HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 31
Cập nhật lúc: 2024-11-30 06:00:18
Lượt xem: 221
Chương 31: Chương 031 - Tư vị ấy
[Chương ba mươi mốt]
Nhiệt độ cơ thể của Bùi Hoài Quang luôn thấp hơn người thường, quanh năm mang theo hơi lạnh. Lúc này hắn vừa từ bên ngoài vào, trên người càng thêm vài phần lạnh lẽo của gió bấc mùa đông.
Cảm giác lành lạnh khiến Thẩm Hồi càng thêm tỉnh táo.
Thẩm Hồi dựa theo kỹ thuật học được trong sách, đầu tiên nhẹ nhàng chạm vào khóe môi hắn, rời đi, rồi lại chạm vào. Sau khi chạm nhẹ như lông vũ, nàng từ từ áp chặt đôi môi mềm mại, chuyển từ khóe môi sang cọ xát.
Hơi ấm từ từ lan tỏa, át đi cái lạnh của hắn, khiến đôi môi hắn có một độ ấm mà hắn không quen. Bùi Hoài Quang khẽ ngả người ra sau. Nhưng ngay sau đó, Thẩm Hồi lại tiến sát hơn, nâng mặt hắn lên, làm theo các bước đã luyện tập trong lòng, tách hàm răng hắn ra.
Chiếc án thư bằng ngọc phía sau lưng vẫn lạnh lẽo và cứng nhắc như mọi khi, nhưng trước mặt lại là làn nước ấm áp như sưởi nắng bên bờ suối mùa hè. Bùi Hoài Quang cụp mắt xuống, nhìn hàng mi dài cong vút của Thẩm Hồi.
Lại, cẩn thận thưởng thức vị ngọt đặc biệt của kẹo quýt.
Yên tĩnh, đến mức Thẩm Hồi chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập.
Sự yên tĩnh lại càng khiến cảm nhận trở nên rõ ràng.
Sự yên tĩnh rõ ràng này kéo dài vô hạn, thời gian dường như trôi qua ngàn năm. Trong thoáng chốc, lại giật mình nhận ra tất cả đều dừng lại tại chỗ.
Nhưng mà, rồi sao nữa?
Lông mi Thẩm Hồi khẽ run. Nàng, nàng không nhớ các bước tiếp theo trong kỹ thuật... Nàng hối hận tại sao lại quên mất? Rõ ràng đã đọc thầm rất nhiều lần.
Kỹ thuật và sự quyến rũ lặng lẽ biến mất, chỉ còn lại sự vụng về và thuần khiết lặp đi lặp lại.
Một tiếng sấm sét vang lên, xé toạc đất trời. Thẩm Hồi giật mình, kêu lên một tiếng, cơ thể run rẩy lùi lại. Nàng hoàn hồn, ngơ ngác nhìn Bùi Hoài Quang trước mặt, nàng biết mặt mình chắc chắn đã đỏ bừng. Khi tiếng sấm tiếp theo vang lên, nàng vùi mặt vào hõm cổ Bùi Hoài Quang.
Bùi Hoài Quang nhíu mày, liếc nhìn bóng sét phản chiếu trên cửa sổ.
Hắn luôn thích nhìn Thẩm Hồi đỏ mặt lúng túng, nhưng lúc này lại không nâng mặt nàng lên để vẻ e lệ của nàng không còn chỗ ẩn náu, mà chỉ nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng nàng.
Búi tóc mây của Thẩm Hồi hôm nay được búi đơn giản, chỉ có một cây trâm cài nghiêng là toàn bộ phụ kiện tóc. Trâm cài lắc lư, ánh sáng le lói, thủy tinh lấp lánh. Bùi Hoài Quang gỡ cây trâm này ra ném lên án thư, để mái tóc dài của nàng buông xuống, chậm rãi vuốt ve mái tóc đen nhánh như lụa của nàng.
Mưa mùa đông xối xả trút xuống, ào ào, đất trời ồn ào.
Thẩm Hồi không nhúc nhích, dùng cái lạnh ở hõm cổ hắn để hạ nhiệt cho gương mặt đang nóng bừng của mình.
Cảm giác buồn nôn khó chịu như dự đoán đã không đến. Thẩm Hồi nghĩ, có lẽ là do lúc đến đã ăn hết cả hộp kẹo quýt.
Nhiệt độ trên mặt Thẩm Hồi dần dần hạ xuống, Bùi Hoài Quang cuối cùng cũng lên tiếng. Hắn dùng ngón trỏ nâng gương mặt vẫn còn chút ửng hồng của Thẩm Hồi lên. Hắn hỏi: "Đã hôn nồng chưa?"
Tim Thẩm Hồi bỗng đập nhanh hơn. Nàng theo bản năng muốn tránh ánh mắt Bùi Hoài Quang, nhưng lại ép mình nói bằng giọng bình thường: "Ừm, có một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-31.html.]
Nàng không đợi Bùi Hoài Quang lên tiếng, cụp mắt xuống nói nhỏ: "Bản cung không thích..."
"Hửm?"
Thẩm Hồi dùng đầu ngón tay chạm vào khóe môi Bùi Hoài Quang: "Bản cung không thích nữ nhân khác đến ve vãn chưởng ấn!"
Giọng điệu của nàng mang theo chút bá đạo ra lệnh, nhưng dáng vẻ nhíu mày lại có chút tủi thân.
Bùi Hoài Quang nghiêng mặt, chậm rãi cắn ngón tay nàng.
Thẩm Hồi rụt tay về, giấu ra sau lưng, khẽ hừ một tiếng rồi cúi đầu xuống, giọng nói buồn bã: "Nếu chiếc giường trên lầu tối qua đã bị người khác sưởi ấm, xin chưởng ấn hãy thay giường khác!"
Bùi Hoài Quang nhìn vị tiểu hoàng hậu trước mặt đang giận dỗi. Hắn mỉm cười: "Nương nương đang nói gì vậy?"
Thẩm Hồi né tránh ánh mắt Bùi Hoài Quang, gục đầu xuống đầu gối hắn, giọng nói nhỏ dần: "Nếu không thì tối qua tại sao chưởng ấn lại đuổi ta đi?"
"Tối qua là rằm."
Vừa dứt lời, Bùi Hoài Quang giật mình nhận ra mình lỡ lời.
Thẩm Hồi đã chớp chớp mắt, tò mò nhìn hắn.
Động tác vuốt ve mái tóc dài sau gáy Thẩm Hồi của Bùi Hoài Quang dừng lại. Hắn nhìn vào mắt Thẩm Hồi, có một khoảnh khắc, hắn muốn dùng một chút lực, bóp c.h.ế.t nàng.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Sai lầm sơ đẳng như lỡ lời, hắn chưa từng mắc phải. Kẻ khiến hắn lộ sơ hở, không nên giữ lại.
Nhưng, có lẽ kẹo quýt thật sự rất ngọt.
Bàn tay đang dừng lại của hắn tiếp tục di chuyển xuống dưới, nhặt một lọn tóc của nàng quấn quanh ngón tay, chuyển sang chủ đề khác: "Nương nương không thích nữ nhân khác đến ve vãn nô tài, nô tài sẽ g.i.ế.c hết những nữ nhân có ý đồ đó."
Thẩm Hồi sửng sốt, nói: "Cũng, cũng không cần thiết..."
Bùi Hoài Quang đứng dậy, bế Thẩm Hồi lên lầu.
"Nương nương đừng lo lắng. Giường của nô tài không ai được phép sưởi ấm. Cho dù nô tài chết, cũng sẽ phóng hỏa thiêu rụi Thương Thanh các trước khi chết, không cho người khác có cơ hội bước vào." Hắn nói chậm rãi, mang theo nụ cười.
Bên ngoài cửa sổ mưa gió bão bùng, cầu thang bị giẫm lên kẽo kẹt.
Thẩm Hồi lo lắng suy đoán, không biết mỹ nhân kế hôm nay của mình có hiệu quả đến đâu.
Nàng nằm trên giường không còn thời gian để suy nghĩ lung tung nữa, bởi vì bàn tay Bùi Hoài Quang đã phủ lên, nàng liền chìm vào giấc ngủ.
·