẩm Hồi ngây người nhìn chiếc hộp đựng kẹo nhỏ trên bàn tiệc, khẽ mím môi, mơ hồ đoán được tối nay đi gặp hắn không biết sẽ phải chịu khổ sở như thế nào.

Nhưng nàng nhất định phải đi.

Màn biểu diễn của hai mỹ nhân song sinh mắt vàng của Vu Tư kết thúc, Đạt Cổ Vương nói những lời sáo rỗng, bày tỏ rằng nếu hai mỹ nhân này có thể ở lại trong cung hầu hạ hoàng đế là vinh hạnh của các nàng. Hoàng đế đương nhiên vui mừng, cũng không quan tâm có đúng quy củ hay không, trực tiếp phong phi cho hai vị mỹ nhân.

Kết thúc bữa tiệc, Thẩm Hồi lấy cớ phải sắp xếp cung điện cho hai vị tân phi nên xin cáo lui, hoàng đế đương nhiên đồng ý. Các hoạt động tiếp theo, vốn dĩ cũng không cần nữ nhân tham gia.

Cung điện chuẩn bị cho hai mỹ nhân dị tộc này, đương nhiên là đã được sắp xếp từ trước. Thẩm Hồi đích thân đưa người đến Song Dực Lâu. Vất vả một hồi, Thẩm Hồi vốn đã yếu ớt lại càng thêm kiệt sức, có chút mệt mỏi trở về Chiêu Nguyệt Cung.

Trên đường, Thẩm Hồi ngạc nhiên nhìn thấy Cẩm Vương phi một mình ngồi uống rượu trong hoa viên. Cẩm Vương phi cũng nhìn thấy Thẩm Hồi, đứng dậy nghênh đón hành lễ.

"Sao Cẩm Vương phi lại một mình ở đây uống rượu vậy?"

"Ta không thích nghe tiếng người Hồ ồn ào, nên đến đây trốn cho thanh tịnh. Không ngờ lại bị hoàng hậu nương nương bắt gặp." Cẩm Vương phi mời, "Hoàng hậu nương nương có vẻ hơi mệt mỏi, có muốn cùng uống vài chén rượu trái cây không?"

Thẩm Hồi nhớ đến lần trước uống rượu trái cây, hương vị quả thực rất ngon, nên đã cùng Cẩm Vương phi đến hoa viên, uống một chút rượu trái cây. Mặt khác, nàng cũng sợ hôm nay bận rộn sẽ có người đến Chiêu Nguyệt Cung làm phiền, cũng muốn giống như Cẩm Vương phi, trốn ở đây cho thanh tịnh.

"Nếu nương nương thích rượu trái cây này, ngày mai ta sẽ sai người đưa đến cho nương nương một ít." Cẩm Vương phi nói.

Thẩm Hồi nói được, lại cảm ơn.

Thẩm Hồi ngồi trong hoa viên một lúc lâu mới trở về Chiêu Nguyệt Cung. Nàng cảm thấy người mệt mỏi, lại sợ buổi tối phải chịu dày vò, nên đã ngủ gần hết buổi chiều, đến khi trời tối mới tỉnh dậy.

"Nương nương, có cần dọn bữa tối không ạ?"

Thẩm Hồi nghĩ một chút, sợ lát nữa mình sẽ nôn, nên chỉ uống một bát trà hoa, sau đó đi đến phòng tắm rửa thay y phục, sau khi sửa soạn xong xuôi thì dẫn Xán Châu đến Thương Thanh Các.

·

 

Loading...