HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 35
Cập nhật lúc: 2024-11-30 06:04:43
Lượt xem: 185
Chương 35 - Nếm ra
[Chương 35]
Bùi Hoài Quang không có biểu cảm gì trên mặt, giống như đang nhai kẹo, để chiếc nhẫn ngọc đen với màu sắc đậm đà từ từ xoay một vòng trong miệng. Hắn khép môi lại, chiếc nhẫn ngọc đen ẩn trong hàm răng trắng hồng của hắn.
Thẩm Hồi hoàn toàn c.h.ế.t lặng.
Hắn, hắn là kẻ điên sao!
Các phi tần và tiểu thư khuê các phía sau nói chuyện ríu rít, giọng nói mềm mại ngọt ngào. Trên đài được trải thảm đỏ và cánh hoa, các vũ công đang nhảy múa tưng bừng, tiếng đàn tranh du dương xen lẫn tiếng trống trầm đục. Các triều thần trò chuyện vui vẻ, giọng nói ồm ồm của người Vu Tư nói thứ tiếng của dân tộc khác.
Mọi thứ đều ồn ào như vậy.
Nhưng những âm thanh đó bỗng trở nên xa vời, xa vời đến mức không chân thực. Thẩm Hồi dường như không nghe thấy gì nữa.
Một lúc lâu sau, Thẩm Hồi mới hoàn hồn, nàng thu hồi tầm mắt, ngồi thẳng lưng, nhìn về phía trước, thưởng thức màn múa hát trên đài.
Thời tiết mùa đông lạnh giá, trà nóng trên bàn tiệc không lâu sau đã nguội. Cung nữ nhanh nhẹn đi lại giữa các bàn tiệc, thay trà nguội bằng trà nóng. Cung nữ đi đến phía sau Thẩm Hồi, muốn thay trà cho nàng. Nhưng Thẩm Hồi lại bất ngờ giơ tay bưng chén trà nguội trước mặt lên, uống cạn một hơi.
Màn múa trên đài kết thúc, các vũ cơ lui xuống, lại đến lượt một tiết mục khác.
Trong lòng Thẩm Hồi vừa mới bình tĩnh lại một chút, thì liếc mắt thấy Bùi Hoài Quang đẩy hộp kẹo nhỏ trên bàn tiệc về phía nàng. Thẩm Hồi sững người, hơi nghiêng đầu, thấy tay Bùi Hoài Quang thu về không đeo chiếc nhẫn ngọc đen đó.
Thẩm Hồi không nhúc nhích.
Màn múa hát trên đài đã diễn ra được một nửa, Thẩm Hồi mới len lén cầm lấy hộp kẹo nhỏ. Nàng cẩn thận mở nắp hộp ra một chút, kinh ngạc khi thấy chiếc nhẫn ngọc đen nằm bên trong. Tay Thẩm Hồi run lên, vội vàng đóng nắp hộp lại.
Sao, sao có thể!
Chẳng lẽ Bùi Hoài Quang thật sự có thể nếm ra, chiếc nhẫn ngọc đen này tối qua căn bản không bị... bị...
Phì.
Nếm ra cái gì chứ!
Thẩm Hồi thầm "phì" trong lòng mấy tiếng!
Hoàng đế quay đầu lại, hỏi: "Hoàng hậu dạo này sức khỏe đã khá hơn chưa?"
Thẩm Hồi đang lo lắng vì sợ Bùi Hoài Quang phát hiện ra sự qua loa của mình, hoàng đế lại quay sang nói chuyện với nàng. Nàng nói đã khá hơn, lại nói bệnh cũ này hành hạ nàng đã nhiều năm, không thể khỏi trong chốc lát được.
Thẩm Hồi đang khó khăn ứng phó, Bùi Hoài Quang bỗng đưa tay xuống dưới bàn tiệc, sờ soạng ở eo nàng, lấy túi hương của nàng. Hắn từ từ lật xem, thấy trong túi hương không có kẹo, có chút thất vọng rồi lại treo túi hương lên eo nàng.
Mãi đến khi Bùi Hoài Quang thu tay lại, Thẩm Hồi mới thở phào nhẹ nhõm, nàng ngồi giữa hai người, thật sự là rối bời. Mãi đến khi hoàng đế lại vui vẻ xem ca múa, Bùi Hoài Quang cũng không nói năng hay cử động gì nữa, Thẩm Hồi mới hơi thả lỏng.
Tiệc rượu hôm nay, Thẩm Đình cũng đến.
Tuy hắn chưa được khôi phục chức quan, nhưng trước khi mất tích, hắn có chức vị cao, nắm binh quyền, cũng có người yêu mến. Giờ trở về tạm thời giữ một chức võ quan không có thực quyền. Tuy nhiên, dù chức quan hiện tại của hắn không lớn, nhưng một số võ tướng có chức vị cao hơn gặp hắn, vẫn cung kính gọi một tiếng "Thẩm tướng quân".
Hoàng đế nghe theo ý kiến của Đạt Cổ Vương phi, bảo các triều thần có phủ đệ gần hoàng cung phái người về đón gia quyến. Thẩm phủ cách hoàng cung không gần, Thẩm Đình vẫn sai người hầu về đón Thẩm Minh Ngọc tới.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Minh Ngọc được thấy cảnh tượng như vậy, nàng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cha, nhưng đôi mắt lại tò mò nhìn đông nhìn tây.
Thẩm Minh Ngọc nhíu mày nhìn cha. Trong lòng nàng có rất nhiều thắc mắc, nhưng không biết nên mở lời hỏi từ đâu.
Thẩm Đình hiểu con gái đang thắc mắc điều gì, nhưng hắn không muốn giải thích. Lời nói ra bao giờ cũng mang theo cảm xúc chủ quan. Hôm nay hắn đưa con gái đến đây, chính là muốn để con gái tự mình nhìn, tự mình suy nghĩ.
Thẩm Đình cầm một miếng bánh gạo nếp nhân táo đỏ trên bàn tiệc lên nếm thử, hương vị không tệ. Mỗi hộp gấm đựng bốn miếng bánh gạo nếp nhân táo đỏ. Hộp trên bàn tiệc trước mặt hắn đã bị Thẩm Minh Ngọc ăn hai miếng, giờ chỉ còn lại một miếng.
Thẩm Đình quay sang bàn bên cạnh, lịch sự hỏi: "Lý tướng quân, ngài có thể nhường lại hộp bánh gạo nếp nhân táo đỏ này cho ta được không? Tiểu nữ rất thích ăn."
Thẩm Minh Ngọc lại ngẩn người.
Vừa rồi nàng hơi đói nên mới ăn liền hai miếng. Nàng không thích ăn loại bánh mềm dẻo này.
"Ha ha ha, vợ chồng già chúng ta đều không thích ăn mấy món điểm tâm này." Lý tướng quân vừa cười vừa đẩy hộp bánh gạo nếp nhân táo đỏ chưa động đến trước mặt Thẩm Đình. Đây rõ ràng là chuyện nhỏ không thể nhỏ hơn, Lý tướng quân quay đầu lại, tiếp tục xem ca múa.
Thẩm Đình cảm ơn, đóng nắp hộp gấm lại. Hắn đặt hộp bánh gạo nếp nhân táo đỏ bên cạnh, hoàn toàn không có ý định đưa cho Thẩm Minh Ngọc.
- Uyển Uyển thích nhất là điểm tâm mềm dẻo, mang về cho nàng nếm thử.
Chiến thắng của Đại Tề ở hiệp đấu cuối cùng, đặc biệt là chiến thắng theo cách trêu ngươi như vậy, rõ ràng khiến các quan văn võ Đại Tề vô cùng phấn khởi. Lúc này, vừa được thưởng thức món ngon rượu quý trong cung, lại được xem ca múa tuyệt vời như vậy, càng thêm vui mừng.
Tuy nhiên, ở bàn tiệc của người Vu Tư cách đó không xa, người Vu Tư không vui vẻ như vậy. Đạt Cổ Vương mặt mày sa sầm. Rõ ràng là vẫn còn ấm ức vì trận đấu vừa rồi!
Đạt Cổ Vương phi cũng không uống rượu trên bàn tiệc, mà lấy túi rượu của mình ra, uống ừng ực một ngụm rượu mạnh Vu Tư. Nàng đặt tay lên vai Đạt Cổ Vương, nói bằng tiếng Vu Tư: "Yên tâm, lát nữa xem ta dạy dỗ đám phụ nữ yếu đuối Đại Tề này như thế nào."
Nàng cười lớn một cách sảng khoái, vô cùng tự tin.
Đạt Cổ Vương phi có mái tóc đen xoăn dày được tết thành một b.í.m tóc to, rồi búi lên sau gáy. Nàng mặc trang phục cưỡi ngựa của thảo nguyên, là cô gái thực sự lớn lên trên lưng ngựa, rất khác biệt với phụ nữ Trung Nguyên. Phụ nữ Trung Nguyên dù là nữ tướng xuất thân từ tướng môn cũng không giống như những cô gái thảo nguyên lớn lên trên lưng ngựa như Đạt Cổ Vương phi.
Một màn múa hát nữa kết thúc, Đạt Cổ Vương phi đứng dậy, bước ra từ sau bàn tiệc, nói lớn: "Ca múa của phụ nữ Trung Nguyên quả thực đẹp mắt, Mạn La Tộc Lệ cũng đến góp vui với mọi người!"
Mạn La Tộc Lệ là tên của nàng.
"Tốt tốt tốt!" Hoàng đế vỗ tay tán thưởng. Ánh mắt lướt qua Đạt Cổ Vương phi từ trên xuống dưới, rõ ràng hắn rất kinh ngạc trước vẻ đẹp khác lạ của phụ nữ Vu Tư.
Thẩm Hồi khẽ nhíu mày, thầm than trong lòng: Lại gây chuyện nữa rồi!
Đạt Cổ Vương phi nhảy vọt lên đài.
Dũng sĩ vạm vỡ tết tóc hai bên ném cho nàng hai cây roi sắt.
Đạt Cổ Vương phi cầm hai cây roi, biểu diễn trên đài, quất roi tạo ra tiếng gió vù vù, lại vì là roi sắt, xích sắt va chạm vào nhau, tạo nên âm thanh kim loại mạnh mẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-35.html.]
Bất cứ ai biết võ công đều có thể nhận ra Đạt Cổ Vương phi không phải đang múa may, một roi mạnh mẽ đó quất xuống, có thể đập nát đầu người.
Như biết được suy nghĩ của người xem, Đạt Cổ Vương phi vung roi về phía cột trụ trên đài. Sau một tiếng động lớn, cột gỗ xuất hiện vết nứt.
"Khiêm tốn quá."
"Ha ha ha, quả không hổ danh là Vương phi của ta!" Đạt Cổ Vương cười lớn. Người Vu Tư luôn tôn sùng võ lực, Vương phi đã mang lại vinh quang cho họ, ai nấy đều hò reo.
Đạt Cổ Vương phi đứng trên đài không xuống, nàng nhìn về phía đài cao, hỏi lớn: "Nghe nói người Trung Nguyên giỏi kiếm thuật, không biết có cô nương Trung Nguyên nào biết múa kiếm không?"
Điều này...
Trung Nguyên rộng lớn đương nhiên có nữ tướng giỏi múa kiếm, nhưng những nữ quyến có mặt trong bữa tiệc hôm nay, hoặc là phi tần, công chúa, hoặc là vợ con của các đại thần...
Đạt Cổ Vương phi đi đi lại lại trên đài, rồi lại lên tiếng: "Ta, Mạn La Tộc Lệ là Vương phi của Vu Tư, nếu các ngươi phái một thường dân lên múa kiếm, đó là xem thường Vu Tư chúng ta!"
Người Vu Tư phụ họa theo.
Giọng điệu khiêu khích của Đạt Cổ Vương phi càng thêm rõ ràng, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Hồi trên đài cao. Nàng rất xem thường loại cô nương yếu đuối này. Nàng nói: "Hoàng hậu là người đứng đầu phụ nữ Trung Nguyên, không thể nào không biết chứ?"
Đối với Thẩm Hồi, người mà trước mười tuổi ngay cả đi lại cũng khó khăn, đương nhiên là không biết.
Vạn Hoa viên lại một lần nữa yên tĩnh trong giây lát.
Một vị quan văn đứng dậy, muốn bênh vực: "Mỗi vùng miền có phong tục tập quán riêng, phụ nữ Vu Tư các ngươi giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, phụ nữ Trung Nguyên chúng ta cũng có sở trường mà phụ nữ Vu Tư các ngươi chưa chắc đã tinh thông."
Đạt Cổ Vương phi cười lạnh cắt ngang: "Vậy nghĩa là, không biết!"
Một vị quan văn khác đang định đứng dậy, thì tiểu hoàng hậu trên đài cao bỗng lên tiếng.
"Màn biểu diễn của vị Vu Tư Vương phi này rất đẹp mắt. Bản cung, Bệ hạ và Thái hậu đều xem rất say sưa. Thưởng một hộp mã não, một chuỗi ngọc trai, một bộ trang sức bằng vàng ròng, mười tấm gấm Tô Châu. À, cũng thưởng cho ngươi cái này." Thẩm Hồi tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay, không đưa cho cung nữ, mà trực tiếp ném ra xa.
Ánh mắt của mọi người đều dõi theo chiếc vòng ngọc đó, bay lên cao, rồi rơi xuống đất.
Sức lực của Thẩm Hồi rất yếu, đài cao lại cách xa như vậy. Nàng đương nhiên không thể ném chiếc vòng ngọc đến trước mặt Đạt Cổ Vương phi, chiếc vòng ngọc đó rơi xuống đất, vỡ tan.
Thẩm Hồi "ối" lên một tiếng, liếc nhìn một cách tiếc nuối, rồi lại hào phóng nói: "Vương phi biểu diễn quá xuất sắc, bản cung vẫn còn đang hồi tưởng, quá kích động nên mới vậy."
Nàng hơi nghiêng đầu, phân phó: "Bù thêm một đôi vòng ngọc nữa."
Không biết là ai, đã lén cười một tiếng.
Nói xong, Thẩm Hồi xoay mặt, thong thả nhấc tách trà hoa trước mặt lên, nhấp một ngụm nhỏ một cách tao nhã, rồi không nói thêm gì nữa.
Bắt hoàng hậu lên đài múa kiếm ư?
Các triều thần Đại Tề cúi đầu, nín cười. Họ không ngờ vị tiểu hoàng hậu mới vừa cập kê lại có thể hành xử trầm ổn như vậy, gần như chỉ thẳng vào mũi Đạt Cổ Vương phi mà mắng - bảo bổn cung đi múa kiếm? Ngươi là cái thá gì!
Bùi Hoài Quang như có điều suy nghĩ, đánh giá Thẩm Hồi.
Trong đầu hắn bất giác hiện lên một vài hình ảnh cũ. Đó là lần đầu tiên tiểu hoàng hậu mở tiệc trong cung, ngay cả nói to trước đám đông cũng không dám. Đối mặt với hoàng đế say rượu, tiểu hoàng hậu càng sợ đến mức hồn vía lên mây.
Nhưng Bùi Hoài Quang cũng nhớ hình ảnh tiểu hoàng hậu dũng cảm chạy đến ngăn cản hoàng đế. Thậm chí hắn còn nhớ nàng hôm đó mặc y phục gì, cài trâm cài gì, dải lụa buông xuống đất có cảm giác gì.
Mới đó mà đã bao lâu rồi? Sự trưởng thành của tiểu hoàng hậu khiến Bùi Hoài Quang có chút bất ngờ.
Đạt Cổ Vương phi nghiến răng, nhìn chằm chằm Thẩm Hồi trên đài cao. Biết rằng tạm thời không thể làm gì hoàng hậu Trung Nguyên, nàng ta lại nuốt không trôi cục tức này, bèn xoay người nhìn về phía chỗ ngồi của bá quan Đại Tề.
"Trong số gia quyến của các đại thần Đại Tề chẳng lẽ không có ai dám lên đài múa kiếm góp vui sao?"
Đạt Cổ Vương sắc mặt khó coi, cười lạnh một tiếng: "Đây chính là cách thức chiêu đãi khách của Đại Tề sao?"
Đạt Cổ Vương nói lời này là đang nhìn hoàng đế. Ánh mắt hắn ta nhìn sang, hoàng đế sững người một chút, thuận thế nói tiếp: "Nhà nào có nữ quyến lên đài múa kiếm góp vui, hoan nghênh Đạt Cổ Vương, trẫm nhất định trọng thưởng!"
Thẩm Hồi bị vị hoàng đế ngu xuẩn này làm cho tức đến mức cắn phải lưỡi mình.
Hoàng đế đã lên tiếng, chuyện này khó xử rồi!
Vạn Hoa viên lại chìm vào tĩnh lặng.
Thẩm Hồi đang cân nhắc xem có nên âm thầm sai thị vệ nữ cải trang thành nữ quyến của các đại thần để giải vây hay không, thì bỗng nghe thấy một giọng nữ đồng quen thuộc.
Thẩm Minh Ngọc đứng dậy, giọng nói trong trẻo và vang dội: "Nữ tử Trung Nguyên chúng ta khi dự tiệc đều coi trọng dung mạo, mặc y phục đẹp, vấn tóc đẹp, không giống như Đạt Cổ Vương phi ăn mặc tuỳ tiện như vậy. Để tránh làm xiêu vẹo trâm cài của tỷ tỷ và các phu nhân, chi bằng để một đứa trẻ như ta lên biểu diễn vài đường kiếm, thoả mãn tâm nguyện muốn xem kiếm thuật Trung Nguyên của Đạt Cổ Vương phi."
Các triều thần thở phào nhẹ nhõm. Thẩm Minh Ngọc vẫn còn là một đứa trẻ, con bé đứng ra, dù kiếm thuật có kém cỏi đến đâu cũng không làm mất mặt Đại Tề.
Thẩm Hồi kinh ngạc nhìn Thẩm Minh Ngọc, lại nhìn sang Thẩm Đình, thấy huynh ấy mỉm cười vỗ vai Thẩm Minh Ngọc, hiển nhiên là rất tán thành hành động này của con bé!
Thẩm Minh Ngọc nhận lấy thanh kiếm thị vệ đưa tới. Nghĩ đến việc Đạt Cổ Vương phi vừa rồi dùng song tiên, con bé lại mượn thêm một thanh kiếm nữa. Tay cầm song kiếm, con bé sải bước lên đài.
Từ nhỏ con bé đã nghe người khác chế giễu nói nam nhân nhà họ Thẩm c.h.ế.t hết rồi, sau này sẽ bị người ta chiếm đoạt hết gia sản.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Con bé không phục, con bé cố gắng học hành, lại lén lút học võ nghệ.
Phụ thân trở về, con bé từng sợ phụ thân không thích bộ dạng thật của mình. Nhưng phụ thân không trách con bé, ngược lại còn dạy con bé binh pháp, dạy con bé luyện kiếm.
Thẩm Minh Ngọc đứng giữa đài, nhìn về phía phụ thân ở xa xa, siết chặt song kiếm trong tay.
【Tác giả có lời muốn nói】
Nếu chương này có hơn x bình luận, ngày mai cũng sẽ đăng hai chương!