Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 32

Cập nhật lúc: 2024-11-30 06:01:35
Lượt xem: 171

 Hoạn Sủng - Chương 32: Mẹo hay

[Chương 32]

Thẩm Hồi khựng lại một chút, khóe mắt liếc nhìn hai hàng cung nhân đứng bên đường, giả vờ như không nghe thấy gì rồi tiếp tục bước đi.

Nàng đi được vài bước, từ xa đã thấy Tề Dực cưỡi trên lưng một tiểu thái giám, tay cầm roi nhỏ quất lia lịa, miệng không ngừng hô "Giá giá giá".

"Dực nhi." Thẩm Hồi gọi hắn từ xa. Mấy ngày nay vì chuyện người Vu Tư nên nàng không có thời gian sang kèm Tề Dực học bài, không ngờ hắn lại bày trò nghịch ngợm.

Tề Dực nhìn thấy Thẩm Hồi thì sững người, tay cầm roi cũng không biết nên quất tiếp hay không. Mấy tiểu cung nữ, tiểu thái giám thường ngày hầu hạ Tề Dực vừa hô "Đại điện hạ", vừa chạy lại. Thấy Thẩm Hồi ở đó, vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Lạc Tranh, đại cung nữ chăm sóc Tề Dực, vì quay về lấy áo khoác cho hắn nên chạy ở phía sau. Lạc Tranh vội vàng bế Tề Dực đang ngồi trên lưng tiểu thái giám xuống, rồi mới quỳ xuống hành lễ.

Tề Dực cúi đầu, đá đá viên sỏi dưới chân.

"Lui hết xuống."

Biết Thẩm Hồi có chuyện muốn nói riêng với Tề Dực, đám cung nhân lặng lẽ đứng dậy, nhanh chóng lui ra xa. Thập Tinh chậm chạp nhận ra mọi người đã lui ra, lúc này mới lùi theo.

Thẩm Hồi bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt Tề Dực, hỏi: "Chân còn đau không?"

Tề Dực lầm bầm: "Không đi thì không đau."

"Chân Dực nhi không đau, nhưng tay và đầu gối của tiểu thái giám bị ngươi cưỡi chắc là đã bị cát sỏi làm trầy xước rồi." Thẩm Hồi ôn tồn nói.

Tề Dực bĩu môi, không nói gì.

Thẩm Hồi nắm lấy tay nhỏ của hắn, nhẹ nhàng xoa nắn. Nàng biết Tề Dực còn nhỏ, nói nhiều đạo lý hắn cũng không hiểu, nhưng tình thế hiện tại khiến nàng không khỏi sốt ruột, nàng hạ giọng dỗ dành: "Dực nhi phải chăm chỉ học hành, sau này mới không bị gian thần lừa gạt, mới có thể làm một minh quân."

"Ta có đệ đệ rồi, để đệ đệ chăm chỉ học hành, để đệ đệ làm minh quân!" Tề Dực rút tay về, giấu ra sau lưng. Nhưng hắn vẫn cúi đầu, không dám nhìn Thẩm Hồi.

Thẩm Hồi nhíu mày, nàng biết Tề Dực còn nhỏ, không thể nói những chuyện đó cho hắn nghe, chỉ đành nghiêm giọng gọi tên hắn: "Dực nhi!"

"Bịch" một tiếng, Tề Dực đột nhiên òa khóc, nước mắt rơi lã chã, từng giọt nặng trĩu rơi xuống nền gạch xanh.

Hắn vừa khóc, Thẩm Hồi lập tức luống cuống tay chân. Nàng vốn không có kinh nghiệm dỗ dành trẻ con.

"Ta không làm hoàng đế! Ta không làm!" Tề Dực dậm chân thật mạnh, ném roi xuống đất, xoay người bỏ chạy.

Chỗ bị bong gân đau nhức, chạy càng thêm đau. Mỗi bước chạy, giống như có vô số cây kim nhỏ đ.â.m vào xương cốt. Nhưng dù đau, Tề Dực vẫn muốn chạy, chạy thật xa, không muốn đứng trước mặt Thẩm Hồi nghe nàng nói những lời đó!

Thẩm Hồi nhặt chiếc roi nhỏ Tề Dực ném xuống, ngẩn người.

Cách đó không xa, Bùi Hoài Quang đứng yên tại chỗ, vẻ mặt thích thú nhìn cảnh tượng này.

Hắn rất muốn biết tiểu hoàng hậu liều lĩnh đánh cược tất cả, thậm chí không tiếc đem bản thân dâng cho tên hoạn quan bị người người căm ghét để lợi dụng, cuối cùng biết được Tề Dực mà nàng đặt cược căn bản không thể làm hoàng đế, nàng sẽ làm sao?

Sẽ khóc?

Sẽ tức giận đến mức bệnh cũ tái phát mà chết?

Hay lại một lần nữa run rẩy yếu ớt đứng dậy?

Bùi Hoài Quang nhìn bóng lưng Thẩm Hồi khuất dần, mở nắp hộp kẹo nhỏ trong lòng bàn tay, lấy một viên kẹo cam bỏ vào miệng, chậm rãi nhai.

Kẹo cam rất ngọt, nhưng vẫn chưa đủ ngọt.

Bùi Hoài Quang híp mắt, nhìn về phía Thẩm Hồi từ xa, hắn há miệng, nhẹ nhàng ngậm chiếc nhẫn ngọc đen trên ngón tay, rồi lại nếm vị kẹo cam.

Lúc Thẩm Hồi đến cung Thái hậu, Hiền quý phi, Đoan quý phi và Cẩm vương phi đều đã đến, chỉ còn Lan phi là chưa thấy.

"Nương nương vạn phúc." Hai vị quý phi và vương phi đứng dậy hành lễ.

“Miễn lễ, đều ngồi xuống đi.” Thẩm Hồi ngồi xuống, “Các ngươi đến sớm thật đấy.”

Ba người đợi Thẩm Hồi ngồi xuống, rồi mới lần lượt ngồi xuống theo. Trên chiếc bàn tròn trước mặt mấy người, bày biện sổ sách cùng danh mục lễ vật.

“Trận mưa tuyết mùa đông này thật kỳ lạ, đột nhiên trời ấm lên. Thần thiếp và Hiền quý phi ở gần nhau nên đã đến từ sớm. Còn Hoàng hậu nương nương hiện giờ ở Chiêu Nguyệt cung, hơi xa một chút.”

Cẩm vương phi ngồi bên cạnh cười nói tiếp: “Mấy ngày nay ta đều ở chỗ Thái hậu, nếu so về gần xa thì thật sự không ai sánh bằng ta rồi.”

Nói chuyện gần xa, nhưng Lan phi chưa tới, cung của nàng ấy cũng không xa lắm. Lan phi trước kia ở Viễn Hà cung của Hiền quý phi, sau khi sinh hạ hoàng tử, mới vừa dọn ra ngoài, ở tại chính điện của Thuần Dương cung. Viễn Hà cung của Hiền quý phi, Bách Câu cung của Đoan quý phi và Thuần Dương cung của Lan phi, khoảng cách đến nơi này đều xấp xỉ nhau.

Hiền quý phi liếc nhìn Thẩm Hồi một cái, rồi mới lên tiếng: “Lan phi tuy là nhờ con mà được quý, nhưng hiện giờ còn chưa hết thời gian ở cữ, bảo nàng ấy lặn lội trong ngày đông cũng không tốt.”

Việc trên đời nào có được thập toàn thập mỹ? Lan phi còn chưa hết thời gian ở cữ, đáng lẽ nên nằm trên giường tĩnh dưỡng cho tốt, nhưng nàng ấy đã cố gắng đến thỉnh an Thái hậu, cũng tranh thủ được tư cách tham gia bàn bạc việc hôm nay.

Thật là liều lĩnh.

Nhưng trong cung này, không phải ai cũng có cơ hội để liều lĩnh, nếu một khi cơ hội đến, sao có thể không liều mình nắm bắt thật chặt cơ chứ?

Thẩm Hồi lúc này mới lên tiếng: “Hiền quý phi nói phải, sinh nở tổn hại sức khỏe, Lan phi hiện giờ nên tĩnh dưỡng cho tốt. Hôm nay cho dù không đến cũng không sao. Dù sao những danh sách này, chúng ta xem qua là được rồi.”

Đoan quý phi thu lại vẻ giận dữ trên mặt, cũng cầm lấy danh sách lễ vật trên bàn xem.

Không lâu sau, Lan phi đến.

“Thỉnh an Hoàng hậu nương nương, thỉnh an hai vị quý phi nương nương.” Lan phi vội vàng chạy đến, hành lễ.

Thẩm Hồi vội vàng bảo người đỡ Lan phi dậy, để nàng ấy ngồi xuống.

Lan phi vừa ngồi xuống, vừa ngại ngùng nói: “Thần thiếp không biết sao lại tỉnh dậy muộn.”

“Không sao.” Thẩm Hồi cười nói.

Đoan quý phi vẫn không nhịn được, nhàn nhạt nói: “Muội muội vừa sinh hạ tiểu điện hạ, đây là đại công. Làm ra đại cống hiến cho Đại Tề chúng ta. Chúng ta nào dám vì muội muội đến muộn một chút mà không vui chứ.”

Thẩm Hồi im lặng lật sổ sách, không muốn nghe những lời cạnh khóe giữa các phi tần trong cung.

Cẩm vương phi ngồi bên cạnh nghe một lúc, liền chuyển chủ đề sang người Vu Tư. Hiền quý phi và Đoan quý phi cũng thu liễm lại, bắt đầu làm việc chính.

Kỳ thật những người phía dưới đã làm việc đâu ra đấy, các nàng hôm nay đến xem qua một lượt là được rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-32.html.]

Nhưng Thẩm Hồi lại xem rất kỹ.

Năm nay đến triều cống là em trai ruột của Vu Tư khả hãn - Đạt Cổ vương. Ngoài hai mỹ nhân song sinh mắt vàng để hòa thân, Đạt Cổ vương lại còn đem theo cả Vương phi của mình đến.

Xem sổ sách và danh sách lễ vật được một nửa, Thẩm Hồi tạm thời nghỉ ngơi cho đỡ mỏi mắt. Ánh mắt nàng không tự chủ được mà liếc nhìn Lan phi, quan sát nàng ta.

Phụ nữ trong cung đều xinh đẹp lộng lẫy, Lan phi đương nhiên cũng xinh đẹp.

Lan phi ngay cả trong tháng cũng không chịu nghỉ ngơi cho tốt, sự liều lĩnh này vì tiểu điện hạ khiến Thẩm Hồi cảnh giác. Nhưng lại nghĩ đến dáng vẻ của Tề Dực sáng nay...

Nàng nhíu mày.

Cẩm vương phi thấy Thẩm Hồi không xem danh sách nữa, liền bảo nha hoàn bưng lên một vò rượu hoa quả.

“Ở Vương phủ lúc rảnh rỗi, ta thích tự ủ rượu, vò rượu hoa quả này là do ta tự tay ủ. Uống vào mùa đông, vừa ấm người vừa ấm miệng.” Nàng ta vẫy tay, bảo cung nữ trong cung Thái hậu đi tìm ly thủy tinh thích hợp nhất để uống rượu hoa quả.

Có loại rượu hoa quả ngọt, cũng không hẳn là rượu. Phụ nữ Đại Tề thường uống, thậm chí trẻ con còn uống thay nước đường.

Vò rượu hoa quả mà Cẩm vương phi ủ chính là loại này.

Rượu hoa quả là Cẩm vương phi mang từ Vương phủ đến, nha hoàn bưng lên giao cho cung nữ trong cung Thái hậu. Ly thủy tinh là do người bên cạnh Thái hậu lấy từ kho ra, rượu cũng là do cung nữ trong cung Thái hậu rót từ vò ra ly.

Thậm chí, người đầu tiên nếm thử rượu hoa quả cũng là Cẩm vương phi.

Vậy thì ai còn hoài nghi rượu hoa quả có bỏ gì đó mà không dám uống chứ? Cẩm vương phi nhìn Hoàng hậu uống một ly rượu hoa quả, mỉm cười nâng ly thủy tinh lên, bảo cung nữ rót thêm một ly nữa.

Còn chuyện về sau có xảy ra chuyện gì? Khi đó hoàng đế Đại Tề đã đổi người, còn nàng, Cẩm vương phi đã thành Hoàng hậu, ai còn bận tâm đến chuyện nhỏ nhặt này nữa.

Thứ mà Cẩm vương bảo Cẩm vương phi bỏ vào rượu hoa quả cũng không phải độc dược gì.

Mà là một loại xuân dược.

Một loại xuân dược có thể khiến nữ nhân dần dần mắc chứng nghiện tình dục.

Vì mỗi người có thể chất khác nhau, nên thời gian thuốc phát huy tác dụng cũng không cố định. Đại khái là khoảng mười lăm ngày sau khi uống lần đầu.

Rượu hoa quả rất ngọt, Thẩm Hồi lại uống thêm một ly.

Cẩm vương phi mỉm cười, lại bảo cung nữ rót thêm một ly nữa để uống. Nàng ta đương nhiên cũng thật sự uống rượu hoa quả này, bởi vì nàng ta sớm đã không thể rời khỏi loại thuốc này rồi. Loại thuốc này có thể khiến nàng ta sung sướng. Nghĩ đến tiểu quan da thịt non mềm được nuôi dưỡng ở nhà, nụ cười trên mặt Cẩm vương phi không khỏi thêm vài phần yêu mị.

Còn ba vị cung phi uống rượu hoa quả cùng?

Uống thì uống thôi.

Biết đâu các nàng ấy còn phải cảm ơn nàng ta nữa.

·

Xem qua danh sách một lượt, lại nghe Quế ma ma nói về quy trình ngày mai, một buổi sáng đã trôi qua. Thái hậu giữ Hoàng hậu và mấy vị cung phi lại dùng bữa trưa, Thẩm Hồi mới trở về Chiêu Nguyệt cung.

Vừa về đến Chiêu Nguyệt cung, Thẩm Hồi liền phân phó: “Sáng nay dậy sớm, lại bận rộn cả buổi sáng, giờ mệt lắm rồi. Bản cung muốn ngủ thêm một lát. Không có việc gì quan trọng thì đừng quấy rầy bản cung.”

“Vâng.” Cung nữ vâng lệnh. Ngoài Thập Tinh và Xán Châu, các cung nữ khác đều lặng lẽ lui ra ngoài.

Thập Tinh muốn nói lại thôi, cuối cùng bĩu môi, quay đầu sang một bên. Hành động nhỏ này của nàng ta đương nhiên không qua được mắt Thẩm Hồi, thậm chí nàng ta vốn là cố tình làm cho Thẩm Hồi xem.

Thẩm Hồi cong mắt, nói: “Ngươi chẳng phải là muốn đi cùng ta sao? Cầm đèn, đi theo ta là được.”

“Thật ạ?” Thập Tinh mắt sáng lên, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Nàng ta nhỏ hơn Thẩm Hồi nửa tuổi, vẻ trẻ con trên người vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Lại ỷ vào việc từ nhỏ đã lớn lên cùng Thẩm Hồi, quan hệ tốt, nên không che giấu tâm trạng của mình. Nàng ta cũng không phải thật sự tò mò, mà là thấy Thẩm Hồi cứ dẫn Xán Châu theo, bỏ nàng ta sang một bên, có chút ghen tị, trong lòng chua xót, trên mặt cũng không che giấu vẻ chua xót đó.

Xán Châu đứng bên cạnh không nhịn được cười. Nhưng vẫn kéo Thập Tinh sang một bên trước khi nàng ta đi theo Thẩm Hồi đến Thương Thanh các, dặn dò kỹ càng hai câu.

Thập Tinh vội vàng gật đầu.

Thẩm Hồi đương nhiên là muốn đến Thương Thanh các. Nàng muốn đọc nốt cuốn sách về người Vu Tư chưa đọc xong hôm qua.

Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy học tiếng Vu Tư sẽ có ích.

Ngày mai người Vu Tư sẽ đến, hiện tại nàng đang vội vàng học thêm.

Đi trong mật đạo tối tăm, Thập Tinh mở to mắt, vừa hưng phấn vừa căng thẳng. Nàng ta nhỏ giọng hỏi: “Nương nương, có khi nào đột nhiên có quái vật nhảy ra không ạ?”

Nàng ta… hơi sợ bóng tối.

“Lần sau còn muốn đi theo nữa không?” Thẩm Hồi cười hỏi nàng ta.

Thập Tinh liên tục lắc đầu.

Đoạn đường tiếp theo, Thập Tinh luôn cảnh giác đi về phía trước, cũng không nói thêm lời nào nữa.

Trong không gian yên tĩnh, Thẩm Hồi lại suy nghĩ - Bùi Hoài Quang rõ ràng đã nói sẽ dạy nàng tiếng Vu Tư, vậy mà nói không giữ lời.

Cho dù nàng có đối chiếu hai loại chữ viết để nhận biết nhiều chữ Vu Tư, nhưng học ngôn ngữ thì vẫn phải nghe âm thanh chứ.

Trong mật đạo tối om, vừa ra ngoài đã thấy ánh nắng chói chang. Thẩm Hồi bước nhanh hơn, nhanh chóng đi qua rừng Ngọc Đàn. Mỗi lần đến đây vào ban ngày, nàng đều phải bước nhanh hơn một chút. Không có màn đêm che giấu, nàng luôn lo sợ bị người khác bắt gặp.

Đến Thương Thanh các, Thập Tinh ghi nhớ lời dặn của Xán Châu, chỉ ở phòng góc tầng một chờ đợi, tuyệt đối không lên lầu. Nàng ta chống cằm ngồi trên ghế dài, liên tục thở dài.

Thẩm Hồi xách váy bước nhanh đến thư phòng trên tầng sáu.

Trên bàn đá ngọc dài bày mấy quyển sách, Thẩm Hồi liếc mắt nhìn đều là sách về Vu Tư. Nàng đã lục soát toàn bộ thư phòng, biết rõ mấy quyển này trước đó tuyệt đối không có.

Bên cạnh sách, có một bình trà. Thẩm Hồi sờ thử, nóng đến mức phải rụt tay lại, đưa tay sờ lên tai mình.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Trà nóng?

Bùi Hoài Quang biết nàng chiều nay sẽ đến?

“Nương nương đã nhớ hết chữ trong cuốn du ký kia rồi?” Bùi Hoài Quang chậm rãi đi từ trên lầu xuống, lật xem hai tờ giấy, đó là toàn bộ chữ Vu Tư trong cuốn du ký mà Thẩm Hồi chép lại, không sai một chữ nào.

【Tác giả có lời muốn nói】

Hồi: Quên nói, từ nhỏ đọc nhiều sách, nên vô tình đã có thể nhớ hết sau khi đọc qua một lần rồi

 

Loading...